Vân Mộ ngày ngày canh giữ bên cạnh ta, có thể nhìn ra được ngày thường là người được người hầu hạ quen rồi, vụng về đến mức đút cho ta một bát cháo cũng khiến môi ta bị phồng rộp lên.
Ta rất muốn nói cho hắn biết ta sống không được bao lâu nữa, không cần phải tốn công như vậy.
Vân Mộ nói, hắn đã cho Thiên đế uống thuốc giải của Vong Tình đan.
Thiên đế sẽ nhớ lại ta.
Thật sao.
Dường như hắn sợ ta không tin, liền dẫn ta đến trước mặt Thiên đế.
Thiếu Kỳ bên bờ hồ Dao Trì dựa vào một gốc cây đào tự rót rượu tự uống, sự sắc sảo phong lưu giữa hai đầu lông mày là thứ mà nữ tử bình thường không thể nào có được, mà Thiên đế đang nhìn nàng ta, sự yêu thương trong mắt không thể che giấu.
Cho dù ta đang ở trong tầm mắt của hắn, hắn cũng không hề liếc mắt nhìn ta lấy một cái.
Ta mỉm cười, hỏi Vân Mộ, "Ngươi xem một lòng si tình của Thiên đế kia, giờ phút này đang đặt trên người ai kìa?"
Vân Mộ nhíu mày, "Không nên như vậy, chẳng lẽ thuốc giải kia vô dụng..."
Ta lắc đầu, thong thả bước đi, "Thuốc giải không phải là vô dụng, chỉ là cho dù Vong Tình đan này đã được hóa giải, người trong lòng Thiên đế, cũng chưa từng biến thành ta."
Mấy ngày nay thần thức của ta càng ngày càng mơ hồ hỗn loạn, thường xuyên bị ảo giác quấy rầy trong giấc ngủ, thời gian tỉnh lại càng ngày càng ít.
Ta phải trở về quê hương của mình trước khi quên mất bản thân là ai.
Nếu ngay cả bản thân cũng coi mình là người khác, chẳng phải là quá mức đáng buồn sao.
Trước khi đi, ta để lại linh ngọc đã theo ta nửa đời cho Vân Mộ.
Hắn bị trúng chướng khí trong cấm địa, loại độc đó tuy không đến mức khiến Thượng thần mất mạng, nhưng dù sao cũng sẽ khiến hắn đau đầu ù tai một thời gian, nếu lại nhìn thấy những ảo giác linh tinh kia mà sinh tâm ma, thì quá mức thiệt thòi.
Linh ngọc này có thể khu trừ chướng độc, tĩnh tâm an thần, đối với thức hải hỗn loạn, cũng có tác dụng.
Đáng tiếc linh hồn kia của Thiếu Kỳ đã bám rễ quá sâu trong cơ thể ta, giống như hòa làm một thể, mất đi nó, sớm muộn gì ta cũng sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán giống như Thiếu Kỳ lúc trước.
Cho nên ngọc này đối với ta, cũng không còn tác dụng gì lớn nữa.
Ta chưa từng nói cho Vân Mộ biết, hắn đã làm rất nhiều chuyện vì ta, ta rất cảm kích.
Tuy rằng trước kia có chút không vui, nhưng hắn đã được coi là người bạn duy nhất của ta ở Thiên giới này.
Không thể đích thân nói lời tạm biệt với hắn, ta rất tiếc nuối.
Ta phải nhanh chóng trở về quê hương.
Nếu c.h.ế.t ở bên ngoài cấm địa, hậu nhân của tộc ta mất đi tâm sen, e là sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn.
Cách mấy trăm năm, rốt cuộc ta cũng có thể trở về cấm địa.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, ta đứng trên Vô Yểm nhai, ánh hoàng hôn màu vàng kim mang theo hơi ấm dịu dàng bao phủ lấy ta, dưới chân là sóng biển cuồn cuộn, xen lẫn tiếng gầm rú ngập trời ập đến.
Ta nhắm mắt lại, ngửi thấy linh khí quen thuộc của đất trời nơi này, đó là nguồn gốc sinh ra ta, ngay cả cơn đau nhói ở linh đài cũng giảm bớt đi vài phần.
Phù văn trên cổ tay ẩn ẩn đau nhói, là khế ước nhân duyên.
Chẳng lẽ vẫn chưa thể hóa giải sao.
Nhưng không sao cả.
Ta cúi đầu nhìn, dùng d.a.o găm tự tay khoét bỏ mảng da thịt kia, phóng người nhảy xuống Vô Yểm hải đen ngòm.
Cả đời này của ta, thời gian làm chính mình chỉ là ngắn ngủi, mạo danh dung mạo của người khác, thay thế vị trí của người khác, không ra thể thống gì, không rõ ràng, rốt cuộc cũng khó có thể kết thúc tốt đẹp được.
Ta sinh ra từ nơi nhỏ bé, c.h.ế.t đi cũng như vậy.
Trên đời này, sẽ không còn ai tìm thấy bóng dáng của ta nữa.
Trên vách đá không biết từ lúc nào đã có thêm một thiếu niên mặc áo trắng, hắn trợn mắt muốn nứt ra, đưa tay muốn bắt lấy ta, nhưng chỉ có thể nắm được vạt áo của ta, "A Bạc..."
Giọng nói khàn khàn, mang theo sự tuyệt vọng to lớn.
Ta nhìn thấy đôi mắt trong veo như đá hắc diệu thạch của hắn, không hiểu sao lại biết, hắn là Tiểu Bạch của ta.
Quả nhiên, hắn trên mép vực gào lên: "A Bạc, ta là Tiểu Bạch, ta chưa chết..."
Hóa ra là nó sao...
Thật tốt.
Trên đời này, cuối cùng vẫn còn một người nhớ đến tên của ta.