Dịch: LTLT
Trong cuộc đời chó không tính là dài đằng đẵng của mình, Soái Soái lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh loài người “nhổ nấm”, mệt đến mức thở hồng hộc còn nhổ hoài không nhổ ra được.
Sau khi lẳng lặng nhìn xem cả quá trình, nó đứng lên rũ lông.
Loài người đúng là yếu đuối.
“Đừng rũ lông trên giường!” Khấu Thầm nói, “Đánh chết mày giờ!”
Uy hiếp này không dọa được Soái Soái, nó lại rũ lông.
Khấu Thầm từ bỏ uy hiếp.
Hoắc Nhiên nằm song song với Khấu Thầm trên giường, Soái Soái cúi đầu, đi ngang qua đỉnh đầu của hai người, đầu tiên là cẩn thận ngửi mặt Hoắc Nhiên, sau đó lại liếm trên chóp mũi của cậu, chép miệng.
“Đi ra, liếm bậy cái gì?” Hoắc Nhiên vỗ vào đầu nó.
Soái Soái không để ý đến cậu, sau khi chép miệng xong lại di chuyển qua mặt của Khấu Thầm, bắt đầu ngửi.
“Chưa chết đâu!” Khấu Thầm nói.
Soái Soái không quan tâm, khăng khăng ngửi một vòng trên mặt Khấu Thầm, cuối cùng lại liếm một cái trên trán cậu mới coi như kết thúc kiểm duyệt.
“Đệt.” Khấu Thầm ngồi dậy, “Tôi đi tắm đây.”
“Tôi cũng muốn tắm.” Hoắc Nhiên cùng ngồi dậy.
“Có thể thay phiên nhau được không?” Khấu Thầm nói, “Tôi phát hiện con người cậu đúng là cái gì cũng muốn tranh với tôi, tôi tắm trước thì dùng hết nước sao?”
Hoắc Nhiên không đáp, nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm luôn.
Lúc dọn dẹp còn ngẫm nghĩ lại.
Ồ, tuổi trẻ thật tốt đẹp.
Cậu dọn dẹp xong bước ra, lúc Khấu Thầm vào phòng tắm, cậu lại ngồi ở mép giường ôm Soái Soái cảm thán một hồi.
Ồ, tuổi trẻ thật tốt đẹp.
Sau đó tuổi trẻ tốt đẹp bỗng nhiên bị tiếng đập cửa cắt đứt.
“Khấu Thầm!” Giọng của lão Dương vang lên ở ngoài cửa, “Ăn cơm thôi, khoan hẵng học.”
“Dạ!” Hoắc Nhiên đáp, vội vàng xuống giường đi đến bên cạnh cửa, chần chừ một lát mới đưa tay vặn nắm cửa.
Không mở.
Không vặn được.
“Hoắc Nhiên à? Bảo Soái Soái xuống trước đi.” Lão Dương nói, “Nó ăn trước, ăn xong nó còn chui xuống bàn chơi.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên đáp, lại vặn nắm cửa, “Cái cửa này…”
“Sao thế?” Lão Dương ở bên ngoài cũng vặn cửa.
“Không mở ra được ạ.” Hoắc Nhiên có hơi buồn bực.
Chẳng phải nhà rất có tiền sao?
Chẳng phải Khấu Thầm là con đại gia sao?
Chẳng phải ăn mì còn rải tiền sao?
Sao khóa cửa hư rồi không sửa hả?
Có còn phong độ của nhà có tiền nữa không vậy?
“Cái khóa này có hơi… Em bảo Khấu Thầm ra mở đi.” Lão Dương nói.
“Khấu Thầm đang…” Hoắc Nhiên nhìn cửa phòng tắm, vẫn đang đóng chặt, con đại gia thẩm du xong phải tắm lâu như vậy sao? Phải kỹ lưỡng như thế hả?
“Hai đứa làm gì mà khóa trái vậy?” Cuối cùng lão Dương hỏi vào trọng tâm.
Hoắc Nhiên im lặng.
“Khấu Thầm đâu?” Lão Dương hỏi đến trọng tâm thứ hai.
Hai đứa mang tiếng muốn lên lầu học bài làm bài, khóa trái cửa, một đứa còn đang ở trong phòng tắm.
“Cậu ấy…đi vệ sinh ạ.” Hoắc Nhiên hắng giọng, lại xoay đầu về phía phòng tắm gân cổ hét, “Khấu Thầm! Cái cửa này không mở ra được!”
“Đến đây, đến đây!” Khấu Thầm quấn khăn tắm trên eo bước ra.
“Khoan đã….” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
Chưa kịp ngăn lại, Khấu Thầm đã đẩy Soái Soái qua một bên, nắm lấy tay vặn “cạch cạch”, nhấc lên trên lắc mấy cái, một tiếng “tách” ngay sau đó cửa được mở ra.
“Làm gì mà khóa trái…” Lão Dương nói được một nửa thì nhìn thấy rõ ràng hình tượng của Khấu Thầm, ngẩn người, “Chẳng phải Hoắc Nhiên nói em đi vệ sinh sao? Sao lại cởi thành thế này rồi?”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Không phải cậu nói đi vệ sinh à?” Hoắc Nhiên tranh thủ ụp nồi lên đầu Khấu Thầm.
Việc nói dối thế này, chỉ cần cậu mở miệng thì có một nửa tình huống là sẽ bị lộ, chỉ có thể để cái người thân kinh bách chiến từ nhỏ đến lớn như Khấu Thầm ra đối phó.
“Bị người ta đánh một trận không tắm được sao?” Khấu Thầm xoay người đi đến trước tủ quần áo, cầm quần áo mặc vào, “Cả người bụi bặm, vừa rồi em soi gương, trên lưng còn có máu nữa đấy.”
“Xuống ăn cơm đi.” Lão Dương nhìn hai người họ, “Đừng nói cho mẹ em biết là trên lưng có máu, dì ấy vẫn luôn cảm thấy vấn đề không lớn, sự chú ý cũng không lớn lắm, em đừng dọa dì ấy.”
“Dạ.” Khấu Thầm đáp, tháo khăn ở trên eo ra.
Lão Dương tặc lưỡi, xoay người đi.
Hoắc Nhiên đóng cửa lại, không dám khóa trái cửa nữa, nhìn mông Khấu Thầm: “Cậu với lão Dương đúng là không khách sáo nhỉ?”
“Nếu tôi không làm thế này thì ổng có thể nói thêm mấy câu nữa đó, cậu tin không?” Khấu Thầm vừa mặc quần vừa nói, “Có đôi khi ổng nhiều chuyện lắm, cậu mà không có ở đây, tôi làm bài tập ổng cũng có thể ở bên cạnh nói nửa tiếng đồng hồ với tôi đấy.”
“Cậu làm bài tập?” Hoắc Nhiên có hơi nghi ngờ, Khấu Thầm hầu như không nộp bài tập được mấy lần.
“Lúc tôi giả vờ làm bài tập.” Khấu Thầm nói lại lần nữa.
“… À.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Lúc hai người các cậu xuống lầu, bàn trong nhà ăn dưới lầu đã dọn xong, Soái Soái đang hì hục ăn thức ăn cho chó ở trước ổ của mình.
Hoắc Nhiên cúi đầu nhìn quần áo của mình, chỉnh tề.
“Vừa rồi cậu đè lên vết thương sau ót của tôi.” Khấu Thầm bỗng nhiên tiến đến bên tai cậu nói nhỏ.
Hoắc Nhiên giật mình, suýt nữa lăn xuống cầu thang.
Một là vì Khấu Thầm chợt nói một câu mờ ám giữa thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt, hai là… cậu vậy mà ấn vào vết thương của Khấu Thầm?
“Sao có thể?” Cậu giật mình quay đầu, mở to mắt nhìn Khấu Thầm.
“Vì sao không thể?” Khấu Thầm nói, “Lúc cậu gặm lưng tôi thì ấn sau ót tôi, mẹ nó mặt của tôi bị cậu đè vào trong gối, suýt nữa không thở nổi.”
“Cậu im miệng!” Hoắc Nhiên hoảng sợ đè thấp giọng.
“Có món gì ngon ạ?” Khấu Thầm nói lớn, nhảy ba bậc xuống dưới cầu thang.
Hoắc Nhiên nắm lan can mới không bị trượt cầu thang.
“Nhiên Nhiên đến đây nào, ngồi ở đây!” Khấu Tiêu gọi Hoắc Nhiên, “Món ăn hôm nay đều là chú Khấu em tự chọn đó, đều là món ông ấy thích ăn, không có bàn với tụi chị. Lát nữa em nhìn thử xem, không biết có hợp khẩu vị của em không?”
“Sinh nhật ba, ăn cái gì vì sao phải bàn với tụi con chứ?” Khấu Lão Nhị nói, “Sinh nhật tụi con cũng có bàn với ba đâu.”
“Em ăn gì cũng được, em ăn gì cũng ngon.” Hoắc Nhiên nói.
“Thử món này đi.” Khấu Thầm lập tức xách một cái túi rất to từ cái tủ bên cạnh, lấy một miếng bánh quy ở trong đó đưa đến bên miệng Hoắc Nhiên.
“Này là gì?” Hoắc Nhiên nhìn thử, là một miếng bánh quy nhỏ hình đầu chó.
Lúc đang định cắn thử một miếng thì giọng nói của Khấu Lão Nhị truyền đến từ đằng sau: “Bánh quy cho chó! Đồ ăn vặt của con chó ngốc kia!”
“Đệt!” Hoắc Nhiên đánh rớt miếng bánh trong tay Khấu Thầm, Soái Soái vọt đến, gặm miếng bánh đi, chui xuống dưới bàn.
“Thực ra cũng không khó ăn, chủ yếu là quá khô, trầy cổ họng.” Khấu Lão Nhị nói, “Còn không có vị, nhạt…”
“Chú… từng ăn rồi?” Hoắc Nhiên cẩn thận hỏi.
Khấu Thầm ở bên cạnh lập tức phát ra tiếng cười như điên.
“Chú chưa từng ăn!” Khấu Lão Nhị quát, “Khấu Thầm ăn rồi, nó nói đó.”
“Ồ, chú miêu tả cũng chi tiết thật.” Hoắc Nhiên nói, “Cháu còn tưởng chú từng nếm thử chứ.”
“Thằng nhóc này.” Khấu Lão Nhị chỉ Khấu Thầm, “Hồi nhỏ cái gì cũng ăn, chú không thấy chứ chú đoán chắc nó cũng từng ăn phân rồi.”
“Không có ăn mà.” Khấu Thầm khiêm tốn nói.
Món ăn kèm đựng trong dĩa nhỏ đã dọn hết ra bàn, Hoắc Nhiên ngồi giữa Khấu Tiêu với Khấu Thầm.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn cơm cùng cả nhà Khấu Thầm, có hơi mất tự nhiên, may mà tính cách người nhà họ Khấu đều rất thoải mái, không ai khách sáo nhiều với cậu, chỉ là chỗ ngồi thôi còn bỗng nhiên cãi một trận.
Khiến Hoắc Nhiên cảm thấy thoải mái không ít.
Nhưng mà sau khi ngồi xuống, Hoắc Nhiên phát hiện dì giúp việc nhà Khấu Thầm hôm nay không có mặt, cậu đang định hỏi có cần giúp bưng thức ăn lên không thì bỗng nhiên một người mặc trang phục đầu bếp màu trắng, bưng thức ăn bước ra từ nhà bếp.
“Đây là ai vậy?” Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Nhân viên phục vụ của nhà hàng gia đình mà ba tôi gọi, nếu không thì là đầu bếp.” Khấu Thầm nhìn, nói nhỏ với Hoắc Nhiên, “Ba tôi thích ăn nhà hàng này nhất, quen mặt luôn, suýt nữa thành anh em kết nghĩa với ông chủ của bọn họ, nếu không thì người ta cũng không giao đến tận nhà, có mấy món phải nấu tại chỗ, rất phiền phức.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Đây là nhà hàng Hoài Dương, Hoắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy tính cách ăn đồ cay như Khấu Lão Nhị ắt hẳn thích ăn món Tứ Xuyên, sinh nhật gọi mười mấy cái lẩu giết người gì đó… Không ngờ lại say đắm hương vị trong lành hòa bình như này.
Thịt cua viên, bắp xào các kiểu, thật sự quá không phù hợp với hình tượng đồ tể đêm mưa.
Nhưng mà dù sao cũng là bản văn nghệ, ngẫm lại thì cũng hợp.
“Hôm nay là mừng sinh nhật sớm cho ba.” Khấu Tiêu nâng ly lên, “Nhà chúng ta, ba là vất vả nhất, bình thường mấy đứa tụi con đều là sống trong phúc mà không biết phúc, chưa từng để ý đến. Bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có năm nay là Khấu Thầm có tâm, nghĩ đến ba.”
“Cảm động.” Khấu Lão Nhị nói.
“Cho nên đừng nói Khấu Thầm nhà ta không hiểu chuyện nữa.” Khấu Tiêu nói, “Rất hiểu chuyện đó, cùng lắm là chín chắn muộn một chút thôi.”
Khấu Lão Nhị cười mấy tiếng ha ha, nâng ly lên.
“Năm nay rất đầy đủ, còn có bé Nhiên Nhiên ở đây.” Mẹ Khấu cũng nâng ly lên, “Hôm nay mọi người ăn cho ngon miệng, nói chuyện cho đã nhé. Ông xã, sinh nhật vui vẻ.”
“Chú Khấu, sinh nhật vui vẻ ạ.” Hoắc Nhiên nói.
“Ba, sinh nhật vui vẻ!” Khấu Tiêu với Khấu Thầm cùng nhau nói, lão Dương cũng nói theo.
Ly của mọi người chạm vào kêu “keng keng”, sau đó đều ngửa cổ uống rượu.
“Cậu nói lại đi, đám cưới chưa mà cậu cũng gọi theo vậy?” Khấu Lão Nhị chỉ lão Dương.
“Cháu cũng chỉ thuận miệng gọi thôi, chú thuận tai nghe là được rồi.” Lão Dương cười nói, “Đám cưới hay không thì con gái rượu của chú chưa gật đầu cháu cũng hết cách.”
“Hai đứa cũng thiệt là…” Khấu Lão Nhị nhìn về phía Khấu Tiêu.
“Gấp gì chứ?” Khấu Tiêu tặc lưỡi, “Sinh nhật của ba đó, ba mặc kệ anh ấy gọi cái gì đi, nếu anh ấy gọi ba là ông nội thì ba cũng chỉ cần đáp một tiếng là được rồi.”
“Thế cũng được.” Khấu Thầm lập tức nói.
“Tình anh em đâu rồi?” Lão Dương nhìn cậu.
“Ở đây này!” Khấu Thầm cụng ly với lão Dương.
“Con không nói gì sao?” Khấu Lão Nhị nhìn Khấu Thầm.
“Dạ?” Khấu Thầm ngơ ngác, “Con nói gì cơ?”
“Sinh nhật ba đó, chẳng phải con nên nói gì đó sao?” Khấu Lão Nhị vẫn nhìn cậu.
Hoắc Nhiên biết hai cha con này bình thường nói chuyện không suôn sẻ, tuy giao lưu hằng ngày vẫn rất vui vẻ hòa thuận nhưng vừa có chuyện thì có thể đốt ra một trận chiến liền. Lần này Khấu Thầm có thể nghĩ chuẩn bị quà sinh nhật cho Khấu Lão Nhị, đối với Khấu Lão Nhị mà nói thì tuyệt đối là một chuyện bất ngờ.
Chỉ là Hoắc Nhiên không ngờ rằng Khấu Lão Nhị có thể bất ngờ đến mức này, mức độ vui sướng vẫn luôn tăng cao, giống như một đứa trẻ con.
Khấu Thầm cầm ly rượu, không lên tiếng.
Hoắc Nhiên khẽ đụng vào chân cậu, đối diện với Khấu Lão Nhị mong đợi như thế này, nếu như Khấu Thầm không nể mặt…
“Ba, sinh nhật vui vẻ.” Khấu Thầm mở miệng, nghiêng người nhìn Khấu Lão Nhị, “Con trai ba khiến mọi người không bớt lo nổi, chưa bao giờ nói chuyện một cách đàng hoàng với ba.”
“Cũng được.” Khấu Lão Nhị nói, “Ba cũng không thích nói chuyện với con.”
“Con cảm thấy ba không nói lý lẽ, cộc cằn, không chịu nghe con giải thích, cứ tự cho rằng mình là đại ca phải chỉ cho con một con đường soi sáng đi thẳng đến đỉnh cao cuộc đời, phiền vô cùng.” Khấu Thầm nói, “Rất là phiền.”
“Biết con phiền rồi, không cần lặp lại đâu.” Khấu Lão Nhị không có tức giận.
“Nhưng có một chuyện con chưa từng nghi ngờ.” Khấu Thầm nói, “Đó là…”
“Con là con trai ruột của ba thật.” Khấu Lão Nhị nói, “Đúng là không cần nghi ngờ, hai chúng ta trông rất giống nhau.”
Lão Dương ở bên cạnh cười bị sặc, nghiêng đầu ho khan một hồi.
“… Con không có nghi ngờ cái này!” Khấu Thầm có hơi nổi cáu.
“Vậy thì được, con nghi ngờ chuyện gì? Nói đi.” Khấu Lão Nhị nói.
“Con nghi ngờ…” Khấu Thầm nói một nửa thì khựng lại, có hơi mù mịt, “Con nghi ngờ…”
“Có một chuyện, cậu chưa từng nghi ngờ.” Hoắc Nhiên đành phải nhỏ giọng nhắc nhở, “Bây giờ cậu nói là cậu không nghi ngờ, không có nói nghi ngờ.”
“À!” Khấu Thầm bừng tỉnh đại ngộ, vỗ cái đùi, “Có một chuyện con chưa từng nghi ngờ.”
Khấu Lão Nhị nhìn cậu.
“Con biết ba rất… gì nhỉ.” Khấu Thầm bỗng nhiên có hơi xấu hổ, cúi đầu hắng giọng, “Rất thương con, con cũng biết ba không thiên vị, ba đối xử con với Khấu Tiêu giống nhau.”
“Này thì không phải.” Khấu Lão Nhị nói, “Ba vẫn tốt với chị con hơn một chút.”
“Ba có thôi đi không?” Khấu Thầm lên giọng, “Có biết nói chuyện không vậy!”
“Con nói chuyện với ba con thế à?” Khấu Lão Nhị trừng cậu.
“Con nói chuyện đàng hoàng với ba con đó.” Khấu Thầm nói, “Không chịu nổi ba con không thể nói chuyện đàng hoàng với con!”
“Hả?” Hoắc Nhiên giật mình, chọt đằng sau eo của Khấu Thầm, “Sao mà đang nói nửa chừng lại có thể nói ra hiệu quả này vậy hả?”
“Sao tôi biết được!” Khấu Thầm gào.
“Hừm.” Khấu Lão Nhị hít sâu một hơi.
Hoắc Nhiên lại nhéo eo Khấu Thầm, ra hiệu cậu im miệng.
Những người khác đều không nói gì, giống như trường hợp thế này đã tập mãi thành quen, không đánh nhau thì thường sẽ không mở miệng can.
Khấu Thầm trở tay ra sau nắm lấy cổ tay Hoắc Nhiên, không lên tiếng.
Khấu Lão Nhị nhìn chằm chằm Khấu Thầm một lúc, bỗng nhiên vươn tay ôm chầm lấy cậu.
“Con trai ngoan.” Khấu Lão Nhị vỗ lưng cậu, “Con trai ngoan, đời này của ba vẫn rất đáng!”