Thiên đế yết hầu chuyển động, nửa ngày mới khó khăn hỏi ta có hận hắn hay không, có hối hận hay không...
Ta không biết hắn hỏi ra lời này là có ý đồ gì.
Nếu như là trước kia, có lẽ ta còn diễn trò một chút, tìm cho mình một con đường sống.
May mà bây giờ, ta đã là người coi nhẹ sinh tử, không còn gì đáng sợ nữa.
Vì vậy, ta mấp máy môi, "Chuyện hối hận nhất đời này của ta, chính là đã nhường ngôi vị Thiên hậu cho Thiếu Kỳ, để bản thân rơi vào kết cục như ngày hôm nay."
Thiên đế rời đi.
Hắn không ra một chưởng đánh c.h.ế.t ta, ta rất bất ngờ.
Ta lừa hắn.
Điều hối hận nhất của ta, là không nên nhặt hắn về bên ngoài căn nhà nhỏ đó, không nên tự mình nhúng tay vào ân oán tình thù của hắn và Thiếu Kỳ. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Ta chỉ là một tán tiên bé nhỏ pháp lực thấp kém, trong ân oán tình thù của những vị Thượng thần này, mất đi tình cảm cũng thôi đi, lần này e là ngay cả mạng sống cũng khó giữ.
Thiếu Kỳ tỉnh lại, khỏe mạnh hơn xưa, đại điển sắc phong tiếp tục được diễn ra.
Lúc Vân Mộ đến, hắn phong trần mệt mỏi, không chỉ dáng vẻ chật vật, mà trên người còn đầy vết thương lớn nhỏ.
Ta nhận ra những vết thương đó, là do hung thú canh giữ cấm địa gây ra, giống hệt Thiên đế năm đó.
Hóa ra hắn đã tìm đến cấm địa.
Hắn thần sắc phức tạp, đầu ngón tay vuốt ve ấn ký chu sa giữa hai đầu lông mày ta, đó là do hắn tự tay điểm cho ta bên Tam Sinh thạch, trên cầu Nại Hà.
"Như vậy, ngươi liền khác với Thiếu Kỳ."
Đây là lời hắn nói ngày hôm đó, ta nghe thấy, ghi nhớ rất lâu.
Người người đều coi ta là rối gỗ không có linh hồn, chỉ có hắn, nhìn ra được chút bi thương và lạc lõng trong lòng ta.
Vân Mộ hỏi ta, có oán hận trong lòng hay không.
Hắn và Thiên đế, ngay cả lời nói ra cũng giống hệt nhau.
Hắn nói, hắn đã biết tất cả mọi chuyện.
Thiên đế yêu ta.
Vong Tình đan chặt đứt tình cảm, chú định sẽ quên đi người mình yêu, từ khoảnh khắc hắn nhớ lại Thiếu Kỳ mà quên mất ta, thì đã không còn yêu nàng ta nữa.
Lúc Vân Mộ nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt ta.
Ta khẽ nhếch môi cười, "Ta đã sớm biết rồi."
Từ sau khi hắn tự tay chặt đứt ngón tay út của ta, ta đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Nhưng muốn ta tin như thế nào đây, tin hắn vất vả lắm mới tìm được lối ra khỏi cấm địa, vậy mà chỉ còn một bước nữa là có thể rời đi lại vì ta mà từ bỏ; tin hắn cùng ta ôm nhau ngồi trên Vô Yểm nhai ngắm nhìn thủy triều cuồn cuộn, chôn vò rượu khắc tên hai chúng ta xuống dưới gốc cây, nhưng người hắn yêu trong lòng vẫn là Thiếu Kỳ.
Những lời thề non hẹn biển, những lời yêu thương đã từng nói ra, đều là giả dối, là một màn kịch mà hắn yêu thương ta.
Sau khi hắn nhớ lại Thiếu Kỳ, coi ta là thế thân của nàng ta, ngày đêm bên nhau, người hắn nghĩ đến trong lòng cũng đều là Thiếu Kỳ.
Mong muốn một tình yêu thuần túy, chẳng lẽ là ta sai sao.
Là ta quá tham lam.
Ngươi xem, những lời thề nguyền sống c.h.ế.t có nhau, đều là không thể tin tưởng được.
Lần duy nhất, ta nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Vân Mộ.
Vân Mộ nói trên người Tiểu Bạch có ma khí, cho nên mới bị Hỏa Kỳ Lân cắn bị thương.
Bây giờ đã khỏi hẳn, mười phần thì tám chín là đã chạy về Ma giới rồi.
Hóa ra là vậy.
Chắc chắn là nó ngại nói cho ta biết thân phận của nó, cho nên mới không từ mà biệt.
Kỳ thực không cần phải như vậy, ta đối với yêu ma quỷ quái cũng không có thành kiến gì, hơn nữa nó chưa từng làm hại ta, còn trong lúc Thiếu Kỳ dùng kiếm kề vào cổ ta, đã nhảy ra bảo vệ ta.
Lúc ấy ta rất cảm động.
Kiếp này, người nguyện ý liều mạng bảo vệ ta, ngoài nó ra, chính là con linh sủng trước kia của ta.
Cho nên ta mới cầu xin linh dược nối lại chi thể đứt lìa cho nó.
Bây giờ nó đã khỏi hẳn, trở về nơi mà nó nên đến, ta cũng cảm thấy rất tốt, vốn dĩ ta chính là một chủ nhân vô dụng, không bảo vệ nổi linh sủng của mình.