[Ngôn Tình] Thế Thân

Chương 2:




Lúc bấy giờ, tất cả các vị tiên gia trên Thiên giới đều có mặt, bên cầu Nại Hà, trước Tam Sinh thạch, Thiếu Kỳ và Thiên đế mỗi người cầm một thanh chủy thủ, chỉ cần rạch lòng bàn tay, để m.á.u tươi thấm vào trong đó, hóa thành tên của hai người được khắc trên bia đá, là có thể kết duyên vợ chồng đời đời kiếp kiếp.
Ta bị đưa đến trước mặt Thiếu Kỳ, nàng ta khẽ nhếch môi, nắm tay ta đi về phía tảng đá kia, "Nghe đồn Tam Sinh thạch có thể nhìn thấu nguyên hình bản chất vạn vật, gương mặt ngươi hiện giờ là do Thiên đế tạo nên, không muốn biết dung mạo thật sự của mình sao?"
Lúc nàng ta nói chuyện với ta, ta lại nhìn ngón tay út bên tay trái của nàng ta, quả nhiên đã mọc ra hẳn hoi.
Ngọc ngà thon dài, rất đẹp.
Nói xong, ta đứng trước Tam Sinh thạch, mặt bia giống như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, một lúc sau, dần dần hiện ra hình dáng một nữ tử. Nữ tử kia mày như núi xa, mặc váy áo màu xanh lam, cùng ta hiện tại, không khác gì nhau.
Mọi người đều nín thở, ngay cả Thiên đế cũng hơi nhíu mày.
"Tại sao Hàm Đan tiên tử trên Tam Sinh thạch lại giống hệt Thượng thần?" Có người hỏi ra tiếng.
Thiếu Kỳ kinh ngạc không thôi.
Thiên đế ánh mắt trầm xuống, nhìn ta thật lâu mới nói: "Nàng ấy là do sen trong đầm Mộ Dạ hóa thành, vốn không có hình dáng."
"Hóa ra là vậy." Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra.
Trong mắt Thiếu Kỳ hiện lên một tia khinh thường mờ nhạt, nữ tử kiêu ngạo như nàng ta, ghét nhất là loại người mất đi tự ngã như ta.
"Cung thỉnh Thiên đế và Thượng thần khắc tên."
Máu của hai người nhỏ vào bia đá, phía sau có người vỗ vai ta, ta quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Vân Mộ.
Ngón trỏ của hắn điểm nhẹ lên trán ta, thứ gì đó mát lạnh lan tỏa giữa hai đầu lông mày ta, "Như vậy, ngươi liền khác với nàng ta."
Ta có chút nghi hoặc, đang định mở miệng hỏi hắn, bỗng nhiên nghe thấy một người kinh hô, "Chuyện này là sao?!"
Chỉ thấy Tam Sinh thạch phát sáng lấp lánh, thần lực chấn động khiến chúng tiên sợ hãi lùi lại vài bước.
Trên bia đá chậm rãi hiện lên tên của ta và Thiên đế.
Chúng tiên lộ vẻ kinh ngạc, phân phất quay đầu nhìn về phía ta. Ta cũng cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Đúng vậy, Thiên đế từng kết duyên ước với ta.
Chỉ là không ngờ Tam Sinh thạch này lại coi trọng chuyện một đời một kiếp một đôi người, Thiên đế đã định duyên phận với ta, thì không cho phép hắn tam thê tứ thiếp.
Lúc này phù văn trên cổ tay ta nóng ran, giống như đang cảnh cáo.
Thiếu Kỳ ném thanh chủy thủ buộc dây đỏ xuống đất, mặt mày xanh mét lạnh lùng nói: "Thiên đế đây là ý gì? Đã ban cho người khác ngôi vị Thiên hậu, tại sao còn muốn đem ta ra làm trò cười?"
Thiên đế thần sắc ảm đạm, hắn nói: "Ta không biết chuyện này."
Hắn không phải không biết.
Hắn chỉ là đã quên.
Ngàn năm trước, hắn một mình xông vào cấm địa của tộc ta bị hung thú Trọng thương, ta thấy hắn còn một hơi thở, động lòng trắc ẩn, liền cõng hắn về căn nhà nhỏ của mình.
Tộc nhân của ta là do linh khí đầm sen hóa thành, không phân biệt giới tính, ngay cả dung mạo cũng mơ hồ không rõ.
Ta sinh ra đã sống trong cấm địa chật hẹp vô vị này, hắn là người đầu tiên ta gặp được sau ngàn vạn năm, ta cùng hắn dưới trăng uống rượu tâm sự, nghe hắn kể những chuyện kỳ thú trên trời dưới đất, những điều kỳ lạ mà ta chưa từng được thấy.
Ta vì hắn hóa thành nữ nhi thân, lại để mặc hắn tạo hình ta giống Thiếu Kỳ.
Cái tên Hàm Đan, là do hắn đặt cho ta.
Tên thật của ta là A Bạc, nhưng không ai biết cả.
Thiên đế nói ta là gì, ta chính là cái đó, bản thể của ta là gì, tên gọi là gì, kỳ thật cũng không quá quan trọng.
Đêm đó hắn uống say, ôm ta vào lòng, thấp giọng gọi Thiếu Kỳ.
Ta nghe thấy, biết hắn gọi nhầm, bèn ngẩng đầu nghiêm túc nói với hắn, ta tên là A Bạc.
Hắn khẽ nhếch môi, cúi đầu bên tai ta, giọng điệu rõ ràng gọi tên ta.
Lúc ấy ta chưa từng suy nghĩ sâu xa, cũng không biết hai chữ Thiếu Kỳ, sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.