Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 38:




Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên cảm thấy vết thương trên eo mình không sao hết, nhưng có thể sẽ bị Khấu Thầm siết chặt đến nguy hiểm tính mạng.
Cái ôm này của Khấu Thầm dùng sức rất nhiều, cánh tay cứ thu chặt lại, Hoắc Nhiên cảm thấy sắp sửa không hô hấp nổi rồi.
Cũng may lúc này Hứa Xuyên đến kéo cánh tay Khấu Thầm ra: “Được rồi được rồi, Hoắc Nhiên bị mày siết đến độ nói không ra hơi rồi kìa.”
Khấu Thầm lại kiên trì ôm mấy giây nữa mới buông tay ra, nhìn Hoắc Nhiên chậc một tiếng: “Nhiêu đây đã nói không ra hơi rồi? Cùi bắp.”
Hoắc Nhiên vốn dĩ bị cái ôm này của Khấu Thầm làm cho cảm nhận sâu sắc được nỗi cảm động của Khấu Thầm, thậm chí cậu cũng có hơi bị bản thân làm cho cảm động, kết quả Khấu Thầm vừa thả tay ra đã hiện nguyên hình.
Cậu thở dài: “Dù sao tôi cũng bị thương mà.”
Vén áo lên nhìn lại lần nữa, lúc này đỡ rồi, chút máu rướm ra cũng đã hết, thật sự đã kết vảy.
Sau khi đưa Đào Nhụy về lại chỗ trị bệnh, Đào Nhụy lấy điện thoại bắt đầu gọi điện, về phần là gọi báo cảnh sát hay là muốn báo cho ba mẹ của gã bạn trai cũ, bọn họ đều không tiện nghe, đi về khán đài của lớp mình.
“Hoắc Nhiên, mày mẹ nó đúng là anh em tốt mà.” Trên đường đi Ngụy Siêu Nhân đã nói được bảy tám lần rồi.
“Phản ứng cũng nhanh đó.” Giang Lỗi nói, “Đổi lại là tao, thấy rõ người, lại thấy rõ trên tay có đồ, lại nghĩ có cần nhào đến không, nhào đến thế nào…”
“Làm gì có nhiều thời gian nghĩ mấy cái đó.”  Hoắc Nhiên nói, “Đổi lại là mày thử một lần liền biết.”
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Sau này chỉ cần cậu nói một câu, dù là chuyện gì…”
“Làm gì hả.” Hoắc Nhiên phì cười, “Cho dù vừa rồi tôi không ngăn lại thì cũng chỉ là một cái bấm móng tay, có cho gã mười phút đi nữa thì đâm ra được cái gì chứ.”
“Đó là bây giờ chúng ta đã biết là bấm móng tay, lúc ấy đều tưởng là dao, chẳng phải mày cũng nghĩ là dao sao.” Từ Tri Phàm nói xong vỗ vai Khấu Thầm, “Dù là chuyện gì, nói tiếp đi.”
Khấu Thầm lập tức quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: “Cậu nói một câu, dù là chuyện gì tôi đều bất chấp nguy hiểm mà làm.”
“Được.” Từ Tri Phàm cười lại vỗ một phát lên lưng Khấu Thầm.
“Mày hùa theo cái gì hả.” Hoắc Nhiên nhìn Từ Tri Phàm, “Từ khi nào mày trở nên không chững chạc như này rồi.”
“Tao không chững chạc sao?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Chững chạc nhất trong mấy người chúng ta nhỉ.” Hứa Xuyên nói, “Mỗi lần nhìn thấy tao đều muốn gọi anh trai.”
“Đừng, anh Xuyên.” Từ Tri Phàm cười nói.
Sau khi về lại khán đài nghỉ ngơi không bao lâu, các môn buổi chiều đã tiếp tục bắt đầu.
Trận chung kết 100 mét bắt đầu trước tiên, khi Hoắc Nhiên đến điểm danh, người của lớp bọn họ đã hăng hái chia thành hai bộ phận, chiếm cứ chỗ có lợi ở vạch xuất phát và vạch đích.
“Vết thương của cậu.” Khấu Thầm đứng ở sau lưng Hoắc Nhiên, ôm vai cậu, nhỏ giọng nói ở bên tai cậu, “Không ảnh hưởng chứ?”
“Giống như vết muỗi chích mà thôi.” Khấu Thầm nói.
“Cậu thảm như vậy à.” Khấu Thầm nói, “Bị muỗi chích một cái có thể thành như vậy?”
“Im miệng, cậu giữ lại mấy câu lát nữa cổ vũ tôi rồi hét đi.” Hoắc Nhiên nói, cậu nghe thấy trọng tài gọi tên cậu, đánh một cái trên tay Khấu Thầm, “Buông tay.”
“Cố lên!” Khấu Thầm buông tay ra, quay đầu lại dựa lên người Hứa Xuyên.
“Đừng chạy theo tôi, giữ chút sức cho 400 mét.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Khấu Thầm đáp.
100 mét ngoại trừ Lưu Vũ, Hoắc Nhiên không còn đối thủ khác.
Năm ngoái cậu không đăng ký môn gì hết, nếu sớm biết quan hệ với hai người Lưu Vũ căng thẳng thành thế này, năm ngoái đã theo dõi rồi, hai người họ đăng ký môn gì thì cậu đăng ký môn đó.
Cho mấy người tức chết.
Các tuyển thủ vào vị trí, Lưu Vũ ở đường thứ nhất, Hoắc Nhiên đường thứ hai, Khấu Thầm rất hài lòng với vị trí này.
“Tao qua đó.” Khấu Thầm nói.
“Chẳng phải không chạy cùng sao?” Hứa Xuyên hỏi.
Người xem chung kết nhiều, bên đường chạy đều là người, lúc này chạy cùng đã không chạy được rồi.
“Không chạy cùng.” Khấu Thầm nói, “Tao đứng đó thôi, mỗi bên một người, hù chết anh ta.”
“… Có tác dụng không?” Hứa Xuyên có hơi nghi ngờ.
“Có, chỉ cần Hoắc Nhiên không bảo tao biến.” Khấu Thầm nói.
“Tao cảm thấy nó chắc chắn sẽ bảo mày biến.” Hứa Xuyên nói.
Khấu Thầm cười đi đến đó, đứng bên cạnh đường chạy, nhẹ nhàng nhảy tại chỗ mấy cái.
Hoắc Nhiên lập tức phát hiện ra Khấu Thầm, quay đầu qua.
Khấu Thầm cười với cậu, liếc mắt qua chỗ Lưu Vũ một cái, đầu tiên thì Hoắc Nhiên không có biểu cảm gì hết, sau đó có lẽ đã hiểu ý của Khấu Thầm, cong môi.
Thế là hai người cứ như vậy mỗi người đứng một bên, bình tĩnh mỉm cười mấy giây.
Lập tức Lưu Ninh có hơi không tự nhiên, liếc hai bên mấy cái.
Tố chất tâm lý của tên này thật sự không ổn, lúc súng lệnh vang lên, mắt thường Khấu Thầm cũng có thể nhìn ra được là Hoắc Nhiên xông ra trước.
“Hoắc Nhiên cố lên! Hoắc Nhiên cố lên!” Người trong lớp nháy mắt liền bắt đầu hét lên, tiếng cổ vũ được kết nối với chỗ vạch đích, “Hoắc Nhiên! Hoắc Nhiên!”
“Mẹ nó tao không biết là Hoắc Nhiên có thể chạy nhanh đến thế đó!” Giang Lỗi nhảy lên gào, “Có nhìn thấy không! Hạng 1! Lưu Vũ không đuổi kịp nó!”
“Thấy rồi.” Khấu Thầm bình tĩnh nhìn Hoắc Nhiên dẫn trước Lưu Vũ một khoảng, nhịp tim đập thình thịch cảm thấy trận đấu mà không kết thúc thì xương sườn của cậu sắp gãy luôn rồi.
Vạch đích phát ra tiếng thét chói tai, Hoắc Nhiên hạng nhất.
Người ở đây lúc này mới  chạy đến đích.
Hoắc Nhiên chen ra khỏi đám người, chỉ đường chạy bên kia: “Khấu Thầm, 400 mét của cậu sắp chạy rồi!”
“Ừ.” Khấu Thầm nhảy nhảy, vẻ mặt không sao hết, “Còn chưa bắt đầu điểm danh nữa.”
“Lát nữa ba bước nhảy xa cũng sắp bắt đầu.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi nghĩ một chút, chạy xong 400 thì lập tức đến nhảy xa ba bước có khi nào mệt quá không, hay là cậu bỏ một…”
“Không cần.” Khấu Thầm nói, “Bây giờ tôi đang trong trạng thái phấn khích.”
“Phấn khích chuyện gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Đời này của tôi, vậy mà có thể gặp được người chắn dao cho tôi.” Khấu Thầm cúi người thắt chặt dây giày lại, “Chỉ với chuyện này, tôi chạy xong 400 mét lại nhảy xong ba bước nhảy xa, còn có thể chạy tiếp 5 km nữa kìa.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm không nói gì.
“Thật.” Khấu Thầm thắt xong dây giày lại tiện tay xoa xoa trên bắp chân của Hoắc Nhiên, “Lát nữa tôi phải gọi cho chị tôi.”
“Gọi điện cho chị cậu?” Hoắc Nhiên nhanh chóng nhấc chân lên.
“Nói cho chị ấy biết có người chắn dao cho tôi.” Khấu Thầm đứng thẳng người, cười vô cùng xán lạn.
Hoắc Nhiên không biết là Khấu Thầm sẽ để ý chuyện này đến vậy, thật ra lúc đó nếu như đổi lại là Từ Tri Phàm bọn họ đứng ở đấy, chắc mình cũng sẽ nhào đến thôi.
Nhưng mà nói thật, trước chuyện này, cậu thật sự chưa từng nghĩ rằng mình là con người như thế.
Anh dũng đến vậy.
Hoắc Nhiên sau khi suy nghĩ mấy giây lại nhìn chằm chằm Khấu Thầm, nhắc nhở bản thân đừng có nhanh như vậy đã nhất trí với suy nghĩ của Khấu Thầm.
Nhưng mà có thể nhìn ra được trạng thái của Khấu Thầm không phải cố ý khoa trương, Khấu Thầm đúng là rất phấn khích.
400 mét ngay cả chiêu trò cũng không giở ra, trực tiếp vọt đến hạng nhất, khoảng cách với hạng hai càng kéo càng lớn, lúc đến đích đã dẫn trước hạng hai gần 50 mét rồi, quần chúng vô cùng đã ghiền, mấy nữ sinh bên cạnh Hoắc Nhiên hét đến mức khàn giọng.
400 mét bên này vừa kết thúc, ba bước nhảy xa bên kia đã sắp bắt đầu, Hoắc Nhiên chạy đến đó giúp Khấu Thầm điểm danh.
“Ba bước nhảy xa cũng có nhiều người xem đến vậy sao?” Một nữ sinh phụ trách điểm danh hỏi.
Lúc này Hoắc Nhiên mới chú ý thấy bên cạnh đã có rất nhiều người đứng vây quanh.
“Cậu nhìn tên xem.” Một nữ sinh nhắc cô, “Khấu Thầm đó.”
“À.” Nữ sinh điểm danh ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên.
“Tôi không phải Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên vội nói, “Cậu ấy lập tức đến đây, tôi chỉ giúp cậu ấy điểm danh thôi.”
“Ờ.” Nữ sinh đáp.
Lúc Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn thấy Khấu Thầm đi đến đây lập tức thở phào một hơi, nhanh chóng rời khỏi bục điểm danh.
“Tôi có trâu bò không?” Khấu Thầm hỏi.
“Trâu.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Lát nữa lại trâu thêm một lần, fan của cậu đều đến hết rồi.”
“Thật ra tôi.” Khấu Thầm cười, “Không biết.”
“Cái gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Ba bước nhảy xa, không biết, chưa từng học.” Khấu Thầm nói, “Quỷ mới biết mẹ nó phải nhảy thế nào.”
“Vậy bây giờ mày mau mau học với quỷ một chút đi.” Hồ Dật có hơi lo lắng, “Nếu không lát nữa thi kiểu gì?”
“Học con khỉ.” Khấu Thầm vẫn trưng vẻ mặt thoải mái, “Để nhóm nữ sinh này thất vọng đi, yêu tôi cậu sợ rồi sao…”
“Lưu Nghị!” Hoắc Nhiên không nghe Khấu Thầm lên cơn, gọi một học sinh thể thao trước đây học cùng lớp, “Lát nữa có phải ông cũng nhảy không?”
“Phải.” Lưu Nghị đi đến, chào hỏi với mấy người bọn họ, “Sao thế? Tui không nhường đâu.”
Hoắc Nhiên thở dài: “Con khỉ, ai bảo ông nhường…”
“Con khỉ cũng không được.” Lưu Nghị cười nói.
“Haiz!” Hoắc Nhiên bất đắc dĩ, “Mau, ông nói cho Khấu Thầm biết ba bước nhảy xa nhảy thế nào đi, bước chân gì đó, bằng không lát nữa cậu ta chạy đứng thẳng nhảy xa nữa.”
“Phiền ông rồi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên nhìn Khấu Thầm, vốn dĩ nghĩ rằng với tính cách của Khấu Thầm, chắc chắn sẽ từ chối, không ngờ lại phối hợp đến vậy.
Nhưng mà chút thời gian này Lưu Nghị cũng không dạy được gì nhiều lắm, chỉ có thể đại khái nói cho Khấu Thầm biết quy tắc với nội dung chủ yếu, sau đó lại làm mẫu một lần cho cậu.
Khấu Thầm cũng chạy thử theo mấy lần, Lưu Nghị lại chỉnh sửa tư thế cho cậu một chút.
“Ông chưa từng học sao?” Lưu Nghị có hơi nghi ngờ, “Trông không giống chưa từng học.”
“Thật sự chưa từng học, lúc cấp 2 nhảy lung tung với bạn mà thôi.” Khấu Thầm nói.
“Được đó, thiên phú rất tốt.” Lưu Nghị nói, “Có hứng thú đến đội điền kinh trường không?”
“Cậu ấy ở đội bóng rổ.” Hoắc Nhiên vội nói.
“Không có quy định không thể tham gia hai đội đúng không?” Lưu Nghị nói.
“Đừng có cướp người với tôi trong lúc này được không bạn học?” Hoắc Nhiên nhíu mày, thật sự buồn bực.
“Được thôi.” Lưu Nghị nhìn Khấu Thầm, “Mấy ngày nữa tui tìm ông nha, Khấu Thầm.”
“Ừ.” Khấu Thầm đáp.
“Ừ gì mà ừ?” Sau khi chờ Lưu Nghị đi Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn Khấu Thầm, “Ừ cái gì?”
“Thì tùy tiện ừ ừ thôi.” Khấu Thầm nói.
“Cậu là người của đội bóng rổ, người của tôi, hiểu chưa? Huấn luyện chỗ tôi mười lần cậu chỉ đến ba lần rưỡi mà cậu còn qua điền kinh? Nếu như cậu đến đội điền kinh thì tôi xóa luôn tên cậu trong đội.” Hoắc Nhiên nói.
“Không đi.” Khấu Thầm chậc một tiếng, “Đội bóng rổ cũng vì cậu mới vào, tôi đến đội điền kinh làm gì.”
Khấu Thầm thật sự là một mầm non tốt của điền kinh, chạy bộ và nhảy xa đều ngoài dự đoán của mọi người.
Ba bước nhảy xa vốn dĩ không có ai biết, bao hết top 3 từ trước đến nay đều là học sinh thể thao, năm nay tham gia nhảy xa là hai học sinh thể thao, Khấu Thầm sau khi học gấp mấy cái liền nhảy đến tận hạng ba.
Hoắc Nhiên nhìn lúc bóng dáng của Khấu Thầm từ không trung lướt qua có hơi ngẩn ngơ.
Kỹ năng này có thể là do lúc nhỏ nhảy hàng rào nên luyện ra được?
“Danh tiếng này.” Giang Lỗi nói, “Ghen tị ghê, lúc nào tao mới có được bản lĩnh này.”
“Chẳng phải mày đăng ký hai người ba chân rồi sao?” Hoắc Nhiên nói.
Giang Lỗi không thể hẹn được Lộ Hoan cùng nhau tham gia hai người ba chân, nhưng mà Lộ Hoan đồng ý chiều mai cổ vũ cho cậu ta với Ngụy Siêu Nhân, thế là cậu ta chỉ có thể cưỡng chế kéo Ngụy Siêu Nhân đăng ký.
“Siêu Nhân sẽ kéo tạ tao mất.” Giang Lỗi thở dài.
“Tao kéo tạ mày? Mày trâu bò như thế thì có thể ôm tao chạy nè.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“U sầu.” Giang Lỗi nói, “Không ôm nổi.”
Hội thao kết thúc, mọi người đến căn tin ăn, Khấu Thầm đi ở cuối cùng đang gọi điện thoại.
“Có phải gây hoạ rồi không?” Khấu Tiêu vừa nghe điện thoại liền nói câu này.
“Có thể mong em tốt chút không.” Khấu Thầm nói.
“Vậy thì sao thế?” Khấu Tiêu hỏi, “Hết tiền rồi?”
“Không phải.” Khấu Thầm nói, “Hôm nay Hoắc Nhiên chắn một dao giùm em.”
“Gì cơ!” Khấu Tiêu lập tức cao giọng, “Ai đâm Nhiên Nhiên? Em đánh nhau với ai? Ai lợi hại đến mức còn dám cầm dao! Em vậy mà để Nhiên Nhiên chắn dao cho em, em để người ta đánh què giò rồi à! Ở chỗ nào! Chị với lão Dương đến liền…”
“Chị, chị, Khấu Tiêu!” Khấu Thầm ngắt lời cô, “Nghe em nói xong được không? Hoắc Nhiên không sao, chỉ trầy da chút thôi.”
“Cái dao cùi gì vậy?” Khấu Tiêu hỏi, thở phào nhẹ nhõm.
Khấu Thầm đơn giản kể chuyện hồi trưa lại một lần: “Thế nào, Hoắc Nhiên được lắm đúng không?”
“Hai đứa ra ngoài đi.” Khấu Tiêu nói, “Chị mời Nhiên Nhiên ăn một bữa.”
“Bây giờ tụi em đang đến căn tin rồi.” Khấu Thầm nói.
“Ra ngoài ăn khuya.” Khấu Tiêu nói, “Tám giờ rưỡi chị đến đón hai đứa.”
“Tám giờ rưỡi ăn khuya?” Khấu Thầm giật mình.
“Không thì sao? Ký túc xá mấy đứa mười giờ đóng cửa, chị mời bữa cơm còn phải bao chỗ ở luôn à?” Khấu Tiêu nói.
Lúc bị Khấu Thầm lôi ra ngoài cổng trường, Hoắc Nhiên có hơi cạn lời: “Không cần long trọng như vậy đâu. Thật đó, đổi lại là ai có lẽ tôi cũng sẽ nhào đến thôi.”
“Nhưng mà lúc đó là tôi.” Khấu Thầm đẩy cậu lên ghế sau.
“Chị, anh Dương.” Hoắc Nhiên chào hỏi với lão Dương và Khấu Tiêu.
“Nhiên Nhiên, em đừng khách sáo với chị.” Khấu Tiêu nói, “Chị mời em đi ăn là để cho đỡ sợ, người sau đó dập đầu, máu chảy đầu rơi vì em là Khấu Thầm, sau này em muốn sai khiến nó thế nào thì sai thế đó, đừng nương tay.”
Lại máu chảy đầu rơi, Hoắc Nhiên mạnh mẽ cảm thấy cái từ này có lẽ là Khấu Tiêu truyền cho Khấu Thầm.
“Thật ra…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy bên tai có một âm thanh thở phì phì, làm cậu sợ đến mức nhanh chóng quay đầu, lập tức kêu lên, “Ôi!”
Cái đầu của Soái Soái từ cốp sau thò đến, thở phì phì về phía Khấu Thầm.
“Chó ngoan, anh nhớ mày muốn chết.” Khấu Thầm ôm đầu Soái Soái túm về phía trước, dưới sự trợ giúp của cậu Soái Soái nhanh chóng từ trong cốp sau chen đến ghế sau, Khấu Thầm vừa ôm nó liền xoa một trận, “Sao lại dẫn đồ ngốc này ra ngoài?”
“Ba nói hôm qua vòng bạn bè của em đăng chó nhà người ta, còn là shiba, shiba ngốc cỡ nào, liền đoán là em nhớ đồ ngốc này, bảo dẫn ra ngoài gặp mặt.” Khấu Tiêu nói.
“Đến ôm anh Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên.
“Đừng…” Hoắc Nhiên còn chưa kịp nói xong, Soái Soái đã nhào lên trên người cậu, điên cuồng dụi lên trên mặt trên vai cậu, Hoắc Nhiên ôm lấy nó, cảm thấy giống như đang ôm một cái chăn, đã ghiền cực kỳ.
“Thoải mái chứ!” Khấu Thầm cùng Soái Soái nhào lên trên người cậu, sau đó lại kéo Soái Soái xuống ghế, nằm sấp lên người Hoắc Nhiên.
Nhưng Soái Soái cũng không từ bỏ, lại ở bên chân Hoắc Nhiên nhào lên.
“Á…” Hoắc Nhiên nghiêng đầu, dựa cửa sổ.
Một người một chó cứ như vậy cùng nhau quậy trên người Hoắc Nhiên, nóng nảy của cậu cũng bị mài sạch, mặt dán lên cửa xe nhìn ra ngoài, cảm thấy bên cạnh mình có hai con chó đang chơi đùa.
Lúc xe chạy đến ngã tư chờ đèn đỏ, Hoắc Nhiên nhìn thấy bên kia đường có một người đứng ở trước chỗ băng qua đường, những người khác đều đã băng qua đường, chỉ có mình người đó còn đứng đó không nhúc nhích.
Sau khi nhìn rõ gương mặt người đó, Hoắc Nhiên ngồi thẳng dậy.
“Sau thế?” Khấu Thầm hỏi.
“Không có gì.” Hoắc Nhiên lại nhìn chằm chằm người kia một hồi, lấy điện thoại ra.
“Tri Phàm, qua đối diện không?” Giang Lỗi hỏi, “Anh Xuyên bảo qua kia đánh bài.”
“Lát nữa, tụi mày qua trước đi.” Từ Tri Phàm ấn tắt màn hình.
Chờ mấy người ký túc xá qua đối diện rồi, cậu ta mới lấy điện thoại ra mở lên, trên đó là một tin nhắn Hoắc Nhiên gửi đến.
– Vừa rồi tao nhìn thấy ba mày, đứng ngẩn người ở ngã tư, mày có cần gọi điện cho chú ấy không?
– Gọi rồi, không nghe
Từ Tri Phàm trả lời lại một tin nhắn.
– Mẹ mày vẫn chưa có tin tức sao?
– Chưa có
“Nói chuyện với ai vậy?” Khấu Thầm tiến đến gần.
“Không ai hết.” Hoắc Nhiên nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi quần.
“Đm.” Khấu Thầm ngạc nhiên, “Tôi cũng chẳng muốn coi, chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Tôi biết.” Hoắc Nhiên cười với cậu, “Tôi chỉ là…”
“Chuyện riêng chuyện riêng.” Khấu Thầm nằm úp sấp bên chân Hoắc Nhiên, ôm Soái Soái đến, vùi mặt vào trong lông ở trên cổ nó, “Biết rồi!”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, cảm thấy hành động vừa rồi của mình có hơi rõ ràng quá, thế là đưa tay gảy gảy trên đỉnh lỗ tai của Khấu Thầm: “Dỗi rồi à?”
“Đừng tự coi mình là đúng cậu không có bản lĩnh khiến tôi dỗi.” Khấu Thầm hất tay Hoắc Nhiên ra, buồn bực ở trong lông Soái Soái trả lời lại.
“Chém gió à.” Khấu Tiêu nói, “Tóm người nào dỗi người đó chính là em.”
“Em muốn cắt đứt quan hệ chị em với chị.” Khấu Thầm nói.
“Nhìn thấy chưa.” Khấu Tiêu chỉ Khấu Thầm nói với Hoắc Nhiên, “Chỉ một giây đã dỗi với chị rồi, em có tin không lão Dương nói thêm một câu, nó quay đầu liền cắn với lão Dương.”
Hoắc Nhiên bật cười, gãi lông trên đầu Soái Soái.
———
Lảm nhảm: Lần giận nhau đầu tiên của hai bạn trẻ =v= đoán xem ai làm huề trước nào~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.