Dịch: LTLT
“… Chào chị.” Hoắc Nhiên nặn ra một nụ cười với Khấu Tiêu.
“Lên xe.” Khấu Thầm mở cửa sau xe, đẩy Hoắc Nhiên lên.
Người lái xe chắc hẳn là lão Dương, bạn trai của Khấu Tiêu.
“Hoắc Nhiên phải không?” Lão Dương quay đầu lại “Cực khổ em dẫn đội gà mờ tụi anh đi chơi rồi.”
Hoắc Nhiên cười cười, không nói chuyện, không biết nói gì mới được, đội gà mờ là sự thật, từ việc hai người họ chọn trang bị cũng có thể nhìn ra được, gà mờ đến độ ngay cả lời khách sáo cũng không khách sáo được.
Nhưng mà lão Dương không gọi cậu là bé đáng yêu, việc này khiến cậu vô cùng cảm động, suýt nữa đem chuyện Khấu Thầm nói hai người họ sắp chia tay phải dựa vào lần đi cắm trại này để cứu vãn nói ra.
“Cầm.” Khấu Thầm lên xe, cùng ngồi ở ghế sau, đưa một viên sô cô la đến.
Hoắc Nhiên nhận lấy, do dự có nên mở ra ăn ngay luôn không, cậu không muốn nể mặt Khấu Thầm cho lắm, nhưng lại cảm thấy không thể không nể mặt Khấu Thầm quá được.
Sau hai giây, cậu lột sô cô la bỏ nguyên viên vào trong miệng.
Sô cô la ăn ngon thật đó.
Sô cô la ăn đúng là ngon mà…
“Tiểu Hoắc.” Lão Dương lái xe chạy qua cổng lớn của cư xá, “Đi hướng nào?”
“Hướng sân vân động thành phố.” Hoắc Nhiên cắn sô cô la đầy miệng “Cổng sau sân điền kinh, bên đường đối diện có thể đậu xe.”
“Được.” Lão Dương gật đầu.
“Nhiên Nhiên, Khấu Thầm nói em đi du lịch dã ngoại mười mấy năm rồi, là người có kinh nghiệm.” Cuối cùng Khấu Tiêu cũng không gọi cậu là bé đáng yêu nữa, xưng hô mới này khiến cậu trong nháy mắt tưởng là mẹ đang gọi cậu.
“Bao nhiêu năm ạ?” Hoắc Nhiên ngơ ra, nhìn Khấu Tiêu.
“Mười… mấy năm.” Khấu Tiêu nói.
Hoắc Nhiên quay mặt sang nhìn Khấu Thầm.
“Chẳng phải tiểu học là cậu đã bắt đầu đi rồi sao, Giang Lỗi nói.” Khấu Thầm nghiêm túc đếm ngón tay, “Lớp một tiểu học 6 tuổi đúng không, đến bây giờ 10 năm, 11 năm… có phải là mười mấy năm không!”
Hoắc Nhiên thở dài, quay đầu lại nhìn cửa sổ.
Khấu Tiếu ngồi ở ghế phụ cười rất là điên cuồng, chẳng thèm chú ý đến hình tượng chị gái chút nào.
“Cầm.” Khấu Thầm lại đưa qua một viên sô cô la.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, do dự một lát, cầm lấy sô cô la, vẫn lột ra nhét nguyên viên vào trong miệng.
Ngon!
Sô cô la thật ngon…
“Thích ăn sô cô la như vậy à.” Khấu Thầm nói xong mò túi quần “Cũng may…”
“… Hai viên đủ rồi.” Hoắc Nhiên cảm thấy giống như sóng não bị Khấu Thầm tóm được có hơi ngại ngùng “Nhiều sẽ ngán lắm.”
“Vậy thôi.” Khấu Thầm gật đầu, lấy ra một viên sô cô la từ trong túi “Còn một viên.”
“Đưa chị,” Tay Khấu Tiêu từ đằng trước chìa ra.
“Mập.” Khấu Thầm nói.
“Bây giờ chị vẫn chưa có mập.” Khấu Tiêu chìa tay.
“Có phải chị nghĩ là ra ngoài cắm trại một lần có thể khiến chị gầy 5 kí không.” Khấu Thầm đặt sô cô la lên tay cô.
“Có thể gầy đúng không?” Khấu Tiêu quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên “Chẳng phải nói vô cùng gian khổ sao? Chị rất là không chịu khổ được, ở nhà đi theo robot hút bụi hai vòng chị đã thấy mệt rồi, chắc chị có thể gầy 5 kí đi?”
Hoắc Nhiên nghe câu này có hơi tuyệt vọng, cậu dựa vào cửa xe thở dài mở miệng: “Không có khả năng lắm.”
Khấu Thầm vô cùng kịp thời cười như điên.
“Vì sao hả!” Khấu Tiêu gào lên, “Gian khổ như vậy mà!”
“Em thấy người như chị, nhiều nhất gầy 0,2 lạng, thì đã tả tơi đi về nhà rồi.” Hoắc Nhiên nói.
“Đúng vậy.” Điện thoại Khấu Thầm kêu lên, Khấu Thầm vừa cười vừa lấy điện thoại ra, dựa lên trên người Hoắc Nhiên, chân đạp thẳng lên cửa sổ bên đó, nửa nằm ở ghế sau “Em thấy em với lão Dương nửa đường có thể phải vứt chị đi.”
“Quá coi thường chị rồi.” Khấu Tiêu nói “Lúc đó chị quẳng em trong khu rừng ở công viên, tự chị trở về, em lại không về được!”
“Lúc đó em mới 5 tuổi.” Khấu Thầm nói “Chị đã học lớp 6 rồi, cái người sắp sửa vào cấp 2 tự mình từ công viên đi về nhà…”
Khấu Tiêu mở nhạc trong xe lên, chỉnh tiếng nhạc cho lớn.
“… Đệt.” Khấu Thầm thở dài, đầu dựa ở giữa cánh tay Hoắc Nhiên và ghế chuyển động, tìm một góc phù hợp, dựa vào bắt đầu chơi game điện thoại.
Hoắc Nhiên rất muốn nhấc cánh tay đẩy Khấu Thầm xuống dưới ghế, nhưng sau khi thử dùng sức một chút cậu phát hiện, thằng nhóc này lại có đề phòng, khi cánh tay cậu nhấc lên Khấu Thầm nhanh chóng ngồi thẳng dậy, dụi ra phía sau, cả cái lưng đều dựa lên trên người cậu.
“Không hành động được phải không.” Khấu Thầm vô cùng đắc ý “Ngoan ngoãn đi.”
Hoắc Nhiên nhịn ba giây, vỗ lên trên đầu Khấu Thầm một cái.
“Á.” Khấu Thầm nói “Tôi nói cho cậu biết, cậu chú ý môt chút, đổi là người khác dám đụng đầu tôi như thế, tôi lập tức livestream hiện trường một đấm u đầu.”
Hoắc Nhiên không nói chuyện, cũng lười cử động lại.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm vừa trả lời tin nhắn cho người ta vừa gọi cậu, còn giống như sợ cậu không nghe thấy lại dựa ra sau.
“Ừ.” Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân sắp để Khấu Thầm dồn thành màn hình mỏng.
“Hai đứa mình một cái lều.” Khấu Thầm nói.
“Tại sao?” Hoắc Nhiên quay phắt đầu lại, cậu đi nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ chưa từng cùng ai ngủ chung một cái lều, ngay cả khi còn bé tí ba dẫn cậu đi dã ngoại, đều là mạnh ai nấy ngủ lều của mình, nửa đêm cậu thức dậy đi vệ sinh lăn vào trong khe đất bên cạnh, ba cậu nửa tiếng sau mới phát hiện.
“Còn có tại sao vì sao à.” Khấu Thầm nói “Tám chuyện đó, không thì cả một đêm làm cái gì.”
“Tám chuyện cái gì, buổi tối đi ngủ.” Hoắc Nhiên có hơi nóng nảy, cậu vô cùng vô cùng không thích chen một chỗ chung với người khác.
Còn tám chuyện?
Có gì để tám.
Tám chuyện về bản ghi chép kiến thức nông trường cải tạo lao động sao.
“Yên tâm đi, tôi không có ngáy, cũng không nghiến răng.” Khấu Thầm nói “Tôi ngủ vô cùng ngoan, phải không chị.”
“Phải.” Khấu Tiêu gật đầu “Lại còn ngủ như chết, cái kiểu đánh cũng không tỉnh đó.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Tiêu, Khấu Tiêu chắc hẳn là lực lượng trung kiên phản đối đại quân con thứ hai.
“Vậy lát nữa mua lều hai người đi.” Khấu Thầm nói “Còn có thể bớt mang một cái lều.”
Hoắc Nhiên không nói nữa, tuyệt vọng trong lòng đang dần tràn ra.
“Cũng được, nếu vậy…” Khấu Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy chân Khấu Thầm đạp lên trên cửa kính xe đang vui vẻ lắc lắc, một nắm kẹo M&M trong tay đánh tới, hét lên “Khấu Thầm có phải em muốn chết không, cởi giày ra chết à!”
“Không có chú ý đến.” Khấu Thầm rút chân lại “Em cũng không có đụng vào kính.”
“Em với con chó kia của em chung một cái tính.” Khấu Tiêu khó chịu chỉ Khấu Thầm “Kính này hôm qua mới đổi, toàn là nước miếng của con chó hư kia của em, lau cũng không lau sạch, còn có mấy vết móng cào…”
“Đổi kính rồi?” Khấu Thầm ngồi dậy, sờ lên kính “Em còn tưởng vẫn là miếng kính hoa kia chứ, miếng kia đạp hay không cũng như nhau.”
“Đổi rồi!” Khấu Tiêu trợn mắt trừng Khấu Thầm.
“Chẳng phải em đã lấy chân xuống rồi sao.” Khấu Thầm nói “Lão Dương còn chưa la nữa, chị có phải chị ruột của em không, khi chị quăng cả lọ sơn móng tay vào trong xe ba sao không đau lòng chút nào vậy.”
“Làm gì cả lọ?” Khấu Tiêu thở dài, xoay người lại “Chỉ nửa lọ, chị cũng đã rửa sạch.”
Khấu Thầm cười không nói nữa.
Hoắc Nhiên vốn còn tưởng là chân không thể gác, cậu chắc hẳn có thể ngồi dậy rồi, kết quả Khấu Thầm co chân lại, tiếp tục dựa vào.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm giơ điện thoại đến trước mặt của cậu “Cho cậu xem chó của tôi.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên nhìn màn hình “Alaska à?”
“Ừ, đẹp phải không.” Khấu Thầm quẹt màn hình một cái “Rất là dễ thương.”
Tấm thứ hai là Khấu Thầm dắt chó cùng đứng trên bờ cát, chắc là chụp khi đang chạy, người và chó đều bước nhanh về phía trước, cảm giác bay lên rất đẹp trai.
“Đẹp trai không?” Khấu Thầm hỏi.
“Đẹp, màu lông cũng rất đẹp.” Hoắc Nhiên rất thích chó, nhưng mà trong nhà không có chỗ nuôi chó lớn như vậy, cậu toàn dựa vào ảnh video trên mạng của người khác mà xem.
“Đờ mờ tôi hỏi cậu là tôi có đẹp trai hay không!” Khấu Thầm nói “Thính lực của cậu sao thế!”
Khấu Tiêu và lão Dương ở đằng trước cùng bật cười, Hoắc Nhiên cũng không nhịn được cười lên: “Cậu cho tôi xem ảnh chó mà, ai biết cậu có thể đột nhiên bẻ cua về lại người mình.”
“Đẹp trai không?” Khấu Thầm rất cố chấp lại hỏi một lần nữa.
“… Đẹp trai.” Hoắc Nhiên trả lời.
“Trả lời chính xác.” Khấu Thầm búng nhẹ lên trên mặt cậu, trong giọng nói tràn đầy sự đắc ý.
“Cút!” Hoắc Nhiên cuối cùng cũng không thể nhịn nữa, hung hăng đẩy Khấu Thầm sang bên cạnh.
Sau khi đến chỗ cần đến, bọn họ xuống xe, Khấu Tiêu đi vào trong cửa hàng bên cạnh trước mua chai trà sữa xong mới cùng bọn họ đi vào trong cửa hàng: “Nhiên Nhiên, em thật sự không uống à?”
“Không uống.” Hoắc Nhiên cười.
“Đàn ông uống trà sữa cái gì, thú vui của con gái.” Khấu Thầm nói.
“Em có ý kiến gì với chị?” Khấu Tiêu lập tức quay đầu nhìn Khấu Thầm.
“Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc…” Khấu Thầm hát lên ngay tức khắc, cánh tay khoác lên trên vai Hoắc Nhiên, đẩy cậu bước nhanh vào trong cửa hàng.
Ông chủ ở trong cửa hàng khá quen với Hoắc Nhiên, nhìn thấy cậu dẫn vài người đến đây, còn có hơi bất ngờ: “Sắp đi cắm trại?”
“Quốc khánh đó, còn có mấy ngày, trước đến bổ sung một chút trang bị.” Hoắc Nhiên chìa tay đến trước mặt Khấu Thầm.
Khấu Thầm còn đang khoác vai cậu, nhìn tay của cậu, lại quay đầu nhìn cậu, sau đó nắm lấy tay cậu nắm chặt lại.
“Đưa danh sách cho tôi!” Hoắc Nhiên rút tay ra.
“Gì… À, danh sách!” Khấu Thầm móc tờ danh sách kia từ trong túi ra, để lên tay Hoắc Nhiên “Cầm, danh sách.”
“Lấy theo danh sách này đi, con đi dạo xíu.” Hoắc Nhiên đưa danh sách cho ông chủ, khi xoay người cánh tay Khấu Thầm từ trên vai cậu bị đẩy xuống.
Nhưng chưa đến hai bước, Khấu Thầm lại bước đến, khoác tay lên vai cậu lại: “Giảng một chút cho tôi đi.”
“Giảng cái gì?” Hoắc Nhiên vừa hỏi vừa muốn đẩy cánh tay Khấu Thầm xuống một lần nữa.
Cánh tay Khấu Thầm chợt lấy gồng, siết cổ của cậu: “Giảng một chút mấy thứ đồ này dùng để làm gì?”
“Tự xem.” Hoắc Nhiên kéo cánh tay Khấu Thầm “Không biết chữ à?”
“Cùng xem.” Khấu Thầm dùng hết sức kẹp cánh tay không thả ra, kéo cậu về phía quầy hàng bên cạnh, “Mẹ nó cậu có thể nể mặt tôi một chút không? Nếu không phải vì đi cắm trại, cậu có tin giờ tôi đánh cậu một trận không?”
“Đậu má?” Hoắc Nhiên liền phì cười “Để tôi bay sao?”
Khấu Thầm khựng lại, đột nhiên bật cười: “Sao cậu còn nhớ câu này.”
“Cả đời này tôi sẽ khắc sâu vào tim.” Hoắc Nhiên nói “Đến bây giờ lần đầu tiên tôi nghe thấy có người hét cái lời thoại này trong hiện thực.”
“Cậu hiểu đếch gì.” Khấu Thầm nói “Cái này gọi là khí thế… Đây là cái gì?”
Hoắc Nhiên nhìn thứ Khấu Thầm chỉ: “Túi nước.”
“Trời đ*, đựng nước?” Khấu Thầm buông Hoắc Nhiên ra, cầm lên một cái mở ra “Lớn như vậy? Đây là dùng để đi sa mạc sao?”
“Là dùng để tắm.” Hoắc Nhiên nói.
“Hả?” Khấu Thầm lại nhìn cái túi nước trong tay, bỗng nhiên hào hứng “Ôi đờ mờ, chúng ta có cần mang một cái không? Có phải tìm một cái cây treo lên không, sau đó dùng cái ống này xả nước… Đờ mờ tôi còn chưa từng tắm ở trong núi bao giờ đâu đó…”
“Bây giờ trong núi rất lạnh, không cần.” Hoắc Nhiên nói “Với lại trong đó có một nơi đóng quân bỏ hoang, vẫn còn nước, có thể tắm được.”
“Ồ.” Khấu Thầm đặt túi nước lại, lại chợt quay đầu, vẻ mặt hưng phấn “Nơi đóng quân bỏ hoang?”
“Ông chủ chỗ đó là thuê mười năm hay hai mươi năm, nhưng đồng hương đột nhiên đòi tăng giá, ầm ĩ không dứt được.” Hoắc Nhiên nói “Hai năm trước thì bỏ hoang, mỗi lần tôi đi tuyến đường này đều ở chỗ này nghỉ ngơi.”
“À…” Khấu Thầm có hơi ngạc nhiên “Một mình sao?”
“Hầu như.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy…” Khấu Thầm nói một nửa lại gật đầu “Nhớ ra rồi, nơi dã ngoại không có ma.”
“Phải.” Hoắc Nhiên cũng gật đầu.
Khấu Thầm chuyển trường đến mới mấy ngày thì đã biết Hoắc Nhiên là đội trưởng đội bóng rổ của trường, kỹ năng chơi bóng rất giỏi, trên sân nói cắt bóng của bạn sẽ không để bạn chạy quá ba bước, Khấu Thầm cũng biết Hoắc Nhiên còn là cao thủ đi dã ngoại, trị trật khớp chỉ cần một chiêu.
Nhưng bởi vì tướng mạo của Hoắc Nhiên, Khấu Thầm vẫn luôn không có cách nào có thể liên hệ Hoắc Nhiên và chuyện trâu bò vào chung một chỗ, mãi cho đến bây giờ, khi ông chủ cửa hàng Outdoor đến nói chuyện với Hoắc Nhiên, Khấu Thầm mới cảm thấy được Hoắc Nhiên và những thân phận kia đang từng chút đến gần nhau.
Vì Khấu Thầm nghe không hiểu lắm nội dung ông chủ và Hoắc Nhiên nói.
“Anh bạn này của cháu.” Ông chủ cuối cùng cũng nói câu Khấu Thầm có thể nghe hiểu “Chưa từng đi phải không?”
Hoắc Nhiên không trả lời, nhìn Khấu Thầm.
“Nếu không tính picnic ở công viên.” Khấu Thầm thành thật trả lời “Vậy thì chưa từng đi.”
“Picnic đương nhiên không tính.” Ông chủ bật cười “Vậy thì mấy đứa thật sự phải được người như Tiểu Hoắc dẫn đi, trong đám người chú quen, tuổi này có thể đi nhiều năm như vậy, chỉ có nó.”
“Cháu bái cậu ấy làm sư phụ.” Khấu Thầm nói “Giờ cậu ấy là sư phụ của cháu, ra ngoài đều dẫn cháu theo.”
“Vậy cháu được hời quá rồi.” Ông chủ nói.
Nhân viên bên kia gần như lấy đủ đồ bọn họ cần rồi, ông chủ đi đến kiểm tra.
“Cậu có cần mặt mũi không?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Không cần.” Khấu Thầm xua tay, “Cần cái thứ đó làm gì, lại không thể ăn được.”
“Tôi chỉ dẫn cậu theo lần này.” Hoắc Nhiên nghiêm túc nói “Tôi không phải sư phụ của cậu, đi đâu cũng sẽ không dẫn cậu theo.”
“Thật?” Khấu Thầm hỏi.
“Thật.” Hoắc Nhiên đáp.
“Không dẫn thì không dẫn vậy, tôi đi mà có cái gì không biết thì phải làm sao đây, gọi điện thoại cho cậu.” Khấu Thầm chẳng hề để ý.
“Cậu tưởng là cậu khiêng trạm gốc* đi à?” Hoắc Nhiên vốn dĩ không muốn nói nhiều, nhưng vừa nghe thấy cậu nói ấy của Khấu Thầm, lại nhịn không được, Khấu Thầm là tên ngu ngốc, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, cậu sợ mình sẽ áy náy “Rất nhiều nơi không có tín hiệu, tình huống gì cậu cũng không rõ, lại không kinh nghiệm, tốt nhất đừng chạy lung tung.” (Trạm gốc: là trạm thu phát sóng vô tuyến)
“Lần sau tôi mua một cái điện thoại vệ tinh.” Khấu Thầm nói.
“… Coi như tôi chưa nói.” Hoắc Nhiên xoay người bước đi.
Khấu Thầm ở phía sau cậu cười đến mức mất luôn tiếng.
Thực ra trên danh sách của Hoắc Nhiên không nhiều đồ lắm, chắc là liệt kê cho hoạt động đi cắm trại một lần, nhưng mà theo Khấu Thầm, một đống đồ này phải nhét vào ba cái ba lô, hình như không được cho lắm.
“Có phải đều phải xách tay không.” Khấu Thầm nói “Trong ba lô chắc nhét không được đâu, còn có quần áo gì nữa.”
“Tôi nhét một lần cho cậu xem thử.” Hoắc Nhiên bắt đầu bỏ đồ vào trong ba lô “Quần áo có ba bộ thay phiên là được rồi, bây giờ thời tiết khô, hai bộ đủ rồi.”
“Hai ba bộ?” Khấu Tiêu hơi giật mình.
“Chị mang ba chục bộ cũng được.” Hoắc Nhiên nói “Lão Dương và Khấu Thầm mang được thì không có vấn đề gì.”
“Tôi không mang được.” Khấu Thầm lập tức trả lời.
Lão Dương cười không nói.
“Thật ra có đồ mặc thoải mái là được.” Hoắc Nhiên nói “Chủ yếu là cũng không ai nhìn chị.”
“Tổn thương tự tôn đó Nhiên Nhiên.” Khấu Tiêu nói.
Hoắc Nhiên có chút ngại ngùng mỉm cười: “Em không có ý đó.”
“Được thôi, nghe lời em.” Khấu Tiêu vỗ tay.
Một đống đồ được Hoắc Nhiên chỉnh tề nhét vào trong ba lô, mỗi một ba lô còn chừa lại chỗ trống để đựng giày và quần áo.
Khi xách ba lô lên trên xe, Khấu Thầm tiến đến bên tai Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói: “Này.”
Hoắc Nhiên rất cảnh giác nhìn Khấu Thầm.
“Nếu như khi nhổ trại tôi dọn dẹp không trở lại nguyên trạng.” Khấu Thầm nói “Cậu phải giúp tôi nhét lại.”
“… Ừ.” Hoắc Nhiên có chút tuyệt vọng đồng ý.
“Đi ăn cơm đi.” Lão Dương nhìn đồng hồ “Sắp đến giờ rồi.”
“Em không đi đâu.” Hoắc Nhiên nói “6 giờ em phải đến trường huấn luyện rồi.”
“Đội bóng rổ sao?” Khấu Thầm lập tức hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Huấn luyện cũng phải ăn cơm mà.” Khấu Tiêu nói “Bụng đói huấn luyện sao?”
“Em tùy tiện ăn chút là được, ăn nhiều không chạy nổi.” Hoắc Nhiên nói “Mọi người đừng lo cho em.”
Khấu Tiêu còn muốn kiên trì, Khấu Thầm ôm lấy vai Hoắc Nhiên: “Hai người đừng lo tụi em nữa, tụi em tùy tiện ăn mì gì đó…”
“Có liên quan gì đến em?” Khấu Tiêu hỏi ra tiếng gào thét trong lòng Hoắc Nhiên “Người ta huấn luyện, em góp vui cái gì hả?”
“Em không muốn ăn cơm với hai người, được chưa.” Khấu Thầm nói “Em nhìn dáng vẻ hai người dính dính nhau ăn cơm không nổi, em đi xem Hoắc Nhiên huấn luyện.”
“Niêm phong.” Hoắc Nhiên nói “Bên trong nhà thi đấu đóng cửa, người không phận sự không thể vào.”
“Nếu tôi vào được.” Khấu Thầm nhìn cậu “Cậu mời tôi ăn cơm.”
“Vào rồi cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.” Hoắc Nhiên nói.
“Nếu như tôi vào được lại không bị đuổi ra ngoài.” Khấu Thầm nói “Cậu mời tôi ăn cơm.”
“Không phải.” Hoắc Nhiên thật sự cạn lời “Cậu không vào, tôi cũng có thể mời cậu ăn cơm.”
“Được.” Khấu Thầm chỉ cậu “Nói rồi đó.”
Cái quỷ gì?
Nói cái gì rồi?
Cho đến khi bước vào cổng trường rồi, Hoắc Nhiên vẫn chưa thể từ trong cơn buồn bực bình tĩnh lại.
“Cậu ở lớp học chờ tôi đi.” Hoắc Nhiên nói “Tôi đi điểm danh trước, sau đó đi ăn chút đồ, tiêu cơm rồi tôi đi huấn luyện.”
“Được.” Khấu Thầm rất phối hợp, quay người đi về phía lớp học.
Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Khấu Thầm không có nhắc lại chuyện đến nhà thi đấu xem huấn luyện.
Trong nhà thi đấu đã có không ít người, đều là thành viên đội bóng, khởi động, chơi bóng, nói chuyện.
“Đội trưởng.” Có người chào hỏi cậu “Đến sớm vậy.”
“Tôi còn chưa ăn.” Hoắc Nhiên nói “Lát ăn xong lại đến.”
“Chơi một ván trước đi.” Có người ném bóng đến.
“Chơi khỉ gì.” Hoắc Nhiên nhận bóng, miệng tuy là nói như vậy, nhưng sau khi cầm bóng cậu vẫn theo thói quen dẫn bóng đến dưới rổ.
Xông đến, ngừng gấp, động tác giả qua người, ba bước lên rổ.
Đẹp.
Hoắc Nhiên vỗ tay cho mình.
Cậu rất thích chơi bóng rổ, đụng đến bóng có hơi không ngừng lại được, sau khi cùng vài thành viên chơi một trận 3vs3, cậu nhìn điện thoại, đã 20 phút rồi.
“Tôi phải đi ăn chút đồ.” Cậu ném bóng cho một thành viên khác.
Không thể quăng Khấu Thầm một mình trong lớp học như vậy được, đã đồng ý phải mời ăn cơm.
Cầm lấy áo khoác đang định chạy về, cửa nhà thi đấu bị đẩy ra.
Huấn luyện viên đi vào.
“Chào huấn luyện viên.” Các thành viên đều ngừng lại “Hôm nay sớm vậy ạ?”
“Vẫn là thời gian cũ bắt đầu.” Huấn luyện viên nói “Giờ tôi giới thiệu cho mọi người một thành viên mới trước đã.”
Thành viên mới?
Trong lòng Hoắc Nhiên lập tức vang lên đinh đong leng keng.
Khi nhìn thấy Khấu Thầm từ ngoài cửa bước vào, cậu thật sự muốn ném áo khoác trong tay qua đó.
Đậu —— má!
Khấu Thầm bước đến bên cạnh huấn luyện viên đứng lại, rất lịch sự mỉm cười: “Chào mọi người, tôi là Khấu Thầm lớp Văn 1.”
———
Hoạt động Hoắc Nhiên chơi tiếng Trung là “户外”. Chỉ hoạt động ngoài trời, đa số mang tính thám hiểm, có tính thử thách và kích thích rất lớn. Ví dụ như các hoạt động: thám hiểm ngoài trời, leo núi, cắm trại, xuyên việt, du lịch bụi,…