Thay Chị Lấy Chồng

Chương 228: Đứa trẻ thứ ba của tôi và lý hào kiệt




Ngày hôm sau, trời vừa sáng, tôi đã dậy thu dọn hành lý. 
Tôi tìm được một bộ lễ phục không quá gò bó, sau đó ngoài vài bộ đồ bình thường và hai bộ đồ bơi thì nhét toàn đồ trang điểm. Tôi hi vọng hôm đó tôi sẽ cố gắng xinh đẹp một chút. 
Khi dọn đồ xong, tôi tự nấu cho mình một bát mỳ Dương Xuân. Vốn định cho thêm chút dầu mè, nhưng vừa mở nắp lọ dầu mè ra thì... 
“Ọe.” Tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn, lập tức xông vào phòng vệ sinh, nhưng không nôn ra được cái gì cả. 
Cảm giác này quen thuộc vô cùng! 
Tôi cầm điện thoại lên tính ngày, thời gian kinh nguyệt đã quá mất nửa tháng, đợt này tôi bận rộn với chuyện rải hồ sơ xin việc nên bỗng chốc không chú ý tới... 
Đúng là tạo hóa trêu ngươi. 
Khi tôi sắp đi tham dự đám cưới của Lý Hào Kiệt thì tôi lại mang thai. Đứa con thứ ba của tôi và Lý Hào Kiệt. 
Tôi cố gắng ép mình phải ăn hết bát mỳ này. 
Khi vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì Lý Trọng Mạnh tới và hỏi: “Có thể xuất phát được chưa?” 
“Ừ.” Tôi cố gắng vực dậy tinh thần. 
Lý Trọng Mạnh lái xe, khi xe rời khỏi khu nhà, ngang qua một quầy thuốc, tôi do dự trong chốc lát nhưng sau cùng vẫn bảo: “Có thể dừng xe một lát không? Tôi muốn mua chút thuốc.” 
Người đàn ông kia dừng xe, tôi xuống quầy thuốc mua que thử thai, lén lút nhét vào túi xách. 
Đến sân bay, tất cả hành lý đều phải ủy thác vận chuyển, tôi và Lý Trọng Mạnh đi giữa đủ các cửa hàng miễn thuế. Lúc này các nhãn hàng đang ra mắt sản phẩm phiên bản giới hạn nhân dịp lễ Tình nhân, mà dường như phụ nữ chẳng bao giờ chống cự được với phiên bản giới hạn. 
Tôi nhìn trái nhìn phải, nhớ tới ví tiền của mình, sau cùng chỉ chọn một bảng phấn mắt giới hạn, là màu đỏ. Tôi có rất ít phấn mắt màu này. 
Cũng coi như thách thức bản thân đi. 
Khi tính tiền, Lý Trọng Mạnh đưa thẻ của anh cho nhân viên bán hàng. Tôi vội vàng ngăn lại, nói với nhân viên: “Quẹt thẻ của tôi.” 
Nói rồi, tôi hoảng hốt lấy ví tiền từ trong túi xách, trong lúc vội vàng, ví tiền được lấy ra mà que thử thai đặt trên cùng cũng rơi ra theo. 
Nhìn thấy que thử thai, Lý Trọng Mạnh khựng lại, anh ngăn động tác lấy ví của tôi và nở nụ cười dịu dàng: “Theo tôi ra ngoài mà còn để em thanh toán, em muốn nhân viên bán hàng coi thường tôi à?” 
Lúc này tôi cũng không tranh với anh nữa, nhanh chóng cúi người nhặt que thử thai lên. Bất tri bất giác, mặt tôi đã đỏ lựng lên vì xấu hổ. 
Sau khi thanh toán, tôi và Lý Trọng Mạnh tới phòng nghỉ của khoang hạng nhất, đợi nhân viên phục vụ mang tới hai tách trà, Lý Trọng Mạnh nhấp một hớp rồi mới hỏi tôi: “Của thằng Kiệt đúng không? Mấy tháng rồi?” 
“Chắc khoảng hai tháng.” Tôi bưng tách trà, nhìn Lý Trọng Mạnh với vẻ khẩn cầu: “Xin anh nhất định đừng nói chuyện này cho Lý Hào Kiệt, đây là đứa con của riêng mình tôi, không liên quan gì đến anh ấy hết.” 
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, ban đầu chỉ im lặng, sau đó, anh ta thở dài một tiếng: “Em không cảm thấy em làm như vậy khá ích kỷ à?” 
“Ích kỷ?” 
“Trong số các bệnh nhân ở bệnh viện của tôi cũng có một số bà mẹ đơn thân, tuy rằng đôi khi các bà mẹ chẳng có gì không làm được, nhưng một gia đình khuyết thiếu thật sự không công bằng với trẻ nhỏ.” 
Là như vậy sao? 
Tôi nghe Lý Trọng Mạnh nói vậy, không khỏi thấy do dự. Nhưng Lý Hào Kiệt sắp kết hôn rồi, tôi không thể yêu cầu anh ta chịu trách nhiệm với đứa trẻ này được, như thế chắc chắn cũng sẽ tổn thương tới Lâm Tuyền. Vả lại, chưa chắc Lý Hào Kiệt sẽ chịu trách nhiệm, tám phần mười là cho ít tiền thôi. 
Nếu như là con trai, chưa biết chừng sẽ bị anh ta thẳng thừng cướp đi mất. 
Lòng dạ tôi rối bời, sau đó mới hiểu ra ý của Lý Trọng Mạnh mà vội vàng hỏi: “Không phải anh định bảo tôi bỏ đứa bé này đấy chứ? Tôi tuyệt đối không phá bỏ nó đâu!” 
Lý Trọng Mạnh sững sờ bởi những gì tôi nói. 
Anh khựng lại rồi cười cười: “Sao tôi lại có ý đó được, đứa trẻ nào cũng có quyền đến với thế giới này. Chỉ cần nó là một đứa trẻ khỏe mạnh, người lớn cũng không có quyền cướp đi mạng sống của nó.” 
Nghe anh nói vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn nhiều. 
Tôi không lên tiếng, Lý Trọng Mạnh tiếp tục nói: “Tôi chỉ cảm thấy, trong cuộc sống tương lai của em và đứa trẻ này, nên có một người đóng vai cha đứa trẻ.” 
Nghe người đàn ông kia nói vậy, tôi liếc anh ta một cái. Dường như đã nghe hiểu, mà dường như cũng không hiểu gì. 
Lý Trọng Mạnh cười cười: “Cả đời này có lẽ tôi cũng không thể kết hôn được, trước khi em tìm được nửa kia, tôi có thể chăm sóc em với tư cách một trưởng bối.” 
“Tôi đâu phải trẻ con, không cần ai chăm sóc.” Tôi cười cười. 
Không hiểu tại sao, nghe Lý Trọng Mạnh nói thế, trái tim tôi lại thấy ấm áp hơn phần nào. 
“Trong mắt tôi em chính là đứa trẻ con.” 
“Nhưng mà...” Tôi nghĩ ngợi: “Anh Lý, anh vẫn còn trẻ, lỡ như ngày nào đó gặp được người mình thích, tâm trạng anh sẽ khác, sau này tôi sẽ chăm sóc cho bản thân và con của mình thật tốt.” 
Nói cho cùng thì tôi không thể ích kỷ như vậy được. Lý Trọng Mạnh mới ngoài ba mươi, cuộc sống này luôn tràn ngập những bất ngờ, đúng không nào? 
Tôi và Lý Trọng Mạnh xuống máy bay rồi lên du thuyền. 
Khi tới đảo, nơi này vẫn là buổi chiều. Hòn đảo nhỏ lúc trước còn vắng vẻ ảm đạm lần này đã khoác lên mình dáng dấp khác rồi. 
Bắt đầu từ nơi xuống đảo, chỗ nào cũng có bóng bay màu hồng và trắng, thêm cả hoa hồng. Đâu đâu cũng có nhân viên phục vụ mặc âu phục chỉnh tề. 
Chúng tôi lên đảo, nhân viên phục vụ tới kiểm tra thiệp mời rồi sắp xếp cho chúng tôi tới một biệt thự gần bãi cát. 
Sau khi dẫn chúng tôi tới đó, nhân viên phục vụ đặt hành lý xuống rồi định đi ngay, nhưng bị tôi gọi lại: “Xin chào, xin hỏi đây là phòng của ai vậy?” 
Nhân viên phục vụ nhìn tôi rồi nhìn Lý Trọng Mạnh, đột nhiên bừng tỉnh: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng hai người đi cùng nhau, xin mời theo tôi tới bên này.” 
Nhân viên phục vụ dẫn tôi tới căn phòng bên cạnh. Hiển nhiên, khách mời lần này không quá nhiều. 
Tôi ngồi trong phòng chưa được bao lâu thì nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Có ai trong đó không?” 
Giọng nói này “trong cương có nhu”, tôi chỉ nghe qua một người có giọng nói như vậy, bỗng chốc nhận ra ngay đó là ai. 
Quả nhiên, khi tôi đứng dậy ra đến cửa, nhìn ngay thấy Amy đang đứng ở đó. Anh ấy mặc một chiếc quần lửng ống rộng rãi rất màu mè, bên ngoài là áo chống nắng, trong tay xách một chiếc cốp trang điểm rất to. 
up trên app mê tình truyện 
Nhìn thấy tôi, Amy bước vào phòng: “Chào cô Tống, tổng giám đốc Lý nói mấy ngày tôi sẽ phụ trách trang điểm cho cô.” 
“Cho tôi?” Tôi sững người. 
“Đúng vậy, nhờ hồng phúc của cô, tôi mới được đến hôn lễ của anh ấy.” Amy đặt cốp trang điểm trong tay xuống, nhìn bờ biển sau lưng mà gương mặt hiện rõ vẻ hạnh phúc: “Đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân đến một hòn đảo tư nhân đấy, đúng là quá tuyệt vời!” 
Tôi nhìn Amy mà tâm trạng phức tạp không nói lên lời. Lý Hào Kiệt có ý gì đây? Sợ tôi – với tư cách là bạn gái cũ – sẽ làm anh ta mất mặt, hay là... 
Lúc này, Amy đã bước tới bên cạnh tôi, “bày trận” trên chiếc bàn trà bên cạnh, vừa lôi đồ đạc ra bên ngoài vừa nói: “Sau này mỗi sáng tôi sẽ trang điểm giúp cô, mỗi tối sẽ tẩy trang giúp cô, nhưng cô cũng có thể chọn tự mình tẩy trang. Việc này rất đơn giản, tôi đưa cho cô một cái xẻng nhỏ, cô cạy hết lớp sáp trang điểm đi là được.” Amy vừa nói vừa lấy ra một thứ trông giống như xẻng dùng để đắp tượng, đặt qua một bên. 
“Vậy buổi tối tôi sẽ tự tẩy trang.” Tôi vừa nói vừa ngồi xuống sô pha, chuẩn bị để Amy trang điểm cho mình. 
Nói thật lòng, tay nghề của Amy quá đỉnh cao, bất kể Lý Hào Kiệt có mục đích gì, tôi vẫn rất mừng vì anh ta có thể gọi Amy tới. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.