*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: LTLT
“Aiz.” Hoắc Nhiên cười một lúc lâu, cảm thấy cười đến mức có hơi mệt mỏi, nằm xuống gối đầu lên túi ngủ lần nữa thở dài, “Cậu đúng là tên ngốc mà.”
“Cậu nói thật đi.” Khấu Thầm kéo khóa lên lại, tìm một cái áo khoác khác thay, “Vừa rồi có phải cậu cho rằng, tôi sắp tuốt trước mặt cậu không?”
“Không có!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, “Tôi mẹ nó là người bình thường, sẽ không nghĩ không thuần phong mỹ tục như thế!”
“Ồ.” Khấu Thầm đi từ từ đến bên cạnh Hoắc Nhiên ngồi xuống, “Vậy người bình thường các cậu là nghĩ thế nào?”
“Tôi cơ bản là không đủ thời gian nghĩ có được hay không hả, cả đoạn đường trong đầu tôi chỉ có một câu.” Hoắc Nhiên nói, “Cái tên ngốc này lại muốn làm gì? Có điều giây cuối cùng tôi đoán thử, tôi nghĩ có phải cậu mặc quần lót thần chết hay quần lót chipmunk gì đó hay không…”
“Cái đệt.” Khấu Thầm cười, “Tôi làm gì ngu ngốc đến vậy.”
“Cậu biểu diễn đũng quần nhả gà con còn ngu ngốc hơn! Cái lối suy nghĩ thiệt kỳ diệu mà!” Hoắc Nhiên thở dài, suy nghĩ chút lại hỏi, “Cậu mấy tuổi thì biểu diễn cái tuyệt chiêu này cho ba cậu vậy?”
“Bốn tuổi? Hay năm tuổi gì đó?” Khấu Thầm nghĩ nghĩ, “Dù sao cũng là lúc chưa học tiểu học.”
“Ba cậu vì sao đánh cậu, trẻ con còn nhỏ như vậy, nghịch ngợm một chút cũng là bình thường mà.” Hoắc Nhiên xoay đầu nhìn Khấu Thầm, “Bây giờ cậu chơi cái này ông ấy nhìn thấy đánh cậu một trận thì lại bình thường.”
Khấu Thầm cười nửa ngày, cầm móc khóa gà con qua, đưa đến trước mặt Hoắc Nhiên: “Dễ thương chứ?”
“Lấy ra!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Ây ya, anh Nhiên Nhiên chê chúng ta rồi.” Khấu Thầm nhéo gà con, treo móc chìa khóa lên trên ba lô của mình.
Hoắc Nhiên không nói chuyện, căn bản là không có lời nào để nói.
“Ba của tôi ấy, rất văn nghệ, từ nhỏ đến lớn đều có một giấc mơ piano, bị các kiểu xui xẻo nên không học được, do đó hy vọng tôi có thể hoàn thành giấc mơ cho ông ấy.” Khấu Thầm nói, “Cho nên từ lúc ba tuổi ngày nào tôi cũng ngồi trước đàn piano…”
“Cậu còn biết đàn piano?” Hoắc Nhiên sốc đến mức bật dậy.
Khấu Thầm liếc nhìn cậu, xua tay: “Tôi biết cái trò đó làm gì chứ, tôi không biết.”
“Từ lúc ba tuổi cậu đã bắt đầu học, không biết?” Hoắc Nhiên có hơi mờ mịt.
“Bắt đầu từ lúc một tuổi cũng phải để tôi chịu học.” Khấu Thầm đắc ý nhướng mày, “Thứ tôi không muốn học ai cũng đừng hòng ép tôi, bắt đầu từ lúc ba tuổi đã khí phách như thế!”
“Sau đó thì sao? Có liên quan gì đến con gà con kia?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ai nói có liên quan đến con gà con kia, gà con tôi mới mua năm ngoái.” Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên, “Cái IQ này.”
“Không cao bằng cậu.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Hôm đó tôi không muốn đàn, một ngón tay cũng không muốn đàn, sau đó tôi bỏ một con gà con chị tôi nuôi vào trong quần lót.” Khấu Thầm vuốt mũi, “Nói với ba tôi là gà con cắn chim nhỏ của tôi, tôi đàn không được.”
“…Chuyện này chẳng đánh chết cậu.” Hoắc Nhiên vô cùng muốn cười, nhưng lại cảm thấy không nên cười.
Đây coi như là một câu chuyện bi thương của bé Khấu Thầm, một bạn nhỏ bốn năm tuổi, bị ép đến không còn cách nào, nghĩ ra một cách mà nhóc đó cảm thấy vừa trâu bò vừa hợp lý.
Nhưng vẫn muốn cười.
Khấu Thầm thở dài: “Đúng là xém chút nữa đánh chết, từ trong nhà đuổi theo đánh ra ngoài sân, lúc tôi bò lên lan can bị đinh sắt đâm vào mông, cứ như vậy mà đính trên lan can lại chẳng xuống được, bị ba tôi kéo về…”
Hoắc Nhiên không nhịn được nữa, rất là không có lòng thông cảm cười ra tiếng, cậu vội vàng vừa cười vừa xua tay: “Xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi thật sự nhịn không được…”
“Bản thân tôi cũng muốn cười.” Khấu Thầm cũng vui vẻ theo.
“Thần chết có phải là muốn che cái lỗ đinh đó không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không phải, có đến mức ấy sao, một cái sẹo nhỏ xíu như thế dùng cái hình to đùng để che.” Khấu Thầm xem thường, “Tôi chỉ là muốn xăm một thần chết mà thôi, vết sẹo đinh đâm nằm trên cái mông, cậu muốn…”
“Không!” Hoắc Nhiên hoảng hồn hét lớn, “Không! Tôi không xem, không cần! Đừng khách sáo như thế!”
“Nhát cáy.” Khấu Thầm bình luận Hoắc Nhiên.
“Tôi nhìn cái mông cậu thì không nhát nữa sao?” Hoắc Nhiên nói, “Não cậu rốt cuộc do cái gì tạo thành vậy.”
“Ba tôi cũng nói thế.” Khấu Thầm cười, nhưng rất nhanh lại thở dài, “Cho nên từ nhỏ không có ai chơi với tôi.”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Tôi lúc nhỏ quá phiền phức, nói nhiều, lại biết hành người, còn không chịu nghe lời.” Khấu Thầm nghiêng đầu nhớ lại, “Tính cách cũng không tốt, mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm bị tôi đánh một lần, phụ huynh đến tìm tôi gây sự, tôi còn đánh người ta.”
“… Cậu đánh lại sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đánh không lại, nhưng mà phụ huynh nhà người ta đánh tôi cũng không dám nặng tay, đá một cú đẩy một cái tát một bạt tai gì đó thôi.” Khấu Thầm nói, “Dù sao thì cũng đánh từ hồi tôi học tiểu học đánh đến cấp hai.”
“Chỉ đến cấp hai sao?” Hoắc Nhiên thắc mắc.
Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên, cười: “Bây giờ tôi đánh nhau không giống lúc trước nữa, trước đây cậu vừa nhìn tôi thì tôi cũng có thể ra tay quất cậu rồi.”
“Vậy thì cậu sẽ bị tôi đánh chết.” Hoắc Nhiên cười lạnh.
“Cậu đánh không lại tôi.” Khấu Thầm nói, “Thật đó, đừng tranh với tôi.”
Hoắc Nhiên nhớ lại cú đá “bay đi cho ông” của Khấu Thầm, gật đầu: “Được thôi… Vậy bây giờ là cậu trưởng thành rồi chín chắn rồi cho nên không đánh nhau suốt ngày nữa, đổi thành đánh nhau cách ngày sao.”
“Vẫn là ba tôi, cái người này khoác lên lớp da thanh niên văn nghệ, làm công việt sát nhân đêm mưa.” Vẻ mặt Khấu Thầm bi phẫn, “Ông ấy dẫn tôi đến chợ, tìm đến một cửa hàng làm lạp xưởng, để tôi nhìn cái máy xay thịt to khổng lồ, nửa con heo bỏ vào thì ngay lập tức ra thành thịt xay, cậu từng nhìn thấy chưa?”
“Từng thấy trên TV.” Hoắc Nhiên nói, “Ông ấy bỏ cậu vào đó à?”
“Có phải cậu bị thiểu năng không!” Khấu Thầm la lên.
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi.” Hoắc Nhiên nói.
“Ba tôi nói, con trai, nhìn thấy không, con còn không to bằng nửa con heo, ba nếu lại nghe thấy người ta nói con đánh nhau, thì ba sẽ bỏ con vào đó.” Vẻ mặt Khấu Thầm nghiêm túc, “Đủ một nhà ba người ăn đến Tết… Tôi tính thử, một nhà ba người? Vậy thật sự là muốn bỏ tôi vào đó rồi…”
Hoắc Nhiên nhịn không được suýt nữa cười văng cả nước mũi, nghiêng đầu đi cười một hồi: “Câu này có thể dọa cậu sao?”
“Có thể chứ, tôi cũng không biết vì sao, có thể là quá trực quan rồi, đờ mờ, cái máy đó, tôi đứng bên cạnh thôi cũng cảm thấy bị hút vào trỏng, vô cùng đáng sợ.” Khấu Thầm chà hai cánh tay.
“Vậy chuyện đánh nhau… lần này, phải gọi phụ huynh.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên có hơi lo lắng, “Cậu làm thế nào?”
Trước đây Khấu Thầm từng nói ba cậu ấy đã sớm quen rồi, nhưng nghe ý tứ này, dù có quen rồi, cũng vẫn có thể biến Khấu Thầm thành nửa con heo trên mông có thần chết.
“Cậu giúp tôi đi.” Khấu Thầm nói, “Cậu đến nhà tôi một chuyến, nói với ba tôi, nói tôi là vì làm việc chính nghĩa, thật ra tôi mặc kệ cái gì chính nghĩa hay không chính nghĩa, tôi chỉ là không ưa muốn đánh bọn họ, nhưng mà cậu phải nói giúp tôi…”
“Được, tôi nói giúp cậu… Đám Hứa Xuyên cũng có thể nói giúp cậu mà, vì sao là tôi?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ba tôi từng gặp hai đứa nó rồi, sớm cho rằng hai đứa nó không phải thứ tốt lành gì, cậu không giống vậy, cậu trông giống một học sinh ngoan, còn là đội trưởng đội bóng rổ, ba tôi nghĩ trong học sinh có thể làm chức gì đó đều là đứa trẻ ngoan.” Khấu Thầm nói.
“Được thôi.” Hoắc Nhiên đồng ý.
Khấu Thầm không nói nữa, nằm xuống bên cạnh Hoắc Nhiên, gối đầu lên cánh tay, hai người cùng nhau nhìn đỉnh lều.
Đỉnh của cái lều này trong suốt, có thể nhìn thấy bên ngoài, có lẽ là muốn để người ta cảm thấy nằm trong lều ngắm sao rất lãng mạn, thật ra cái thứ này đến ban đêm thì không thấy khỉ khô gì hết, chỉ lừa gạt mấy người gà mờ như đám Khấu Thầm thôi.
Lúc này trời chưa tối cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có giọt nước mưa rơi xuống lưu lại thôi, từng đường từng đường trượt xuống.
Bình thường chỉ có một mình Hoắc Nhiên đi ra ngoài, gặp phải tình huống thế này, cậu thường đặt đồng hồ báo thức rồi ngủ nửa tiếng đồng hồ, hôm nay trong lều có thêm một người nữa, cậu dù có muốn ngủ, cũng ngủ không được.
Vậy thì ngẩn người một lát đi.
“Tôi bỗng nhiên muốn hỏi một vấn đề.” Hoắc Nhiên ngẩn người xong quay đầu qua, “Cậu chính là làm việc nghĩa, vì sao cứ nói mình muốn đánh nhau.”
“Tôi thật sự không có.” Khấu Thầm nói, “Tôi thấy bọn họ không vừa mắt có thể là vì bọn họ ăn hiếp người khác, nhưng tôi… từ trước đến nay sẽ không vì có người bị ăn hiếp mà đi làm chuyện nghĩa đâu, dù sao tôi cũng không có bạn bè gì, cũng mặc kệ mấy chuyện xấu xa trong trường.”
“Không có bạn?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Tiểu học chắc chắn không có bạn, suốt ngày đánh nhau, cấp hai và lớp 10, bên cạnh tôi luôn có một đám người, trông như anh em khắp thiên hạ.” Khấu Thầm nói, “Thật ra là sợ tôi, sau khi chuyển đến trường các cậu, chỉ có Hứa Xuyên và Siêu Nhân, coi như là bạn của tôi.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên lên tiếng.
“Bây giờ chắc là có thể tính thêm đám Từ Tri Phàm bọn họ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Không biết có thể tính thêm cậu không.”
“Ý gì, còn có cơ chế khảo hạch gì sao?” Hoắc Nhiên khó hiểu.
“Vậy hai chúng ta coi như là bạn bè ha? Cậu chẳng phải là ông nội, ba, chú, cậu của tôi sao?” Khấu Thầm hỏi.
Hoắc Nhiên thở dài.
“Nào nào nào, ngồi dậy.” Khấu Thầm ngồi dậy, túm lấy cánh tay Hoắc Nhiên mà kéo.
“Làm gì vậy?” Hoắc Nhiên rất không tình nguyện ngồi dậy.
Khấu Thầm không nói gì, nhấc cánh tay lên, ôm lấy vai của Hoắc Nhiên, sau đó xoay mặt quan sát cậu.
“Gì thế?” Hoắc Nhiên nhìn tay của Khấu Thầm, lại nhìn cậu ta, “Muốn nói gì thì nói.”
“Được rồi.” Khấu Thầm hài lòng vỗ vai Hoắc Nhiên, buông tay ra.
Hoắc Nhiên đang muốn nói chuyện, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó lều bị người ta mở ra, Khấu Tiêu thò đầu vào nhìn thử: “Này, Nhiên Nhiên, chỗ này có khi nào có thú dữ không?”
“Sao thế?” Hoắc Nhiên nghe vậy, vội vàng di chuyển ra bên ngoài.
“Trong rừng bên kia có động tĩnh, có phải động vật gì không? Linh dương?” Khấu Tiêu căng thẳng.
“Chỗ này không có linh dương, khúc này hoạt động của con người rất nhiều, bình thường động vật không đến đây.” Hoắc Nhiên mang giày vào, ra khỏi lều, nhìn thấy lão Dương đang đứng bên cạnh bìa rừng nhìn vào trong, cậu vội la lên, “Đừng đi vào một mình!”
“Anh chỉ xem thử.” Lão Dương nói, “Anh nào dám vào.”
Hoắc Nhiên quay lại lấy một cây gậy màu đen từ trong ba lô ra: “Tôi đi xem thử.”
“Là rắn sao?” Khấu Thầm nhìn cây gậy, “Đù, cậu mẹ nó ra đi leo núi mà cũng mang theo baton?”
“Không phải rắn.” Cánh tay Hoắc Nhiên vung lên, cây gậy kêu một tiếng dài thêm một đoạn, “Rắn gì mà có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được, chỗ này còn nghe thấy?”
“Còn không?” Khấu Thầm hỏi, “Cho tôi một cây.”
“Cậu cầm gậy leo núi đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Đệt.” Khấu Thầm bất mãn, nhưng chần chừ một lát vẫn cầm gậy leo núi.
“Vừa rồi bọn anh nghe thấy giống như tiếng đạp lên cành cây.” Lão Dương nói, “Ra ngoài lại không nhìn thấy ai, theo lý mà nói nếu như là dân làng hoặc là người leo núi khác, sẽ không trốn người ta đâu chứ?”
“Phải.” Hoắc Nhiên nhìn trong rừng, lúc này đã tháng mười rồi, rừng cây không dày đặc, vừa nhìn thì có thể nhìn đến chỗ rất xa, nhưng cậu không có nhìn thấy ai, “Em đi xem thử.”
“Tôi cũng đi.” Khấu Thầm đi theo.
“Vậy anh cũng…” Lão Dương cũng đi về phía trước.
“Được.” Khấu Tiêu nói, “Đều đi đi, cứ kệ em, tất cả mọi thứ chỗ này, hành lý đồ ăn lều gì đó, toàn bộ đều giao cho người con gái ốm yếu này đi, lỡ như có nguy hiểm gì, một mình em liều mạng cũng sẽ bảo vệ doanh địa cho mọi người!”
“Đệt.” Khấu Thầm để cho cô nói lẫy xong, “Chị nói để một người ở lại cùng chị chẳng phải được rồi sao?”
“Mấy người nói đều muốn đi hóng chuyện chẳng phải được rồi sao?” Khấu Tiêu ôm cánh tay liếc cậu.
“Anh Dương, anh ở lại với chị đi.” Hoắc Nhiên nói, “Chỗ này em quen thuộc, sẽ không có vấn đề gì đâu, có thể là động vật nhỏ, em kiểm tra một lát.”
“Dương Duệ Đông anh đi theo Nhiên Nhiên, Khấu Thầm ở lại với chị.” Khấu Tiêu nói, “Sao có thể để hai đứa học sinh cấp ba tự mình vào rừng.”
“Nhiên Nhiên chúng ta từ tiểu học đã tự mình kiếm ăn trong rừng rú rồi.” Khấu Thầm nói, “Lão Dương đừng gây cản trở, em đi.”
Hoắc Nhiên không quan tâm tranh luận của bọn họ, cầm baton đi thẳng về phía trước đến bìa rừng.
Mấy người này, nói là nghe thấy âm thanh có hơi khẩn trương, nhưng dù sao vẫn thấy đây là một chuyến dạo chơi nơi ngoại ô.
Chỉ có trong lòng Hoắc Nhiên hiểu rõ, tuy cậu chọn một con đường có độ khó khá thấp trong những con đường vào núi, nhưng cũng đã đi được một ngày, chỗ dốc bạch mao đã rất vắng vẻ, dù cách mấy cây số có thôn làng thì thôn đó cũng chỉ có hai ba chục hộ mà thôi, chỗ đó có một quầy tạp hóa bán mì ăn liền hết hạn và một miếng màu đỏ trông giống xúc xích nhưng thật ra vốn không có bất cứ mùi thịt nào cũng hết hạn, chai nước uống không có nhãn mác, lúc uống cậu còn phải bỏ thuốc khử trùng vào mới yên tâm, một quầy tạp hóa như thế cũng bởi vì có người leo núi sẽ đến mua đồ tiếp tế nên mới mở.
Nơi này đã tiến gần đến khái niệm rừng sâu núi thẳm, nghe thấy có bất kỳ động tĩnh lạ thường nào, đều sẽ khiến Hoắc Nhiên cảnh giác.
Kết quả tranh luận có lẽ Khấu Thầm đã thắng, dù sao lúc cậu tiến vào rừng, Khấu Thầm từ đằng sau đi theo vào, gậy leo núi vẫn luôn chọt cỏ khô và lá rụng trên đất.
Chắc là sợ đạp lên rắn.
“Có người không!” Hoắc Nhiên hét lên.
“Dân làng sao?” Khấu Thầm cũng hét lên.
Lúc này mưa đã ngừng rồi, xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả chim cũng không có, chỉ có âm thanh Khấu Thầm chọt chỏ.
Đi vào bên trong lại bước hơn ba mươi mét, tia sáng cũng trở nên u tối, Hoắc Nhiên dừng lại nhìn: “Đi về thôi, chắc là nghe nhầm hoặc là động vật nhỏ thôi.”
“Sao thế?” Khấu Thầm hỏi.
“Trên đất không có đường được giẫm ra, chỗ dân làng thường đi đều sẽ có đường.” Hoắc Nhiên nói, “Chỗ động vật lớn thường đi cũng có đường cho thú, nơi này không có gì hết, chắc là động vật nhỏ đi qua.”
“Ồ.” Khấu Thầm cúi đầu nhìn đường, “Mở mang kiến thức.”
Hai người chậm rãi đi ra khỏi rừng, Khấu Tiêu và lão Dương đứng ở bìa rừng quan sát bên đây, thấy hai người họ ra ngoài, lập tức hỏi: “Có tình huống gì không?”
“Không có.” Khấu Thầm nói, “Vừa rồi bọn em…”
Câu này còn chưa nói xong, Hoắc Nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, đạp trên lá rụng, tiếng động không lớn, nghe thì khoảng cách không xa, âm thanh giống y như trước đó bọn họ vào rừng đạp ra vậy.
Hoắc Nhiên quay phắt người lại.
“Có người à!” Khấu Thầm khẽ nói.
“Dân làng à!” Hoắc Nhiên gọi với vào bên trong.
“Ờ!” Ở sâu trong rừng có người đáp lại.
Hoắc Nhiên thở phào, nhìn Khấu Thầm.
“Làm tôi giật mình.” Khấu Thầm bỏ cái gì đó trong tay vào túi lại.
Hoắc Nhiên thò tay vào trong túi quần Khấu Thầm mò, vậy mà là một con dao găm, cậu nhìn Khấu Thầm: “Cậu còn nói tôi ra ngoài mang theo baton?”
“Vậy phải làm sao, cậu cũng không chia tôi nửa cây, tôi chỉ đành tự mình tìm.” Khấu Thầm rất bình tĩnh mà trả lời, nhưng giọng nói mang theo phần đắc ý.
Lúc tiếng bước chân trong rừng từ từ đến gần, Hoắc Nhiên lại có hơi căng thẳng, tiếng động này nghe ra khá là nhiều người, ít nhất cũng phải có năm sáu người, bình thường không có nhiều người dân cùng nhau vào rừng chơi như thế.
“Có hơi… sai sai.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở, lại quay đầu nhìn lão Dương, “Quá nhiều người.”
“Người leo núi khác sao?” Lão Dương nhỏ giọng hỏi, lại đẩy Khấu Tiêu, “Em về lều đi.”
Khấu Tiêu rất phối hợp, người trong rừng bước ra ngoài, quả nhiên không ít, Hoắc Nhiên đếm thử, có sáu người, đều là nam, trông bộ dạng và cách ăn mặc quả thực đều là dân làng, hai người trong đó trên tay cầm gậy gỗ, còn có một người cầm cuộn dây thừng.
“Cắm trại à?” Một dân làng nhìn bọn họ hỏi.
“Phải.” Hoắc Nhiên cười gật đầu, “Mọi người đi săn sao?”
“… Ừ.” Người dân mặt lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, chỉ cây baton trong tay Hoắc Nhiên, “Cầm cái đó làm gì.”
“Phòng thân.” Hoắc Nhiên nhanh chóng thu baton lại, “Vừa rồi chúng tôi nghe thấy có tiếng động, còn tưởng là sói, có hơi sợ.”
“Sói không đến chỗ này đâu.” Người dân vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, “Mấy người có bao nhiêu người?”
“Chỉ có vài người chúng tôi.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên và lão Dương, “Chỗ chúng tôi muốn đến còn chưa tới nữa, xuất phát trễ.”
Vài người dân trao đổi ánh mắt, lại quan sát mấy người bọn họ, gật đầu, không nói nữa, xoay người đi về phía mà bọn họ đi đến.
Đi được một đoạn, lại quay đầu nhìn bọn họ một cái.
“Đù má.” Khấu Thầm mãi đến khi không thấy đám người kia nữa, mới mở miệng, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi cảm thấy giống như muốn cướp của vậy?”
“Khó nói.” Hoắc Nhiên cau mày, “Dân làng có khi không thân thiện lắm, hoặc là… phương thức biểu đạt bọn họ là như thế, thích hỏi thăm, nhưng mà khi hỏi thăm lại giống như thẩm vấn…”
“Vậy mấy người này?” Lão Dương nhìn bên đó.
“Có thể là đến bên kia rừng bắt thú trở về.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc sợ chúng ta đi tố cáo, bình thường sẽ không thế này, đặc biệt là Khấu Thầm nói chúng ta còn có người, muộn chút nữa chắc cũng sẽ có người leo núi khác đến đây.”
“Vậy bây giờ?” Lão Dương hỏi.
“Chôn nồi nấu ăn.” Hoắc Nhiên nói.
“Được.” Lão Dương cười gật đầu.
Nói đến có đồ ăn, vẫn là khiến người ta rất vui sướng.
Bản thân Hoắc Nhiên cũng vui mừng, dù gì cũng hơi đói rồi, có điều cậu vừa đi về phía lều bên kia, tay đã bị Khấu Thầm nắm chặt.
“Hả?” Hoắc Nhiên quay đầu.
“Có phải đó là cái gì, cái, da rắn!” Khấu Thầm cứng ngắt đứng yên tại chỗ, nắm tay Hoắc Nhiên thật chặt, tròng mắt chỉ xuống dưới.
Hoắc Nhiên vội nhìn xuống theo ánh mắt Khấu Thầm, trên đất có một tấm bạt nhỏ phơi gió phơi nắng ngấm mưa đã nát thành mảnh vụn.
“Không phải.” Hoắc Nhiên muốn rút tay ra, nhưng Khấu Thầm nắm không chịu buông, cậu đành phải khom người nhặt tấm bạt nát đó lên, “Là tấm bạt, tấm bạt đó hiểu không? Tấm bạt dân làng dùng để che rau.”
“Tấm bạt?” Khấu Thầm nhanh chóng nhìn lướt qua tay Hoắc Nhiên, sau đó chợt quăng tay cậu ra, lớn tiếng cười gượng mấy cái, “Ồ! Tấm bạt à đậu má! Tấm… mẹ nó ai quăng tấm bạt ở đây chứ! Đậu má!”
Hoắc Nhiên nhịn cười.
“Nấu ăn nấu ăn!” Khấu Thầm bước nhanh về phía lều, đi mấy bước lại quay đầu lại chỉ Hoắc Nhiên, vẻ mặt hung dữ, “Chuyện này nếu cậu dám nói ra ngoài thì cậu chết chắc rồi.”
“Cho tôi bay sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi mẹ nó cho cậu bay đến mặt trăng luôn!” Khấu Thầm nói xong lại xoay người, bước nhanh đi mất.
——-
baton: lấy ý tưởng từ một loại vũ khí giống như gậy, dùi cui, nhưng có thể thu gọn để tiện mang theo bên mình, một chiếc baton tốt được chế tạo với các chất liệu siêu cứng, bền (chẳng hạn thép titanium, một số loại baton đặc biệt có thể được chế tạo bằng nhựa tổng hợp), không chỉ có thể đả thương đối thủ như chiếc gậy bình thường mà còn gần như “bất tử” với lực tay người bình thường khi đập vào gạch, gỗ, bê tông. Cộng thêm trọng lượng tương đối (từ ~ 200g đến ~700g tùy hãng sản xuất), baton sở hữu những tính chất tuyệt vời để có thể trở thành một vũ khí phòng thân hiệu quả.
Bột miếng: là một loại bánh bột chiên dầu truyền thống của khu vực Tứ Xuyên, bình thường làm từ bột mì và trứng gà tạo thành bột nhão, khi cho vào nồi thì tạo thành hình tròn rồi chiên chín.