*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: LTLT
Lái xe đến chỗ vào núi, bọn họ nhìn thấy mấy chiếc xe, ba Khấu chỉ vào chiếc Land Rover: “Chiếc đó là xe của lão Dương.”
“Lão Dương?” Ba Hoắc nghe không hiểu.
“Bạn trai của con gái tôi.” Ba Khấu nói, “Lão Dương.”
“Rất… già sao ạ?” Từ Tri Phàm không nhịn được hỏi, người có thể để ba của bạn gái mình gọi mình là “lão x” thì tuổi tác phải lớn cỡ nào đây.
“Không già, mới 30.” Ba Khấu nói, “Gọi cậu ta là lão Dương là vì trông cậu ta hơi già dặn, ý nói cậu ta thương bạn gái, nuông chiều bạn gái, nhóc mà như lão Dương, có phải nhóc cũng sẽ bế một cô gái mới hơn hai mươi tuổi bên người không… Chờ sau này nhóc làm ba rồi thì sẽ hiểu thôi, đúng không lão Hoắc.”
“Tôi thật sự không hiểu.” Ba Hoắc ngừng xe, cười nói, “Tôi chỉ có một thằng con trai… Hai chiếc xe kia chỉ có thể ngừng ở đây, không đi tiếp được nữa, đường quá hẹp.”
“Không đi trên đường thì sao?” Ba Khấu hỏi, “Đi bên đường, dưới ruộng, dưới đất, có thể đi không?”
“Bên cạnh đều là dốc đất núi đá còn có mương rãnh với rừng cây, không đi được, chưa tìm được người thì đã làm chôn xe rồi.” Ba Hoắc nói.
“Mấy cậu cứ ở đây đi, vài người đi vào trong làng xem thử tình hình trang trại, có tiện ở hay không, để lại hai người ở đây chờ cảnh sát.” Ba Khấu thò đầu ra hét lên, “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, anh vào đi, chỗ này anh không cần lo đâu.” Người ở phía sau trả lời.
Ba Hoắc lái xe tiếp tục đi vào bên trong, Từ Tri Phàm nhìn điện thoại, tin nhắn cậu ta gửi cho Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đều chưa có tin trả lời, nhóm chat nhỏ của mấy người bọn họ thì lại vô cùng náo nhiệt.
Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân được kéo vào nhóm chat nhỏ, mọi người đang suy đoán đủ kiểu nhóm Hoắc Nhiên sẽ gặp phải tình huống gì.
Ban đầu thì rất là lo lắng, cũng bắt đầu thảo luận có cần phải gọi trực thăng đến cứu viện không, sau khi Từ Tri Phàm nói nhóm Hoắc Nhiên chắc chắn không có chuyện gì đâu, trước mắt còn khá an toàn thì mọi người mới yên tâm, dặn dò cậu ta nhớ chụp ảnh, nếu có tín hiệu thì tốt nhất là gọi video, như thế thì bọn họ mới có thể hóng hớt đúng lúc kịp thời.
Sau khi xe chạy vào trong núi được một đoạn thì bắt đầu lắc lư, nghiêng trái nghiêng phải, Từ Tri Phàm ngồi ở ghế sau lấy dây an toàn buộc chặt mình lại.
“Nhóc con, con từng đi cắm trại với tiểu Hoắc chưa?” Ba Khấu hỏi.
“Dạ chưa.” Từ Tri Phàm nói, “Con không có hứng thú, nấu ăn dã ngoại gì đó còn được.”
“Con nít bây giờ.” Ba Khấu thở dài, “Đều không có hứng thứ với thiên nhiên nữa rồi, thể lực cũng kém, khả năng đánh đấm cũng không ổn, nhóm con gái tôi đi lần này cũng chỉ làm muốn thử làm chuyện mới mẻ, lúc nói muốn đi leo núi, tôi còn nghi ngờ bọn nó có thể đi được 5 km không đây.”
“Thể lực của Khấu Thầm đỉnh lắm ạ.” Từ Tri Phàm nói.
“Nó đỉnh cái con khỉ.” Ba Khấu nói, “Vô dụng như nó chú chỉ cần một tay cũng có thể xử lý được tám đứa.”
Từ Tri Phàm ngoan ngoãn ngậm miệng, dựa theo đó mà chuyển đổi, kiểu như mình, ba Khấu một tay có lẽ xử lý được hơn mười một đứa.
Hoắc Nhiên nói con đường này coi như là dễ đi, Từ Tri Phàm không biết đường khó đi là đường như thế nào, dù sao xe đi nãy giờ, không có một giây nào là không bị xóc, cậu ta cứ ở trong trạng thái bị xóc đến mức muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, chỉ có thể vịn vào cửa kính xe nhìn chằm chằm bên ngoài, xem có người đáng nghi nào không.
Không biết xe đã chạy được bao lâu, Từ Tri Phàm phát hiện điện thoại không còn tín hiệu nữa rồi.
“Đoạn đường này mất tín hiệu rồi, bao lâu thì mới có thể ra ngoài ạ?” Cậu ta hỏi, “Nếu như lúc này đám Hoắc Nhiên liên hệ chúng ta, hoặc là cảnh sát liên hệ thì không gọi được rồi?”
“Không sao.” Ba Khấu từ trong túi mang theo bên mình lấy ra một cái điện thoại màu đen, huơ huơ về phía cậu, “Chú có đem điện thoại vệ tinh.”
“Anh Khấu trạng bị rất chu đáo đó.” Ba Hoắc cười nói.
“Tôi cũng chỉ là không có thời gian đi chơi thôi, tôi rất thích mấy hoạt động ngoài trời.” Ba Khấu nói, “Bây giờ tôi có mua thứ đồ này về cũng chỉ có thể qua cơn ghiền thôi, đi ăn cơm ở trang trại tôi đều đem theo, tắt điện thoại di động.”
“Anh vẫn có thể dựng một cái lều trong sân mà.” Ba Hoắc gợi ý.
Tôi thật sự từng nghĩ như vậy.” Ba Khấu nói, “Dẫn theo bà xã, ở trong sân ngủ hai đêm, cuối cùng bà ấy không chịu, một mình tôi nằm ở đó, bọn họ đều ở trong nhà xem tivi, nghĩ cũng không có ý nghĩa.”
Từ Tri Phàm không nhịn được, cùng với ba Hoắc cười một hồi.
Lúc đang cười, điện thoại vệ tinh vang lên.
“Là thằng nhóc con Khấu Thầm.” Ba Khấu nhìn điện thoại, nghe máy, “Mấy đứa đang ở đâu đấy?”
“Chỗ đóng quân ở miệng suối cũ.” Khấu Thầm nói, “Có phải ba đi chung xe với ba Hoắc Nhiên không?”
“Phải.” Ba Khấu Thầm ở đầu bên kia nói, “Còn có một người bạn học của mấy đứa, chị con thế nào rồi?”
“Chị con vẫn khỏe, mặt mày hồng hào.” Khấu Thầm liếc nhìn Khấu Tiêu đang ngồi ở bên cạnh ăn đồ ăn, “Ba, ba đưa điện thoại cho ba Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên nói tuyến đường gì đó cho ba cậu ấy.”
“Chị con đâu?” Ba Khấu Thầm lại hỏi.
“Haiz.” Khấu Thầm thờ dài, đưa điện thoại đến trước mặt Khấu Tiêu, “Mau lên, kêu một tiếng.”
“Ba, con không sao!” Khấu Tiêu hét vào điện thoại, “Đưa điện thoại cho ba Nhiên Nhiên, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng!”
“Được rồi.” Khấu Thầm lại đưa điện thoại cho Hoắc Nhiên, “Cậu nói với ba cậu này.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhận lấy điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại chắc vẫn là ba Khấu Thầm còn đang nói chuyện: “Có sợ hay không…”
“Chú Khấu.” Hoắc Nhiên nói, “Chị rất tốt ạ, chú yên tâm.”
“Haiz, được, này, báo bình an với ba con đi.” Ba Khấu nhanh chóng nói.
“Alo?” Bên kia truyền đến giọng nói của ba Hoắc Nhiên.
“Ba, tình hình bên ba thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Xe ba sắp sửa đến dốc bạch mao.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Xe chạy đường vòng, bên đây báo cảnh sát rồi, bây giờ các con đang ở miệng suối cũ sao?”
“Dạ, đến được một lúc rồi, cảnh sát trên thị trấn cử xuống cũng vừa đến, rất nhanh.” Hoắc Nhiên nói, “Trên đường đến đây ba có gặp được một chị gái mang giày Arc’teryx không? Quần áo trên người rất thảm.”
“Bọn ba không gặp được ai cả.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà chắc chắn cảnh sát vẫn có thể lục soát tìm người gì đó.”
“Bây giờ cảnh sát muốn đưa bọn con ra ngoài, chỉ là không đủ xe, bọn họ chỉ có một chiếc xe sidercar, ngồi được hai người.” Hoắc Nhiên nói, “Hay là để bọn họ đưa Khấu Tiêu với lão Dương ra ngoài trước?”
Ba Hoắc Nhiên ở bên kia đang nói lại ý của cậu cho ba Khấu, Hoắc Nhiên liền nghe thấy giọng nói của ba Khấu: “Không được không được, con gái tôi không ngồi xe đó được, tay chân vụng về không có chút tế bào vận động, đừng quăng ra ngoài nữa, con bé ngồi xe chúng ta.”
“Nghe thấy không? Chỗ đó còn cảnh sát không, ngoại trừ người lái xe chở mấy đứa ra?” Ba Hoắc Nhiên hỏi.
“Có, vậy con với Khấu Thầm ra ngoài trước.” Hoắc Nhiên nói, “Mọi người vào đón Khấu Tiêu với lão Dương.”
“Được, con nói mấy câu với Tri Phàm đi.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Thằng nhóc đang trên xe này.”
“Đệt, con biết ngay là nó sẽ đến mà.” Hoắc Nhiên cười, “Đưa điện thoại cho nó đi.”
“Mau mau selfie mấy tấm, tụi nó muốn xem tình trạng thê thảm của tụi mày.” Giọng nói của Từ Tri Phàm truyền đến.
“Tụi mày có nhân tính không vậy.” Hoắc Nhiên nói.
“Gặp chuyện này thì có lúc nào tụi tao có nhân tính, Giang Lỗi còn đi tung tin khắp nơi kìa, bây giờ chắc là cả lớp đều biết tụi mày gặp nguy hiểm rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Tụi mày trở về chắc chắn nó sẽ tóm lấy cùng ăn một bữa phỏng vấn gì đó…”
“Chuyện này giao cho Khấu Thầm đi.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Chuyện gì?” Khấu Thầm nói xong cũng không chờ Hoắc Nhiên trả lời liền nhướn mày, “Không thành vấn đề.”
“Nhường cậu về diễn thuyết đó.” Hoắc Nhiên nói.
“Thôi bỏ đi.” Khấu Thầm làm mặt khiêm tốn xua tay, “Chuyện này không có gì để nói, nói cái gì chứ, chẳng phải chỉ là gặp phải mấy người khả nghi giống bọn buôn người, tiện tay giải cứu một người phụ nữ… Tuy không thành công, nhưng vẫn đánh nhau một trận…”
“Lát nữa gặp nhau rồi nói tiếp.” Hoắc Nhiên nói.
“Được.” Từ Tri Phàm đáp.
Sau khi trao đổi tình huống hai bên xong, lão Dương bên kia cũng đã nói xong tình huống trước đó cho cảnh sát rồi.
“Chúng tôi sẽ tìm người.” Một cảnh sát già nói, “Bên phía Đường gia thôn chúng tôi đã gọi điện thoại hỏi rồi, đúng là có một người như thế, lấy một kẻ ngốc ở thôn bọn họ được mấy năm rồi, đầu óc hơi hồ đồ, cụ thể thì còn phải tìm hiểu thêm.”
“Có kết quả sẽ báo cho chúng tôi chứ?” Khấu Tiêu hỏi, “Dù là tình huống gì, chị gái đó cứ như thế mà chạy vào núi, vô cùng nguy hiểm.”
“Chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy người, chúng tôi rất có kinh nghiệm tìm người ở chỗ như thế này.” Cảnh sát già nói, “Mấy người dân làng mà cô cậu nói, cũng sẽ tìm được, có kết quả sẽ thông báo cho mọi người, mọi người cũng để lại số điện thoại, có thể gọi đến hỏi thăm.”
“Bây giờ tôi lấy xe chở hai người ra ngoài.” Một người cảnh sát trẻ hơn nhiều nói, “Mọi người cũng đừng đi tiếp vào trong nữa, dù sao vẫn còn chưa tìm được mấy người dân làng kia, để cho an toàn.”
“Hai đứa em ra ngoài trước.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm.
“Hai đứa?” Trong mắt cảnh sát trẻ lóe lên sự khinh thường to lớn, “Để con gái ở đây chờ?”
“Ba chị ấy muốn đính thân đến đón.” Khấu Thầm nói, “Mông của chị ấy còn quý giá hơn tụi con nhiều, không ngồi vào thùng được, chị ấy đi học cấp hai, ba chị ấy còn cõng đi trên đường nữa kìa…”
“Nghe kìa, sự ganh tị lộ rõ trong đó.” Khấu Tiêu bĩu môi.
Cuối cùng Hoắc Nhiên và Khấu Thầm ngồi lên xe sidecar, Hoắc Nhiên ngồi phía sau cảnh sát, chân Khấu Thầm bị thương, ngồi trong thùng, gác chân lên phía trước.
Cảnh sát vừa khởi động xe chưa chạy được mười mét, Khấu Thầm đã lập tức rút chân lại.
“Ôi đờ mờ xóc ghê.” Cậu ôm đầu gối, “Chân có bình thường gác như thế cũng có thể bị xóc đến nỗi gãy xương luôn phải không?”
“Hết cách, vào trong núi chỉ có xe này dễ đi, xe lớn gầm xe thấp cũng không đi được.” Cảnh sát nói, “Ngồi yên, vịn một chút.”
“Đại ca.” Khấu Thầm ôm chân, “Chỗ mấy anh chuyện thế này có phải rất nhiều không.”
Cảnh sát nhìn cậu: “Bây giờ chuyện này cũng chưa có điều tra rõ ràng, nếu như cậu nói lừa bán người, thật ra mấy năm cũng không thường thấy, chỗ này của chúng tôi cũng không xa xôi lắm, bình thường dân phượt đến đây cũng rất nhiều, liên lạc với bên ngoài cũng khá nhiều, cậu yên tâm.”
“Nếu như không phải lừa bán, chỉ là kẻ ngốc lấy một người vợ đầu óc không tốt lắm, sau đó ngày nào cũng đánh.” Khấu Thầm hỏi, “Chuyện này mấy anh có quản không?”
“Đã báo cảnh sát thì chắc chắn phải quản rồi.” Cảnh sát nói xong thở dài, “Nhưng có được mấy người báo cảnh sát? Trước đây chúng tôi còn nhận được một vụ án, người cũng bị đánh chết, còn nghĩ đây là chuyện gia đình nữa đó.”
Khấu Thầm không nói nữa, Hoắc Nhiên cũng không biết nên nói gì, ba người đều yên lặng lắc lư trên xe.
Lắc lư một hồi, Khấu Thầm đưa tay qua, nắm lấy tay của Hoắc Nhiên.
“Hửm?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Hửm?” Khấu Thầm cũng nhìn Hoắc Nhiên.
“Sao thế?” Hoắc Nhiên nhìn tay của Khấu Thầm.
“Kéo tay thôi cần phải sao thế sao.” Khấu Thầm hơi bực mình, “Tôi chỉ kéo tay một cái, cậu có ý kiến gì?”
“Là cậu kéo tay cậu ấy mà.” Cảnh sát cười nói.
“Em sợ cậu ấy bị xóc bay đi mất.” Khấu Thầm nói.
“Vậy cậu kéo lưng quần càng chắc hơn đó.” Cảnh sát nói.
“Anh trai.” Khấu Thầm nhìn anh ta, “Sao anh lại lắm lời thế, lo lái xe của anh đi!”
Cảnh sát bật cười: “Thả lỏng hơn, đừng lo lắng.”
“Em căng thẳng cái gì, em có gì để lo lắng?” Khấu Thầm khinh thường.
“Tin tưởng cảnh sát đi, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Anh trai cảnh sát liếc nhìn cậu, “Có phải không tin tưởng chúng tôi không?”
“Nói thật.” Khấu Thầm nói, “Là có chút…”
“Vậy tôi đổi cách nói khác nhé.” Anh trai cảnh sát suy nghĩ, “Cảnh sát như tôi vẫn có rất nhiều.”
“Anh là kiểu thế nào?” Khấu Thầm hỏi.
“Bằng lòng nói, cũng dám nói để cậu tin tưởng cảnh sát chúng tôi.” Anh trai cảnh sát trả lời.
“Đệt.” Khấu Thầm ngẩn người, nghiêng đầu, “Anh trai đừng như thế, anh nói như vậy suýt nữa em muốn khóc luôn rồi.”
“Đàn ông mà khóc đi khóc đi…” Anh trai cảnh sát bỗng nhiên cất tiếng hát, “Không phải tội… Thế nào, có phải nhẹ nhõm hơn không.”
Hoắc Nhiên ở phía sau không nhịn được cười một hồi, một lúc sau mới nói: “Cảm ơn ạ.”
Khấu Thầm có nhẹ nhõm hơn hay không, cậu không rõ lắm, dù sao tay vẫn luôn nắm lấy không có buông ra, lúc xe bị xóc như điên, hai người vẫn nắm chặt lấy tay nhau giống như thề chết không chia lìa.
Nắm lấy mồ hôi đầy tay.
Xe chạy được một nửa, ở đối diện gặp được chiếc Jimny đang từ một cái dốc bay xuống,
“Ây yo!” Anh trai cảnh sát thắng xe, “Đây là đến đón mấy đứa phải không? Dữ dội thế.”
“Chắc chắn là ba Khấu Tiêu hối thúc.” Khấu Thầm cuối cùng cũng thả tay ra, nhảy xuống xe, “Không chừng còn hối hận không có gọi trực thăng đến đón con gái cưng của ổng.”
Hoắc Nhiên cũng xuống xe, vẫy tay với chiếc Jimny, cậu đã thấy rõ ngồi trong buồng lái là ba cậu.
Người ngồi ở ghế phụ, từ tướng mạo có thể nhìn ra được là ba của Khấu Thầm, đồ tể đêm mưa kiểu văn nghệ trong miệng Khấu Thầm.
“Chú…” Hoắc Nhiên còn chưa kịp chào hỏi xong đã bị cắt ngang.
“Không xuống xe, không xuống xe!” Ba Khấu thò đầu ra nhìn lướt lên trên người hai người bọn họ, la lớn về phía cảnh sát, “Cảm ơn đồng chí cảnh sát! Chúng tôi đi đón người trước! Hai thằng nhóc này không quan tâm nữa.”
“Vào trong đi, chú ý an toàn.” Anh trai cảnh sát nói, “Mọi người chạy nhanh quá rồi!”
“Được thôi, được thôi.” Ba Hoắc Nhiên cũng thò đầu ra vẫy tay với bọn họ, “Mấy đứa ra ngoài trước đi.”
“Từ Tri Phàm!” Khấu Thầm đi đến bên cạnh xe hét lến, “Xuống xe không?”
“Mẹ nó tao xuống xe đi bộ ra ngoài sao?” Mặt Từ Tri Phàm từ sau lưng ghế lộ ra, giơ điện thoại về phía hai người họ tách tách chụp liên tục một đợt, “Hai mày thế nào rồi?”
“Rất tốt, không sao.” Hoắc Nhiên sờ mặt, “Mày đừng gửi ảnh tùm lum đó!”
“Tao chỉ lưu làm kỷ niệm.” Từ Tri Phàm nhìn xuống phía dưới, “Chân Khấu Thầm sao thế?”
“Trật một chút.” Khấu Thầm nói.
“Lão Hoắc lái mau, đi đi đi, sao còn tám chuyện nữa, mọi người về rồi nói tiếp!” Ba Khấu ở trong xe kêu lên, “Trật chân thôi mà có phải gãy đâu!”
“Lát nữa gặp! Lát nữa…” Từ Tri Phàm còn chưa nói xong, mặt đã biến mất trước mặt bọn họ.
Chiếc Jimny vèo một phát chạy vút qua bên cạnh chiếc sidecar, sau đuôi xe bốc khói mù mịt, chạy thẳng về trước không thấy bóng dáng.
Khi tiếp tục lên xe sidecar chạy ra ngoài, Khấu Thầm lại đưa tay nắm lấy tay Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên không còn hỏi cậu sao thế nữa, chỉ nhìn chằm chằm cậu một hồi.
“Nhìn nữa đánh cậu đó!” Khấu Thầm quay đầu sang trừng Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên bất đắc dĩ quay đầu đi, tiếp tục tay trong tay với Khấu Thầm trên con đường xóc nảy nắm lấy tay nhau thề chết không chìa lìa.
Khi trời sắp tối bọn họ đã đến đầu đường, nhìn thấy cảnh sát và ba người đàn ông.
Nhóm đàn ông chắc chắn là bạn của ba Khấu, đều là ông chú kiểu đồ tể đêm mưa.
“Không sao chứ!” Một ông chú bước đến, quan sát khắp người hai người họ, lần lượt vỗ vai từng người, nói với Khấu Thầm, “Ba con nói đón được người rồi, sắp sửa ra lại.”
“Cảm ơn chú Ngô, cảm ơn chú Lương, cảm ơn chú Lý.” Khấu Thầm nói, “Vất vả mấy chú đã đến đây ạ.”
“Đừng khách sáo, yên tâm, ba con không đến đón con, chúng ta cũng sẽ đến!” Chú Ngô hào phóng lại vỗ lưng cậu, cười nói, “Không có chị con, ba con có khi không đến thật.”
“Mấy chú quá hiểu ổng rồi.” Khấu Thầm bật cười.
“Cảm ơn đồng chí cảnh sát!” Mấy chú lại vây quanh anh trai cảnh sát, “Đến hút điếu thuốc nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi mấy đồng chí cảnh sát cùng chờ ở đầu đường lại nói tình huống bên trong lại một lần, Khấu Thầm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào nhóm chat, hai đứa tao ra ngoài rồi.
Một cuộc gọi video nhóm lập tức được gửi đến.
“Làm gì thế?” Khấu Thầm chấp nhận, giơ điện thoại đối diện mình.
“Đờ mờ, hai mày không sao chứ!” Giang Lỗi trừng lớn mắt, đoán là gương mặt cũng sắp dán lên màn hình rồi, chỉ có thể nhìn thấy một cái mũi, “Hoắc Nhiên đâu?”
“Ở đây nè, chờ chút.” Khấu Thầm túm lấy cánh tay của Hoắc Nhiên kéo đến, ôm lấy vai Hoắc Nhiên, “Xem trạng thái của hai tao, có phải rất tốt không?”
Hoắc Nhiên cười với màn hình: “Có phải tụi mày chờ xem bọn tao chật vật cỡ nào không?”
“Từ Tri Phàm nói hai đứa mày đánh nhau với người ta.” Hứa Xuyên hỏi, “Không bị thương chứ? Dân làng không so với học sinh được, đánh nhau lợi hại hơn.”
“Không bị…” Hoắc Nhiên nói.
“Lợi hại hay không cũng phải xem đánh với ai.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên xoay đầu sang nhìn cậu.
Hai người họ đều là người lúc đối diện với dân làng hét ra câu “chạy” cũng tích cực làm theo, Khấu Thầm vậy mà nói câu này tự nhiên trôi chảy đến thế không mang chút dấu vết làm màu.
“Mẹ bà.” Ngụy Siêu Nhân nói, “May là hai người tụi mày, nếu là tao, chắc là quá sức rồi.”
“Hai đứa mày cũng coi như là người trải qua chuyện lớn rồi đó.” Giang Lỗi nói, “Đây gọi là gì nhỉ, gần giống bạn đồng cam cộng khổ rồi phải không?”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, xoay mặt nhìn Hoắc Nhiên, “Đến.”
“Đến cái…” Hoắc Nhiên hỏi được một nữa bỗng nhiên kịp phản ứng lại, nhanh chóng muốn đẩy Khấu Thầm ra, “Mẹ nó cậu…”
Khấu Thầm cũng không chờ Hoắc Nhiên dùng sức, lấy cánh tay kiềm lại thật chặt.
Chẹp!
Hôn một cái lên trên mặt Hoắc Nhiên.
Sức lực của nụ hôn này khá dữ, Hoắc Nhiên trong một khoảnh khắc cảm thấy bị cắn một cái, trên mặt mẹ nó cảm thấy ướt ướt.
————
Xe sidecar: