Ngôn Tửu

Chương 3:




Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật mười tuổi của ta. Từ sáng sớm thức dậy ta đã nhìn chằm chằm Dục Ngôn.
Gần đây Lạc Khê không xuất hiện nữa, nhưng ta sợ nội dung vở kịch lại làm con thiêu thân mà tiếp tục xảy ra chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm Dục Ngôn không cho hắn ra khỏi cửa.
“Tiểu Tửu, ca đi nhà xí không cần đi theo đâu." Dục Ngôn bất đắc dĩ đẩy ta ra.
Suy nghĩ sự tình quá mức nhập thần, ta cũng không chú ý tới mình đang làm cái gì, vội vàng nói: "Ca, mau đi, mau đi đi.”
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đến trưa cũng không có chuyện gì xảy ra. Dục Ngôn làm một bàn lớn thức ăn phong phú, đương nhiên còn có mì trứng gà, ta ăn rất vui vẻ, cũng dần dần thả lỏng.
Sau khi ăn cơm xong, Dục Ngôn thần bí đưa cho ta một thứ, bảo ta mở ra xem.
Ta mở hộp ra, bên trong là một con phượng hoàng được điêu khắc bằng gỗ, chế tác không quá tinh xảo nhưng hơn ở tâm ý mười phần, vừa nhìn chính là do người tặng tự tay làm.
Phượng hoàng trên dưới được xuyên lỗ, điểm xuyết Hoàn Lạc, ta cực kỳ vui mừng, cầm lấy tượng gỗ Phượng Hoàng, xoa bóp một lúc lâu rồi đeo ở bên hông.
“Ca, cám ơn ca, muội rất thích.”
Cám ơn ngươi, đã đối tốt với ta như vậy. Đã bao lâu rồi ta không nghiêm túc trải qua sinh nhật một lần, đã bao lâu rồi ta không nhận được quà sinh nhật, ta cũng không nhớ rõ.
“Tửu Tửu thích là được rồi.”
Dục Ngôn thấy ta thích tượng gỗ, mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười. Lúc này ta mới nhận ra hắn đang căng thẳng, hắn tiếp tục bổ sung, ta mới biết được nguyên nhân.
“Vốn định săn nhiều thịt rừng bán lấy tiền, mua cho muội ngọc bội tốt một chút. Nhưng thời gian không đủ, chỉ có thể làm tượng gỗ tặng muội.”
Nào phải do thời gian không đủ, rõ ràng là ta không cho hắn ra ngoài.
“Tượng gỗ thì sao, chỉ cần là ca tặng, muội đều thích.” Ta nghiêm túc nắm chặt tượng Phượng hoàng, thề son sắt mở miệng.
Dục Ngôn còn muốn mở miệng nói cái gì đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng vang ồn ào, đinh tai nhức óc, còn kèm theo tiếng la hét của vài người.
Ta và Dục Ngôn vội vàng ra ngoài xem. Tình tiết quả nhiên vẫn đang tiến triển, tuy rằng Dục Ngôn không lên núi săn thú, Tư Hằng vẫn đi theo Lạc Khê xuống núi, đại náo trong thôn.
Lợn rừng vừa đen vừa béo đuổi theo sau Lạc Khê, hai mắt tỏa sáng, đấu đá lung tung.
Lạc Khê thét chói tai không ngừng tìm người che chắn, dù người hay vật, tất cả đều bị Tư Hằng đánh gục, đạp thành bùn nhão.
Mắt thấy trong thôn đã có người bị thương, ta và Dục Ngôn liếc nhau, nhìn bụi gai và cạm bẫy trước cửa, nghĩ ra biện pháp.
Vốn bụi gai và cạm bẫy này là vì phòng ngừa Lạc Khê đến quấy rối để tìm cảm giác tồn tại, hôm nay ngược lại có thể phát huy công dụng.
Ta và Dục Ngôn phân chia rõ ràng, ta phụ trách dẫn mọi người tìm nơi trú ẩn, Dục Ngôn phụ trách dẫn lợn rừng đến nơi bố trí cạm bẫy.
Ta vốn là người ngoan ngoãn, hiền lành từ trước nay ở trong thôn, người trong thôn đều biết ta, bọn họ đều tin tưởng lời của ta.
Rất nhanh ta đã an bài tốt chỗ trốn của các thôn dân, bảo đảm không có nguy hiểm gì sau đó trở về tìm Dục Ngôn.
Trở lại chỗ cũ, chỉ thấy Dục Ngôn đang kéo ống tay áo Lạc Khê, kéo nàng ta về nhà ta, đi rất nhanh, cũng không quan tâm Lạc Khê có đuổi kịp hay không.
Đi theo phía sau bọn họ là con lợn rừng đen lớn của Tư Hằng, hắn ta nhìn thấy có người tới gần Lạc Khê, hai mắt đỏ lên, đuổi sát phía sau Dục Ngôn và Lạc Khê.
Nhìn cảnh trước mắt này, khóe miệng ta nhếch lên, đi đường tắt trở về nhà, đứng ở nơi có cạm bẫy, chờ thời khắc chuẩn bị dẫn lợn rừng vào bẫy.
Rất nhanh, Dục Ngôn liền kéo Lạc Khê xuất hiện trong tầm mắt của ta, chờ bọn họ tiến vào khu vực an toàn, khoảnh khắc lợn rừng giẫm lên cạm bẫy, ta liền kéo cơ quan xuống.
‘Rầm’ một tiếng vang thật lớn, lợn rừng rơi vào bẫy rập, dùi gỗ và bụi gai trong bẫy rập đâm vào cơ thể lợn rừng khiến nó không ngừng kêu thảm thiết.
Trong lòng ta cảm thấy vui sướng, Tư Hằng ngươi cũng có hôm nay, lúc trước hại chet cha mẹ ta, nếu ngươi có một tia mềm lòng, cũng sẽ không có kết cục như bây giờ.
10.
Đến lúc này, trái tim thánh mẫu của Lạc Khê lại phát tác, nàng ta nghe tiếng kêu thảm thiết của lợn rừng, run rẩy mở miệng với Dục Ngôn: “Dục Ngôn ca ca, ta biết huynh lo lắng cho ta. Nhưng lợn rừng này không giống con vật xấu, nó chỉ là quá thích ta, huynh thả nó đi đi.”
Ta và Dục Ngôn liếc nhau, trợn mắt khinh thường, đạt được nhận thức chung. Nữ nhân này đầu óc có bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ.
Chúng ta đương nhiên không nghe lời nàng ta, đêm đó trong thôn được ăn tiệc toàn thịt heo. Cả thôn tề tụ, chúc mừng Dục Ngôn và ta bắt được con lợn rừng này, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Chẳng qua thịt lợn rừng kia ta một miếng cũng không ăn, đùa gì chứ, ai muốn ăn thịt Tư Hằng. Hắn biến thành heo, cũng là đồ heo hư, thịt nhất định là thối, ăn vào sẽ bị tiêu chảy.
Ta không ngăn cản Dục Ngôn ăn, nhưng hắn thấy ta không đụng vào thịt heo, tưởng ta không thích ăn thịt heo, bèn nướng một con gà khác cho ta ăn.
Lúc chia đùi gà với Dục Ngôn, ta không khỏi cảm thấy cô đơn. Kiếp nạn lớn nhất của Dục Ngôn đã qua, lúc này ta cũng nên quay về Thiên Đình.
Ta nhìn Dục Ngôn ăn đùi gà còn không ngừng gắp thức ăn cho ta, đột nhiên không biết có nên nói lời tạm biệt hay không, lại không biết phải nói lời tạm biệt như thế nào.
Ta cũng không thể nói với hắn, ta thật ra không phải ta, là thần tiên trên trời, hắn khẳng định sẽ không tin, chỉ cho rằng ta đang nói lời ngu ngốc.
Đêm đó trước khi đi ngủ, ta vẫy tay với Dục Ngôn: “Ca, tạm biệt.”
Dục Ngôn xoa đầu ta, nở nụ cười: "Nói tạm biệt cái gì, phải nói ngày mai gặp mới đúng.”
“Ngày mai gặp, Tiểu Tửu.”
Ta xoay người, mặc cho nước mắt rơi, một tiếng "Ừ" rất lâu mới nói ra khỏi miệng. Ta ngồi xổm xuống, dựa vào cánh cửa, nghe Dục Ngôn xoay người rời đi, cho đến khi thanh âm hoàn toàn biến mất.
Trầm mặc thật lâu, ta lau nước mắt, chỉ mang đi cái dây chuyền Phượng Hoàng Anh Lạc được điêu khắc bằng gỗ kia.
11.
Trở về Thiên Đình, ta bị Tư Mệnh bắt ngay tại chỗ, hắn túm lấy gáy của ta muốn đưa ta đi gặp Đế Quân, ta vội vàng giãy dụa cầu xin tha thứ.
“Tư Mệnh tốt, ngươi đừng làm vậy mà, ngươi bao che giúp ta lần này đi.”
Ta ngẩng đầu dò xét sắc mặt hắn, thử mở miệng nói: “Ba gói bánh Phù Dung!”
Hắn vẫn không có chút xúc động nào, ta tiếp tục thêm vào: “Năm gói bánh Phù Dung!”
Mắt hắn hơi sáng lên, ta nở nụ cười, trực tiếp dùng chiêu cuối: “Mười gói, mười gói bánh Phù Dung! Tư Mệnh, ngươi cũng đừng tố giác ta với Đế Quân, có được không?”
Tư Mệnh được ta hứa hẹn mang mười gói bánh Phù Dung cho hắn, cười đến mức mắt híp thành một đường: "Vậy tha cho ngươi lần này, lần sau không thể cho ngươi đi cửa sau nữa."
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi hạ phàm đã làm cái gì? Ta vừa mới trở về, còn chưa kịp xem sổ mệnh đâu.”
Nghe vậy ta chột dạ nhanh như chớp chạy thoát khỏi Tư Mệnh, sợ hắn biết chuyện tốt ta đã làm, mười gói bánh Phù Dung cũng ngăn không được chuyện hắn tố cáo ta với Đế Quân.
Trên đường từ Tư Mệnh điện trở về Phượng Ngô cung phải đi qua Tru Tiên Đài, ta lại thấy được một thân ảnh không tưởng được ở đó.
Đang muốn nhanh chân chạy như bay rời đi, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị người phía sau gọi lại: "Tiểu Tửu?"
Cái xưng hô quen thuộc này làm cho ta đứng sựng tại chỗ, phục hồi tinh thần lại, ta sờ sờ tượng Phượng Hoàng giấu ở trong tay áo, trong lòng có chút mất mát.
Ta sửa sang lại tâm tình, xoay người nở một nụ cười tươi: "Thái tử điện hạ, người hạ phàm đã trở lại rồi."
“Sao hôm nay lại đổi cách xưng hô với ta, ta còn có chút không quen đây.”
Thái tử nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu không nói lời nào, nhìn chằm chằm khiến lòng ta sợ hãi.
“Nếu Tiểu Tửu không quen, vậy ta gọi ngươi là vị hôn thê là được rồi.”
Thái tử một thân hồng y như lửa, khóe miệng luôn nở nụ cười nham hiểm, cùng phàm nhân Dục Ngôn mà ta quen biết hoàn toàn khác nhau.
Hắn, chung quy không phải là hắn.
“Vậy, vị hôn thê, Lạc Khê và Tư Hằng hai người bọn họ cũng sắp phi thăng lần nữa, không ở chỗ này chặn bọn họ một chút sao?”
Nói đến đây ta lại hăng hái, trong hưng phấn mang theo một chút bất an: "Đế Quân biết có lại trách Thái tử nữa hay không?”
Hắn lại chắc chắn mở miệng, ý bảo ta yên tâm: "Không sao, lần này ta hạ phàm lịch kiếp, đổi lấy kết quả chính là Lạc Khê và Tư Hằng tùy nàng xử trí."
“Cho nên, vị hôn thê, buông tay đi làm đi, không ai trách nàng, cũng không ai dám trách nàng.”
Vẫn là ngữ khí mị hoặc câu người, nhưng lần này lòng ta bất định. Vành tai hơi nóng lên nhắc nhở ta, ta đã động tâm.
"Thái tử điện hạ, cám ơn người."
"Bất kể là thay ta chịu phạt, hay là chuyện của Lạc Khê và Tư Hằng, thật sự đều cám ơn người."
Thái tử rũ mắt nhìn ta, chăm chú nghe ta nói chuyện, cho đến khi ta nói ra câu thứ ba, hắn đen mặt, một tay ôm ta vào trong ngực.
"Tiểu Tửu, nàng đến khi nào mới có thể khôi phục trí nhớ, ta chờ quá lâu rồi..."
Phục hồi trí nhớ? Ta đã mất trí nhớ khi nào?
12.
Câu trả lời cho câu hỏi này ta đã sớm biết.
Thời điểm Lạc Khê và Tư Hằng phi thăng lần nữa, ta không hề mềm lòng, không phải đơn giản chỉ là đá bọn họ xuống phàm.
Ta lấy lại tiên cốt của ta từ trên người Lạc Khê, đuổi nàng ta và Tư Hằng đến Bích Lạc Tuyền.
Một khi đến Bích Lạc Tuyền, thì từ nay về sau Lạc Khê và Tư Hằng vĩnh viễn không được phi thăng, chỉ có thể làm một phàm nhân bình thường.
Tiên cốt đã lấy lại đối với ta bây giờ mà nói đã không có tác dụng. Lúc trước ta bị Tư Hằng lấy tiên cốt đổi cho Lạc Khê, bọn họ không để ý người ta đầy vết thương, tàn nhẫn ném ta lại ở Loạn Thúy Cương.
Nhưng ai ngờ phủ cực thái lai, huyết mạch Phượng Hoàng của ta thức tỉnh, niết bàn phi thăng.
Điều mà bọn họ nằm mơ cũng muốn, nói đến đây ta cũng nên cảm tạ bọn họ. Cảm tạ sự tàn nhẫn của bọn họ, mới có thành tựu của ta hôm nay.
Ta lau tiên cốt đang toả ra ánh sáng trắng, chăm chú nhìn hồi lâu, thứ vốn nên thuộc về ta lại ở trong thân thể Lạc Khê mấy trăm năm.
Lòng bàn tay thay đổi, chỉ dùng một chút linh lực, tiên cốt liền hoàn toàn nát bấy, biến mất hầu như không còn.
Tại thời khắc tiên cốt nát bấy kia, rất nhiều ký ức tràn vào trong đầu ta, ta đứng tại chỗ, ký ức cuồn cuộn, nội tâm ngày càng phát ra mùi vị vui vẻ của phụ thân.
Năm đó Phượng Hoàng tộc cùng Long tộc giao hảo, mẹ ta cùng đương kim Đế hậu là khuê trung mật hữu, sau khi thành hôn quan hệ vẫn rất tốt.
Sau khi sinh ta, mẹ ta luôn dẫn ta đến Long tộc chơi, ta cũng bởi vậy mà kết bạn với Dục Ngôn. Lúc đó ta rất muốn có một ca ca, nhưng ta là con đầu của mẫu thân, sẽ không có ca ca ruột thịt nữa.
Ta liền quấn quít lấy Dục Ngôn gọi hắn là ca ca, thường xuyên qua lại rồi trở thành thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm.
Mẹ ta và Đế hậu nảy sinh ý định kết hôn từ nhỏ, lúc này mới có hôn ước giữa ta và Dục Ngôn.
Sau đó mẹ ta mang thai đệ đệ, Phượng Hoàng tộc lại gặp khó khăn.
Phượng Hoàng tộc thế lực càng ngày càng huy hoàng, chỉ sau Long tộc, khiến cho nhiều người đỏ mắt, một số người trong số họ đã cấu kết với các gian tế trong tộc, diệt cả tộc Phượng Hoàng ta, mẫu thân đành phải mang theo ta trốn khắp nơi.
Tín vật cầu cứu cho Long tộc cũng bị tặc nhân chặn lại, không còn cách nào khác, mẫu thân đành phải mang theo ta xuống nhân gian.
Dùng hết mọi biện pháp, nhưng vẫn bị tặc nhân tìm tới cửa. Ngày đó mẫu thân bị trọng thương, hấp hối, đệ đệ còn chưa ra đời đã chet trong bụng.
Ta cũng bị thương, người đầy máu tươi, nhưng dưới sự bảo vệ của mẫu thân, ta không tổn thương đến tính mạng.
Ta cố gắng chống đỡ hơi thở cuối cùng, đưa cha mẹ đến dưới Nhược Thanh Sơn, mới ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa, ta đã được Tư Hằng nhặt về, mất đi tất cả ký ức, chỉ cho rằng mình là phàm nhân.
Lúc Lạc Khê và Tư Hằng mưu đồ bí mật lấy đi tiên cốt của ta, ta đang bưng bánh bách hợp mới làm đi tìm Tư Hằng, chuyện xảy ra trong quá trình ta hôn mê đều nghe lén được.
Chân tướng tàn nhẫn từ miệng bọn họ nói ra khiến ta không dám tin, Tư Hằng cướp đi tu vi của cha mẹ ta, cho nên bọn họ mới không cứu được ta và chet.
Cha mẹ sợ sau khi ta tỉnh lại không chấp nhận được mọi chuyện, trước khi chet đã dùng tiên cốt phong ấn tất cả ký ức của ta.
Lại không nghĩ tới, tiên cốt duy nhất bọn họ để lại cho ta, vẫn bị hai tiện nhân Tư Hằng và Lạc Khê c ướp đi.
Sắp xếp lại ký ức, ta đột nhiên cảm thấy sự giáo huấn ta dành cho Lạc Khê và Tư Hằng vẫn còn quá nhẹ.
Vì vậy mang bọn họ từ Bích Lạc Tuyền ra, biến bọn chúng thành heo, sau đó lại ném trở về mới cảm thấy nhẹ nhõm.
13.
Làm xong mọi chuyện, đúng lúc Dục Ngôn đến Phượng Ngô cung tìm ta.
“Vui lắm sao?” Hắn cười khẽ.
Ta gật đầu, cũng cười: "Vui, rất vui.”
Cười cười, ta rơi nước mắt, vùi đầu vào lòng Dục Ngôn: "Dục Ngôn, ta không còn cha mẹ nữa, bọn họ không về được nữa rồi.”
Dục Ngôn im lặng một lát, đưa tay lên đầu ta: “Ca ca về sau sẽ vĩnh viễn chăm sóc cho Tiểu Tửu.”
Ta ở trong lòng Dục Ngôn khóc rống một hồi, sau khi tâm tình khôi phục lại, ta đột nhiên giật mình một cái, như nắm bắt được thứ gì đó.
Ta từ trong ngực Dục Ngôn, chất vấn hắn: "Ngươi quả nhiên là mang theo trí nhớ hạ phàm! Đúng hay không?”
Dục Ngôn thản nhiên gật đầu: "Đúng, ta còn nhờ Tư Mệnh sửa sổ mệnh cho mình, cố ý sắp xếp ta ở cùng với hai người kia.”
Thì ra là thế, chẳng trách Tư Mệnh lúc ấy chột dạ như vậy, hóa ra hắn đã sớm thông đồng với Dục Ngôn.
Đến lúc này, ta đã biết rõ tất cả. Ta hỏi Dục Ngôn về tung tích của đám c ướp đuổi giet mẫu thân, hắn lắc đầu.
“Không tìm thấy?” Ta hỏi.
Hắn lại lắc đầu, mặt không chút thay đổi đáp: "Chet cả rồi, tan thành mây khói.”
“Ngươi làm?” Ta lại hỏi.
Dục Ngôn gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, chờ ta khen hắn. Ta liếc mắt nhìn nơi khác, không để ý tới hắn.
Hắn bất mãn quay mặt ta về, cho đến khi ta có thể nhìn thẳng hắn: "Đến phiên ta hỏi.”
Ta gật đầu ý bảo hắn hỏi, hắn lại cúi đầu ghé sát vào ta, ở bên tai ta nhỏ giọng nói: "Khi nào thì gả cho ta?"
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Ngọc Loan và Tư Mệnh: “Gả cho hắn! Cưới hắn đi!"
Ta sợ hết hồn, đỏ mặt, vùi vào lòng Dục Ngôn không nói nên lời. Ngọc Loan và Tư Mệnh lại càng hăng hái hơn, làm cho ta không có lòng dạ nào suy nghĩ.
Ta tức giận giậm chân, chống nạnh tức giận mắng Ngọc Loan và Ti Mệnh, vất vả lắm mới đuổi được bọn họ đi.
Ta xoay người, không dám nhìn thẳng vào Dục Ngôn, cúi đầu siết chặt Phượng Hoàng Anh Lạc bên hông, một lúc lâu nhăn nhó mở miệng, "Được.”
Dục Ngôn không buông tha ta, bắt ta ngẩng đầu, ngón tay vuốt ve môi ta, cười lưu manh: "Tiểu Tửu vừa nói gì? Ta không nghe rõ.”
Đối mặt với bộ dáng này của hắn, ta quả thực không khỏi xấu hổ, lớn tiếng hét vào mặt hắn: "Ta nói được! Lúc nào cũng được! Chỉ cần ngươi muốn, lúc nào thành thân cũng được!”
Ngọc Loan và Tư Mệnh lại không biết từ nơi nào xuất hiện, ở cách đó không xa vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Ta xấu hổ không chịu nổi, mang theo Dục Ngôn đang cười thoải mái sau lưng bỏ đi, quá mất mặt.
Lễ mừng thành hôn qua đi ta mới biết được, Dục Ngôn, Ngọc Loan và Tư Mệnh, ba người bọn họ đã sớm thông đồng hết rồi, tất cả những thứ cần thiết để làm lễ thành thân đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ có ta là không biết.
[HOÀN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.