Ta còn đang ngẩn người, Vân Mộ đã kéo ta tìm đại một chỗ ngồi xuống phía sau.
Thiên đế không còn để ý đến ta và hắn nữa, từng rương từng rương châu báu quý giá được mang lên, trong đó có bảo giáp Thiếu Kỳ từng mặc, binh khí từng sử dụng, cũng có Hòa Thị Bích, Toại Châu ngọc, còn có một bức tranh.
Lúc bức tranh được mở ra, chúng tiên đều hít vào một hơi, kinh ngạc không thôi.
Thiên đế thần sắc ảm đạm.
Hắn không nhận ra bức tranh đó.
Bức tranh đó là do hắn vẽ ta.
Lúc ấy vừa mới mưa xuân xong, hoa đào nở rộ trên cành, ta đứng dưới gốc cây nhìn con ếch xanh bên giếng, thầm nghĩ nếu xào nó thành một đĩa, cho thêm vài quả ớt, chắc chắn sẽ rất thích hợp để nhắm rượu.
Ta còn đang suy nghĩ đến bữa tối, hắn lại vẽ một bức tranh.
Cuối cùng, hắn tặng bức tranh cho ta, ta thưởng thức một lúc, hỏi hắn nữ tử trong tranh này xinh đẹp động lòng người, chẳng lẽ là người trong lòng của hắn.
Hắn nhìn vào mắt ta, nói nữ tử trong tranh chính là ta.
Giờ phút này, chúng tiên khen ngợi Thiếu Kỳ trong tranh khí chất tao nhã, xinh đẹp động lòng người, ta cũng không cảm thấy có gì sai.
Gương mặt này, vốn là của nàng ta.
Vân Mộ bưng ly rượu lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: "Còn không bằng vết bùn đất trên y phục của ta tự thành một phái."
Ta nghe thấy buồn cười, cụng ly với hắn, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Hắn khinh thường nói: "Uống gấp như vậy làm gì, sợ có người giành với ngươi sao."
Nói xong, gắp một đũa thức ăn vào bát ta.
Nghe đồn ngón tay út của Thiếu Kỳ, là ngàn năm trước lúc Thiên đế đến đỉnh núi Bất Chu sơn diệt trừ tai họa hung thú Hỗn Độn, Thiếu Kỳ vì bảo vệ hắn mà bị Hỗn Độn cắn đứt.
Sau này mỗi lần Thiên đế nhìn thấy, áy náy và yêu thương trong lòng lại càng thêm sâu sắc.
Đoạn ngón tay út bị đứt của Thiếu Kỳ, đến nay vẫn được hắn trân trọng cất giữ trong thức hải.
Còn ngón tay bị hắn tự tay chặt đứt của ta, lại không biết bị vứt bỏ ở nơi nào.
Lúc Vân Mộ kể lại đoạn quá khứ đó cho ta nghe, ta liền đáp lại một câu như vậy.
Hắn hỏi ta, có phải trong lòng ta ấm ức không cam lòng hay không.
Cũng không phải là không cam lòng.
Chỉ là trước kia ta thích hắn như vậy, hắn đối xử với ta như thế, ta dù sao cũng có chút đau lòng.
Chân Tiểu Bạch đã khỏi hẳn, tính cách cũng hoạt bát hơn rất nhiều, Diên Vân cung quá nhỏ, nó ở không quen, ta không muốn lúc nào cũng giam cầm nó, nên cũng mặc kệ nó.
Ta đợi ba ngày cũng không thấy nó quay về, trong lòng có chút lo lắng, bèn ra khỏi Diên Vân cung tìm nó.
Ta nhìn thấy Thiên đế giữa biển mây ráng màu.
Hắn chắp tay đứng trên mây, nhìn về phía chân trời xa xăm, giữa hai đầu lông mày là một cảm xúc khó tả, vậy mà lại có vài phần lạc lõng.
Phương hướng hắn nhìn, chính là Diên Vân cung của ta.
Nhưng còn chưa kịp để ta tự mình đa tình, Thiếu Kỳ đã từ trong biển mây đi tới.
Nàng ta mặc váy dài bằng lụa mỏng vân mây rực rỡ, thân ảnh thướt tha, còn xinh đẹp rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn rực rỡ.
Ta lúc này mới biết, trên mặt Thiên đế không phải là sự lạc lõng, mà là sự ngỡ ngàng và hoài niệm đối với người trong lòng đã mất mà tìm lại được.
Tiểu Bạch khẽ kêu một tiếng dưới chân ta.
Ta không nhìn hai người bọn họ nữa, cúi người ôm nó lên xoay người rời đi.
Ta và Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo, tình cờ gặp Vân Mộ và Hỏa Kỳ Lân của hắn.
Chân sau Tiểu Bạch run rẩy, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh, không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Ta thấy nó hiểu chuyện như vậy, trong lòng vô cùng an ủi.
Không hổ là con trai của ta.