Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 3:




Dịch: LTLT
“Mau lên.” Khấu Thầm vừa mới vào lớp học, Ngụy Siêu Nhân đã chạy ra đón “Mau đến văn phòng để nhận buổi rửa tội tôn sư trọng đạo của Lương Mộc Lan.”
“Bây giờ?” Khấu Thầm ngẩn người.
“Thủ phạm đều đã đi rồi, Hứa Xuyên cũng đi luôn rồi, vốn dĩ không phải việc của nó, nó nói đi nghe ngóng.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Còn có ai?” Khấu Thầm vừa hỏi vừa xoay người đi ra khỏi lớp học.
“Từ Tri Phàm với ba của mày.” Ngụy Siêu Nhân ở sau lưng cậu nói.
Khấu Thầm ngừng chân, quay đầu: “Với ai?”
“Ba mày.” Ngụy Siêu Nhân nói xong liền vui vẻ,
“Ngứa da phải không?” Khấu Thầm chỉ cậu ta “Chờ đó.”
“Tao sai rồi.” Ngụy Siêu Nhân lập tức nhận sai.
“Vô dụng.” Khấu Thầm bước ra khỏi lớp học, cất cao giọng “Mau cởi quần lót mặc ra bên ngoài.”
Phía sau một tràng tiếng cười.
“Ông nội mày!” Ngụy Siêu Nhân mắng.
Khấu Thầm xuống lầu, khi đi ngang qua lớp học Văn 3 ở lầu một đưa mắt nhìn vào trong, vôi tường trên mặt đất đã được dọn dẹp xong rồi, nhưng mà vì là sàn gỗ, cho nên vẫn còn vôi, vài bạn học nữ đang cầm cây lau nhà lau sàn, trần nhà có một phần ba chỗ đã bị lộ ra khung chống.
“Khấu Thầm ông còn mặt mũi mà nhìn à.” Một nữ sinh lau sàn quay đầu lại, lúc nhìn thấy cậu liền nói.
Đây là Lộ Hoan, lớp trưởng xinh đẹp giọng ngọt của lớp bọn Khấu Thầm lúc trước.
“Tôi cũng không cố ý.” Khấu Thầm nói.
“Sau đó có phải cố ý không hả, trần nhà bị mấy ông nhảy đến độ rơi ào ào.” Lộ Hoan nói xong đưa cây lau nhà về phía cậu, nửa đùa nửa thật nói “Hay là ông vào lau đi.”
“Được.” Khấu Thầm không do dự, trực tiếp bước vào lớp học của Văn 3, nhận lấy cây lau nhà trên tay Lộ Hoan.
“Ai cho người Văn 1 bước vào thế!” Lập tức có người hét lên.
“Sao hả? Mày bán vé à?” Khấu Thầm nhìn sang đó.
Nhưng không biết là ai nói, dù sao một đống người đều đang nhìn cậu, còn có vài bạn cùng lớp lúc trước cười với cậu.
“Thôi đi, Khấu Thầm chẳng phải mày phải đến văn phòng sao, mau đi đi, ở đây chơi khỉ gì.” Một nam sinh ở bên cạnh đi đến cầm lấy cây lau nhà trên tay cậu, đây là bạn cùng lớp của cậu học kỳ trước còn ngồi ở phía trước cậu, nhưng mà Khấu Thầm ngạc nhiên phát hiện trong 3 phút mình không nhớ ra được tên của người ta.
Khấu Thầm chuyển đến được một học kỳ, vốn dĩ còn chưa quen hết mọi người, bây giờ cách một kỳ nghỉ hè, khiến phân ban giống như đã chuyển sang kiếp khác.
Nhưng mà ấn tượng của cậu với cô Lương vẫn rất sâu đậm, lúc trước cô Lương dạy lớp của các cậu, vì một lần khi kiểm tra Tùy Đường, cô Lương mãi nói chuyện, từ đừng coi thường môn ngữ văn nói đến đừng gian lận lại nói đến bình thường mọi người đều không tôn trọng giáo viên lại nói đến lúc trước bà ấy bị học sinh xa lánh…
Nói đến mức Khấu Thầm vốn dĩ chỉ có ngữ văn có thể tùy tiện chém một chút nội dung điền vào bài giờ ngây người không viết được một chữ nào, cậu nhịn không được nói “Em đến chợ viết bài còn yên tĩnh hơn ở đây”, cô Lương liền không có cái nhìn tốt với cậu, cả một tuần cậu có thể bị đuổi ra ngoài phạt đứng 3 lần.
Lúc bước vào văn phòng cô Lương đứng quay lưng lại với cửa, nhưng mà Khấu Thầm vẫn có thể từ bóng lưng chỉ trần nhà của bà ấy nhìn ra được bà ấy rất không vui.
“Một mảng lớn như vậy, sụp hết, nửa cái trần nhà đều sụp.” Cô Lương nói “Đây là hành vi gì! Trường học chúng ta vậy mà xảy ra chuyện tồi tệ như vậy! Quá tồi tệ! Đúng là chuyện tồi tệ nhất!”
“Chúng ta còn có học sinh đánh nhau mà, tôi cảm thấy đánh nhau so với chuyện này còn tồi tệ hơn nhiều.” Giọng nói của lão Viên truyền đến.
“Nửa cái trần nhà?” Bên cạnh có người hỏi.
Khấu Thầm nhận ra đây là thầy chủ nhiệm, lại nhìn lần nữa còn có thầy hiệu phó. (Chủ nhiệm: người phụ trách việc dạy học phải đầy đủ, thông thường quản lý yêu cầu, còn phụ trách và báo cáo công việc với hiệu trưởng. Khác với giáo viên chủ nhiệm đứng lớp, khá giống giám thị ở VN). Truyện Sủng
“Một phần ba.” Khấu Thầm nói.
Cô Lương nghe thấy tiếng nói chợt quay đầu lại: “Trò đo rồi?”
“Em thấy rồi.” Khấu Thầm nói “Nếu cô muốn đo giờ em có thể đi đo.”
“Không cần không cần.” Lão Viên ở bên cạnh cửa sổ vẫy tay với cậu “Khấu Thầm đến đây, em nói coi đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì em đứng ở đó, không làm gì hết, sàn nhà đột nhiên nứt ra… nứt hay không em cũng không biết, dù sao một chân của em chợt đạp hụt kẹt ở đó.” Khấu Thầm bước vào văn phòng, đi về phía của lão Viên.
“Chưa nghe thấy loại chuyện này.” Cô Lương nói.
“Là chưa từng nghe thấy.” Hoắc Nhiên nãy giờ đứng bên cạnh chưa nói gì chợt lên tiếng.
Khấu Thầm nhìn cậu, trên gương mặt rất đẹp trai viết đầy không kiên nhẫn không nhịn được.
“Nhưng mà chính mắt nhìn thấy.” Hoắc Nhiên tiếp tục nói hết.
“Trọng điểm bây giờ không phải là chân đầu tiên ai đạp.” Cô Lương nói “Trọng điểm là rõ ràng biết có hậu quả gì, còn kéo theo một đám người trong lớp nhảy, thật sự giẫm sập trần nhà của lớp chúng tôi!”
“Trần nhà chưa có sụp.” Từ Tri Phàm nói.
“Là vôi tường rớt.” Hứa Xuyên cũng nói tiếp “Một phần ba.”
“Các trò đây là thái độ gì!” Cô Lương rất tức giận.
“Tôi thấy rất tốt.” Lão Viên nói “Đều là học sinh cấp 3, thì phải nên dũng cảm biểu đạt suy nghĩ của mình, lập trường của mình, đây cũng là mục đích từ trước đến nay của trường chúng ta, đúng với không đúng, các em ấy chịu nói, chúng ta mới có thể hướng dẫn.”
“Sau đó tụi em nhảy, là vì lớp 3 đi lên hung hăng nói tụi em cố ý.” Từ Tri Phàm nói “Thái độ quá tệ, tụi em giải thích cũng không nghe, vậy ai có thể không tức chứ!”
“Được rồi, thầy cảm thấy cũng khá rõ ràng rồi, các em về lớp học trước đi.” Lão Viên phất tay với mấy người bọn họ.
Khấu Thầm nghĩ cũng không nghĩ xoay người bước ra ngoài, mấy người phía sau cũng đi theo, rầm rầm đi ra khỏi văn phòng.
“Thầy Viên! Thầy gọi đây là thái độ xử lý sự việc sao!” Cô Lương sau khi hoàn hồn cất cao giọng.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu xử lý.” Lão Viên nói.
“Xin lỗi đâu!” Giọng cô Lương vẫn còn rất cao.
“Xử lý xong lại nói.” Lão Viên trả lời.
“Lão Viên có thể đánh thắng Lương Mộc Lan không?” Hứa Xuyên vừa xuống lầu vừa có chút lo lắng hỏi.
“Nếu thầy ấy không thắng được, thì không ai có thể thắng được hết.” Từ Tri Phàm nói, “Lương Mộc Lan có phải từng chịu kích thích gì không?”
“Không biết.” Hứa Xuyên nói “Học sinh tốt nghiệp lúc trước đều đồn nói là bị hù ở quỷ lâu.”
“Quỷ lâu?” Hoắc Nhiên ngừng lại “Tòa nhà chúng ta học?”
“Đó mà tính quỷ lâu gì.” Hứa Xuyên nói “Tòa nhà bên phía sân bóng mới là quỷ lâu, còn không thể dỡ.”
“Đúng đó, tại sao không cho dỡ.” Hoắc Nhiên hỏi.
“Văn vật.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Bia đá thiệt lớn ở cửa quỷ lâu viết đơn vị văn vật cấp thành phố đó, cậu chưa thấy?”
Hoắc Nhiên không nói gì, nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm đối mặt với Hoắc Nhiên một xíu, chợt hiểu ra gật gật đầu: “Cậu căn bản không dám đi đến gần đó đúng không?”
Hoắc Nhiên há to miệng muốn nói, Khấu Thầm vỗ lên vai cậu: “Không sao, mấy bạn nữ cũng không dám đi.”
“Má nó lấy tay ra!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Đã lấy ra.” Khấu Thầm nói, trong lúc Hoắc Nhiên quay đầu chuẩn bị tiếp tục xuống lầu, Khấu Thầm lại đưa tay bắt lấy trên vai Hoắc Nhiên “Bây giờ có thể nói lại lần nữa.”
“Tôi thao con mẹ cậu.” Hoắc Nhiên một giây ngừng lại cũng không trực tiếp xoay người tiến đến.
“Này này này này!” Hứa Xuyên vội vàng nhào vào giữa hai người “Đây là tòa nhà làm việc của giáo viên!”
“Về lớp học, về đi đã.” Từ Tri Phàm vừa đẩy vừa túm Hoắc Nhiên kéo đi xuống lầu.
Trên cầu thang không còn ai Hứa Xuyên mới nhìn Khấu Thầm: “Làm gì vậy? Ban nãy cậu ta còn nói giúp mày nữa đó, Lương Mộc Lan nói mày cố ý, Hoắc Nhiên vẫn luôn giải thích là sàn nhà tự nứt.”
“Đây là cái giá cậu ta làm ba tao.” Khấu Thầm nói.
“Được thôi huề đi.” Hứa Xuyên nói “Vậy tay mày lúc nãy làm gì vậy?”
Khấu Thầm chậm rãi nhảy xuống mấy bước: “Cậu ta trông dễ bị trêu.”
“… Cái gì?” Hứa Xuyên có chút mù mịt.
“Mày có phát hiện trông cậu ta rất giống Lộ Hoan không?” Khấu Thầm nói.
“Lộ Hoan?” Hứa Xuyên nhìn gáy của cậu, ngày thứ hai từ khi chuyển trường Khấu Thầm đã hỏi Hứa Xuyên tên của Lộ Hoan, nhìn qua bộ dáng rất thích, nhưng hôm trước khi Lộ Hoan giới thiệu với Khấu Thầm rõ ràng đã nói mình tên gì.
Hứa Xuyên không rõ mạch não của Khấu Thầm lắm.
“Hai cái này có liên quan logic gì sao?” Hứa Xuyên lại hỏi.
“Không biết.” Khấu Thầm nhảy xuống bậc cầu thang cuối cùng “Buổi tối đi quỷ lâu coi thử không?”
“Mày có bệnh hả.” Hứa Xuyên nói.
“Tao đến đây lâu như vậy rồi còn chưa vào đó nữa.” Khấu Thầm quay đầu, vẻ mặt mong chờ “Tao muốn biết Lương Mộc Lan sao lại bị dọa thành thế này.”
“Cút, tao không đi.” Hứa Xuyên nói.
“Mày…” Khấu Thầm mỉm cười.
“Tao là con gái.” Hứa Xuyên nói.
Tòa nhà ban xã hội ở sát bên tòa văn phòng giáo viên, đứng ở cửa sổ thì có thể thấy lão Viên và cô Lương ở trong văn phòng lầu 2.
Người Văn 1 hầu như đều đứng dồn ở cửa sổ, có người dán người lên cửa, cũng có người chồng ghế lên trên bàn, mọi người cùng nhau nhìn về bên đó.
Trong văn phòng cô Lương có hơi kích động, mặc dù nghe không rõ bà ấy nói gì, nhưng động tác chỉ trời rồi lại chỉ đất gần như có thể đoán ra được, lão Viên thì bình tĩnh hơn nhiều, căn bản không có ngôn ngữ cơ thể gì, chỉ khi quay đầu phát hiện đám người chen chúc ở cửa sổ bên này, bước đến vẫy  vẫy tay, kéo rèm cửa sổ lại.
So về vị trí địa lý, bọn họ mạnh hơn Văn 3 ở dưới, sau khi rèm cửa bị kéo lại, bọn họ phát hiện trên đất trống dưới lầu đứng không ít người của Văn 3.
“Có thể thấy không?” Có người hỏi dưới lầu.
“Không thấy.” Dưới lầu có người trả lời “Mấy người thấy cái gì rồi?”
“Cãi nhau.” Trên lầu nói “Bây giờ rèm cửa bị kéo lại không nhìn được.”
Người Văn 3 tiếp tục ngước cổ, Ngụy Siêu Nhân nhịn không được hỏi: “Nhìn cũng không nhìn được, nghe cũng không nghe được, mấy người đứng hóng ở đó làm gì?”
“Lương Mộc… cô Lương nói.” Người dưới lầu nói “Trước khi chuyện này giải quyết, trước khi mấy người xin lỗi tụi tui, tụi tui không được bước vào lớp học.”
“Làm gì vậy, ra oai à?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Nói nhảm với tụi nó cái gì?” Lư Vĩ ở dưới lầu rất là bất mãn với kiểu giao lưu hữu nghị thế này, cắt đứt cuộc nói chuyện.
“Xin lỗi không được.” Ngụy Siêu Nhân nói “Giải tán đi, đừng suy nghĩ hão huyền nữa.”
Hai mươi phút sau, lão Viên bước vào lớp học, trên mặt không nhìn ra được thắng hay thua.
“Lão Viên, tình hình thế nào?” Trong lớp có người vội vàng nghe ngóng tình hình chiến đấu.
“Khấu Thầm, Hoắc Nhiên.” Lão Viên nói “Hai em là người giẫm chính, đi xuống lầu, quét sạch vôi tường gì đó đi.”
“Bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Khấu Thầm nói.
“Làm dáng thôi.” Lão Viên nói “Quơ tay quơ chân, mấy em cũng không đúng hoàn toàn.”
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm đứng lên, cậu cũng đứng lên theo.
Khi hai người cùng nhau đi ra ngoài, lão Viên lại bổ sung một câu: “Mang theo dụng cụ đi, lỡ như không cho mấy em dùng đồ lớp bọn họ còn có cái mà làm.”
Hoắc Nhiên thở dài, nhìn cây chổi ở góc tường, phát hiện vậy mà không phải chổi mới hết, chỉ có một cây trông có vẻ khá đầy đủ, cậu nhanh chóng bước đến, dù chỉ làm dáng, cậu vẫn muốn lấy cái mới.
Tay vừa mới đụng đến cán chổi, tay của Khấu Thầm ở bên cạnh đưa đến, mạnh mẽ vỗ lên trên mu bàn tay cậu cái “chách”, đau đến mức cậu giật mình rút tay về.
“Cậu…” Khi cậu cắn răng quay đầu trừng mắt nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm đã cầm cây chổi mới trong tay, còn cười với cậu.
Hoắc Nhiên nhịn xuống xúc động muốn chửi người, cầm cây khác, Khấu Thầm đã bước ra ngoài lớp học lại quay đầu, gần như kề sát mặt của Hoắc Nhiên mỉm cười cầm lấy đồ hốt rác bên cạnh, vẻ mặt “cậu coi tôi cầm hai thứ tôi là người nói nghĩa khí” một lần nữa bước ra khỏi lớp học.
Khi hai người xuống lầu, cô Lương đứng ở cửa lớp Văn 3, im lặng không nói chuyện.
Hoắc Nhiên nhìn vào trong lớp học, thật sự không có ai bên trong, toàn bộ đều đang đứng ở bãi đất trống bên ngoài.
Có điều không khí giương cung bạt kiếm lúc trước giữa hai lớp lăn qua lăn lại nửa ngày như vậy, đã biến mất hơn một nửa rồi, bây giờ đều là trạng thái xem náo nhiệt, lúc Hoắc Nhiên và Khấu Thầm bước vào lớp học, bên ngoài còn có người vẫy tay với bọn họ.
Khấu Thầm ngẩng đầu, đi đến phía dưới trần nhà bị rớt vôi tường, cầm chổi chọt dưới sàn một cái: “Ở đây, quét đi.”
“… Quét cái gì?” Hoắc Nhiên nhìn sàn nhà không chỉ đã được quét còn có thể nhìn ra được là đã lau luôn rồi.
“Hay là cậu đi hỏi Lương Mộc Lan.” Khấu Thầm khom lưng bắt đầu cầm chổi quơ trên sàn, quét vô cùng nghiêm túc, lúc quét đến bàn bên cạnh còn nhấc bàn lên, quét phía dưới.
Đồ diễn sâu!
Hoắc Nhiên vô cùng khinh thường, nhưng cũng chỉ có thể bắt đầu quét.
Vì tỏ vẻ khác biệt với đồ diễn sâu, cậu quét rất qua loa, eo cũng không khom.
Chủ yếu là thật sự cũng không có gì đáng quét, bụi trên bàn cả kỳ nghỉ hè chưa lau có thể còn nhiều hơn trên sàn.
“Cậu quét nghiêm túc chút.” Khấu Thầm quay đầu lại.
Hoắc Nhiên không nói chuyện, nhìn Khấu Thầm.
“Cô Lương đang ở cửa nhìn đó, nếu bà ấy không hài lòng lại “các trò không tôn trọng tôi” nửa giờ.” Khấu Thầm nhìn về phía cửa “Tối nay tôi trói cậu trong quỷ lâu qua đêm.”
Hoắc Nhiên do dự một chút, nhẫn nhịn khom người xuống quét giống tư thế của Khấu Thầm, nhưng rất khó chịu với câu nói của Khấu Thầm: “Nói như quỷ lâu là nhà cậu vậy, tôi vào đứng đó cho cậu trói, đm cậu chưa chắc dám vào, chém gió giống như bão.”
“Ừ…” Khấu Thầm ngừng lại, suy nghĩ, sau đó hỏi “Được.”
“Cái gì?” Hoắc Nhiên sững người.
“Cậu cũng không cần đứng đó để tôi trói.” Khấu Thầm nói “Một tiếng đồng hồ, từ 12 giờ đến 1 giờ, ai ra ngoài trước thì coi như thua.”
“Buổi tối đi quỷ lâu?” Hoắc Nhiên lại sững người.
“Yên tâm, nếu cậu không dám đi, tôi cũng sẽ không nói với người khác.” Khấu Thầm nói xong tiếp tục miệt mài quét sàn.
“Cược cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Tùy.” Khấu Thầm nói “Nếu tôi thua gọi cậu là ba.”
“Không cần.” Hoắc Nhiên nói “Tôi thích con gái.”
Khấu Thầm suy nghĩ: “Ai thua thì làm một việc cho người thắng đi, chỉ cần không phạm pháp, khi nào nghĩ xong thì nói.”
“Được.” Hoắc Nhiên dứt khoát đồng ý “Nếu không ai ra trước thì sao? Hoặc là cùng nhau chạy ra thì thế nào?”
“Không thể nào.” Khấu Thầm nói “Làm gì có nhiều chuyện đến vậy, cậu nói đi hay không đi thôi.”
“Đi.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm quá xem thường cậu, cậu quả thực chưa đến quỷ lâu, không phải không dám, là cậu vốn không nghĩ đến chuyện muốn đi, trường học nói đó là tòa nhà hỏng, học sinh không được lên đó.
Đương nhiên… cậu sợ ma, nhưng có ai không sợ ma chứ!
Mọi người đều sợ ma, cậu vẫn có thế mạnh, đừng nói qua đêm ở một tòa nhà đổ, lúc một mình cậu mang theo lều một người qua đêm ở trong đất hoang thì Khấu Thầm còn chưa học cấp 2 nữa đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.