Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 49:




Dịch: LTLT
Họp phụ huynh kiểu mới của lão Viên khiến mọi người đều rất vui mừng phấn khởi, làm giảm bớt vẻ ảm đạm mà áp lực kỳ thi cuối kỳ mang đến.
Nhưng mà người ngay từ lúc đầu đã không muốn ôn tập giống như Khấu Thầm thì khác, sau khi lão Viên nói xong họp phụ huynh sẽ họp như thế thì cậu không nhìn sách nữa, chỉ lo suy nghĩ thư này nên viết thế nào.
“Cậu nói xem ngay mở đầu tôi đã mắng rồi có được không?” Khấu Thầm nằm sấp trên bàn, trước mặt bày ra một tờ giấy viết thư rất xinh đẹp.
“Cậu lấy tờ giấy viết thư xinh đẹp như này mắng ba cậu à?” Hoắc Nhiên không thể hiểu nổi, “Giấy này cậu lấy ở đâu thế? Không nhìn ra đó công chúa Thầm, cậu còn có loại giấy này sao?”
“Cảnh cáo cậu đó.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, “Để tôi nghe thêm một lần nữa…”
“Ở đâu ra vậy?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Xin Ngũ Hiểu Thần, cậu ấy có tới mấy quyển đều xinh xinh thế này.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là tôi cảm thấy nên nghiêm chỉnh một chút, không muốn tùy tiện xé giấy từ trong vở ra.”
“Đúng vậy, phải nghiêm chỉnh một chút. Cho nên tôi cảm thấy cậu đừng mắng ba cậu nữa. Kiểu giấy hồng thắm này không thích hợp để mắng người.” Hoắc Nhiên nói, “Với lại bình thường cậu cũng mắng sau lưng ba cậu không ít còn để ý lần này sao. Nói lời nói trong lòng gì đó thì tốt bao nhiêu.”
“Thế thì không giống, lần này là vâng lời thầy giáo mắng ông ấy, cảm giác khác nhau.” Khấu Thầm cúi đầu đang quẹt thử trên giấy, “Khấu lão nhị! Lão già khốn nạn…”
“Ba cậu tên Khấu Lão Nhị à?” Hoắc Nhiên giật mình quay đầu qua.
“Tên Khấu Cảnh Thành, ông ấy đứng thứ hai.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Khấu lão nhị, Khấu lão nhị, Khấu lão nhị! Tôi không có cơ hội gọi ông ấy như thế, Khấu lão nhị! Ông cũng có ngày hôm nay!”
“Không phải.” Hoắc Nhiên thở dài, “Tôi thấy cậu cũng đừng quá rõ ràng, cả khối chỉ có một mình cậu họ Khấu. Một tiếng Khấu lão nhị này của cậu, phụ huynh nhà nào cũng có thể đoán ra được là cậu, đúng không? Lỡ như khiến ba cậu biết rồi, đêm hôm đó phải quấn lạp xưởng tươi phơi bên ngoài cửa sổ nữa.”
“Đệt.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Cậu thật ác… Nhưng mà cậu đừng hòng ngăn cản tôi, cơ hội hiếm có ngàn năm…”
Hoắc Nhiên chậc một tiếng, không để ý đến Khấu Thầm nữa.
Nhưng mà lão Viên không có tạo nhóm chat cho phụ huynh, phụ huynh cần tìm hiểu tình huống gì, có thể trực tiếp liên lạc với lão Viên, việc này rất được cả lớp hoan nghênh. Cho nên nếu như Khấu Thầm mắng thật cũng coi như an toàn.
Hoắc Nhiên không biết cuối cùng Khấu Thầm muốn viết thư gì cho ba cậu ta. Dù sao bản thân cậu còn chưa nghĩ xong phải nói gì với ba mẹ của mình.
Có đôi khi cậu cảm thấy không có gì để nói. Môi trường sống từ nhỏ đến lớn của cậu rất thoải mái, không có chuyện gì để bày tỏ bức xúc cả. Có lẽ là vì đứa nhỏ chết yểu kia mà ba mẹ cậu không có yêu cầu gì quá cao đối với cậu, thành tích thế nào cũng không sao cả, có thể đủ trung bình là được, muốn ra ngoài phượt, đạp xe cũng được, ba cậu sẽ hướng dẫn cậu đi đường thế nào cho an toàn… Nhưng cũng chính vì như thế, có đôi khi cậu cũng cảm thấy, ba mẹ mình có phải quá cẩn thận không? Ba mẹ sợ cậu không vui, sợ cậu bị trói buộc.
Hoắc Nhiên hy vọng bọn họ có thể sống thật sự thoải mái, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, chỉ cần đừng quá hung dữ, giống như làm thành lạp xưởng thì không cần đâu.
Thi cuối kỳ là thứ hai. Cuối tuần này nhóm bảy người bọn họ đã hẹn không về nhà, ở lại trường.
Thật ra ở lại cũng không có gì để làm, có một kỳ thi cuối kỳ nằm ngang trước mặt, đối với những người dù sao chăng nữa vẫn là học sinh trường chuyên như bọn họ mà nói thì thật sự cũng không có tâm trạng yên lòng đi chơi gì hết. Đơn giản là ngủ, chơi điện thoại, ép buộc bản thân ôn bài.
Tối chủ nhật, bọn họ ngay cả cơm tối cũng không muốn ra ngoài ăn, làm ổ trong ký túc xá nghe gió bấc bên ngoài cửa sổ.
“Bây giờ tao không biết nên xem sách gì nữa.” Hứa Xuyên ngồi xếp bằng trên giường Giang Lỗi, đang cầm quyển sách không biết là môn nào, lật tới lật lui.
“Tao đã từ bỏ rồi.” Giang Lỗi đang dựa vách tường ở sau cậu ta, “Tao cảm thấy tất cả nội dung tao đều ấn tượng, chỉ là không biết viết thế nào.”
“Tao có một chức năng khác thường.” Hứa Xuyên nói, “Tao có thể nhớ cái câu hỏi này ở trang chẵn hay trang lẻ, còn nhớ nói ở phần nào của trang, nhưng tao không nhớ nổi nội dung…”
“Dù sao thi tốt hay không đều là hai ngày này, chịu đựng xong thì được nghỉ rồi.” Hồ Dật nói, “Bây giờ tao dùng kỳ nghỉ đông và tiền lì xì để cổ vũ bản thân.”
“Tri Phàm.” Ngụy Siêu Nhân và Hồ Dật đang chơi game, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Từ Tri PHàm đang ngồi ngay ngắn trên giường đọc sách, “Mày là người à? Lúc này còn có thể xem sách được sao?”
“Mấy ngày trước và sau khi thi tạm thời không phải người.” Từ Tri Phàm nói, “Tụi mày cầu nguyện để tao có thể xem được chút ít câu hỏi đi. Như vậy thì lỡ như đứa nào trong số tụi mày ngồi gần với cùng đề tao thì còn có cơ hội đủ điểm trung bình.”
“Tao có thể đủ điểm.” Hoắc Nhiên cũng đang chơi game.
“Tao cũng có thể đủ điểm.” Khấu Thầm ở sau lưng Hoắc Nhiên nói.
“Cậu ngủ dậy rồi à? Đói tỉnh phải không?” Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn. Bắt đầu từ sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người qua đây nói chuyện thì cái người này đã nằm trên giường cậu ngủ rồi, đến tận bây giờ mới coi như là lên tiếng.
“Tôi không có ngủ.” Khấu Thầm mỉm cười, lật người, tay thò vào trong áo Hoắc Nhiên, khẽ gãi mấy cái ở trên eo cậu.
Hoắc Nhiên túm tay của Khấu Thầm quăng ra ngoài.
“Hay chúng ta cắn răng ra ngoài không?” Giang Lỗi nói, “Cũng không đi đâu xa, ăn lẩu gì đó, đợt này thèm lẩu quá đi…”
“Được đó.” Khấu Thầm vô cùng hưởng ứng với loại đề nghị ăn thịt này, “Đến Nhị trung đi, không quá xa, bên đó có quán lẩu, tên cái gì… Cái gì nhỉ…”
Khấu Thầm vừa nhíu mày, vừa đặt tay vào trong áo Hoắc Nhiên.
“Nhớ địa điểm là được rồi.” Hoắc Nhiên vừa nói vừa túm cái tay Khấu Thầm quăng ra ngoài lần nữa, đè lên giường.
“À! Nhớ ra rồi.” Khấu Thầm kêu một tiếng, rất mừng rõ đặt tay còn lại lên trên eo Hoắc Nhiên xoa xoa một hồi, “Tên là Lẩu Giết Người! Ăn ngon cực kỳ, bây giờ tao nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng…”
“Mẹ nó!” Hoắc Nhiên đánh một phát lên trên tay Khấu Thầm, túm mấy lần cũng không túm ra được.
“Cậu mẹ nó cái gì?” Khấu Thầm vừa cười vừa hỏi, dứt khoát duỗi cánh tay ghìm chặt eo Hoắc Nhiên, “Thật sự rất ngon đó…”
Hoắc Nhiên đang ngồi, Khấu Thầm nằm ngang ở sau lưng cậu ôm như thế, cậu không dễ dùng sức, nghiêng người đẩy cũng không ra. Khấu Thầm cười đến mức giống như chó giành được đồ ăn.
“Ăn lẩu giết người cái con khỉ!” Hoắc Nhiên đè thẳng lên trên người Khấu Thầm, nắm bả vai Khấu Thầm bẻ ra sau, “Cậu ăn lẩu chó ngu đi!”
“Cậu không đánh lại tôi đâu.” Sau khi Khấu Thầm bị Hoắc Nhiên đè lên giường thì nhắc nhở.
“Ông đây dũng cảm thử thách!” Hoắc Nhiên vắt ngang qua người Khấu Thầm, một tay đè lên vai cậu, một tay vỗ bốp bốp ở sau lưng.
“Mọi người làm chứng cho tao đó.” Khấu Thầm nằm sấp trên giường kêu được một nửa, tay Hoắc Nhiên đã đè lên mặt cậu, nửa gương mặt cậu bị ấn vào trong gối, cậu vẫn kiên cường hét, “Hôm nay không phải tao muốn đánh nhau. Tao chỉ phản công…”
“Được!” Ngụy Siêu Nhân đang cầm điện thoại nhảy xuống giường, bắt đầu quay phim hai người, “Phản công đi! Tao quay chứng cứ lại.”
“Mẹ nó mày ăn nói chú ý một chút!” Khấu Thầm dùng một con mắt trừng cậu ta.
“Phản công đi!” Ngụy Siêu Nhân vẫy tay.
“Sao nghe thấy nó sai sai?” Hoắc Nhiên thật sự không nhịn cười được.
Cậu vừa thả lỏng thì đã bị Khấu Thầm đang bị cậu đè cứng ngắc bỗng nhiên bắt đầu phản công, bả vai bị ấn mạnh về phía sau, Khấu Thầm trở tay nắm lấy cánh tay cậu.
Hoắc Nhiên vừa bị Khấu Thầm tóm lấy thì biết toang rồi, sức lực Khấu Thầm rất lớn, với lại cậu còn đang cười…
“Tuyệt!” Giang Lỗi hét lên, “Đòn phản công này cực kỳ lưu loát!”
“Thứ phản bội!” Vốn dĩ sau khi Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm vặn cánh tay ngã xuống giường thì đã ngưng cười, chuẩn bị đại chiến một trận. Cuối cùng Giang Lỗi gào lên, cậu lập tức lại dùng sức cười như điên.
Khấu Thầm đã xoay người ngồi lên trên người cậu, đang đè tay cậu, từ trên cao nhìn xuống: “Bé đáng yêu, cậu…”
“Tôi cảnh cáo cậu đó.” Hoắc Nhiên nói.
“Bự đáng yêu.” Khấu Thầm sửa lại, “Cậu còn gì muốn nói không?”
“Hôn một cái đi.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Đã đến mức này, không hôn không phải dân trường chuyên.”
“Mày chết đi.” Hoắc Nhiên nghiêng đầu, cố gắng dùng ngón tay bị Khấu Thầm đè xuống chỉ Ngụy Siêu Nhân, “Siêu Nhân, tao cho mày biết là mày tiêu rồi.”
Khấu Thầm híp mắt cười nhìn Hoắc Nhiên, cúi đầu chóc một cái, hôn lên chóp mũi Hoắc Nhiên.
Âm thanh vang vô cùng, giống như bong bóng bị thổi nổ, làm Hoắc Nhiên giật cả mình.
“Mẹ nó cậu…” Hoắc Nhiên trừng Khấu Thầm, bỗng nhiên không biết nói gì mới được.
“Làm tôi hết hồn.” Khấu Thầm nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên, một lát sau mới nói, “Tôi còn tưởng tôi mút nổ cái mũi của cậu rồi chứ.”
“Biến!” Hoắc Nhiên hoàn hồn lại, vừa cong chân đập lên trên lưng Khấu Thầm, vừa hét, “Giang Lỗi! Giang Lỗi! Xin chi viện!”
“Đã rõ! Đã rõ!” Giang Lỗi kêu lên, quăng điện thoại rồi nhào đến, đè luôn lên trên lưng Khấu Thầm.
“Đù má!” Cánh tay Khấu Thầm chống hờ trên giường, bị cậu ta đè như thế, lập tức khuỵu xuống, ngã lên trên người Hoắc Nhiên.
Đm!
Hoắc Nhiên muốn kêu nhưng không thể kêu ra tiếng, cả gương mặt của cậu đều chôn trong bụng Khấu Thầm.
“Siêu Nhân!” Khấu Thầm cũng hét lên.
Bởi vì Hoắc Nhiên bị bụng Khấu Thầm giữ lại, tiếng hét này giống như mở âm thanh Dolby* vậy. (*Dolby với tên gọi đầy đủ là Dolby Atmos, là công nghệ âm thanh vòm. Trên thực tế, Dolby Atmos được ứng dụng trong rạp chiếu phim với hàng trăm cái loa được bố trí trong rạp, âm thanh có thể di chuyển từ gần như mọi hướng khác nhau. Nhờ vậy mà âm thanh được truyền tải chân thật và chi tiết nhất.)
“Đến đây!“ Ngụy Siêu Nhân đáp lại, cũng nhào lên trên.
“Củ cải! Củ cải!” Giang Lỗi vội vàng la lên.
Hoắc Nhiên từ chấn động của ván giường có thể đoán ra được, Hồ Dật cũng nhảy lên giường rồi.
“Giường của tao! Tao giết tụi bây đó!” Hoắc Nhiên giãy giụa, từ trong bụng Khấu Thầm lộ ra hét lên, “Tụi bây cộng lại hết bao nhiêu ký, trong đầu tụi mày có não không hả?”
“Không có!” Mấy người bên trên hét lên cùng lúc.
Ngay sau đó cũng không có việc của Hoắc Nhiên, mọi người bắt đầu điên cuồng lăn lộn trên giường, tóm lấy gối, kéo chăn, cậu ôm tôi tôi đè cậu, cảnh tượng đúng chuẩn 18+, quả thật không thể nhìn được.
“A…” Khấu Thầm nằm sấp lên người Hoắc Nhiên, hét ở bên tai cậu, “Ai nhéo thần chết của tao… Mẹ nó ai nhéo thần chết của tao!”
Hoắc Nhiên hoảng hốt nhìn cậu: “Nhéo chỗ nào của thần chết vậy?”
“Ngực.” Khấu Thầm nghĩ, “Chắc là ngực đó.”
“Đm…” Hoắc Nhiên không nhịn được, cười như điên. Khấu Thầm cúi đầu, vùi đầu ở hõm vai Hoắc Nhiên cũng cười một trận.
Trận chiến trên giường đang hừng hực khí thế thì bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Một người là solo! Hai người là Double! Đều là chó độc thân!” Giọng nói Giang Lỗi vang lên, “Bốn người mẹ nó đều không có bạn gái…”
Đây là nhạc chuông điện thoại của Từ Tri Phàm, là Giang Lỗi hát xong ép bọn họ đổi. Nhưng chỉ có Từ Tri Phàm cho cậu ta mặt mũi. Tiếng chuông này dùng từ học kỳ trước đến học kỳ này vẫn không đổi.
Bình thường Từ Tri Phàm ít khi có điện thoại, hầu như là không có. Điện thoại đến bình thường đều là ba cậu ta.
Trận chiến trên giường nháy mắt kết thúc, một đám người đều dừng lại, cùng nhìn cậu ta chằm chằm.
“Ba tao.” Từ Tri Phàm cầm điện thoại nghe máy, “Alo?”
Mấy giây sau, Từ Tri Phàm chợt ngồi thẳng dậy: “Gì ạ? Về rồi sao?”
“Ai về rồi?” Giang Lỗi thấp giọng hỏi, không biết là đang hỏi ai.
“Không biết.” Chỉ có mình Hứa Xuyên không có tham gia lần hỗn chiến này, đang ở giường bên cạnh trả lời.
“Ừm… Dì Hồ kia à?” Ngụy Siêu Nhân nói khẽ.
Mọi người lập tức căng thẳng.
Về rồi à?
Vậy mẹ Từ Tri Phàm đâu!
“Mẹ con thì sao?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Đm, thật kìa.” Hoắc Nhiên nháy mắt có hơi kích động, lông tơ trên người đều dựng đứng lên hết.
Bên kia không biết nói gì, cơ thể đang ngồi thẳng của Từ Tri Phàm chầm chậm dựa lại vào tường, nhíu mày: “Tình hình bây giờ thế nào ạ? Con về liền… Dạ, ba đừng nói với bà nội, chỉ nói ra ngoài một chuyến… Dạ, có lẽ chừng nửa tiếng.”
Từ Tri Phàm nói xong thì cúp điện thoại.
Một đám người đều nhìn cậu ta chằm chằm, chờ cậu ta lên tiếng.
“Ba tao nói…” Từ Tri Phàm quơ quơ điện thoại.
Cậu ta còn chưa nói xong, Hoắc Nhiên chợt cảm thấy ván giường rung rinh, ngay sau đó mọi người đều cảm thấy bất thường, nhưng không thể phản ứng được gì cả.
Ván giường, “rầm” một tiếng, sập rồi.
Hoắc Nhiên nằm cuối cùng, ngồi vào trong thau rửa mặt ở gầm giường, bốn người còn lại cố sức vùng vẫy ra bốn phía tìm điểm tựa.
“Đù má, mau mau mau!” Một chân Khấu Thầm quỳ trên đất, đẩy từng người bọn họ ra, sau đó kéo Hoắc Nhiên đứng lên, “Cái giường này mẹ nó cũng quá không có mắt rồi! Lúc này…”
“Là dì Hồ về phải không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Phải.” Từ Tri Phàm nhảy xuống giường, “Tao phải về một chuyến, ba tao cũng không rõ ràng tình hình cụ thể, đều nghe hàng xóm khác nói.”
“Đi chung.” Khấu Thầm nói.
“Không cần đâu.” Từ Tri Phàm nói, “Có chuyện gì tao gọi cho tụi mày ngay. Bây giờ người vừa mới về, tao sợ tao dẫn người đến đó, chú Lý lại cảm thấy tao đến đòi người đi nữa, làm cứng lên cũng không dễ giải quyết. Giờ tao chỉ muốn trong tình huống không chọc giận bọn họ hỏi thử tình hình mẹ tao.”
“… Vậy được.” Khấu Thầm chần chừ một lát, nhíu mày chỉ cậu ta, “Nếu như đánh nhau mày đừng có chịu đòn nữa, chạy đi, chạy rồi thì điện thoại cho tụi tao.”
“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu.
Mọi người mặc đại quần áo, tiến Từ Tri Phàm đến cổng trường.
Sau khi Từ Tri Phàm lên xe taxi, Hứa Xuyên lại tựa lên cửa sổ xe hỏi: “Ngày mai thi, mày có về kịp không? Có cần xin nghỉ với lão Viên giùm mày không?”
“Chắc về kịp.” Từ Tri Phàm nói, “Nhưng mà tối nay chắc tao không về đâu, hỏi tình hình xong phải bàn bạc với ba tao. Sáng ngày mai nếu không có chuyện gì thì tao về trường.”
“Có chuyện thì nói.” Hoắc Nhiên dặn dò cậu ta, “Nhớ lời tao nói với mày đó, hỏi được tình hình gì của mẹ mày thì phải gửi tin nhắn cho tụi tao. Mọi người đều đang chờ.”
“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Cảm ơn.”
“Lần này cảm được rồi, sau này không được cảm chết mày luôn.” Khấu Thầm nói, “Đi nhanh đi.”
Sau khi nhìn xe chạy đi, bọn họ lại đứng ngây người bên đường một lúc lâu, trong lòng có hơi không an tâm.
“Đi ăn gì đó đi.” Khấu Thầm nói, “Dù sao cũng ra ngoài rồi.”
“Được thôi.” Hoắc Nhiên nói, “Đi ăn Cẩu Giết Người.”
“Lẩu.” Khấu Thầm nhìn cậu.
“Hả?” Hoắc Nhiên cũng nhìn lại Khấu Thầm, “Chẳng phải tôi nói là Lẩu Giết Người sao?”
“Cậu nói là Cẩu Giết Người.” Khấu Thầm thở dài.
“Vậy à?” Hoắc Nhiên có hơi nghi ngờ.
“Tôi đặt xe.” Khấu Thầm lấy điện thoại, cúi đầu quẹt trên màn hình, “Hôm nay không được uống rượu đó, uống nước ngọt. Ngày mai thi, với lại lỡ như Từ Tri Phàm có chuyện gì, chúng ta còn phải đi giúp đỡ nữa.”
“Được.” Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Lẩu Giết Người thật sự cách đó không xa, xe chạy rất nhanh đã đến. Mấy người bọn họ đói vô cùng, bước nhanh vào trong quán.
Khấu Thầm và Hoắc Nhiên đi ở cuối cùng. Lúc vào cửa, Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân vốn dĩ không đói lắm. Khi ngửi thấy mùi cay cay, bụng bỗng nhiên thức tỉnh. Cậu nhớ lại sự thật trưa hôm nay không có ăn cái gì hết, lập tức đói đến mức cậu nhìn đồ vật đã thấy lông xanh rồi.
“Tôi rất ghen tị với Từ Tri Phàm.” Khấu Thầm chợt nhỏ giọng nói.
Hoắc Nhiên ở trong cơn đói bụng một hồi mới phản ứng lại: “Cậu ghen tị với cậu ấy à? Có phải cậu sống tốt quá nên ngán rồi không?”
“Nếu như tôi xảy ra chuyện gì đó.” Khấu Thầm nhịn Hoắc Nhiên, “Cậu cũng sẽ thất thần sao? Vừa rồi cậu nói Cẩu Giết Người mà bản thân cũng không biết.”
“… Có thất thần hay không tôi không biết.” Hoắc Nhiên nhìn thấy Khấu Thầm hỏi câu hỏi này rất nghiêm túc, cho nên cậu đè cơn đói lại, rất nghiêm túc trả lời, “Sẽ vô cùng lo lắng, sẽ luôn truy hỏi cậu xảy ra chuyện gì.”
“Thật sao?” Khấu Thầm hỏi, “Cậu khẳng định như thế à? Hai chúng ta mới quen biết một học kỳ.”
“Không chỉ một học kỳ.” Hoắc Nhiên nói, “Tính thêm trước khi chia lớp có một nửa học kỳ nữa.”
“Coi như là một học kỳ rưỡi đi.” Khấu Thầm chắc là rất rối rắm chuyện này, lúc đi theo nhân viên phục vụ còn đang suy nghĩ, “Sao cậu lại có thể khẳng định cậu sẽ lo lắng cho tôi, với lại còn vô cùng lo lắng?”
“Không biết.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chỉ có thể khẳng định… Cậu khác biệt với người khác.”
“Hửm? Sao lại khác biệt?” Khấu Thầm lập tức hỏi tiếp.
“Nói không được.” Hoắc Nhiên nhíu mày suy nghĩ, “Dù sao thì khác biệt, khác biệt…”
“Được, tôi biết rồi, đừng nói nữa.” Khấu Thầm cười, “Nói nữa thì tôi lại muốn hát mất.”
—————
Lảm nhảm: Cậu khác biệt bởi vì cậu đặc biệt ///v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.