[Ngôn Tình] Thế Thân

Chương 8:




Vân Mộ và ta nằm song song trên đất, gối đầu lên cánh tay, nheo mắt nhìn phong cảnh tuyệt đẹp trên cửu trùng thiên này.
Ta bỗng nhiên nhớ đến quê hương của mình, nhớ đến cảnh sắc vạn năm không thay đổi kia.
Trước kia chỉ cảm thấy cuộc sống ở đó nhạt nhẽo vô vị, vậy mà giờ phút này lại khát khao được quay về quá khứ như vậy.
Vân Mộ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, "Sẽ có ngày đó." Hắn nói, hắn sẽ đưa ta trở về.
Ta biết đây là lời nói lúc say rượu, không thể tin được, nhưng vẫn rất cảm động.
Ngày đại điển sắc phong Thiên hậu, ta đang uống rượu do chính tay mình ủ.
Đây là thứ duy nhất ta mang theo từ quê hương đến đây.
Ta đã rất lâu rồi không uống loại rượu này, ta sợ ngửi thấy mùi rượu, sẽ nhớ đến khoảng thời gian ở cấm địa với người nọ, nhớ đến sự ăn ý mỉm cười lúc ấy, nhớ đến hai chữ tình đầu ý hợp, hai lòng yêu mến mà hắn nói.
Chuyện cũ năm xưa, hắn đã hoàn toàn quên sạch, không còn lưu luyến nữa, nếu chỉ có một mình ta cô đơn uống rượu nhớ người, dù sao cũng có vẻ đáng thương.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cả Thiên đình, đại khái chỉ có một mình ta nhàn rỗi như vậy.
Ta nhìn thấy ánh sáng màu tím lan tỏa trên Cửu Tiêu Vân điện, và tiếng nhạc chúc mừng cùng tiếng phượng hoàng vang vọng trên bầu trời.
Vân Mộ đến, nói cho ta biết Thiếu Kỳ đã toại nguyện, trở thành Thiên hậu.
Ta nghĩ, người toại nguyện chính là Thiên đế.
Ban đầu ta cứ tưởng, ta sẽ bị bọn họ lãng quên như vậy, từ nay về sau an an ổn ổn ở Diên Vân cung của mình, sống cuộc sống nhàn nhã uống trà cho Tiểu Bạch ăn. Nhưng số phận rốt cuộc vẫn không chịu buông tha cho ta.
Thiếu Kỳ trước đại điển sắc phong lại hôn mê bất tỉnh, Lão Quân nói thức hải của nàng ta bị vỡ vụn, tất cả đều là do trong cơ thể thiếu mất một linh hồn, nếu không kịp thời tìm về, e là sẽ hồn phi phách tán, không thể tỉnh lại nữa.
Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt Thiên đế quá mức đáng sợ, Lão Quân đổi giọng, "May mắn là linh hồn kia hiện giờ đang ở trên Thiên giới, không khó tìm."
Thiên đế trầm giọng hỏi: "Ở đâu trên Thiên giới?"
Lão Quân nhìn về phía ta, "Chính là trong thức hải của Hàm Đan tiên tử, chỉ cần lấy ra từ chỗ tiên tử, đưa trở lại vào trong cơ thể Thượng thần là được."
Ông ta thở dài, "Chỉ là linh hồn kia sau ngàn vạn năm đã hòa làm một thể với tiên tử, nếu cưỡng ép lấy ra, e là sẽ khiến thức hải hỗn loạn, tổn hại đến tiên căn, cả đời này không thể tu đạo."
Chân ta mềm nhũn, loạng choạng lùi về sau vài bước.
Thiên đế nhìn về phía ta, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Mặc dù Lão Quân thương xót, nhưng cũng cảm thấy không có gì không đúng.
Không ai hỏi ta có bằng lòng hay không.
Cũng không có ai quan tâm ta có bằng lòng hay không.
Thiên đế đưa tay về phía ta, "Hàm Đan."
Ngàn năm trước, Thiếu Kỳ do trùng hợp mà tiến vào cấm địa của tộc ta, lúc ấy nàng ta đã tính được kiếp nạn của mình, nên để lại một linh hồn trong cơ thể ta khi ấy vẫn còn là hài đồng, chôn xuống một đường sinh cơ cho ngày sau.
Sau khi nàng ta chết, Thiên đế men theo hơi thở của Thiếu Kỳ đuổi đến cấm địa, sau đó Vong Tình đan phát tác, mất đi ký ức, ngã xuống bên ngoài căn nhà nhỏ của ta.
Mọi chuyện, đều là do số phận an bài.
Thiên đế thấp giọng nói, giống như đang khuyên nhủ, "Hàm Đan, thiên đạo luân hồi, lấy đồ của người khác, tự nhiên là phải trả lại."
Nhưng ta không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.