Dịch: LTLT
Người tham gia bên nhảy cao khá nhiều, bởi vì không ít người bị ép buộc yêu cầu đăng ký dự thi đều sẽ lựa chọn nhảy cao với nhảy xa, nhưng ba bước nhảy xa so với nhảy cao qua sào còn khó hơn rất nhiều, cho nên phần lớn đều đăng ký nhảy cao.
Hoắc Nhiên không quan tâm mình có bao nhiêu đối thủ, cậu cảm thấy như này rất tốt, cậu nhảy một vòng phải chờ nửa ngày, đủ cho cậu cùng đám Từ Tri Phàm chạy theo Khấu Thầm một vòng.
Tốc độ của Khấu Thầm không nhanh, nhưng cũng không chơi giống như 400 mét trước đó, kẹp ở vị trí chính giữa chạy theo.
Chạy ở vị trí thứ nhất là Chu Hải Siêu, phía sau Khấu Thầm là một người bạn học cùng lớp trước đây của Hoắc Nhiên, là một học sinh thể thao luyện chạy cự li dài, có điều không phải là môn 1000 mét, tiết tấu như này không chắc cậu ta có thể nắm được.
Khấu Thầm ổn định một chút không chừng có thể giành được hạng hai.
Vì sao mới hạng hai?
Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua Chu Hải Siêu đang chạy mà động tác nào cũng khiến người khác chán ghét ở phía trước, người này cũng không luyện cự li dài, dựa vào đâu anh ta được hạng nhất? Anh ta là cái thá gì?
“Khấu Thầm! Cố lên!” Cậu lại hét lớn về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm vừa chạy vừa cười.
“Đừng cười nữa!” Ngụy Siêu Nhân cũng hét lên, “Đang chạy đó mày cười cái gì! Cười mất hết sức giờ!”
Khi chạy đến vòng cua thứ nhất, đội ngũ không có gì thay đổi, Khấu Thầm chỉ là nắm lấy cơ hội cắt được vào đường trong, lúc này bên ngoài mép đường chạy vọt ra một nhóm nữ sinh, bùng nổ tiếng cổ vũ chỉnh tề: “Khấu Thầm cố lên! Khấu Thầm cố lên! Khấu Thầm được hạng nhất! Tụi chị yêu em nhất!”
“Đậu má!” Hứa Xuyên bị sốc đến mức loạng choạng.
“Ban xã hội khối 12.” Từ Tri Phàm cười không ngừng, “Đm, được được.”
Khấu Thầm nghiêng đầu cười về phía đó.
“Cố lên ——” Nhóm nữ sinh bên kia cùng nhau vừa nhảy vừa vẫy tay, “Tụi chị yêu em ——”
“Đừng ngựa nữa!” Hoắc Nhiên chạy đến bên cạnh Khấu Thầm, “Mẹ nó cậu nhìn đường.”
Người cổ vũ rất nhiều, mỗi lớp đều có, hai bên đường chạy đều là âm thanh cổ vũ, nhưng chỉ có mình Khấu Thầm là mồi lửa của cả ban xã hội cho nên người cổ vũ cực kỳ nhiều.
Thí sinh khác đều không có biểu hiện gì đặc biệt, cắm đầu chạy, nhưng Hoắc Nhiên có thể cảm thấy sự khó chịu của Chu Hải Siêu.
Mấy lần đều quay đầu lại nhìn vị trí của Khấu Thầm.
Nhưng mà lần này Khấu Thầm không có bày trò gì hết, vừa nhìn thì thấy chạy rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều ở vị trí chính giữa, áp lực cho anh ta chắc cũng không nhỏ,
Hoắc Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm sau gáy anh ta, mấy lần quay đầu lại nhìn của anh, với tố chất tâm lý này thì mẹ nó không đạt được hạng nhất đâu!
Lúc sắp sửa chạy hết vòng đầu tiên, đội ngũ dần dần kéo thành một đường dài, Khấu Thầm duy trì ở vị trí thứ tư, bước chân của không ít người đã có hơi mệt mỏi, nhưng Khấu Thầm vẫn không có thay đổi gì lớn.
“Vòng này mày đừng chạy.” Từ Tri Phàm vỗ vai cậu, “Đừng có đầu này được hạng nhất, bên phía mày lại bị loại.”
“Không thể nào.” Hoắc Nhiên vẫn rất tự tin với độ nhảy của mình, mặc dù trước đây chưa từng đăng ký thi nhảy cao nhưng tốt xấu gì cậu cũng từng luyện nhảy cao kiểu lưng qua xà, so với những bạn học kiên trì dùng kiểu nhảy bước qua xà đến cuối cùng thì chuyện cậu vào chung kết là không thành vấn đề.
Từ Tri Phàm nhìn cậu, cười không nói gì.
Hắn biết Từ Tri Phàm vì sao cười.
Ở cùng một chỗ với kiểu người như Khấu Thầm lâu rồi, ai có thể chống đỡ nổi không bị dòng nước chém gió cuốn đi chứ.
Chạy xong một vòng đúng lúc quay lại chỗ sân nhảy cao bên cạnh, Hoắc Nhiên rời khỏi đội ngũ chạy cùng.
Bên nhảy cao cũng có không ít người lớp bọn họ đang chờ.
“Một mét rưỡi rồi.” Hồ Dật không có đăng ký, nhưng chạy cùng chắc chắn sẽ bị bỏ lại, cho nên ở lại đây theo dõi giùm, “Văn 3 có người lợi hại mày xem đi.”
“Lợi hại cỡ nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Mày xem đi.” Hồ Dật hất cằm.
Một nam sinh đang vọt về phía xà ngang trong âm thanh cổ vũ, sau đó nhảy lên, ở không trung làm một động tác nhảy cầu, bay qua phía trên xà ngang.
“Đậu má, kiểu úp bụng.” Hoắc Nhiên cười, cùng mọi người vỗ tay cho cậu ta.
Một mét rưỡi đối với Hoắc Nhiên mà nói cũng không có khó khăn gì, yêu cầu cậu tự cho mình là hơn một mét bảy, sau đó thì tùy duyên đi.
“Kỷ lục của trường là bao nhiêu?” Hồ Dật hỏi cậu, “Có ai có thể phá không?”
“Hơn một mét tám gần một mét chín thì phải.” Hoắc Nhiên nói, “Mấy năm nay vẫn chưa có người phá được.”
“Mày phá đi.” Hồ Dật nói.
“Mày rửa mặt cho tỉnh táo chút đi.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Hoắc Nhiên!” Trọng tài gọi.
“Có!” Hoắc Nhiên giơ tay lên, nhìn vị trí xà ngang, khẽ nhảy tại chỗ mấy cái, bắt đầu chạy.
Vừa chạy xong một vòng, giống như làm nóng người, lúc này cảm giác toàn thân thả lỏng, độ cao lúc nhảy lên trước xà ngang cũng rất ổn, rơi xuống đệm bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
“Đăng ký một mét sáu luôn đi.” Có người la lên, “Chắc chắn có thể qua.”
Hoắc Nhiên nhìn Hồ Dật, Hồ Dật lấy ngón tay mở ra diễn tả cho cậu: “Lúc mày nhảy qua cao lên như thế này nè, hơn mười mấy centimet đó.”
“Vậy thì tao thử một mét sáy.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua bên phía đường chạy, từ phía xa có thể nhìn Khấu Thầm đã đến vị trí thứ ba rồi, những người phía sau đã bị kéo dài một khoảng cách không nhỏ, Khấu Thầm vẫn luôn cắn chặt ở đằng sau hạng hai. Truyện Quan Trường
Xà ngang nâng lên đến một mét sáu, Hoắc Nhiên không có dừng tại chỗ quá lâu, vẫn nhẹ nhàng nhảy lên rồi bắt đầu chạy lấy đà.
Giẫm đất, nhảy lên, vai, eo, chân, lúc nhảy lên cậu nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng reo hò.
Một mét sáu cũng không có gì lo lắng, khi rơi xuống đệm cậu liếc nhìn xà ngang, không nhúc nhích chút nào.
Lúc đến lượt những thí sinh khác nhảy cậu lại caahy đến phía đường chạy, 1000 mét chuẩn bị đến giai đoạn nước rút, cậu phải đến hét mấy tiếng cho Khấu Thầm.
Nhóm bảy người bọn họ không chạy cùng vòng này, ngoại trừ Từ Tri Phàm, những người khác không đuổi kịp, đều chạy tắt, trực tiếp băng ngang qua đến bên khúc cua bên này chờ.
“Thế nào!” Hoắc Nhiên chạy đến liền hỏi.
“Sắp sửa đến đây.” Từ Tri Phàm nói, “Bây giờ vẫn đang ở thứ ba, không biết nước rút sẽ thế nào.”
Hoắc Nhiên nhìn về phía đường chạy, người ở hàng đầu tiên nhanh chóng xuất hiện trong tiếng sóng cổ vũ, nữ sinh khối 12 ban xã hội điên cuồng gào thét, chắc là bình thường áp lực học hành quá lớn, lúc này giống y như xả hết ra.
“Khấu Thầm hạng nhất —— Tụi chị yêu em —— ”
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên gào, “Cố lên cố lên!”
“Xông lên!” Giang Lỗi hét, “Khấu Thầm xông lên! Khấu Thầm xông lên!”
Khấu Thầm nhìn qua bên này, Hoắc Nhiên nhảy lên hét: “Xông lên! Xông lên!”
Cậu cong môi, bỗng nhiên tăng tốc, từ đường bên ngoài vượt qua vị trí thứ hai, bám sát ngay sau lưng Chu Hải Siêu.
Chu Hải Siêu không hổ là vô địch năm ngoái, thực lực vẫn đang còn, cùng lúc với Khấu Thầm tăng tốc, anh ta cũng bắt đầu chạy nước rút, chạy vô cùng mạnh mẽ.
Đám người Hoắc Nhiên bắt đầu chạy nước đại theo.
“Bám sát! Bám sát!” Hứa Xuyên hét đến mức gần vỡ giọng.
Ở trước vạch đích Ngũ Hiểu Thần dẫn theo một đám người kéo băng rôn lớp bọn họ, ở phía xa cũng có thể nghe thấy tiếng la hét của bọn họ: “Ai cũng đừng ngăn tôi ——”
Khấu Thầm lại tăng tốc lần nữa, chỉ mấy bước đã sát rạt phía sau Chu Hải Siêu, chắc sau gáy Chu Hải Siêu cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở của cậu.
Thi đấu 1000 mét trước đây không hay xuất hiện tình huống hạng một với hạng hai bám sát gắt gao đến như vậy, mọi người đều kích động lên, người bên phía khán đài lười động đậy cũng đều lấy kính viễn vọng ra nhìn về phía này.
Đối với Hoắc Nhiên mà nói, nếu như người ở đằng trước không phải Chu Hải Siêu thì Khấu Thầm được hạng mấy cậu cũng sẽ không để ý đến vậy, nhưng đằng trước là Chu Hải Siêu, người này bắt đầu từ lúc cậu học lớp mười đã không hợp với cậu rồi, sau này lại xảy ra chuyện của Hà Hoa, cậu càng chướng mắt, bây giờ cậu muốn Khấu Thầm có thể vượt qua, giẫm trên đầu anh ta ra sức giả ngầu.
Có lẽ Chu Hải Siêu cũng liều mạng, chạy rất mạnh mẽ, nhưng rõ ràng thể lực của Khấu Thầm vẫn còn đủ, cho cậu thêm năm mươi mét thì cậu có thể vượt lên.
Khi khoảng cách đến đích còn một trăm mét cuối cùng, Khấu Thầm liếc nhìn đường bên cạnh, xem dáng vẻ là chuẩn bị vượt qua.
Cùng lúc cậu nghiêng ra ngoài tăng tốc, Chu Hải Siêu cũng nhích về phía ngoài, sau khi nhích xong cơ thể nhanh chóng thu hồi lại, đồng nghĩa với việc chì là nhích ra ngoài chạy một bước.
Nhưng một bước này, khiến chân phải của anh ta không rõ ràng lắm ngăn ở trước mặt Khấu Thầm một chút.
Khấu Thầm suýt nữa thì đá trúng chân anh ta.
“Đậu má! Thằng chó!” Hoắc Nhiên chửi đến mức giọng nói cũng lệch tông, “Khấu Thầm xông lên!”
Nhóm bảy người và người xung quanh có lẽ chỉ có Từ Tri Phàm để ý đến chi tiết này, Từ Tri Phàm cũng chửi: “Đệt! Nhân phẩm chó gì!”
Khấu Thầm bị bước chân này ảnh hưởng đến tư thế tiến về trước, quay lại vị trí phía sau Chu Hải Siêu.
“Khấu Thầm tiến lên! Giành vô địch!” Hoắc Nhiên gào, “Tiến! Tiến! Tiến!”
Khấu Thầm chợt tăng tốc lần nữa, Hoắc Nhiên cảm thấy sức lực cả đời này của mình đều dùng vào câu gào này: “Khấu Thầm là số một! Anh trai yêu cậu!”
Nhóm bảy người không hổ là mỗi ngày đều ở cùng nhau, cũng gào lên ngay sau đó: “Khấu Thầm là số một! Tụi anh yêu mày!”
Lúc Khấu Thầm vượt qua Chu Hải Siêu lần nữa, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lần trước, chắc là vì đề phòng cái chân của Chu Hải Siêu.
Chu Hải Siêu đã không còn cơ hội rồi, lúc hắn đưa chân ra thật ra cũng đã làm rối loạn nhịp độ của mình, vào tình huống thể lực của Khấu Thầm còn đầy đủ hơn anh ta, anh ta đã không còn cơ hội ngăn cản Khấu Thầm nữa.
Khấu Thầm tiến đến vị trí thứ nhất, tiếng la hét xung quanh giống như bùng nổ, bao nhiêu năm nay, đám gà yếu ớt ban xã hội của trường chuyên đều chưa từng giành được thứ hạng tốt gì trong môn chạy cự li dài, lần này vậy mà đánh mại quán quân năm ngoái và học sinh thể thao, giành được hạng nhất.
Khấu Thầm tăng khoảng cách với Chu Hải Siêu gần bốn năm mét vọt về đích, chạy thẳng về trước sau khi chạy thêm một đoạn mới ngừng lại, cúi người chống tay lên gối thở hổn hển.
Người của lớp bọn họ ngay lập tức nhào đến, chôn Khấu Thầm vào trong đám người.
Hoắc Nhiên liếc nhìn người ở phía sau chạy về đích, thí sinh khác đều rất vui vẻ, vừa thở gấp vừa cười chào hỏi với người phe mình, chỉ có mặt Chu Hải Siêu là buồn bực.
Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Chu Hải Siêu trừng cậu.
Hoắc Nhiên không do dự một giây nào nhanh chóng chửi: “Rác rưởi.”
“Đừng ra tay đó.” Từ Tri Phàm lập tức ngăn ở giữa cậu và Chu Hải Siêu, cắt đứt giao lưu của hai người họ, “Trừ điểm lớp, đừng gây thêm phiền phức cho lão Viên.”
“Biết rồi.” Hoắc Nhiên nói, quay đầu nhìn về phía Khấu Thầm.
Khấu Thầm chen ra ngoài, vặn một chai nước chậm rãi đến trước mặt mấy người bọn họ, giang rộng cánh tay: “Yêu tao không, mấy anh trai?”
“Yêu!” Ngụy Siêu Nhân, nhào lên ôm lấy cậu.
“Yêu yêu yêu!” Hứa Xuyên cũng nhào lên.
Sau khi mọi người lần lượt nhào đến yêu xong, Hoắc Nhiên mới thở dài, bước đến ôm cậu, vỗ thật mạnh mấy cái lên trên lưng cậu: “Đm, cậu thật sự mẹ nó trâu bò.”
“Yêu tôi không, anh trai?” Khấu Thầm cười hỏi.
“Yêu yêu yêu yêu yêu.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đến.” Khấu Thầm nói.
Hôn một cái.
Hoắc Nhiên thấy trong đầu mình có thể tự động bổ sung hoàn chỉnh câu nói, cậu ôm mặt Khấu Thầm, dùng sức hôn một cái thật mạnh ở trên trán Khấu Thầm, còn kèm theo tiếng: “Chụt!”
Tiếng la hét xung quanh đã lắng lại lập tức trào dâng, lúc này có thể nghe ra được đều là nữ sinh, trong đó còn kèm theo mấy tiếng huýt sáo góp vui của nam sinh.
Hoắc Nhiên chùi miệng: “Mồ hôi đầy miệng.”
“Nói thừa, cậu chạy hai vòng rưỡi không ra mồ hôi à.” Khấu Thầm cầm khăn lau trên mặt, “Nhảy cao của cậu chung kết chưa?”
“Sắp sửa.” Hoắc Nhiên nói.
“Đi, qua đó xem.” Khấu Thầm nói.
“Mày muốn nghỉ một chút không?” Hứa Xuyên hỏi, “Đoạn cuối cùng này cũng mệt đứt hơi rồi chứ?”
“Qua đó nghỉ, tao vẫn ổn, không mệt lắm.” Khấu Thầm đang nói thì nhìn bên phía Chu Hải Siêu, “Mệt chết cũng không thể nghỉ ở đây.”
“Phải.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu, “Để cho anh ta xem, chúng ta chẳng những không mệt, mà còn đi được, chẳng những đi được, mà còn chạy được!”
“Thật sự chạy không nổi.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, như cũ dựa vào người cậu, “Một mét cũng không muốn chạy.”
Mấy vòng kế tiếp bên nhảy cao, trên một mét sáu coi như là vào chung kết, chỉ còn lại bốn người, xung quanh đều là người vây xem cổ vũ kêu hay.
Niềm vui khi vây xem sân nhảy cao đó là mới đầu nhìn các loại nhảy cao qua xà kiểu mặn mà, sau đó chính là xem các loại tư thế đầy phong cách.”
Khấu Thầm không biết kéo ở đâu ra một cái ghế ngồi xuống, nhìn Hoắc Nhiên chuẩn bị thi chung kết.
“Bỗng dưng tao hơi lo lắng.” Cậu tiến đến sát bên tai Từ Tri Phàm đang ngồi bên cạnh, “Vừa rồi cậu ấy chạy mấy vòng? Có khi nào nhảy không nổi không?”
“Đừng lo lắng chuyện này, chỉ là sức bền chạy dài không đủ, thể lực vẫn đủ.” Từ Tri Phàm nói, “Khi nó chơi bóng rổ là đội trưởng của cậu, lúc ra ngoài leo núi vẫn là người dẫn đội của cậu.”
“Cũng phải.” Khấu Thầm gật đầu.
Độ cao bây giờ của Hoắc Nhiên là một mét sáu tám, người phía trước cậu đã vượt qua rồi, mọi người đều im lặng nhìn lượt này của cậu.
Cậu khẽ nhảy tại chỗ.
Trong đầu Khấu Thầm bỗng nhiên nhảy ra một câu.
Cậu thiếu niên này thật ngọc thụ lâm phong.
Sau khi nhảy một chút Hoắc Nhiên bắt đầu chạy lấy đà, ánh mắt của Khấu Thầm dán chặt vào cậu, khoảnh khắc nhảy lên xung quanh đã vỗ tay rồi.
Khi Hoắc Nhiên nhảy qua xà ngang đường cong cơ thể vô cùng xinh đẹp, nhìn thấy được kiểu nhảy nghiêng qua xà của cậu đã luyện đến cỡ nào.
Một mét sáu tám nhẹ nhàng nhảy qua.
Khấu Thầm nhìn ra bước nhảy này của cậu đã vượt qua một mét bảy.
“Nhìn xem, đường cong này, má ơi.” Phía sau truyền đến giọng nói của Đường Duy.
“Cái eo nam tính này.” Lý Nhất Y nói theo.
“Cái đường nhân ngư này.” Giọng nói Ngũ Hiều Thần cũng có.
Khấu Thầm quay đầu lại, nhìn thấy một đám nữ sinh trong lớp giơ điện thoại.
“Chụp rồi?” Cậu hỏi.
“Ừ.” Ngũ Hiểu Thần đưa màn hình điện thoại cho cậu xem, “Tui chụp hình đỉnh chứ, chụp được đúng lúc qua xà.”
Khấu Thầm nhìn một cái, Hoắc Nhiên dừng lại trong không trung, động tác rất thoải mái, áo vé lên để lộ một đoạn eo, tư thế này quả thật chụp rất đẹp.
“Gửi cho tôi một tấm đi.” Cậu nói.
“Được thôi.” Ngũ Hiểu Thần nói, “Điện thoại tôi vẫn còn không ít hình chụp Hoắc Nhiên nhà mấy ông, gửi cho ông hết nhé.”
Từ Tri Phàm ngồi chồm hổm bên cạnh cười ra tiếng.
Nhóm bảy người bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, cùng nhau cười một hồi.
“Ừ.” Khấu Thầm không đổi sắc mặt gật đầu.
Hoắc Nhiên nhìn về phía bọn họ, Khấu Thầm vội vàng cười với cậu.
Lúc này không còn mấy người nữa, trận đấu của bọn họ rất sát sao.
Người anh em kế tiếp hô luôn độ cao một mét bảy hai, một lần thất bại, một lần thành công, thế là lại muốn tăng một mét bảy tư.
Mọi người bắt đầu vỗ tay cho cậu ta, Hoắc Nhiên cũng vỗ tay một hồi.
Nhưng mà lần này không thành công.
Đến lượt Hoắc Nhiên, Khấu Thầm bỗng nhiên có hơi căng thẳng, lúc mọi người cổ vũ cho Hoắc Nhiên, cậu chỉ nhìn chăm chú không nhúc nhích.
Độ cao một mét bảy hai Hoắc Nhiên một lần nhảy thử thành công.
Tiếp theo là một mét bảy tư.
Khấu Thầm cảm thấy Hoắc Nhiên có hơi thần kỳ, chỉ cần Hoắc Nhiên có thể nhảy qua thì khoảng cách với xà ngang đều là năm centimet, nếu như cậu nâng đến một mét tám, có phải vẫn có thể nhảy một mét tám lăm không.
“Đương nhiên có thể.” Lúc Hoắc Nhiên nghỉ ngơi đứng trước mặt Khấu Thầm trả lời nghi vấn của cậu, “Lúc tôi nhảy một mét sáu Hồ Dật nói có khoảng cách hơn mười centimet đó, bây giò chỉ mới mấy centimet thôi.”
“Đến.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Nghỉ một lát.” Khấu Thầm vỗ đùi của mình, “Lát nữa trực tiếp nhảy một mét tám luôn đi, bây giờ chỉ còn một đối thủ, tôi đoán là cậu ta phá kỷ lục trường, cậu có nhảy cũng là hạng hai.”
“Ừ.” Thật ra Hoắc Nhiên đúng là nhảy có hơi mệt, mặt đất đã bị nhóm bảy người bọn họ chiếm hết rồi, với lại tư thế ngồi đất thật sự không thoải mái lắm, cho nên đùi Khấu Thầm vẫn rất có sức hấp dẫn, nhưng dù gì Khấu Thầm cũng vừa chạy xong 1000 mét, cậu có hơi chần chừ, “Cậu mệt không?”
Khấu Thầm lắc đầu.
Hoắc Nhiên đặt mông ngồi xuống.
Thoải mái.
Cậu lại dựa vào người Khấu Thầm, duỗi chân ra, thư giãn một chút.
“Lát nữa cậu giành được hạng hai.” Khấu Thầm ôm eo của cậu, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đến căn tin.”
“Làm gì cơ?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu.
“Ăn đồ nướng đó.” Giang Lỗi lại gần nhỏ giọng nói, “Đều đã cầm đến căn tin, hôm qua Khấu Thầm đã nói với mấy dì hết rồi, chế biến giúp chúng ta.”
“À.” Hoắc Nhiên vừa nghe xong lặp tức thấy đói, bụng lại còn kêu rột một tiếng kèm theo.
May mà xung quanh tiếng người huyên náo.
Nhưng mà Khấu Thầm đang nhìn cậu cười.
“Cười khỉ gì?” Hoắc Nhiên lườm Khấu Thầm.
“Chấn động hết rồi.” Cánh tay Khấu Thầm đang ôm eo cậu thu lại, búng mấy cái lên trên bụng cậu.
“Đệt.” Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn hạng nhất tạm thời đang chuẩn bị nhảy ở trên sân, “Động tĩnh lớn như vậy à? Không thể nào đâu?”
“Ngoan, ráng một chút.” Khấu Thầm cười nói, “Lát nữa phần của tôi đều cho cậu hết.”
————
Lảm nhảm: Chương này dịch trong lúc đầu óc hơi không ổn, nên nếu có lỗi thì bỏ qua giùm tui nha, sẽ beta lại sau ;;v;;