Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 31:




Dịch: LTLT
Ngoại trừ giải đấu bóng rổ liên trường thì đại hội thể thao của trường được coi như là hoạt động tập thể lớn nhất trong năm, bởi vì được ăn được uống được chơi được hét còn được chạy khắp sân, so với các loại hội diễn văn nghệ thì được hoan nghênh hơn, năm nay lại càng được hoan nghênh, học sinh khối 12 đã cách biệt với tất cả các loại hoạt động, vẫn có thể tham gia hội thao trường.
“Còn thiếu gì nữa không?” Giang Lỗi xoay người nằm sấp trên bàn của Hoắc Nhiên viết xoẹt xoẹt lên trên tờ giấy, “Đều viết ra hết, tao nói mẹ mang đến một lần luôn.”
Đây là một tờ danh sách, bên trên liệt kê những thứ bọn họ muốn ăn trong lúc diễn ra hội thao trường, nhưng mà quầy bán đồ ăn trong trường không mua được, ra ngoài mua lại quá xa xôi.
Thật ra chủ yếu là đồ nướng.
Lúc diễn ra hội thao căn tin không bán đồ ăn khuya, cũng không có đồ nướng ăn.
Chỉ có thể nướng xong rồi mang về trường, lúc ăn cầm đến căn tin chế biến lại một chút.
Đúng lúc mẹ Giang Lỗi muốn đến trường làm việc, bọn họ liền quyết định nhờ mẹ Giang Lỗi đến nhà hàng đồ nướng ngon nhất ở bên chỗ nhà hắn mang giùm chút đồ đến trường.
“Mày cứ như này.” Từ Tri Phàm nói, “Mày nói trực tiếp với mẹ mày, chuyển hết quán đồ nướng đến đây.”
“Có thể thực tế chút không, đưa ra ý kiến mang tính chất xây dựng chút đi,” Giang Lỗi nói.
“Vừa rồi tao đã đề nghị rồi đó, không cần liệt kê từng cái, liệt kê không hết, ngoại trừ rau xanh, chỉ cần là thịt, một loại hai mươi xiên, “Từ Tri Phàm nói xong bấm tay tính thử, “Chúng ta có bảy người, cộng thêm ăn nhờ ở đậu…”
“Đủ rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Nhiêu đây đã mấy bịch lớn rồi, quá bắt mắt chắc chắn sẽ bị tranh giành, từng cái một, vốn dĩ căn tin không có đồ nướng là đã thèm đến chảy dãi rồi.”
“Được thôi.” Giang Lỗi gật đầu, “Vậy thì tao cứ nói như vậy.”
“Đến lúc đó bao nhêu tiền thì tính lại, sau đó chúng ta chia đều rồi đưa cho mày.” Từ Tri Phàm nói.
“Chia đều con khỉ.” Khấu Thầm nằm sấp trên bàn của mình, “Tao nói tao bao rồi.”
“Mày bao nước đi.” Từ Tri Phàm nói, “Lần đầu tiên tao thấy có người nghiện bao người khác đó, còn bao không ngừng luôn.”
“Tụi mày hạnh phúc không?” Khấu Thầm cười.
“Hạnh phúc.” Hoắc Nhiên nói, “Ngay cả Chu Hải Siêu Lưu Vũ bọn họ cũng hạnh phúc.”
“Biến.” Khấu Thầm chậc một tiếng, “Tiền đó đã lấy lại rồi.”
“Lấy lại từ lúc nào thế?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Bọn họ còn trả tiền được?”
“Nhà trường cũng đã biết rồi, không thể không bắt bọn họ trả.” Hứa Xuyên nói, “Nhưng mà tao đoán chắc là Khấu Thầm không cần.”
“Đúng vậy.” Khấu Thầm đưa tay đến trước mặt cậu ta búng tay một cái,”Bỏ một nửa vào trong tiền quỹ lớp, còn một nửa lão Viên cầm, đề phòng tao chết đói.”
“Đồng phục lớp sắp làm xong rồi phải không?” Hồ Dật hỏi, “Lúc trưng cầu ý kiến cũng không hỏi nam sinh, đều do tụi con gái quyết định luôn rồi, chỉ bảo chúng ta báo số đo thôi.”
“Chẳng phải không tin tưởng được thẩm mỹ của nam sinh sao.” Hứa Xuyên nói.
Nhưng mà tuy thẩm mỹ không được các nữ sinh tin tưởng, sau khi kết thúc bữa tối lúc đám người Hoắc Nhiên đang quét dọn căn tin, Ngũ Hiểu Thần cùng với hai nữ sinh nữa cầm một cái túi đến đây.
“Hoắc Nhiên.” Cô đi đến bên cạnh Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Có rảnh không?”
“Hả?” Hoắc Nhiên đang chăm chỉ lau bàn, nghiêng đầu đáp một tiếng.
Ngoại trừ Ngũ Hiểu Thần, hai nữ sinh này đều là bạn cùng lớp trước đây của cậu, cho nên cậu có thể nhớ được tên bọn họ, Đường Duy và Lý Nhất Y.
“Đồng phục nam, ông giúp tụi tui mặc thử nhé.” Ngũ Hiểu Thần nói, “Xem hiệu quả.”
“Tui… Không.” Hoắc Nhiên chần chừ mấy giây liền từ chối, cậu vừa nghĩ đến chuyện đổi đồng phục lớp, mấy nữ sinh vây xung quanh cậu chỉ chỉ trỏ trỏ đánh giá thì cảm thấy ngại ngùng không chịu được.
“À, vì sao vậy.” Đường Duy ngơ ngác, “Không có thời gian sao?”
“Không phải.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, nhìn thấy Khấu Thầm đang miệt mài kéo cây lau nhà ở đằng trước, chỉ về phía Khấu Thầm, “Tìm cậu ấy đi.”
“… Khấu Thầm à.” Ngũ Hiểu Thần có hơi do dự, ba cô nữ sinh nhìn nhau.
“Sao thế?” Hoắc Nhiên nói, “Dáng người Khấu Thầm rất tốt, xem hiệu quả chẳng phải rất thích hợp sao?”
Nhóm Ngũ Hiểu Thần không nói gì, trước tiên trao đổi ánh mắt một chút, lại nhìn cậu cười một hồi, sau đó Ngũ Hiểu Thần mới nhỏ giọng nói: “Tụi tui không dám tìm cậu ấy, sợ cậu ấy bực mình.”
Mặc dù Hoắc nhiên không hiểu vì sao bọn họ lại cười, nhưng để tránh số mạng bị vây xem, cậu vẫn là không chút do dự, quay qua bên kia kêu một tiếng: “Khấu Thầm.”
Khấu Thầm quay đầu lại.
“Giúp bọn họ thử đồng phục lớp đi, muốn xem hiệu quả.” Hoắc Nhiên nói.
“Năn nỉ đó.” Mấy cô nữ sinh cùng nhỏ giọng nói với Khấu Thầm.
Khấu Thầm nheo mặt lại nhìn một chút, một lát sau mới đứng thẳng người: “Bây giờ?”
“Ừ, được không?” Ngũ Hiểu Thầm hỏi.
“Được.” Khấu Thầm cũng không nói nhiều, để cây lau nhà dựa vào bên tường, “Ở đây?”
“Phòng học đi.” Ngũ Hiểu Thần nói.
“Sau đó mấy cậu bán vé sao?” Khấu Thầm nói, “Trong phòng học có bao nhiêu người, kiếm được không ít.”
Ngũ Hiểu Thần cười một hồi: “Nếu không thì ở đây nhé, hỏi thử bác gái có thể cho mượn phòng thay đồ của mọi người chút không.”
“Dì ơi! Dì Trương!” Khấu Thầm không nói thêm gì nữa, quay về phía phòng bếp kêu lên, đi đến cởi áo khoác ra để ở trên tay của Hoắc Nhiên.
“Chuyện gì?” Dì Trương hỏi.
“Phòng thay đồ có người không ạ? Con dùng một xíu.” Khấu Thầm nói.
“Không có ai, con dùng đi.” Dì Trương nói.
Khấu Thầm không chờ Ngũ Hiểu Thần nhúc nhích, cậu hơi cúi người, từ cái trong tay của cô cầm lấy túi quần áo, đi đến phía phòng thay đồ.
“Má ơiiiiiii.” Lý Nhất Y nói, “Ngầu quá đi.”
“Phải đóooooo.” Đường Duy nói, “Mấy bà có nhìn thấy sau eo cậu ấy chưa? Càng ngầu hơn.”
“Chưa.” Lý Nhất Y thở dài, “Nghe nói sau eo của cậu ấy xăm một hình sát thủ ngầu vô cùng.”
“Thần chết.” Ngũ Hiểu Thần nói, “Sát thủ cái gì, cầm lưỡi liềm…”
“Bà nhìn thấy rồi?” Lý Nhất Y lập tức truy hỏi.
“Không có.” Ngũ Hiểu Thần rất tiếc nuối, “Hôm đó tui giảm cân, không có đến ăn cơm, bỏ lỡ rồi.”
“Cậu giảm cân theo ngày à?” Hoắc Nhiên nhịn không được bèn hỏi.
“Đúng vậy.” Nhóm Ngũ Hiểu Thần cười một hồi, “Hoắc Nhiên sao ông lại biết chọn trọng điểm thế?”
“Trọng điểm vốn nên là cái gì.” Hoắc nhiên hỏi, “Thần chết sao?”
“Chắc ông nhìn thấy rồi đúng không!” Đường Duy hỏi.
Cậu xem thường tôi rồi đó.
Tôi không chỉ nhìn thấy, tôi còn nhìn toàn bộ rồi, không chỉ nhìn toàn bộ, tôi mẹ nó còn từng đánh…
“Ừm.” Hoắc Nhiên hắng giọng.
“Tui cũng muốn xem…” Đường Duy rất khoa trương thở dài một hơi.
“Bà chú ý chút đi! Sao có thể mất liêm sỉ đến vậy!” Ngũ Hiểu Thần cười nói.
Khấu Thầm thay quần áo rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã ra ngoài lại, vừa đi vừa sửa sang lại.
“Ôi mẹ ơi.” Lý Nhất Y nhìn cậu.
“Quá đẹp trai rồi.” Đường Duy nói, “Rất thích hợp.”
Hoắc Nhiên không nói gì, khi Khấu Thầm bước ra ngoài cậu chỉ bình tĩnh nhướng mày.
Nhưng mà tuy cậu không hiểu vì sao áo lớp phải làm theo kiểu phong cách đường phố, áo hoodie rộng phối với quần đùi, đội mũ lên lập tức liền có cảm giác muốn đạp lên ván trượt bay đi, nhưng không thể không nói, Khấu Thầm mặc bộ này thật sự rất đẹp.
“Vì sao làm thành kiểu này?” Khấu Thầm đi đến rồi dừng lại, đội mũ lên, che mất nửa gương mặt.
“Lớp khác đều làm kiểu thanh xuân đáng yêu cực kỳ, còn có cosplay gì nữa.” Ngũ Hiểu Thần nói, “Tụi tui nghĩ rất lâu, muốn bắt lấy ánh mắt của mọi người ở bên trong mớ hỗn độn đó nên tụi tui muốn làm chút ngầu lòi bên trong muôn hoa.”
“Lúc đầu muốn làm đồ vest.” Lý Nhất Y nói, “Lão Viên nói bộ đó có hội để mặc thường ngày quá ít, vẫn nên lấy tính thực dụng làm chính, vì thế làm thành kiểu này, bình thường cũng có thể mặc.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Tuổi trẻ là tôi!” Đường Duy vung tay, “Tôi xuất sắc nhất!”
“Giương buồm ra khơi tiến về biển lớn!” Lý Nhất Y cũng vung tay, “Không ai ngăn được tôi!”
Hoắc Nhiên vỗ tay cho hai người họ.
“Được rồi chưa?” Khấu Thầm hỏi.
“Quá được, cảm ơn nhé.” Ngũ Hiểu Thần cười nói, “Nam sinh lớp chúng ta không có người mập, dáng người đều rất cân xứng, mặc bộ quần áo này chắc hẳn không khó xem.”
“Nữ sinh mặc cái gì?” Khấu Thầm hỏi.
“Hoodie cùng kiểu nhưng khác màu.” Ngũ Hiểu Thần nói, “Quần đùi ngắn hơn một chút.”
“Không lạnh chân sao?” Khấu Thầm cúi đầu nhìn, “Tháng 11 rồi đó chị hai.”
“Tụi tui có quần bó rồi.” Lý Nhất Y nói.
“… À.” Khấu Thầm nói, “Vậy tụi tôi không có à.”
“Nam sinh cố gắng chút đi, bên trên mặc nhiều một chút, sau khi xếp hàng xong thì có thể đổi quần rồi.” Ngũ Hiểu Thần nói, “Tụi tui sắp xếp hậu cần phát quần cho mọi người.”
Hoắc Nhiên không nhịn được bật cười: “Mấy cậu chu đáo thật.”
Trước hội thao phòng y tế có nhiều người hơn lúc bình thường một chút, một đám người bọn họ lúc trốn buổi tự học ban đêm đi đến phòng y tế nói chuyện, có hai tên nam sinh vì luyện tập 100 mét ở sân vận động, một tên trật chân, một tên ngã trầy đầu gối.
Nhưng mà hôm nay phòng y tế chỉ có một mình bác sĩ Lưu tuổi tác đã lớn.
“Bác sĩ Đào đâu ạ?” Từ Tri Phàm hỏi, “Hôm nay chẳng phải chị ấy trực ban sao, trước khi ăn cơm tối em còn thấy chị ấy mà.”
“Có chuyện gấp nên mới đi rồi, khoảng mười phút đó, dù sao cũng sắp tan ca.” Bác sĩ Lưu nói, “Mấy đứa tìm con bé có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu ạ.” Từ Tri Phàm nói.
Mọi người đi ra khỏi phòng y tế, đứng dưới tán cây ở bên cổng trường.
“Có người thất vọng rồi.” Giang Lỗi nói.
“Mà không chỉ một người.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Có chuyện gì gấp chứ, sắp sửa tan làm rồi cũng không chờ được?” Hứa Xuyên nói.
“Ăn khuya  hay là về lớp học?” Khấu Thầm hỏi.
“Ăn.” Mọi người đồng thanh trả lời.
Khi bọn họ đang xoay người bước về thì bên phía cổng trường có người bước vào.
Giờ này rồi, căn bản đã không còn có người vào trường, cửa nhỏ dành cho người ngoài vào cũng đã đóng lại, bọn họ có hơi tò mò nhìn phía bên kia.
Phòng y tế cách cổng lớn không xa, rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng cái người bước vào.
“Cái đệt?” Hứa Xuyên nói, “Đây chẳng phải là bạn trai cũ sao?”
“Ai thế?” Ngụy Siêu Nhân vội vàng hỏi.
“Tao đệt.” Hứa Xuyên nhìn chằm chằm bên kia, “Còn có thể là ai, bạn trai cũ của Đào Nhụy!”
Nói như vậy, mọi người đều đã nhận ra, dù sao hôm đó cũng đã tiếp xúc với cái tên đó ở khoảng cách gần đến vậy mà.
“Gã ta muốn làm gì? Hoắc Nhiên nói, “Đào Nhụy chính là vì gã nên mới đi đúng không?”
“Chắc chắn vậy.” Từ Tri Phàm nói.
Mọi người đứng ở cửa phòng y tế, cách một khoảng mấy mét, đề phòng bạn trai cũ gây chuyện.
Nhưng mà tên bạn trai cũ này chỉ bước vào, nói mấy câu với bác sĩ Lưu, có lẽ là đang hỏi Đào Nhụy, sau đó thì quay người bước ra.
Vừa ra ngoài thì gặp phải mấy người bọn họ.
Bạn trai cũ đầu tiên là giật mình, rồi nhanh chóng nhận ra bọn họ, nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, nhưng không có lên tiếng.
“Tôi cảnh cáo anh.” Khấu Thầm mở miệng.
Hoắc Nhiên vô cùng khâm phục điểm này của Khấu Thầm, khi Khấu Thầm hung dữ hù người, thì luôn khống chế âm lượng và âm sắc rất tốt, chỉ nghe giọng nói thôi đã khí thế khắp mặt trận rồi.
Không biết cậu ta có lén lút luyện tập ở nhà không…
Bạn trai cũ vẫn không hé miệng, sau khi im lặng mấy giây thì đi về phía cổng trường.
“Đệt, thứ mặt dày à!” Giang Lỗi cảm thán, “Cái này không cảm nhận được có thâm tình hay không, có cái gì luyến tiếc, đây chính là khủng bố đó.”
“Nếu như tao làm đến cỡ này.” Từ Tri Phàm nói, “Tao xấu hổ chết luôn á.”
Đào Nhụy xin nghỉ phép, mấy ngày sau đó không có đi làm.
“Trước đây nên kết bạn wechat.” Hứa Xuyên nằm sấp trên bàn, “Bây giờ thì hay rồi, muốn hỏi tình hình cũng không tìm thấy người.”
“Có điện thoại.” Từ Tri Phàm nói, “Hỏi thử bác sĩ Lưu chắc biết được đó, nhưng mà không thích hợp lắm.”
“Chỉ có thể chờ thôi.” Hứa Xuyên nói, “Mắt Đào Nhụy rất to, vậy mà mù đến trình độ này, tìm cái tên bạn trai cũ như thế.”
“Hoắc Nhiên.” Cán sự môn thể dục bước đến, cắt ngang cảm thán của bọn họ, “Danh sách đội nam thi bóng rổ ông nói cho tôi đi, đến lúc đó phải đi báo cáo.”
“Hoắc Nhiên, Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nói, “Ngụy Siêu Nhân…”
Nói xong ba cái tên thì cậu lập tức bị lag, nhìn xung quanh, sau đó suy nghĩ: “Từ.”
“Cái gì?” Cán sự thể dục ngơ ngác.
“Khấu Thầm…” Hoắc Nhiên lập lại một lần nữa.
“Hả?” Khấu Thầm cách một con đường đi nhanh chóng lên tiếng.
“Không có gọi cậu.” Hoắc Nhiên nói, tiếp tục nói cho cán sự thể dục, “Hoắc Nhiên, Khấu Thầm…”
“Còn nói không gọi tôi?” Khấu Thầm nói.
“Cậu đừng làm phiền!” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm.
“Ông cứ viết hết tên nam sinh cao trên một mét bảy mét tám trong lớp là được, dù sao tổng cộng cũng chỉ có mấy người.” Khấu Thầm nói, “Bình thường giờ thể dục đều cùng nhau chơi bóng, coi như có thể phối hợp đi.”
Hoắc Nhiên nhìn cán sự thể dục.
“Cứ như vậy?” Cán sự thể dục hỏi.
“Hoắc Nhiên, Khấu Thầm, Ngụy Siêu Nhân, Giang Lỗi, với cả ông.” Hoắc Nhiên nói, “Năm người đội hình chính, những người còn lại ông viết tùy ý, đủ thay người là được.”
“Ok.” Cán sự thể dục gật đầu, rời đi.
Hội thao đối với ban xã hội mà nói, là chuyện khá phiền muộn, nhất là nam sinh.
Vốn dĩ Hoắc Nhiên không muốn đăng ký hạng mục nào hết, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đăng ký mấy môn, 100 mét, nhảy cao, tiếp sức.
“Cậu mấy môn này cũng được.” Khấu Thầm nói, “Tôi còn có 1 cái 1000 mét, lão Viên khóc lóc với tôi nói không có ai đăng ký.”
“Vì sao khóc lóc với cậu?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Bởi vì tôi, vừa nhìn chính là kiểu đó.” Khấu Thầm nói, “Người có thể tham gia rất cả các môn.”
“… Còn đăng ký gì nữa?” Hoắc Nhiên bình tĩnh hỏi.
“Ba bước nhảy xa, 400 mét.” Khấu Thầm nói, “Với cả tiếp sức.”
Hoắc Nhiên giật mình: “Cậu chạy nổi không đó? 400 mét với 1000 mét cùng một ngày!”
“Chỉ cần không phải cùng thời gian bắt đầu.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng, “Thì không có vấn đề.”
“Đệt.” Hoắc Nhiên quay đầu đi.
Bàn về việc giả ngầu, Khấu Thầm nói hạng hai, không ai dám xưng hạng nhất.
“Đến lúc đó cậu phải cổ vũ tôi đó.” Khấu Thầm nói, “Rồi chụp cho tôi mấy tấm ảnh xông về vạch đích.”
“Cậu xác định có thể hạng nhất sao?” Hoắc Nhiên nói, “Lỡ như khi cậu xông về vạch đích phía trước có người thì làm sao đây.”
“Không thể nào.” Khấu Thầm nói.
“Phải, không thể nào.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Nếu như có, tôi giúp cậu đánh ngã bọn họ đi.”
Khấu Thầm bật cười, vươn tay ra nhéo mặt của cậu: “Sao cậu lại thú vị đến vậy hả.”
Hoắc Nhiên hất tay của cậu ra: “Cút về chỗ ngồi của cậu đi.”
“Không.” Khấu Thầm nhìn về chỗ ngồi của mình, “Từ Tri Phàm cũng đã ngủ rồi.”
Hoắc Nhiên xé một trang giấy vở ra vo thành một cục, quăng vào mặt của Từ Tri Phàm.
“Hả.” Từ Tri Phàm ngồi bật dậy.
“Tiết tự học.” Hứa Xuyên bên cạnh đúng lúc lên tiếng, ngăn tư thế trực tiếp đứng lên của cậu.
“Gì thế?” Từ Tri Phàm nhìn trang giấy, quay đầu sang.
“Mày…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, tòa nhà văn phòng bên kia bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Có người la, có người chửi, còn có tiếng ly rơi xuống đất vỡ nát.
Tiết tự học buổi chiều, vẫn chưa có bị giáo viên chiếm dụng, cả lớp đều mệt mỏi muốn ngủ, trận động tĩnh bỗng nhiên xuất hiện này lập tức hù dọa một đống đầu óc trong lớp.
“Sao vậy?” Có người hỏi.
Giang Lỗi kéo rèm cửa một cái, mọi người nhào đến cửa sổ nhìn qua phía bên kia.
Khấu Thầm nằm sấp trên người Hoắc Nhiên nhìn một chút, chợt xoay người chạy ra khỏi cửa lớp: “Lão Viên!”
Lúc này Hoắc Nhiên mới nhìn rõ, trong văn phòng bên kia, có người đè lão Viên lên trên bàn làm việc đang vung nắm đấm, mấy giáo viên bên cạnh đều đang lôi kéo.
“Đậu má.” Hoắc Nhiên chửi thề, đứng bật dậy cũng chạy ra khỏi lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.