[Ngôn Tình] Thế Thân

Chương 12: Full




Ta được chôn trong đầm sen này đã trăm năm, ngày nào cũng phơi sương phơi nắng, gió thổi mưa giông, vô cùng thê thảm.
Tiểu Bạch thường xuyên đến xem xét tình hình sinh trưởng và phát triển của ta, xem xương cốt có mọc lệch lạc hay không, béo gầy có cân đối hay không.
Ta thấy hắn bây giờ sinh ra cao lớn tuấn tú, so với dáng vẻ trắng trắng mềm mềm trước kia khác biệt rất nhiều, không khỏi khó mà tin được hắn thật sự là Tiểu Bạch, yêu cầu hắn biến trở về cho ta xem thử.
Hắn không để ý đến ta, đứng dậy phủi phủi đất trên tay, nói là không chịu nổi sự trêu chọc của ta, cho nên mới bất đắc dĩ hóa thành hình người.
Trêu chọc? Từ khi nào ta trêu chọc hắn?
Hắn lạnh lùng liếc ta một cái.
Ngày hôm đó hắn không chút do dự nhảy xuống vực, trước khi ta hoàn toàn bị nhấn chìm đã cứu ta lên, nhưng nước biển của Vô Yểm hải đã khiến thân xác ta biến thành thi thể, da thịt thối rữa, may mà chỉ cần linh hồn còn, đầm sen có thể giúp ta tái tạo lại một cơ thể khác.
Sau khi ta tỉnh lại, cảm động trước tấm lòng của hắn, cũng không còn mặt mũi nào mà kêu gào muốn c.h.ế.t muốn sống nữa, bèn hỏi đến thân phận của hắn, Vân Mộ nói hắn là người của Ma tộc, nhưng người của Ma tộc sao có thể trở thành linh sủng của ta?
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh ta, giọng điệu bình thản kể lại thân thế bi thảm của hắn, thân là con trai thứ hai của Ma tôn tranh giành quyền lực thất bại, bị huynh trưởng hãm hại truy sát, chín c.h.ế.t mười sống trốn thoát khỏi Ma giới lại vô tình rơi vào ma trảo của ta.
Đối với từ "ma trảo" này, ta xin phép không đánh giá.
Lúc ấy ta coi hắn như tiểu công chúa mà cẩn thận chăm sóc, ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ thơm tho ôm trong lòng ngủ, còn cắt móng tay bện tóc nhỏ cho hắn, chẳng lẽ ta đối xử với hắn không tốt sao?
Lại qua thêm trăm năm, cuối cùng ta cũng mọc ra một thân da thịt mới, có cơ hội lựa chọn giới tính một lần nữa. Ta do dự rất lâu giữa nam tử cao lớn và thư sinh phong lưu nho nhã, cân nhắc đến vấn đề thói quen đi vệ sinh, vẫn là lựa chọn trở thành nữ tử.
Tiểu Bạch ở bên cạnh như trút được gánh nặng, buông lỏng nắm tay siết chặt đến trắng bệch ra.
Đối với vấn đề dung mạo, ta nghiêm túc lựa một bức tranh nữ nhân đưa cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhận lấy im lặng không nói, cau mày, thức cả đêm vẽ một bức tranh nữ tử, kỹ thuật vẽ còn tinh xảo hơn ta rất nhiều.
Ta thò đầu qua nhìn thử, trầm ngâm nói: "Hóa ra ngươi thích kiểu diễm lệ..."
Sau khi dung mạo và dáng người được tạo hình xong, ta cúi đầu nhìn thử trước ngực, cảm thấy lúc Tiểu Bạch nặn có giấu tâm tư riêng, trên tranh sao có thể lớn như vậy.
Tiểu Bạch hỏi ta, có oán hận trong lòng hay không, chỉ cần ta muốn, hắn sẽ cùng ta đến trước mặt Thiên đế và chúng tiên trên Thiên giới.
Ta lắc đầu. Ta sinh ra đã là người nhu nhược vô năng, chỉ cần bọn họ không đến quấy rầy ta và người ta quan tâm nữa, như vậy là tốt rồi.
Trong mắt người nọ, ta đã sớm rơi xuống Vô Yểm hải hóa thành hư vô, không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Trong Diên Vân cung, Thiên đế đứng dưới gốc cây hải đường.
Trên bàn đặt một vò rượu, trên vò rượu được khắc hai cái tên với tư thế vô cùng thân mật, theo thời gian, đã trở nên mờ nhạt khó phân biệt.
"Ngươi có biết nữ tử được khắc trên vò rượu kia là ai không?" Vân Mộ Thần quân chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cùng nhau nhìn vò rượu kia.
Thiên đế không nói gì.
Vân Mộ trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, giống như thương xót, cũng giống như đang chế giễu, "E là cái tên A Bạc này, ngươi vẫn chưa nhớ ra."
"Nàng ấy với Hàm Đan, có quan hệ gì?"
Vân Mộ quay đầu lại, "Đáp án ta đã sớm đưa đến tay ngươi cùng với chén rượu kia rồi, nhưng ngươi cuối cùng vẫn không uống."
"Ngàn năm trước, ngươi vì muốn quên đi Thiếu Kỳ, đã đến chỗ Lục Áp Đạo quân cầu xin Vong Tình đan, ông ta đã cảnh cáo ngươi 'Chấp niệm quá sâu, cuối cùng chỉ là tự làm khổ mình'. Lời này, bây giờ ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Thiên đế mặt mày tái nhợt.
"Chấp niệm quá sâu, cuối cùng chỉ là tự làm khổ mình."
Cùng với giọng nói ngay thẳng của Lục Áp vang vọng bên tai, phù văn khắc tên hắn và nữ tử kia trên cổ tay hắn lóe sáng, dần dần biến mất.
Vân Mộ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử hắn run lên, bàn tay giấu sau lưng siết chặt thành quyền, nắm chặt linh ngọc trong lòng bàn tay, khóe môi lại cong lên nụ cười lạnh lẽo, "Nghe nói chỉ có người thật lòng yêu thương nhau mới có thể khắc tên lên Tam Sinh thạch, ngươi và Thiếu Kỳ mãi không thể kết duyên, mà nhân duyên với Hàm Đan lại một lần nữa xuất hiện sau khi bị ngươi tự tay xóa bỏ, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến nguyên nhân trong đó sao?"
Vẻ chế giễu trong mắt Vân Mộ càng sâu, "Một hòn đá cũng có thể nhìn thấu được, vậy mà ngươi lại không hay biết. Bây giờ nàng ấy dùng tính mạng để hóa giải khế ước này, ngươi nên thỏa mãn rồi chứ."
Hắn xoay người rời khỏi căn viện đổ nát này, vị Thần quân lạnh lùng vô tình nhất Thiên giới, bước chân vậy mà lại có chút loạng choạng.
Thiên đế cúi đầu nhìn cổ tay trống trơn, hai chữ kia sau một thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng được từ miệng hắn nói ra.
"A Bạc."
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.