Thay Chị Lấy Chồng

Chương 245: Có phải anh, lại nhìn thấy cô tống rồi không? đây đã là lần thứ tư rồi




"Đừng lên tiếng." Lúc tôi bị dọa giật mình, thì nghe thấy giọng của Lý Trọng Mạnh! 
Người đàn ông kéo tôi trốn vào cửa. 
Tôi chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập! 
Dường như dừng lại bên cạnh thang máy. 
"Duyên Khanh!" 
"Tống Duyên Khanh!" 
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt ở bên ngoài gọi tên của tôi. 
Giây phút ấy, lòng tôi bỗng đau như dao cắt. 
Ngay cả hít thở cũng đau. 
"Duyên Khanh, em ở đâu! Em ra đây! Anh nhìn thấy em rồi!" 
"Tống Duyên Khanh!" 
Buổi tối không nhiều người qua lại, trong hành lang yên tĩnh này, tôi bỗng cảm thấy trong giọng nói của người đàn ông ấy kèm cả tiếng khóc nức nở. 
Anh khóc sao? 
Vì tôi sao? 
Lòng tôi đau quá. 
Nếu không phải Lý Trọng Mạnh lấy tay vòng ôm tôi từ phía sau, chỉ e tôi đã thực sự xông ra rồi! 
"Bình tĩnh lại." Giọng nói dịu dàng của Lý Trọng Mạnh truyền đến bên tai tôi. 
"Lộc cộc." 
Trong hành lang truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên nền gạch. 
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng của Lâm Tuyền, "Sao vậy? Ông xã." 
Ông xã. 
Cách gọi này, hung hăng đâm vào lòng tôi một cái. 
Bao nhiêu năm trước, tôi cũng đã từng nhìn chằm chằm Tống Duyên Minh gọi anh bằng cách gọi này. 
Không đúng, sau này tôi cũng từng gọi thế, nhưng anh cực kì căm phẫn. 
Trong chốc lát, tôi nghe thấy giọng của Lý Hào Kiệt, "Không sao, nhìn nhầm thôi." 
"Có phải anh lại nhìn thấy cô Tống không? Đây đã là lần thứ tư rồi." Lâm Tuyền thở dài, "Kết quả giám định của pháp y đã có rồi, xác chết kia chính là cô Tống. Người chết không thể sống lại, tuy cô ấy vì tham gia đám cưới của chúng ta nên mới chết, nhưng anh cũng phải nhìn về phía trước." 
"Ừ, tôi biết." 
Giọng Lý Hào Kiệt hơi khàn khàn. 
Tôi nghe thấy tiếng anh và Lâm Tuyền rời đi, trong lòng không hiểu sao thấy trống rỗng. 
Khi Lý Trọng Mạnh buông tay, tôi mới ý thức được, tôi đã sớm nước mắt giàn giụa. 
Lý Trọng Mạnh lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi ra, giúp tôi lau sạch nước mắt, sau đó ôm tôi vào lòng. 
Vỗ nhè nhẹ đằng sau lưng tôi, "Muốn khóc thì khóc đi, tất cả đều sẽ qua đi." 
"Xin lỗi, trước đây tôi không thích khóc đâu." 
Tôi chôn đầu vào ngực của người đàn ông, cố gắng kiểm soát lại tâm trạng của mình. 
Quả thực, trước đây tôi không thích khóc. 
"Đó là vì trước đây không có ai làm chỗ dựa vững chắc cho em, để em ỷ lại; trước mặt tôi, em không cần lo lắng sẽ để lộ một mặt yếu ớt của mình, bởi vì tôi sẽ luôn bảo vệ em, đương nhiên, nếu em muốn bay, tôi cũng sẽ cố gắng hết khả năng của mình để cho em một bầu trời đủ lớn." 
Giọng nói của Lý Trọng Mạnh truyền đến từ bên trên. 
Dịu dàng như vậy. 
Kiên định như vậy. 
Giống như chắp cho tôi thêm đôi cánh, cũng cho tôi một hậu thuẫn. 
Thứ cảm giác này, thực sự rất tuyệt. 
Tôi đặt mình trong ngực để người đàn ông ôm, không hề kiềm chế tình cảm của mình. 
- - 
Sáng sớm hôm sau, Lý Trọng Mạnh liền dẫn tôi đến viếng mộ Tống Tuyết. 
Anh ta mua giúp tôi một bó hoa dày. 
Ôm nó, đến trước mộ Tống Tuyết. 
Đây là lần đầu tiên tôi tới đây sau khi Tống Tuyết qua đời. 
Tôi quỳ trước mộ, nhìn ảnh chụp Tống Tuyết trên bia mộ, lòng tràn đầy khổ sở, "Bà ơi, cháu tới thăm bà đây, về sau cháu sẽ đi học tập cùng sư phụ, có lẽ sẽ không thể tới thăm bà trong một thời gian rất dài. Có điều, chờ lần sau lúc cháu tới, cháu sẽ trở thành một người rất lợi hại, cháu nhất định sẽ trở thành cô cháu gái khiến bà thấy kiêu ngạo." 
Tôi vừa nói với Tống Tuyết xong, Lý Trọng Mạnh ở một bên cũng mở miệng, "Bà Tống, cháu sẽ thay bà chăm lo thật tốt cho Khanh, bà cứ yên tâm, về sau chuyện của cô ấy chính là chuyện của cháu, cháu sẽ không để cô ấy bị tổn thương." 
Người đàn ông đó nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tâm trạng hơi là lạ. 
Anh ta nhìn tôi, hỏi, "Sao vậy?" 
"Anh nói như vậy trước mặt bà tôi, giống như muốn kết hôn với tôi vậy." 
Lúc đầu, tôi chỉ tùy tiện nói. 
Lý Trọng Mạnh lại không hề do dự mà bảo, "Nếu em không ngại tôi già, tôi sẽ không để ý." 
Tôi sửng sốt. 
Rất nhanh nói, "Sao lại thế được, là tôi không xứng với anh." 
Loại người như tôi, trong bụng mang thai đứa con của người đàn ông khác, sao có thể xứng đôi với một người đàn ông tốt như Lý Trọng Mạnh được. 
"Xứng hay không xứng, chẳng lẽ không phải do tôi quyết định à?" 
Lý Trọng Mạnh cười nói. 
Thực ra, tôi cũng không biết Lý Trọng Mạnh nghĩ như thế nào. 
Thích tôi? 
Tôi thực sự không cảm thấy mình có tài đức gì, có thể khiến anh ta thích tôi. 
Hơn nữa, một người mang thai như tôi, cũng không có tư cách ở bên anh ta. 
- - 
Sau hôm đó, tôi ở khách sạn vài ngày, Lý Trọng Mạnh làm xong việc, đưa tôi về thành phố Bắc. 
Mưu Đạo Sinh đón tôi đến một studio tên là Thị Trấn Tô gần thành phố Bắc của ông ta. 
Nói là studio, nhưng thật ra là một tòa nhà lớn có ba dãy, làm việc, ăn ở, đều ở đây. 
Từ ngày đó trở đi, tôi liền chính thức trở thành học trò của ông ta. 
Vừa ở lại, đã là năm năm rồi. 
Thời gian gần năm năm này, là một lần thay da đổi thịt với tôi. 
Từ trong tới ngoài. 
Bên trong, là tôi học tập Mưu Đạo Sinh năm năm, kết hợp Trung Quốc và phương Tây, không thể nói đến cấp độ bậc thầy, nhưng cũng tuyệt đối là một nhà thiết kế đa tài một mình tung hoành một cõi. 
Từ trang trí nội thất, vườn tược, đến phong thủy học, mỗi thứ đều làm được. 
Đồng thời, cũng thành lập một studio của mình, tên là – Phục Sinh. 
Vết thương trên mặt tôi, nhờ có bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ do Lý Trọng Mạnh liên lạc, trải qua mấy năm trị liệu và hồi phục, đã có thể tính là gần như khỏi hẳn hoàn toàn. 
Chỉ là trên làn da bên má trái có một vết nhỏ màu nhạt hơn xung quanh. 
Sau khi thoa phấn lót, thì hoàn toàn không nhìn ra. 
Mưu Đạo Sinh dùng quan hệ của ông ta để làm một quyển hộ chiếu cho tôi, còn lập hồ sơ hoàn thiện cho tôi. 
Đổi họ thành Sa, tên thành Điệp. 
Thân phận là người gốc Hoa, ba mẹ mất do một lần tai nạn trên không. 
Sau đó theo ông ta về nước, học thiết kế vườn tược. 
Trải qua thời gian năm năm, Tống Duyên Khanh trước kia đã chết thực sự, bây giờ người còn sống, chính là Sa Điệp. 
Ý là phá kén thành bướm. 
Còn con của tôi và Lý Hào Kiệt, năm nay bốn tuổi. 
Là một bé trai. 
Tôi đặt tên cho nó là Thiểm Thiểm, theo họ của tôi, tên là Sa Thiểm Thiểm. 
Thiểm Thiểm trông rất giống tôi, nhưng tính cách lại khác tôi. 
Từ nhỏ, trong đầu đã đầy những suy nghĩ tinh quái, vì bướng bỉnh mà khiến tôi vô cùng đau đầu. 
Ngoại trừ chúng tôi, còn có Lý Trọng Mạnh. 
Tuy Lý Trọng Mạnh vẫn làm việc chủ yếu ở thành phố Vĩnh An, nhưng bây giờ anh ta rất hay đến thành phố Bắc làm việc. 
Đồng thời tới thị trấn Tô ở lại vài ngày. 
Ở bên tôi, ở bên Thiểm Thiểm. 
- - 
Một hai năm gần đây, studio Phục Sinh của tôi phát triển nhanh chóng. 
Mấy tháng gần đây, một dự án club tư nhân quy mô lớn ở thành phố Vĩnh An đang liên tục đàm phán với tôi. 
Dự án này khiến tôi vô cùng đau đầu. 
Vì thành phố Vĩnh An đã từng là nơi tôi không chịu đặt chân tới. 
Cái chính là sợ gặp phải Lý Hào Kiệt. 
Hôm nay, tôi bàn về dự án này trong studio cùng Mưu Đạo Sinh. 
Mưu Đạo Sinh nói, "Đề xuất của tôi là, cô đi đi, dự án này lão Trần cũng đã nói với tôi rồi, có thể nói là cực kỳ khó gặp, vì nơi này nằm ở phía Nam thành phố Vĩnh An, mặc dù hơi xa xôi, nhưng có thể có một mảnh đất lớn như vậy để làm nhà, vô cùng thử thách năng lực của nhà thiết kế, nếu cô có thể làm được cái này, thì chắc chắn nó sẽ là một dự án tốt hơn tất cả các dự án nhỏ khác cho sự phát triển của cô." 
Lão Trần mà ông ta nói, chính là Trần Doãn Thành trước kia tôi đã từng gặp. 
"Nhưng..." 
Vừa nghĩ tới thành phố Vĩnh An, vừa nghĩ tới người kia... 
Thậm chí ngay cả can đảm để đi, tôi cũng không có. 
"Cô định trốn tránh cả đời sao?" Mưu Đạo Sinh nhìn tôi, thở dài, "Đã năm năm rồi, năm năm nay, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng cơ hội lần này thực sự rất khó gặp, cô còn định trốn tới khi nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.