Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 43:




Dịch: LTLT
Lúc này trời đã rất lạnh rồi, mặc dù Khấu Thầm đã mặc một cái áo khoác dài nhưng đứng ở nơi đầu hẻm gió bấc tập trung thổi thế này vẫn cảm giác bản thân giống như bị thổi lạnh thấu người.
Nhưng Hoắc Nhiên vẫn ngồi ngẩn người ở trên ghế sắt, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.
Khóc thì giống như chưa từng khóc, nhưng khóe mắt vẫn luôn ướt, thỉnh thoảng sẽ có một chút ánh sáng nhỏ xíu cứ trượt xuống cằm.
Hoắc Nhiên không nói gì, Khấu Thầm cũng không tìm được lời gì để nói, cứ đứng như vậy mấy phút.
Hoắc Nhiên mặc ít hơn cậu, lúc này chắc đã sớm bị thổi lạnh run rồi, nhưng Khấu Thầm lại không dám lên tiếng.
Chuyện này nghĩ kiểu nào cũng đều là do cậu gây ra, nếu cậu không xách oắt con kia lên thì có thể bác gái sẽ không nói ra câu nói đó, Hoắc Nhiên cũng không sao rồi.
Nhưng oắt con kia thật sự ồn ào khiến cậu thấy bực bội, tên anh họ còn không ngừng mượn cớ đánh mắng oắt con để chửi xéo sang Hoắc Nhiên, cậu không thể nhịn được.
Nếu không phải chuyện làm lạp xưởng ít nhiều có chút uy hiếp với cậu, cộng thêm đó là họ hàng của Hoắc Nhiên, thì cậu đã không xách oắt con kia mà trực tiếp xách cha của oắt con rồi.
Bây giờ trong đầu cậu rất rối, không tổ chức được ngôn ngữ, một là không biết an ủi Hoắc Nhiên thế nào, hai là làm thế nào cũng không khống chế được, cứ suy nghĩ câu nói của bác gái rốt cuộc có ý gì.
Lại đứng thêm mấy phút, Khấu Thầm thật sự không chịu lạnh được nữa, nếu đã không mở miệng, vậy thì dùng tay thôi.
Cậu lấy dũng khí, chậm rãi vươn tay ra, khẽ đụng lên trên cằm Hoắc Nhiên.
Cằm Hoắc Nhiên vẫn đang ướt, cậu đụng một chút, Hoắc Nhiên cũng không có chửi cậu.
Chần chừ mấy giây, cậu lấy khẩu trang từ trong túi ra, lau mấy cái ở trên cằm Hoắc Nhiên.
Cuối cùng Hoắc Nhiên cũng nhúc nhích, ngước mắt nhìn cậu: “Cậu không có khăn giấy sao?”
“Không có.” Khấu Thầm có hơi lúng túng, “Lúc tôi ra ngoài đổi áo khoác.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên cúi đầu mò mò trong túi của mình, cũng chỉ mò ra được một cái khẩu trang.
Sau khi thở dài, cậu kéo góc áo khoác của Khấu Thầm đến, lau lên mặt.
“Quần áo cậu mặc trên người cũng là đồ của tôi.” Khấu Thầm nói, “Dùng cái đó lau là được.”
“Lau rồi.” Hoắc Nhiên nhìn tay áo, “Có thể còn có nước mũi… Cậu không có khiết phích chứ?”
“Không có.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà nếu như cậu thật sự chùi nước mũi thì cũng không cần đặc biệt nói với tôi đâu, dù tôi không có bệnh khiết phích.”
Hoắc Nhiên bật cười, cười mấy tiếng lại cúi đầu lau mắt.
Khấu Thầm nhìn mà thấy khó chịu, trước đây chú chim vành khuyên Nhật mà nhà Ngụy Siêu Nhân nuôi ba năm mất, cậu đã thấy khó chịu cùng Ngụy Siêu Nhân cả một buổi, huống hồ là Hoắc Nhiên như này.
Cậu kéo áo khoác mình lên, quấn lấy người Hoắc Nhiên, dùng áo của mình bao Hoắc Nhiên lại, ôm lấy.
Có thể cản chút gió, còn có thể yên tâm khóc một chút.
Nhưng mà hình như Hoắc Nhiên đã khóc xong rồi, ở trong áo không được bao lâu đã vỗ vỗ lên mông Khấu Thầm.
“Đỡ chút nào chưa?” Khấu Thầm mở áo ra, cúi đầu nhìn Hoắc Nhiên.
“Không sao rồi.” Hoắc Nhiên đứng lên, lấy khẩu trang che trên mặt, hít sâu một hơi, “Tôi phải mau chóng đến bệnh viện, cầm quần áo của bà nội đến đó, bà rất chú trọng chuyện này.”
“Tôi đặt xe.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra đặt xe, lại nói thêm một câu, “Tôi đi với cậu nhé.”
“Không cần đâu…” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm lập tức buồn rầu, nghẹn ở cổ họng không nói ra được.
Nhưng Hoắc Nhiên ngừng một giây, lại đổi lại: “Được, cậu đi với tôi đi.”
Khấu Thầm ngước mắt nhìn cậu.
“Nhưng mà tuyệt đối đừng nói chuyện vừa rồi với ba mẹ tôi.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừm.” Khấu Thầm vội dùng sức gật đầu.
Cậu rất muốn hỏi lời bác gái nói rốt cuộc là chuyện gì, nhưng có cho cậu tám trăm cái gan rùa cậu cũng không dám mở miệng hỏi bây giờ, cậu sợ cơn giận vừa rồi chưa bùng phát hết của Hoắc Nhiên sẽ ập lên trên người mình.
Nhưng cậu không ngờ là khi Hoắc Nhiên đi ra khỏi ngõ hẻm đứng chờ xe lại nói: “Sau khi đến bệnh viện tôi sẽ nói với cậu đã xảy ra chuyện gì.”
“Thật ra…” Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên nói thế này, bỗng nhiên lại có hơi xấu hổ, sợ là sau “chuyện riêng” của Từ Tri Phàm, Hoắc Nhiên lo lắng cậu nghĩ nhiều quá, cậu do dự một chút, “Nếu như không muốn nói, cũng không sao.”
Tuy rằng cậu rất muốn biết, nhưng phản ứng vừa rồi của Hoắc Nhiên, rõ ràng là chuyện khiến Hoắc Nhiên cực kỳ không vui.
“Thật sao?” Hoắc Nhiên nghiêng mặt nhìn cậu.
“Giả đó.” Khấu Thầm một giây đã từ bỏ rồi.
Bà nội Hoắc Nhiên là một bà lão mập mạp cười tủm tỉm, trông sức khỏe rất tốt, lúc Hoắc Nhiên dẫn Khấu Thầm vào phòng bệnh còn muốn xuống giường rót nước cho hai người.
“Bà đừng nhúc nhích.” Hoắc Nhiên nói, “Hai đứa con còn bắt bà rót nước cho à.”
“Bạn học này chưa từng gặp mặt nè.” Bà nội nói.
“Bạn học nào của thằng bé mẹ cũng chưa từng gặp hết.” Mẹ Hoắc đứng bên cạnh nói.
“Bạn học này đẹp trai.” Bà nội nói, “Con nít bây giờ đều trông rất đẹp.”
“Cũng không chắc đâu ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Hôm nào con dẫn bà đi gặp một người xấu trai để bà mở rộng tầm mắt.”
Bà nội cười không ngừng lại được.
Khấu Thầm ngồi bên giường: “Xấu trai chắc chắn có, nhưng mà con chắc chắn là người đẹp trai nhất.”
“Phải.” Bà nội gật đầu.
Ba Hoắc không ở phòng bệnh, điều dưỡng mà mẹ Hoắc mời cho bà nội đã xếp quần áo hai người đem đến vào trong tủ, Khấu Thầm ở bên cạnh có hơi căng thẳng, so với sự thản nhiên lần trước gặp ba Hoắc, lần này có cảm giác chột dạ giống như vừa rồi mình ăn hiếp Hoắc Nhiên thì bị mẹ người ta bắt gặp vậy.
“Lần trước nghe chú Hoắc nói đến con, còn rất lợi hại nữa phải không.” Mẹ Hoắc nhìn cậu, “Đánh nhau rất đỉnh.”
“Không ạ.” Khấu Thầm xoa mũi, cười cười, “Đánh không lại Hoắc Nhiên ạ.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Đánh không lại Hoắc Nhiên vậy thì không đỉnh chút nào rồi, Hoắc Nhiên vô dụng mà.” Mẹ Hoắc ôm Hoắc Nhiên, xoa lên đầu cậu.
Tóc Hoắc Nhiên lập tức bị xoa đến mức dựng thẳng lên, cậu thở dài: “Bạn con còn ở đây nè, chừa cho con chút mặt mũi đi.”
“Được rồi, hai đứa đi chơi đi, hiếm khi có thêm hai ngày nghỉ, chỗ bà nội giờ cũng không có việc gì.” Mẹ Hoắc nói, “Buổi tối hai đứa tự ăn gì đó, nếu không muốn ở một mình, thì tìm ai đến nhà chơi đi…”
“Con đi.” Khấu Thầm nhân cơ hội lập tức nói.
“Vậy được đó.” Mẹ Hoắc nói xong lấy ví tiền, nhét vào trong túi Hoắc Nhiên mấy tờ, “Mua chút đồ ăn vặt trái cây gì đó, lúc tối chơi game xem phim thì ăn.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Khi ra khỏi bệnh viện, trời vốn âm u giờ đã đen kịt, Khấu Thầm nhìn điện thoại: “Đi đâu ăn đây? Cậu muốn ăn gì?”
“Lẩu có đặt được không?” Hoắc Nhiên hỏi.
Khấu Thầm ngẩn người: “Có, gọi lẩu về sao?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên kéo cổ áo, “Không khí tệ quá, không muốn ở lâu bên ngoài, mắt đã hơi đau rồi.”
“Được.” Khấu Thầm gọi xe, “Đến… Nhà cậu sao?”
“Phải.” Hoắc Nhiên nói, “Tối cậu ở nhà tôi đi, trước đây nếu tôi ở nhà một mình đều gọi đám Từ Tri Phàm qua, lần này tâm trạng Hồ Dật cũng không ổn, Từ Tri Phàm… thì trong nhà có việc, không gọi bọn họ nữa.”
“Được.” Khấu Thầm bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn trước đó không ít.
Khi lẩu đặt được đưa đến, Hoắc Nhiên có hơi giật mình, cậu cảm thấy đặt bên ngoài có lẽ là đưa nước lẩu với nguyên liệu, tự mình nấu nước.
Không ngờ rằng lại đem đến một thùng đồ ăn siêu lớn, trong đó là một nước lẩu đã nấu xong, còn có một bịch rau với tương.
“Cái này thuận tiện ghê.” Hoắc Nhiên nói.
“Nồi nhà cậu đặt ở đâu vậy?” Khấu Thầm ở trong phòng bếp hỏi.
“Tôi tìm cho.” Hoắc Nhiên vào phòng bếp, lấy chén, vá, thau cầm ra hết, lại vào lấy muỗng với đũa, chén nhỏ đựng đồ chấm, Khấu Thầm vẫn luôn đi theo sau lưng cậu, việc gì cũng không giúp được.
Sau khi cậu đặt đồ lên trên bàn xong, Khấu Thầm cuối cùng cũng có cơ hội ra tay, chia đũa rồi đặt ở bên chén, sau đó xoa tay: “Này, đủ rồi.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu: “Ở nhà cậu không làm việc nhà sao?”
“Có làm.” Khấu Thầm ngồi xuống, nhìn Hoắc Nhiên đang ấn lò vi sóng, “Dì Vương lấy chén đưa tôi, tôi bưng ra, đồ ăn cũng thế.”
“Vậy vừa rồi cậu chỉ đi vòng vòng theo tôi, cũng không giúp bưng gì hết.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu không đưa cho tôi mà.” Khấu Thầm nói.
“Ồ!” Hoắc Nhiên kêu một tiếng, “Cậu là kiểu không có cài đặt chương trình chủ động nhận đồ đúng không?”
“… Cậu đói đòn à.” Khấu Thầm bật cười.
“Uống rượu không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Nghe cậu.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên lấy chai rượu lúa mạch từ trong tủ ra: “Thử cái này đi, để mấy năm rồi, 52 độ.”
Khấu Thầm cầm chai rượu nhìn một chút, rót hai ly.
Hoắc Nhiên vẫn chưa nhắc chuyện lúc trước, cậu cũng không dám hỏi, hai người giống như tin tức thời sự với phỏng vấn tiêu điểm, vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện.
Uống hết một bình rượu, Hoắc Nhiên mới ngừng đũa, đứng lên uống ly nước, ngồi ở ghế sô pha: “Cậu dọn, biết không?”
“Biết.” Khấu Thầm gật đầu.
Dọn dẹp bàn, đương nhiên không biết, bình thường cậu đều chờ ba mình chồng chén xong, cậu mới bưng vào phòng bếp, xếp dĩa vào trong máy rửa chén thì lại là điểm mạnh của cậu.
Có điều Hoắc Nhiên vẫn luôn xem tivi, không có nhìn về phía cậu, không phát hiện lúc cậu vào phòng bếp suýt nữa quăng mấy cái chén xuống đất.
“Để đó đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Có máy rửa chén nè.” Khấu Thầm thấy trong phòng bếp có máy rửa chén, thế là kiên trì bỏ chén vào trong đó, mở máy rồi mới bước ra.
Hoắc Nhiên đang cầm điện thoại nhìn.
“Nói chuyện với ai đó.” Khấu Thầm đi đến cạnh Hoắc Nhiên, nhào vào ghế sô pha.
“Dượng hai của tôi.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm giật mình, lập tức quay đầu lại: “Sao vậy.”
“Xin lỗi.” Hoắc Nhiên nhíu mày, quăng điện thoại lên bàn trà, “Tôi đã không muốn nói rồi thì đừng có nhắc nữa được không!”
Khấu Thầm cũng không quan tâm đến lịch sự hay chuyện riêng tư gì hết, giống như chó ngậm xương nhào đến bàn trà cùng với điện thoại, nhìn thấy nội dung trò chuyện.
– Dượng xin lỗi thay cô con, chuyện em trai con chúng ta đều biết là chuyện ngoài ý muốn.
Phía dưới là một hàng chữ Hoắc Nhiên đã gõ ra nhưng không có gửi đi.
– Con không muốn nghe, đừng nói nữa được không
Khấu Thầm ngẩn người tại chỗ, mãi cho đến khi màn hình tắt rồi, cậu mới quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Em trai cậu…”
Hỏi được một nửa cậu chợt ngậm miệng, nhớ đến tin nhắn mà Hoắc Nhiên chưa gửi đi, Hoắc Nhiên không muốn nghe, không muốn nói nữa.
Khấu Thầm cảm thấy có thể là IQ của mình không được đầy cho lắm.
Nhưng mà Hoắc Nhiên không có tức giận, cũng không có phản ứng quá lớn, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Không có gì, cậu hỏi tôi không thấy bực.”
“Ò.” Khấu Thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại trên ghế, ôm vai Hoắc Nhiên.
“Tôi không nhớ gì hết, đều là bọn họ nói.” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm tivi, “Họ nói tôi có một em trai, chưa tròn một tuổi đã mất rồi.”
Khấu Thầm không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
“Té từ giường bà nội tôi té xuống.” Hoắc Nhiên nói, “Mẹ tôi nói là chuyện ngoài ý muốn, bà ấy nhắc đến chuyện này liền cảm thấy khó chịu, nhưng mà bọn họ vẫn muốn nói sau lưng, nhà ai sắp sinh đứa thứ hai đều nói, nhìn Hoắc Nhiên đi, đẩy em trai nó xuống giường té chết…”
Hoắc Nhiên cố gắng khống chế giọng nói, nhưng lúc nói đến phần sau vẫn có hơi run run.
“Đm.” Khấu Thầm có hơi sốc, nhất thời không nói ra được điều gì.
“Bọn họ rõ ràng đều ở đó, biết lúc vào phòng tôi vẫn còn đang ngủ.” Hoắc Nhiên lạnh giọng nói, “Nhưng vẫn nói vì đó là tôi. Có thể, nói như vậy khiến bọn họ có cảm giác sung sướng, khi tám chuyện thị phi với người khác cũng có sức hấp dẫn hơn, dù sao thì người chết cũng không phải con bọn họ.”
“Không nói nữa.” Khấu Thầm ôm càng chặt hơn.
Trước đây Hoắc Nhiên từng nói khi cậu với ba mình đi dã ngoại bị té xuống rãnh, mẹ Hoắc suýt nữa vì chuyện này mà muốn ly hôn với ba Hoắc, khi đó Khấu Thầm vẫn không hiểu lắm, có cần khoa trương thế không.
Bây giờ đã hiểu rồi.
Bọn họ đã từng mất một đứa con.
“Chuyện này tôi hoàn toàn không biết, đứa em trai này tôi hoàn toàn không nhớ.” Hoắc Nhiên nói, “Trong mắt bọn họ là đề tài để tám chuyện, dù bà nội nói không được nhắc nữa, sẽ dọa đến tôi cũng vô ích, sau khi tôi được bốn năm tuổi mới không nghe thấy bọn họ nói nữa.”
Khấu Thầm không biết nên nói gì, cánh tay đang ôm Hoắc Nhiên cố sức xoa xoa.
Hù dọa?
Hoắc Nhiên sợ phòng tối như vậy, sợ ma như vậy…
“Cô hai tôi nói, con nít không nhớ gì, sau này không nhắc nữa là được, nó không nhớ đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Sao có thể chứ, tôi bị đâm trên lan can là lúc bốn năm tuổi đó, còn nhớ rất rõ đây.” Khấu Thầm nói, “Có phải IQ của cô hai cậu không tốt lắm không, hoặc là IQ của anh họ cậu không cao, cho nên cảm thấy người khác không nhớ được.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, đầu tiên là khóe miệng hơi cong lên, sau đó không nhịn được phì cười: “Cậu có thể đừng nhắc chuyện cậu bị đâm trên lan can vào lúc thế này không?”
“Tôi chỉ nêu ví dụ thôi.” Ngón tay Khấu Thầm nắm không khí, nhấc tay.
“Cậu muốn ăn hạt dẻ* à?” Hoắc Nhiên chợt nói, “Cổng sau có một nhà rang hạt dẻ, gọi điện thoại thì có thể đem đến giùm, mùi vị cũng ngon.” (*Từ “ví dụ” mà Khấu Thầm nói đồng âm với từ “hạt dẻ” nên Hoắc Nhiên nghe nhầm.)
“Được.” Khấu Thầm lập tức hưởng ứng.
Hoắc Nhiên cầm điện thoại, mở sáng màn hình, xuất hiện đầu tiên là khung trò chuyện trước đó, cậu ấn nút gửi, gửi đi tin nhắn trước đó chưa có gửi, sau đó chặn tài khoản của dượng hai, lưu loát thoát ra, mở danh bạ điện thoại, gọi số điện thoại rang hạt dẻ, đặt hai túi hạt dẻ rang đường với hai ly chocolate sữa nóng.
“Cậu chặn dượng hai rồi à?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ, họ hàng nhà tôi, tôi chặn mấy người rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Ai làm tôi thấy khó chịu thì tôi chửi xong sẽ chặn.”
Khấu Thầm phì cười.
“Hôm nay nếu cậu không cản tôi, có thể tôi đã đánh cô hai rồi, quá đột ngột, tức muốn điên người.” Hoắc Nhiên nói, “Ba tôi chắc cũng không nghĩ rằng cô hai bỗng nhiên nói chuyện này, nếu không cũng sẽ không để tôi đi lấy đồ.”
“Chủ yếu là tôi… Cậu khó chịu đến như thế, cũng khóc… luôn rồi.” Khấu Thầm nói có hơi xấu hổ, cậu cũng không biết vì sao lại thấy xấu hổ, “Tôi…”
“Tôi khóc lúc nào hả.” Hoắc Nhiên nói.
“Hửm?” Khấu Thầm ngẩn người, không hiểu vì sao cậu lại hỏi, nhưng vẫn nhanh chóng nhớ lại, “Có lẽ là lúc kéo cậu vào trong ngõ, lúc đó cậu bỗng nhiên không chửi nữa, chắc là khóc rồi.”
“Đúng.” Hoắc Nhiên gật đầu “Tức đến khóc, không phải khó chịu.”
“Tức?” Khấu Thầm lại ngẩn người.
“Lúc cậu cực kỳ tức giận, cực kỳ muốn đánh người, muốn bạt tai mấy cái.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Bỗng nhiên có một người, vác cậu chạy mất, chạy thẳng ra ngoài tám trăm dặm, có tức hay không hả?”
“… Đù má!” Lúc này Khấu Thầm mới phản ứng lại, “Cậu nói thật hay giả đó? Tôi thật sự là… Cảm thấy cậu rất khó chịu, tôi không muốn để cậu đứng ở đó nữa, cậu biết không, lúc đó tôi hối hận cực kỳ, mẹ nó nếu tôi không xách thằng cháu trai ngu xuẩn của cậu lên thì cũng không đến mức khiến cô hai cậu nói ra câu nói đó…”
“Hôm nay cô hai cũng không biết uống lộn thuốc gì, có lẽ là cậu…” Hoắc Nhiên đánh giá Khấu Thầm, cười nói, “Đệt, hôm nay lúc cậu ở nhà cô hai giống xã hội đen ghê gớm.”
“Tôi tức giận thì sẽ như thế.” Khấu Thầm nói, “Lúc đó tôi vô cùng tức giận, anh họ cậu cứ câu có câu không chưa chửi hết, nếu cậu nói anh ta là được nhặt về thì tôi liền đấm mặt anh ta ngay tại chỗ.”
“Ruột rà, di truyền tốt như thế sao có thể là nhặt về.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm khựng lại, bật cười.
Hoắc Nhiên ban đầu cũng cười ha ha theo mấy tiếng, sau đó không kìm được cùng dựa vào sô pha cười một hồi.
“Khấu Thầm” Hoắc Nhiên cười xong gọi Khấu Thầm.
“Hửm?” Khấu Thầm nghiêng đầu.
“Đến.” Hoắc Nhiên nói.
“Đến cái gì?” Khấu Thầm hỏi xong cũng không chờ Hoắc Nhiên trả lời, lập tức nhếch miệng, “Chụt một cái à?”
“Cậu là yêu quái chụt chụt sao?” Hoắc Nhiên cười, ngồi thẳng lại, nghiêng người ôm Khấu Thầm, dùng sức ôm rất chặt, “Khấu Thầm, cảm ơn, cảm ơn thật đó, cậu không cần lo lắng, chuyện này bình thường tôi không nhớ đến đâu.”
Nói xong lại ôm rất lâu mới buông lỏng cánh tay ra, dùng hết sức hôn một cái lên trên trán Khấu Thầm: “Mua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.