*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: LTLT
Khấu Thầm muốn làm thế nào để lấy từng đồng một trở về, Hoắc Nhiên vẫn chưa tính ra.
Cũng không hiểu cho lắm, một tệ ngay cả đi xe buýt cũng không đi được, chỉ có thể mua một cây hotdog nhỏ ở căn tin, vì sao phải chắt chiu như vậy lấy tiền về.
Một đống tiền kiểu nào cũng có hơn mấy ngàn tệ, lớp 12 rất bận, cơ hội gặp mặt mỗi ngày chỉ là hai bữa ăn, tính hai lần, một lần lấy một tệ về, một ngày lấy về hai tệ, đến khi mấy người này tốt nghiệp, cũng chỉ có thể lấy về khoảng hơn bảy trăm tệ…
Cái này còn chưa tính đến mấy ngày nghỉ bọn họ không có ở trường.
Mà bây giờ sắp đến kỳ nghỉ rồi, còn có ba ngày, kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày đến rồi, giờ cơm trưa vậy mà còn không gặp phải đám Lưu Vũ, chỉ nhìn thấy mấy tên “bay cho ông đây” trước đó.
Sau cái đêm bay lượn hôm đó, mấy vị này cũng yên tĩnh không ít, dù sao cũng chân thật trải nghiệm được cảm giác bị người ta đá một cái văng ra hai ba mét.
Không thể không nói Lý Gia Dĩnh thân làm chị đại, vẫn có chút bản lĩnh, tổn thất mấy đại tướng, vậy mà vẫn còn có đám Lưu Vũ làm dự bị.
“Đồ ăn của căn tin cũng được.” Khấu Thầm ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên, một đống đồ ăn chất đầy trong khay đều là thịt, “Chỉ là chỗ hơi nhỏ, mỗi lần đều phải chờ cả lúc lâu.”
“Chuyện này cũng được, nghe nói lúc trước căn tin trường học mở cửa đối ngoại, người của đơn vị kế bên đều qua đây ăn.” Hứa Xuyên nói, “Đừng nói gọi món, ngay cả bàn cũng không cướp được, sau này phụ huynh đề nghị mới chỉ cho đối nội.”
Hoắc Nhiên không nói chuyện, cầm cola bên cạnh lên uống một hớp.
Không biết Khấu Thầm là vì có chỗ ăn chực cho nên không kiêng dè gì, hay là vì tiền thừa của học kỳ trước còn rất nhiều, tóm lại đi ăn cũng không thấy tiết kiệm một chút nào, lại còn theo thói quen mua cho mỗi người một chai đồ uống.
Trên bàn còn có một túi ni lông của siêu thị, bên trong hình như còn để mấy chai nước, điệu bộ này giống như vung mấy ngàn tệ ra là một chuyện đáng để chúc mừng vậy.
Hôm nay mấy người nhóm Khấu Thầm ăn cơm chậm vô cùng, thời gian dùng bữa lâu hơn nhiều so với thường ngày, Hoắc Nhiên ăn xong muốn đi, nhưng Từ Tri Phàm vẫn cứ nói chuyện với Khấu Thầm, cậu đành phải ngồi chờ.
“Đến rồi.” Hứa Xuyên đột nhiên nói.
Hoắc Nhiên nghe thấy câu này, vội vàng nhìn về phía cửa căn tin.
Lý Giai Dĩnh và túi trút giận chuyên dùng của chị ta – Hà Hoa, cùng với đại tướng tân nhiệm Lưu Vũ Chu Hải Siêu.
Đáng tiếc là hôm đó còn có hai nữ sinh nữa không có đi chung, không biết hai người kia có được chia tiền hay không.
“Bây giờ?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Lát nữa.” Khấu Thầm nói “Người ta còn chưa gọi cơm nữa mà.”
“Muốn làm gì vậy?” Giang Lỗi lập tức hào hứng, từ sau khi biết Khấu Thầm cầm tiền đập người ta, cậu ta vẫn luôn chờ đi theo.
Nhưng mà câu này cũng là câu Hoắc Nhiên muốn hỏi, cậu quay đầu nhìn Khấu Thầm.
“Nhìn đã.” Khấu Thầm nói, “Dịch vụ đã được mở, hủy đặt trước vui lòng thanh toán.”
“Dịch vụ?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
Khấu Thầm không trả lời nữa, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái, chờ đến khi mấy người Lý Giai Dĩnh tìm bàn ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, cậu mới quăng đũa: “Đi.”
Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân đứng dậy theo cậu, mỗi người lấy ra một chai nước từ trong túi ni lông trên bàn.
“Làm gì vậy!” Hoắc Nhiên khẩn trương, đây là muốn live stream một tay đánh người ta u đầu sứt trán ở căn tin cho hơn một nửa học sinh toàn trường sao!
Khấu Thầm vẫn không có lên tiếng, chỉ lắc lắc cái chai trong tay với Hoắc Nhiên, sau đó vặn nắp chai ra.
Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn cái chai, phát hiện là chai đầy, chắc là mới mua từ siêu thị.
Xì dầu Hải Thiên.
Cái quỷ gì đây?
Khấu Thầm cầm chai xì dầu đã mở, xách ở sau lưng, đi đến bàn của Lý Giai Dĩnh.
“Làm gì đó!” Lưu Vũ đầu tiên trừng mắt, nhìn bọn họ.
Âm thanh này còn kêu rất vang, học sinh đang gọi cơm, ăn cơm xung quanh đều nhìn qua đây.
Rất tốt, thứ Khấu Thầm cần chính là hiệu quả này, không cần cậu làm ra động tĩnh gì.
Khấu Thầm cũng không trả lời, sau khi trao đổi ánh mắt với Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân, ba người bọn cậu cùng lúc lấy cái chai trong tay ra, không chờ mấy người kia kịp phản ứng đã bắt đầu đổ.
Màu sắc của mấy món ăn trong khay nháy mắt bị pha thành một màu nâu đậm.
“Á –” Sau khi nhóm Khấu Thầm đổ hết mấy cái chai kia, Lý Giai Dĩnh cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hét lên “Tụi mày điên rồi à!”
“Xì dầu.” Khấu Thầm nói.
“Dấm chua.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Hoàng tửu.” Hứa Xuyên nói.
“Đây là dịch vụ bữa trưa hôm nay.” Khấu Thầm cạch một cái đặt chai lên trên bàn, “Buổi tối vẫn còn, chỉ cần mấy người đến, thì mỗi bữa đều có, mấy người ăn một món cũng có, ăn hai món vẫn có, bao hết cái căn tin này, tôi có thể trực tiếp ở quầy nhận đồ ăn phục vụ cho mấy người.”
Mấy người kia đứng bật dậy.
Quần chúng vây xem cũng nhanh chóng vào chỗ, cậu chen tôi tôi chen cậu chiếm địa hình có lợi, còn có người đứng lên trên ghế.
“Ngoài ra, có thể hủy đặt trước.” Khấu Thầm nói, “Trước khi bắt đầu giờ ăn một tiếng, hủy đặt trước mỗi món một tệ, chỉ có thể hủy ngày hôm đó, không chấp nhận hủy trước, không chấp nhận chuyển khoản, chỉ nhận tiền mặt, không có tiền thối.”
“Mày con mẹ nó uống lộn thuốc phải không!” Chu Hải Siêu hướng về phía Khấu Thầm gào to, gân trên cổ cũng hiện lên, hất dĩa đồ ăn về phía Khấu Thầm.
Khi hắn ta giơ tay lên Khấu Thầm đã nghiêng người né tránh, một dĩa đồ ăn đều hất xuống đất.
“Tôi đã nói, tôi mời mấy người ăn cơm, ăn một học kỳ.” Khấu Thầm cười lạnh, “Mấy người ăn của tôi uống của tôi, khi lấy tiền của tôi cũng rất nhanh, lúc này chia tiền lời con mẹ nó còn chưa chia rõ ràng đúng không, dám tức giận với kim chủ?”
Trong đám người vây xem bên cạnh lập tức xì xào bàn tán.
“Ai lấy tiền của mày? Có mặt mũi chút đi!” Lưu Vũ chỉ vào Khấu Thầm mắng, “Mẹ nó là mày…”
Vậy mới nói khi giải thích không nên nói quá nhiều, phải đặt trọng điểm ở phía trước, loại phương thức biểu đạt này của Lưu Vũ rất hợp ý Khấu Thầm.
Khấu Thầm ngắt lời Lưu Vũ trước khi hắn ta nói xong cái câu nói dài dòng này: “Không lấy tiền tôi? Trước cửa quán mì có camera theo dõi, muốn đi kiểm tra không?”
“Mẹ nó là mày tự đưa!” Lưu Vũ gào ra trọng điểm.
Nhưng muộn rồi, nghe như vậy, giống như là đang giở trò vô lại.
Tiếng xì xào bàn tán lớn dần lên.
“Tôi là thằng ngu à.” Khấu Thầm nói, “Hơn mấy ngàn tệ tôi tự đưa cho các người?”
Hoắc Nhiên vô cùng cảm khái nhìn Khấu Thầm, người này khiến cậu nhìn thấy cảnh giới cao nhất của giả ngầu.
Một khi tôi đã giả ngầu thì ngay cả bản thân tôi cũng chửi.
“Đây coi như là cướp tiền rồi.” Một bác gái ở phía quầy nhận đồ ăn lo lắng kêu lên, “Như vậy không được! Đây là trường chuyên đó! Chuyện này phải để cho giáo viên mấy đứa biết!”
“Ai cướp tiền!” Chu Hải Siêu hét lên, “Ai cướp tiền!”
Vào lúc Hoắc Nhiên tưởng rằng giây tiếp theo hắn ta sắp đánh nhau với Khấu Thầm, Lý Giai Dĩnh cách Khấu Thầm gần nhất đã giành ra tay trước, một bàn tay hướng về phía mặt Khấu Thầm tát tới.
Nhưng dù sao cũng là con gái, động tác có hơi chậm, trước khi tát đến trên mặt Khấu Thầm, cổ tay chị ta đã bị Khấu Thầm tóm lấy.
“Tôi nói với chị, sờ thì được.” Khấu Thầm nhìn chị ta, “Nếu đánh mặt tôi, dù là nam hay nữ, tôi đều sẽ đánh lại.”
Lý Giai Dĩnh dùng sức muốn rút tay ra, nhưng Khấu Thầm nắm chặt không thả, thế là tay trái chị ta cũng tát tới.
Không ngoài dự đoán lại bị Khấu Thầm tóm lấy.
“Thật là mẹ nó, đ* mẹ chị.” Khấu Thầm nói, “Mấy người chơi bắt nạt thì mẹ nó chơi bắt nạt đi, diễn ba cái phim thần tượng não tàn gì với tôi? Tiếp theo có phải mẹ nó còn muốn chờ ông đây kabedon chị không? Cố lên đi Lý Tiểu Quy!”
Nói xong Khấu Thầm đẩy Lý Giai Dĩnh lùi về sau một cái thật mạnh, mông Lý Giai Dĩnh ngồi lại trên ghế.
Có lẽ là chiến thuật, cùng lúc Lý Giai Dĩnh thành công thu hút sự chú ý của Khấu Thầm với tất cả mọi người, Lưu Vũ từ phía sau đạp vào eo của Khấu Thầm.
Vào khoảnh khắc chân của Lưu Vũ đạp đến, Hoắc Nhiên cảm thấy có thể mình là người duy nhất ở hiện trường thất thần không thấy người của Lý Giai Dĩnh.
Khi Lưu Vũ đạp đến eo Khấu Thầm, Hoắc Nhiên đưa chân đạp cái chân của Lưu Vũ ra, lúc này lực chân của Lưu Vũ chưa kịp phóng ra, cứ như vậy mà đá trật vào cái bàn bị đóng ở trên đất.
Trong bầu không khí này, chỉ cần có một người ra tay, cộng thêm tiếng kêu lên của người xem, hiệu quả không khác gì so với hiệu lệnh tấn công.
Phản ứng của Khấu Thầm rất nhanh, không để lại cho mình dù chỉ một giây phán đoán tình huống rõ ràng, trực tiếp nhấc chân đạp một phát ngay ngực Lưu Vũ, Lưu Vũ liền ngã xuống đất.
Sau đó Chu Hải Siêu nhào về phía Hoắc Nhiên.
Đây chắc chắn là công báo tư thù rồi, vậy mà không đánh Khấu Thầm?
Hoắc Nhiên đón lấy đánh một cú lên mặt hắn ta.
Từ Tri Phàm bình thường luôn kêu cậu đừng gây chuyện hôm nay cũng không cản cậu lại, ban đầu nhóm nam “bay đi cho ông” lui khỏi vị trí hạng hai của đối thủ, lúc này nháy mắt trở lại tất cả đều nhào về phía Khấu Thầm, nhóm bảy người xưng bá Văn 1 bọn họ ngay tức khắc đều tham gia hết vào cuộc đánh nhau ở căn tin đột nhiên xuất hiện này.
Đấm đá lẫn nhau, bóng người xen kẽ, đều mặc đồng phục, ngoại trừ biết xung quanh đứng thành vòng tròn là quần chúng ra, trước mắt đều không phân biệt được ai là ai.
Cảnh tượng vô cùng kích thích.
Ngay cả Hồ Dật cũng vung nắm đấm, cực kỳ dũng mãnh, Hoắc Nhiên nghĩ là có thể cậu ta coi người nào đó thành ông ba khốn nạn của cậu ta rồi.
Xả giận trút hết ra cũng tốt.
Không gian của căn tin nhỏ, bàn ghế sắp xếp rất chật, lại thêm vào lúc giờ cơm đều là học sinh, chiến đấu của bọn họ không phát huy được mấy, sau khi Khấu Thầm đá Chu Hải Siêu ra ngoài cửa căn tin, chiến trường nhanh chóng chuyển đến bãi đất trống ở cửa.
Lần này tất cả mọi người đều nhìn rõ cú đá của Khấu Thầm.
Chống vào bàn nhảy lên, bay đến đạp một phát, sau đó Chu Hải Siêu giống như con rối bị kéo chạy như điên, bay ra ngoài.
Không có lồng tiếng, khung cảnh yên lặng mà gây sốc
Hoắc Nhiên cũng cảm thấy bụng mình đau theo.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Một cô bạn thân nào đó của Lý Giai Dĩnh hét lên, “Mấy người muốn làm gì!”
Muốn làm gì?
Hoắc Nhiên nghe thấy có hơi buồn cười.
Cậu nghiêng đầu tránh cú đấm của tên to con, nghiêng người khom lưng đập từ dưới lên trên vào xương sườn của hắn ta, tên to con bởi vì đau nên nhảy lên, khi ngã xuống đất cả mặt đều đau đớn.
Thật ra lúc này đã không còn chiêu thức gì.
Đừng ngã là được.
Có người ngã thì sẽ bị đá.
Đừng lùi là được.
Có người lùi thì xông lên đập.
Trừ những cái đó ra chính là một đống hỗn loạn.
Nhưng mà chiếm ưu thế là nhóm bảy người xưng bá, bọn họ nhiều hơn đối phương một người, mà giá trị vũ lực của Khấu Thầm thật sự quá cao, xung quanh cậu thậm chí không có người dám đến gần can ngăn.
Khi cậu nắm lấy Lưu Vũ đập vào bức tường bên cạnh, Hoắc Nhiên coi như hiểu rõ vì sao ba Khấu Thầm nói cậu mà đánh nhau nữa thì sẽ băm làm lạp xưởng.
Lưng của Lưu Vũ đập vào tường kêu “thịch” một cái.
Vào lúc Khấu Thầm giơ tay sắp nện vào mặt hắn ta, Từ Tri Phàm xông đến ôm lấy cánh tay của cậu, kéo cậu thật mạnh lùi về sau.
Đã có thể nghe thấy giọng nói của bảo vệ cách đó không xa, bọn họ đến rồi thì không thể ra tay nữa, đánh thế nào được, cũng không thể để bảo vệ tận mắt thấy, nhìn thấy ai, thì người đó chắc chắn là mục tiêu đánh nhau chính.
“Làm gì vậy! Mấy trò đang làm gì vậy! Dừng tay lại hết!” Vài bác bảo vệ chạy đến, đẩy bọn họ ra.
“Bọn nó gây sự trước!” Tên to con chỉ bọn họ, lau khóe miệng một cái.
Rõ ràng cũng không bị quất chảy máu, nghiêm trọng nghi ngờ là nước miếng.
Hoắc Nhiên lướt mắt nhìn xung quanh, mấy tên lớp 12 có hơi thảm, khóe mắt Lưu Vũ đã sưng lên rất lớn, quần áo tên to con bị xé thành hai, không biết ai làm.
“Mấy đứa này tự dưng đổ xì dầu vào trong đồ ăn của tụi em!” Lý Giai Dĩnh xuất hiện đúng lúc, “Lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, tụi em cũng không biết tại sao! Mấy người rốt cuộc muốn làm gì!”
“Chúng tôi muốn làm gì!” Hoắc Nhiên không muốn nói chuyện vào thời điểm như thế này, nhưng thật sự không nhịn được, nhìn chị ra, “Câu này khi mấy người ức hiếp người khác có từng hỏi bản thân mình chưa? Khi mấy người ngấm ngầm đánh người khác có từng hỏi bản thân mình chưa? Khi mấy người không cho bạn học ăn cơm có từng hỏi bản thân mình chưa? Mấy người muốn làm gì?”
Sắc mặt Lý Giai Dĩnh lập tức có hơi khó coi, Hoắc Nhiên lại chỉ đám người tên to con: “Khi chạy đến phòng học tụi tôi hẹn đánh nhau sao chị lại không hỏi bọn họ muốn làm gì?”
“Liên quan gì đến tôi!” Lý Giai Dĩnh hét lên, “Đừng có chuyện gì cũng đổ lên trên đầu tôi!”
“Có liên quan đến chị hay không, tôi muốn đổ thì đổ! Đừng nói đổ thừa, mẹ nó đổ đống c*t cũng là một câu tôi tình nguyện! Tôi muốn đánh mấy người thì đánh mấy người! Không muốn để mấy người ăn cơm thì không để mấy người ăn cơm!” Hoắc Nhiên nói, “Một đám người mấy chị cũng đừng có trưng ra vẻ mặt nạn nhân vô tội gì đó hỏi vì sao làm gì, hỏi nhiều tôi sợ là bản thân mấy người không gánh được! Ở trước mặt người không dám phản kháng mấy người là kẻ độc ác, đổi thành người không chịu cái trò này của mấy người thì mấy người lại giả làm nạn nhân?”
“Mày mẹ nó đừng tưởng chỉ có mày mới có miệng.” Chu Hải Siêu chỉ vào cậu, “Chuyện này tụi mày không trốn được đâu, dù tụi tao có phiền phức gì, tụi mày cũng đừng nghĩ mình không dính líu!”
“Yên tâm, tôi đã làm gì tôi sẽ nhận, mấy người đã làm gì tôi cũng sẽ nhận thay mấy người!” Khấu Thầm nói.
“Được thôi, cùng lắm thì mỗi người đều bị xử phạt, ai sợ ai?” Tên nửa to con nói.
“Mấy người sợ tụi tôi đó.” Từ Tri Phàm nói, “Thật sự bị xử phạt, chúng tôi còn có hai năm xóa bỏ, thời gian của mấy người lại không còn nhiều, nghĩ lại đi.”
“Tụi mày cũng…” Lưu Vũ nói.
“Ngây thơ.” Hoắc Nhiên không kiên nhẫn ngắt lời hắn ta, “Xử phạt hay không tôi chẳng sao cả, tôi vì sao bị phạt tôi biết, anh vì sao bị phạt anh cũng biết, đừng nói ra khỏi cổng trường mấy người các anh đều yếu đuối ngay tức khắc, dù đổi là cái trường khác thì mấy người đều phải cúi đầu mà đi! Trên thế giới này đáng thương nhất chính là cái thứ như mấy người, trên đánh người già, dưới đạp con nít*, còn coi bản thân mình là người bản lĩnh? Rác rưởi!” (拳打南山敬老院, 脚踩北头幼儿园: ý chỉ ăn hiếp người già và con nít, không có bản lĩnh)
“Sao thế hả! Xảy ra chuyện gì!” Giọng nói của thầy chủ nhiệm từ đằng sau truyền đến.
Lúc Khấu Thầm xoay đầu, còn nhìn thấy lão Viên chạy ở phía trước thầy chủ nhiệm.
“Thầy biết ngay là các em mà.” Lão Viên giành chạy đến trước, thấp giọng nói, “Im lặng hết, trước mặt chủ nhiệm tuyệt đối đừng tính nói thẳng ra mấy câu bất lợi với mình.”
“Dạ, luật sư Viên.” Khấu Thầm nói.
“Có những ai!” Thầy chủ nhiệm vô cùng tức giận, “Tất cả theo tôi đến văn phòng! Một người cũng đừng hòng trốn!”
“Bọn họ!” Lưu Vũ nhanh chóng đến đây, tay chỉ một loạt, “Bảy người bọn họ!”
“Các trò thì sao?” Lão Viên hỏi.
“Tính một mình em!” Lúc này Lưu Vũ lại phấn chấn lên.
“Chỉ đi.” Lão Viên vỗ vai Khấu Thầm.
“Một hai ba bốn năm sáu.” Khấu Thầm lập tức rất phối hợp cũng chỉ một loạt với bên kia, nhưng mà không chỉ Lý Giai Dĩnh, dù sao trong đám người đánh nhau không có chị ta, lát nữa sự việc nói rõ ràng rồi, dĩ nhiên chị ta cũng không chạy thoát.
“Đều đi theo tôi!” Chủ nhiệm quát, “Các học sinh khác trở về lớp học! Ai chưa ăn xong thì đi ăn! Vệ sinh khu vực này hôm nay là lớp nào phụ trách! Đi dọn dẹp!”
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Nhiên coi như là biết nghe lời, tuy có lúc tính tình nóng nảy, nhưng cũng chưa từng gây ra phiền phức gì lớn, nhiều lắm là phạt đứng gọi phụ huynh gì đó, bị thầy chủ nhiệm đầy lửa giận xách đến văn phòng, vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng mà cậu lại không thấy căng thẳng, chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.
Vô cùng sảng khoái.
Vô cùng hả giận.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm ở sau lưng cậu nhỏ giọng gọi cậu.
“Hả?” Hoắc Nhiên quay đầu lại.
“Trâu bò.” Khấu Thầm nói.
“Lát nữa nói thế nào?” Giang Lỗi ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, “Cần so khẩu cung một chút không?”
“Nói sự thật đi.” Từ Tri Phàm nói, “Cũng không phải chuyện xấu gì, dù là lấy bạo lực chống bạo lực không đúng, nhưng nguyên nhân gây ra cũng không phải tụi mình.”
“Được.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu, “Chúng ta trừ hại cho dân.”
“Tao không cao cấp như vậy, trừ hại cho dân là nhân tiện.” Khấu Thầm nói, “Tao là muốn đánh bọn họ.”
“Lát nữa mày đứng nói vậy.” Hứa Xuyên nhìn cậu, “Mày phải nói kiểu người chính nghĩa như mày không nhìn nổi chuyện như vậy.”
“… Được thôi.” Khấu Thầm cười, bỗng nhiên lại nhíu mày, “Ba tao sắp đánh chết tao rồi.”
“Nếu gọi phụ huynh, mày có thể gọi chị mày đến mà.” Hứa Xuyên nói, “Chị gái cũng có thể coi là phụ huynh đúng chứ?”
“Mày tưởng là chị tao đánh nhẹ hơn ba tao sao?” Khấu Thầm nói, “Ba tao không dùng vũ khí, chị tao tức giận lên cả ổ chó cũng có thể cầm lên đập tao đó!”
Diện tích văn phòng thầy chủ nhiệm có hơi nhỏ, một lúc chen vào mười mấy người, liền có hơi chật, bốn tên to con với hai tên Lưu Vũ còn không cùng một lớp, thêm thầy chủ nhiệm và ba giáo viên chủ nhiệm lớp, lập tức có loại cảm giác bởi vì khoảng cách quá gần bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau lần nữa.
“Tự mình tìm chỗ đi, ngồi chồm hổm cũng được.” Thầy chủ nhiệm nói, “Nói xem xảy ra chuyện gì!”
“Không có gì để nói.” Khấu Thầm mở miệng, “Nhìn không quen bọn họ ăn hiếp người khác mà thôi.”
“Ăn hiếp ai?” Lưu Vũ trừng cậu.
“Nếu mày không biết, thì đi hỏi lão đại Lý Giai Dĩnh của mấy người.” Khấu Thầm nói, “Không phải mấy người cùng lớp với chị ta sao, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, trung thành với cương vị yêu nghề kính nghiệp.”
“Lý Giai Dĩnh?” Cô Lữ bên cạnh có hơi chần chừ.
“Là học sinh lớp cô sao?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Phải, cán sự môn tiếng Anh.” Cô Lữ nói, “Một học sinh nữ thành tích rất giỏi…”
“Ăn hiếp người khác cũng rất giỏi.” Hoắc Nhiên nói.
Cô Lữ nhíu mày nhìn cậu.
“Tùy tiện tìm vài học sinh lớp mấy cô hỏi thử liền biết.” Từ Tri Phàm nói, “Em thật sự không tin không ai biết chị ta không cho Hà Hoa ăn cơm.”
“Cái gì?” Cô Lữ ngạc nhiên.
“Mày đừng liền mở miệng thì lại nói lung tung!” Tên nửa to con la lên.
“Tôi đã nói xong rồi.” Từ Tri Phàm nói.
“Không được ồn ào! Ở đây còn muốn cãi sao! Có phải còn muốn đánh không!” Thầy chủ nhiệm cao giọng, cau mày xua tay, “Tách người ra, mỗi bên nói rõ ràng.”
Cánh cửa văn phòng đang đóng chặt bị gõ cửa.
Thầy chủ nhiệm bước đến mở cửa: “Em học sinh này có chuyện gì sao?”
“Chào thầy chủ nhiệm, em là học sinh lớp 11 Văn 3.” Bên ngoài truyền đến một giọng nữ, “Em tên Lộ Hoan.”
“Trời đ*?” Mấy người đám Khấu Thầm Hoắc Nhiên khẽ kêu lên cùng lúc.
“Văn minh!” Lão Viên trừng mắt nhìn bọn họ.
“Em đến đây làm chứng.” Lộ Hoan nói, “Em còn tìm mấy bạn học nữa, tụi em đồng ý cùng nhau làm chứng cho mấy bạn Khấu Thầm.”
Hoắc Nhiên xoay mặt nhìn Khấu Thầm: “Đệt?”
“Còn nói!” Lão Viên đập một phát lên vai Hoắc Nhiên, đi đến cửa, “Lộ Hoan là lớp trưởng của lớp cô Lương.”
“Làm chứng cho chuyện mấy em ấy đánh nhau sao?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
“Làm chứng chuyện vì sao mấy cậu ấy đánh nhau ạ, em biết nguyên nhân.” Lộ Hoan nói, “Mấy bạn Khấu Thầm là giơ cao chính nghĩa ạ.”
Khấu Thầm nhịn cười nghiêng đầu đi, bình thường Lộ Hoan không nói như vậy đâu, không biết có phải bây giờ đối mặt với thầy chủ nhiệm có hơi căng thẳng hay không, mà nói chuyện trịnh trọng giống như sắp hy sinh vì việc nghĩa vậy.
Nhịn cười xong lại có hơi cảm khái, vài người trao đổi ánh mắt với nhau, đoán là người ở chỗ này ai cũng không ngờ, Lộ Hoan sẽ có hành động như vậy, dù gì bọn họ giờ không phải cùng một lớp, còn từng có thù oán với Văn 3.
“Chuyện này thật ra rất nhiều người biết.” Lộ Hoan bước vào phòng, có hơi căng thẳng, nhưng giọng nói rất lớn, “Có thể là có hơi sợ hãi, bọn họ nhiều người, cũng có thể là thấy chuyện không liên quan đến mình… Nếu như hôm nay không ồn ào thành thế này, có thể em cũng sẽ… sẽ không đến nói.”
“Không sao, em có thể nói riêng với thầy.” Giọng nói thầy chủ nhiệm từ tốn, nhưng khi xoay mặt nhìn đám người bọn họ, vẫn quát, “Đi theo giáo viên chủ nhiệm của lớp mình, nói rõ ràng chuyện vừa rồi!”
Đối với trường chuyên mà nói, vốn chuyện tụ tập đánh nhau ở căn tin đã không phải là chuyện nhỏ, huống hồ còn dính dáng đến “học sinh giỏi”, mọi người nhanh chóng bị chủ nhiệm chia thành ba nhóm, dẫn vào trong các phòng khác nhau mà nói kỹ càng.
Nhóm Hoắc Nhiên theo lão Viên vào trong phòng, lão Viên không giống thầy chủ nhiệm, thái độ từ đầu đến cuối vẫn rất bình thản.
Chẳng qua bao lâu đã nói rõ ràng tiền căn hậu quả, chỉ là Hoắc Nhiên có hơi mệt, khi nói chuyện Khấu Thầm không chịu mở miệng, phải do cậu kể lại lịch sử giả ngầu của Khấu Thầm, còn phải lách qua một vài tình tiết…
“Bọn họ lấy bao nhiêu tiền của em?” Đầu tiên lão Viên quan tâm đến vấn đề kinh tế.
“Dạ, không biết.” Dáng vẻ Khấu Thầm vẫn không có gì đáng kể, thấy lão Viên không tin, cậu lại thở dài, “Em thật sự không biết, sau khi ba em đưa cho em, em vẫn chưa đếm.”
“Không sao, chuyện này lát nữa thầy sẽ hỏi rõ ràng.” Lão Viên nói xong lấy ví tiền ra, “Em còn tiền ăn không? Thầy đưa em trước nhiêu đây…”
“Ấy!” Khấu Thầm từ trên ghế nhảy bật dậy, “Có có có có có, đừng đừng đừng đừng… Cảm ơn thầy Viên, thật sự có, tiền học kỳ trước trong thẻ em vẫn còn chưa xài hết.”
“À.” Lão Viên nhìn cậu, “Đừng cậy mạnh, không có tiền phải nói.”
“Đảm bảo nói.” Khấu Thầm gật đầu.
Lão Viên cất ví vào, nhìn một vòng lên trên gương mặt của bọn họ: “Chuyện này thầy tin tưởng lời các em, đầu tiên phải thừa nhận suy nghĩ đòi lại công bằng cho bạn học của các em, rất tốt.”
Bọn họ ngoan ngoãn lắng nghe, chờ cái câu “nhưng mà”.
“Nhưng mà lựa chọn cách thức lại không phù hợp lắm.” Lão Viên nói, “Thầy biết mấy đứa trẻ ở tuổi này như các em, nghĩ là có chuyện mà ‘nói cho giáo viên’ là rất mất mặt, chứng tỏ không có bản lĩnh, nhưng chuyện này vẫn phải nói với giáo viên trước.”
Bọn họ im lặng một hồi, Từ Tri Phàm hắng giọng: “Thật ra chuyện này, cảm nhận của bản thân em là thấy nói ra không có ích gì, bọn họ vốn dĩ không đánh người, Hồ Dật nhìn thấy một lần, đá một cái, nhưng chắc là cũng không có bị thương, bản thân Hà Hoa cũng không có xin giúp đỡ, bên ngoài nhìn vào có thể không nghiêm trọng bao nhiêu… Trái lại thành tích của Lý Giai Dĩnh rất tốt còn là cán sự môn, dáng vẻ kia của cô Lữ hôm nay vừa nhìn đã thấy là hoàn toàn không biết, đoán là vẫn nghĩ đây là một học sinh giỏi, chuyện này thật sự nói ra, cũng không biết cuối cùng có thể có kết quả thế nào.”
Lão Viên không nói gì, một lúc sau mới gật đầu, nghĩ nghĩ lại thở dài: “Suy nghĩ này của em… Học sinh không tin tưởng giáo viên, là vấn đề giáo viên các thầy phải tự xem xét lại mình, nhưng thầy vẫn phải nhấn mạnh, giáo viên khác thầy không đảm bảo, chỗ thầy, chắc chắn sẽ không khiến các em thất vọng.”
Lão Viên đứng lên, lần lượt vỗ vai từng người bọn họ: “Còn có hai năm, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm, xây dựng sự tin tưởng lẫn nhau.”
Sau khi giải thích hết tình huống cho lão Viên lại trò chuyện mấy câu, bọn họ mới ra khỏi văn phòng.
Tiết đầu của buổi chiều đã bắt đầu mười phút rồi, nhưng bên ngoài văn phòng vẫn còn học sinh thò đầu thăm dò, vừa nhìn sang, hầu như đều là lớp bọn họ.
Hoắc Nhiên nhìn qua khóe mắt cũng có thể thấy tư thế bước đi của Khấu Thầm lập tức nghiêm túc hẳn lên, trong vòng một giây, bước ra BGM đại hiệp lên sàn.
“Thế nào?” Có người ở xa xa nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì.” Giang Lỗi cũng thấp giọng nói với bên kia, “Tụi tôi bây giờ đã được thả rồi…”
“Các em về lớp học trước đi, muốn báo cáo kết quả chiến đấu thì về lớp từ từ nói, ở đây thảo luận sợ thầy chủ nhiệm không nghe thấy sao.” Lão Viên nói, “Chỗ nào cần phải đối chất thầy lại tìm các em.”
“Tụi em sẽ bị xử phạt sao?” Giang Lỗi hỏi.
“Trường chuyên rất nhiều năm không có sự kiện đánh nhau ở mức độ này.” Lão Viên nhìn bọn họ, “Các em trước hết chuẩn bị tốt tâm lý mời phụ huynh đến đi.”
Khi rời khỏi tòa nhà làm việc, Hoắc Nhiên nhìn về phía văn phòng thầy chủ nhiệm, khí thế thầy chủ nhiệm kinh người, mấy người Lưu Vũ đều cúi đầu, còn có hai tên bởi vì không đủ ghế nên ngồi trên đất, khung cảnh trông hơi quen thuộc, lại ôm đầu nữa thì càng quen thuộc hơn.
“Nghe ý tứ của lão Viên, chúng ta coi như xuất phát điểm không có vấn đề, hậu quả lại quá nghiêm trọng rồi.” Giang Lỗi nói, “Đoán là bị xử phạt không trốn được.”
“Sợ khỉ gì.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Xử phạt thì xử phạt.”
“Tao không sợ…” Giang Lỗi nói.
“Nó là hưng phấn.” Từ Tri Phàm nói, “Giấc mơ của nó là bị xử phạt.”
“Không hổ là anh em.” Giang Lỗi dựng ngón cái với Từ Tri Phàm, “Vô cùng hiểu tao.”
“Khấu Thầm, nếu ba mày biết mày bị xử phạt, mày có phải sang nhà tao tránh mấy hôm không, cảm thấy ông ấy có thể đuổi giết đến ký túc băm lạp xưởng luôn đó.” Ngụy Siêu Nhân nhìn Khấu Thầm.
“Chuyện này không sao.” Khấu Thầm nói, “Trong hồ sơ của tao còn có một lỗi từng xử phạt kìa, ông ấy quen rồi.”
“Đệt, vì sao bị ghi lỗi?” Hoắc Nhiên hơi giật mình, thuận miệng hỏi ra, “Đánh giáo viên sao?”
Khấu Thầm liếc nhìn cậu, bỗng nhiên nhướng mày, trong sự lạnh lùng lộ ra sự đắc ý: “Đánh giáo viên tính là khỉ gì chứ.”
“Coi như tôi chưa hỏi.” Hoắc Nhiên nói.
Thời điểm này còn không quên giả ngầu!
Chuyện này một buổi chiều cũng không có kết quả, nhưng mà lão Viên cũng không thông báo bọn họ đến đối chất, chứng minh là đám người Lý Giai Dĩnh không thể bịa ra lý do gì thích hợp.
Vốn dĩ giữa giờ bọn họ muốn đến Văn 3 nói cảm ơn với Lộ Hoan, nhưng sau khi bàn bạc lại sợ mang đến phiền phức gì đó cho Lộ Hoan.
“Tụi mày ai gửi tin nhắn cho cậu ấy đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cũng không thể không nói một tiếng cảm ơn.”
Khấu Thầm lấy điện thoại ra, tìm thấy Lộ Hoan trong nhóm chat của lớp trước đây, thêm bạn bè: “Học sinh giỏi gương mẫu như cậu ấy, chắc là phải ra về mới xem điện thoại…”
Còn chưa nói xong, điện thoại vang lên, Lộ Hoan đã chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.
“Xem ra cũng không gương mẫu lắm.” Giang Lỗi nói.
“Nói cái gì?” Khấu Thầm nhìn khung trò chuyện.
“Thì… cảm ơn đi.” Hoắc Nhiên suy nghĩ, “Sau đó…”
Nói được một nửa, Khấu Thầm bên kia đã hấp tấp gõ hai chữ gửi đi rồi.
– Cảm ơn.
Hoắc Nhiên nhìn cậu: “Cậu cứ như vậy á?”
“Mời cậu ấy ăn bữa cơm luôn đi.” Khấu Thầm hỏi, “Gửi tin như vầy rất lúng túng.”
– Không cần khách sáo, chuyện nên làm.
Tin nhắn trả lời của Lộ Hoan đến.
Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn hai câu nói vừa lúng túng vừa khách sáo trên màn hình, cũng không biết phải nói gì, đành phải xua tay: “Ra về gặp rồi nói đi.”
Khi đến tiết cuối, trong lớp có vài người không nhịn được chạy một chuyến đến phòng chủ nhiệm, quay lại nói đã không còn ai trong đó.
Mãi đến khi ra về sắp đi đến căn tin, lão Viên mới đến đây: “Mấy đứa các em, sau kỳ nghỉ nói phụ huynh đến nói chuyện với thầy.”
“Có kết quả xử lý rồi ạ?” Hứa Xuyên hỏi.
“Không có nhanh vậy đâu.” Lão Viên nói, “Các em đừng có áp lực quá, nhưng cách giải quyết vấn đề bằng bạo lực này sau này tuyệt đối không thể dùng nữa.”
“Biết rồi ạ…” Bọn họ kéo dài giọng.
Trong căn tin giờ cơm tối, đám người Lý Giai Dĩnh không xuất hiện nữa, Hà Hoa đương nhiên cũng không có xuất hiện, chỉ có nhóm bảy người xưng bá bọn họ ngồi ở vị trí gần sát nhất ăn cơm còn không ngừng bị vây xem.
Hoắc Nhiên không quen bị người khác vây xem kiểu này lắm, khi chơi bóng rổ nhìn một vòng trên khán đài đều là người, cậu cũng không mất tự nhiên như vậy, lúc này chỉ đành vùi đầu đau khổ ăn cơm.
“Khấu Thầm tao hỏi này.” Ngụy Siêu Nhân ở bên cạnh húp miếng canh, “Hôm nay nếu như Lý Giai Dĩnh đánh mặt mày thì làm sao?”
“Không có khả năng đánh được.” Khấu Thầm nói, “Động tác hai tay của chị ta chậm như nhau.”
“Tao nói nếu như, lỡ đâu!” Ngụy Siêu Nhân nói, “Mày đánh lại sao?”
“Nói nhảm, bị người ta đánh một bạt tai mày còn quan tâm là nam hay nữ sao.” Khấu Thầm nói, “Lúc đánh nhau có ba loại người, nam, nữ, đánh mặt ông đây.”
Hoắc Nhiên nghe thế bật cười, suýt nữa bị nghẹn, quay đầu ho nửa ngày.
Khấu Thầm vỗ vỗ lên lưng cậu mấy cái: “Ăn cơm thôi cũng bị nghẹn được, tố chất sức khỏe kiểu này sao lại làm đội trưởng đội bóng rổ.”
“Biến.” Hoắc Nhiên bị vỗ lại ho dữ dội mấy tiếng.
“Hôm nay rất có ý nghĩa kỉ niệm.” Giang Lỗi bỗng nhiên không đầu không đuôi nói. “Hôm nay tuy chúng ta đánh nhau, nhưng cũng coi như là đánh nhau có ý nghĩa đúng chứ!”
Bọn họ yên lặng mấy giây, đều gật đầu.
“Lộ Hoan.” Ngụy Siêu Nhân chợt đứng lên, vẫy tay về phía cửa.
Mọi người quay đầu lại nhìn, Lộ Hoan mỉm cười bước đến đây: “Mấy cậu không sao chứ? Có nói phải xử lý thế nào không?”
“Nghỉ lễ xong phải gọi phụ huynh.” Hứa Xuyên nói, “Hôm nay cảm ơn cậu, với lại… có phải cậu nói còn có vài người cùng đến làm chứng không? Có ai thế, cùng nhau cảm ơn luôn.”
“Không có.” Lộ Hoan có hơi ngại ngùng, “Lúc mình đi làm gì kịp tìm người, chỉ là mấy đứa bạn ký túc xá tụi mình đều biết chuyện này, cũng có thể làm chứng, buổi tối mình nói với các cậu ấy một xíu là được, vốn dĩ rất nhiều người biết, chỉ là không ai đồng ý ra mặt mà thôi.”
“Cậu được đó.” Giang Lỗi thấp giọng nói, “Bịa tại chỗ với chủ nhiệm?”
“Sợ người liên hệ đến trước sẽ cho bọn họ cơ hội hồi máu.” Lỗ Hoan cười có hơi xấu hổ, “Với lại lúc đó mình khá là kích động, không quan tâm được, lúc gõ cửa phòng chủ nhiệm tay còn run.”
Lộ Hoan đang nói thì đưa mắt nhìn, mấy nữ sinh đã giúp cô giữ chỗ, đang nhìn về bên này, cô đi về phía bọn họ mấy bước lại quay đầu: “Mình qua đó ăn cơm đây, mọi người hôm nay đều cảm thấy các cậu rất đẹp trai!”
Giang Lỗi cứ xoay mặt, nhìn Lộ Hoa đến đó ngồi xuống rồi mới quay phắt đầu lại, vỗ nhẹ lên bàn mấy cái: “Khấu Thầm Khấu Thầm.”
“Kéo mày vào nhóm mày tự thêm cậu ấy.” Khấu Thầm nhìn cậu ta, lấy điện thoại.
“Mày quá hiểu tao rồi.” Giang Lỗi xoa tay.
Vì an tâm dẫn đội gà mờ xuất hành, chuyện đánh nhau phải gọi phụ huynh, Hoắc Nhiên dự định trước khi kết thúc kỳ nghỉ quay lại trường sẽ nói với người nhà sau, ba thì không có gì, nếu mẹ biết, chắc là phải mua điện thoại vệ tinh đuổi theo vào trong núi lải nhải với cậu.
“Chú ý an toàn.” Mẹ nói.
So với việc đánh nhau, mẹ đối với việc cậu vào núi leo núi đạp xe cắm trại dã ngoài còn yên tâm hơn nhiều, ngoại trừ câu này, hoàn toàn không có dặn dò gì nữa.
Ba chu đáo hơn, hỏi tuyến đường, điểm đến, địa điểm dừng lại tính toán nửa đường, số điện thoại của tất cả mọi người cùng đi, còn nhìn một lần trang bị của cậu.
“Mang người mới cố gắng vẫn là tìm nhiều nơi đóng quân.” Ba nhìn bản đồ, “Nơi đóng quân bỏ hoang ở miệng suối kia tính một cái, chỗ sườn núi bạch mao này cũng được, trước đây hai chúng ta từng đi.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Nơi này từng đi một lần, người mới không biết nhiều, là chỗ dân lão làng dừng chân, cậu và ba từng đến hai lần, hai lần đều có thể gặp được người, trong rừng núi hoang vu có thể gặp được người, về mặt tâm lý cũng là an ủi rất lớn.
Lúc tám giờ Hoắc Nhiên ra ngoài, đạp xe đến nhà Khấu Thầm tìm cậu.
Ra khỏi thành phố phải đi qua chỗ nhà Khấu Thầm, cho nên Hoắc Nhiên đã nói với bọn họ, không cần đến đón cậu, sáng sớm cậu đến đây, như vậy không cần phải đi vòng lại.
Không đi đường vòng là thói quen, từ lúc ra khỏi cửa là bắt đầu hành trình rồi, mỗi một bước đều là niềm vui thích, dù là ở trong khu chung cư nhỏ, trong thành phố, đều coi như là một phần của niềm vui thích.
Nhà Khấu Thầm ở trong khu chung cư tốt nhất phía Bắc thành phố, Hoắc Nhiên cũng không bất ngờ, dù sao cũng là người vung tay quăng bao nhiêu tiền cũng không biết.
Cậu ở cửa khu chung cư gọi điện thoại cho Khấu Thầm, chưa đến một phút, Khấu Thầm đã chạy ra: “Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Hoắc Nhiên nói.
“Đi.” Khấu Thầm liếc nhìn xe của cậu, “Xe này của cậu chở người được không? Bánh xe sau có thể đứng một người không?”
“Không chở cậu nổi.” Hoắc Nhiên nói.
“Đệt, tôi cũng không mập.” Khấu Thầm nói, “Cậu xuống đi, tôi đạp một lát, bắt đầu từ bây giờ tôi phải tiết kiệm thể lực, có thể không đi bộ thì không đi.”
“… Thể lực tích trữ của cậu có phải quá ít rồi không.” Hoắc Nhiên xuống xe.
“Đánh nhau tốn thể lực.” Khấu Thầm bước lên xe cậu, chậm rãi đạp xe, “Lát nữa đến nhà tôi đừng nhắc chuyện đánh nhau đó, tôi còn chưa nói với bọn họ đâu.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên đồng ý.
Ấn tượng của Hoắc Nhiên đối với ba Khấu Thầm, căn bản gần giống đồ tể, dù sao cứ bị Khấu Thầm lải nhải chuyện bị băm thành lạp xưởng.
Nhưng mà hôm nay không nhìn thấy ông, chỉ ở gara của nhà Khấu Thầm nhìn thấy mẹ cậu ta, dáng vẻ trông giống như Khấu Tiêu, đứng chung với nhau giống hai chị em.
“Tên là Nhiên Nhiên đúng không?” Mẹ Khấu hỏi.
“Chào dì.” Hoắc Nhiên trả lời, cố gắng sửa lại, “Con tên Hoắc Nhiên.”
“Nhiên Nhiên.” Khấu Tiêu quăng ba lô lên xe, quay đầu gọi cậu, “Chúng ta là lái xe đến cửa thôn gì đó rồi sau đó dừng xe đi bộ vào núi đúng không?”
“Phải ạ.” Hoắc Nhiên có hơi bất đắc dĩ.
“Nhiên Nhiên.” Mẹ Khấu kéo tay cậu qua, “Vào trong nhà ngồi một lát nhé?”
“Không cần đâu dì.” Hoắc Nhiên vội nói, “Đồ đạc để xong thì xuất phát ạ, xuất phát sớm một chút thì về mặt thời gian sẽ dư dả hơn.”
“Như vậy à, vậy dì lấy trái cây cho tụi con mang đi.” Mẹ Khấu vỗ vai cậu, quay người bước vào trong căn nhà bên cạnh.
“Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm bước đến, cánh tay khoác lên trên vai Hoắc Nhiên, “Xe đạp của cậu cất vào gara rồi phải không?”
“… Ừ.” Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm, “Cậu gọi tôi là gì?”
“Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm vô cùng phách lối lặp lại một lần nữa, nhưng mà nhanh chóng lấy tay ra khỏi bả vai Hoắc Nhiên, hỏi, “Xem chó không?”
“Xem.” Hoắc Nhiên lập tức trả lời, lực chú ý đối với xưng hô nháy mặt bị chuyển đi.
Ngón tay Khấu Thầm để bên miệng, huýt sáo một cái.
Trong hàng rào hoa của căn nhà truyền đến một tiếng chó sủa, sau đó một con Alaska liền từ đằng sau hàng rào hoa nhảy ra ngoài, cái đầu rất to, lúc nhảy ra động tác vô cùng mạnh mẽ, không bị té dập đầu.
“Gọi ca ca!” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên.
Chú chó vừa vẫy đuôi vừa sủa mấy tiếng với Hoắc Nhiên.
“Nghe lời ghê.” Hoắc Nhiên nói, “Sờ được không?”
“Sờ đi, con chó này là đứa ngốc, ai cũng sờ được.” Khấu Thầm nhéo lỗ tai chó, “Để ca ca sờ một lát.”
“Nó tên là gì?” Hoắc Nhiên đưa tay ra, để cho chó ngửi trước.
“Khấu Soái Soái, tên thường gọi Soái Soái.” Khấu Thầm nói, “Nghe hay đúng không?”
“… Ờ.” Hoắc Nhiên thấy… Khấu Soái Soái đã đưa đầu đến bên tay cậu rồi, gãi đầu của nó, cái tên như vậy, lúc Khấu Thầm nói ra vậy mà còn mang theo mấy phần đắc ý, “Cậu thật biết đặt tên đó.”
Khấu Soái Soái rất vui sướng cụp tai ra sau.
Hoắc Nhiên nhịn không được ôm đầu của nó xoa xoa, Khấu Soái Soái rất thân thiết với con người, vừa xoa như vậy hai mắt đã híp lại, cứ dựa vào trên chân cậu.
“Chó đực hả?” Hoắc Nhiên ngồi xuống ôm nó, dán mặt vào trên cổ nó dụi dụi.
“Ừ.” Khấu Thầm cũng ngồi xuống, nắm chân chó, “Đáng yêu phải không?”
“Đáng yêu.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Nó còn có một tên khác.” Khấu Thầm nói. “Tên là bé đáng yêu.”
“Cút!” Hoắc Nhiên gằn giọng.
Khấu Thầm ngồi bên cạnh cười nửa ngày.
Mẹ Khấu có lẽ hiểu sai lần xuất hành này của bọn họ, ngoại trừ trái cây, còn nhét vào trong xe không ít đồ ăn, Hoắc Nhiên còn nhìn thấy một thùng sữa.
“Những thứ này chỉ có thể để lại trên xe.” Xe chạy ra khỏi khu chung cư Hoắc Nhiên mới nói, “Không thể nào mang được.”
“Không sao cứ để trên xe, mẹ chị là vậy đó.” Khấu Tiêu nói, “Trong suy nghĩ bà ấy không có khái niệm leo núi.”
“Chẳng phải chị cũng vậy sao.” Khấu Thầm vẫn như cũ, dựa lên trên người Hoắc Nhiên, lấy điện thoại ra, “Nếu em không ngăn lại, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da chị có thể mang tận 5 kí.”
“Giờ chị ngay cả chống nắng cũng không mang có được không!” Khấu Tiêu rất không cam tâm.
“Thời gian ở trong núi rất nhiều.” Lão Dương an ủi cô, “Không phơi nắng gì đâu.”
“Em rất dễ bị cháy nắng.” Khấu Tiêu nói, “Mùa hè chưa đến nửa tháng em đã đen thui rồi…”
“Cầm.” Khấu Thầm đụng tay Hoắc Nhiên, đặt vào trong tay cậu một viên sô cô la.
Hoắc Nhiên tạm thời từ bỏ ý nghĩ đẩy Khấu Thầm ra, lột vỏ sô cô la bỏ vào miệng.
“Nhìn qua đây.” Khấu Thầm búng tay, “Tôi chụp hình.”
“Cái…” Hoắc Nhiên dựa theo âm thanh quay đầu qua, phát hiện điện thoại Khấu Thầm đang chụp cậu, vội vàng đưa tay cản lại, “Làm gì đó?”
“Kỷ niệm xuất phát đó.” Khầu Thầm chỉnh góc độ ống kính, để hai người đều lọt vào trong khung hình, lại lấy ngón tay chọc lên cằm của cậu, “Quay qua một chút.”
“Có ngốc hay không?” Hoắc Nhiên hơi cạn lời, cậu đi chơi đều sẽ không selfie.
Khấu Thầm không trả lời, trực tiếp ấn nút chụp.
“Tôi xem thử.” Hoắc Nhiên nói, tuy không muốn chụp, nhưng đã chụp rồi cậu vẫn phải kiểm tra lại.
“Đẹp trai.” Khấu Thầm đưa di động đến trước mặt cậu, hát lên, “Sao tôi lại đẹp trai thế này…”
Hoắc Nhiên quăng điện thoại lại lên trên người Khấu Thầm: “Im miệng.”
Trên đường đi Khấu Thầm rất hưng phấn, các kiểu không thành thật, ở ghế sau một hồi nằm một hồi ngồi, Hoắc Nhiên cảm thấy là một chú chó đang chơi đùa ở bên cạnh cậu.
Đến chỗ dừng xe, sau khi xuống xe, trạng thái hưng phấn của Khấu Thầm mới coi như biến mất một chút, bởi vì nhìn thấy con đường đi vào trong thôn.
“Từ chỗ này là bắt đầu đi bộ rồi?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gửi định vị cho ba, “Xe không vào được.”
“Còn có thôn xe không vào được?” Khấu Thầm nói, “Chẳng phải hiện đại hóa nông thôn* rồi sao?” (村村通: một hệ thống công trình quốc gia của Trung Quốc, mở rộng đường xá, mạng lưới điện, internet,… đến khắp các vùng nông thôn.)
“Đường xe vào được ở bên khác, không đến được chỗ chúng ta phải đi, “Hoắc Nhiên lấy bản đồ ra, chỉ cho Khấu Thầm, “Chúng ta ở chỗ này, trong thôn đường xe qua được ở chỗ này.”
“Chúng ta phải đến chỗ nào?” Khấu Thầm hỏi.
“Lý tưởng thì ở chỗ này.” Hoắc Nhiên chỉ cái thôn mà cậu muốn ăn gà thả vườn.
“Xa quá.” Khấu Thầm nhìn, “Phải đi mấy ngày?”
“Hiện thực thì ở đây.” Hoắc Nhiên cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Khấu Thầm, chỉ là chỉ vào một chỗ chưa đến chính giữa.
Khấu Thầm nhìn kỹ một hồi: “Vậy cậu hy sinh rất lớn đó?”
“Cũng được.” Hoắc Nhiên nói, “Cũng không phải lần nào cũng dẫn theo cậu.”
“Thật sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Thật.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Đoạn đường lên núi, có ba lối vào, Hoắc Nhiên chọn lối lộ trình tuy có hơi dài, nhưng phong cảnh đẹp lại khá bằng phẳng, dù gì cũng là dẫn theo người mới.
“Chị thấy con đường này cũng được.” Khấu Tiêu đầy tự tin, “Cũng không khó mà.”
“Đoạn đường này có hơi dài.” Khấu Thầm tiến sát bên cạnh tai Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Khoảng 5 km.” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng trả lời, “Sau đó có một con đường ngược dòng suối, tôi thấy chị cậu ở đó cũng được rồi.”
“Đừng mà.” Khấu Thầm mỉm cười, “Thể nào cũng phải chống đỡ một đêm chứ, tôi còn chưa từng ở dã ngoại ngủ lều vải đâu, nghĩ thôi cũng kích động rồi, tôi khiêng chị tôi cũng phải kiên trì đến tối.”
Hoắc Nhiên nhớ đến cái lều đôi trong ba lô của mình, thở dài.
Sau khi đi hết một đoạn đường đất, Hoắc Nhiên dẫn bọn họ rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, con đường bắt đầu có vài tảng đá lớn dốc xuống.
Lão Dương và Khấu Tiêu đi ở phía trước, trông có vẻ rất hăng hái.
“Đây là con đường gì vậy?” Khấu Tiêu hỏi, “Đường chăn bò sao?”
“Trước đây là con sông nhỏ.” Hoắc Nhiên nói, “Giờ không còn nước… phía trước có một chỗ rất cao, cẩn thận chút, đi xuống từ bên cạnh.”
Lão Dương xuống trước, xoay người đưa tay cho Khấu Tiêu: “Nào, từ từ.”
Hoắc Nhiên nhìn một chút, lúc Khấu Tiêu đi xuống rất nhanh nhẹn, so với tưởng tượng của cậu mạnh hơn rất nhiều.
Cậu men theo hòn đá bên cạnh nhảy xuống chỗ này, quay đầu nhìn Khấu Thầm.
“Đến đây.” Khấu Thầm đang chuẩn bị theo xuống, vừa thấy cậu quay đầu, lập tức ngừng lại.
“Đến cái gì?” Hoắc Nhiên có hơi khó hiểu.
“Đỡ một tay đó.” Khấu Thầm nói, “Lỡ như tôi nhảy xuống trật khớp thì sao?”
“Tôi kéo lại cho cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Độ cao này cậu trật khớp được thì tôi cõng cậu đến đích luôn.”
“Đệt.” Khấu Thầm cười, “Vì cái câu này của cậu chắc tôi phải ngã xuống thôi.”
“Vậy cậu ngã đi.” Hoắc Nhiên nói là nói vậy, nhưng xét thấy Khấu Thầm là một tên điên không dễ dự đoán lắm, nên cậu vẫn nhấc chân đạp lên trên ụ đất bên cạnh, như vậy thì Khấu Thầm ngã thật, cậu có thể cản được.
“Tôi phát hiện.” Khấu Thầm nhảy xuống, nhìn cậu chằm chằm, “Khi cậu chơi bóng rổ, và khi cậu đang ở thời điểm thế này, không giống cậu lúc thường.”
“Hả?” Hoắc Nhiên lên tiếng.
“Rất ngầu, nếu đổi là con gái, lúc này chắc tôi đã rung động rồi.” Khấu Thầm vỗ cái chân cậu đang đạp lên ụ đất, huýt sáo đi về phía trước.
——————-
Xì dầu Hải Thiên: