Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên vốn định hỏi tiếp, Khấu Thầm lại bỗng nhiên đứng dậy, kéo một cái quần trong từ trong ba lô ra, móc trên đầu ngón tay quay quay, vui vẻ đi về phía phòng tắm.
“Đi đâu đó?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đi tắm.” Khấu Thầm nói, “Cả người cứ dính dính khó chịu lắm. Ở đây ấm thì ấm thật, nhưng mà ẩm quá, không chịu nổi.”
“Còn chưa nói xong nữa mà?” Hoắc Nhiên đuổi theo đến cửa phòng tắm.
Khấu Thầm cũng không đóng cửa, quay lưng về phía cửa cởi đồ ra, để lộ một nửa thần chết.
Không thể không khen tay nghề của thợ xăm này thật giỏi, mỗi lần thần chết xuất hiện đều giống như mang theo BGM vậy, chói mắt vô cùng.
Với lại hình vẽ cũng tránh những vị trí có thể bị biến dạng vì hướng của cơ bắp, nhưng lại trở thành hình ba chiều do sự kéo cơ.
Ừm… Được đó.
Mà nhìn toàn thể thì càng ngầu hơn, ngọn lửa màu đen và áo khoác của thần chết hòa lẫn với nhau, khe mông cũng bị che ở trong ngọn lửa.
Khe mông?
Hình như toàn thân thần chết?
Hoắc Nhiên chợt hoàn hồn, phát hiện Khấu Thầm không chỉ cởi áo, mà lúc này quần cũng đã lột ra, đang quay đầu nhìn cậu.
“Sao cậu lột quần áo nhanh gọn lẹ vậy?” Hoắc Nhiên có hơi lúng túng hỏi.
“Áo xoẹt một cái.” Khấu Thầm nói, “Quần trong với quần ngoài lột cùng lúc, xoẹt lần hai, chẳng phải xong rồi sao, còn có thể không nhanh à? Lại chẳng phải bị tật.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên gật gù, cảm thấy rất có đạo lý.
“Lát nữa lại nói với cậu, tôi đi tắm đã.” Khấu Thầm nói xong thì mở nước, thử nhiệt độ, “Nhiệt độ nước lạnh tắm cũng được đó, lợi hại.”
Lúc cậu thử xối nước lên phần thân trên, bọt nước văng đến chân Hoắc Nhiên đang ở bên ngoài phòng tắm.
“Đệt.” Hoắc Nhiên lùi lại, “Nước văng ra ngoài rồi, cậu tắm kiểu gì đó.”
“Thần chết cũng không nhìn giùm tôi thì tôi có cách gì chứ. Sau gáy tôi cũng chẳng có mắt.” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên, chợt quát lên, “Cậu cứ đứng ở đó nhìn à! Đóng cửa lại!”
“Đm.” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm làm cho giật mình suýt nữa nhảy lên.
Mà sau khi cậu phản ứng lại, lúc Khấu Thầm đang tắm mình cứ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm đang mở thì cậu vô cùng mất mặt, mượn lực nhảy về sau một bước, nhảy mấy cái về nằm sấp lên giường.
“Nhiên Nhiên!” Khấu thầm ở trong phòng tắm kêu, “Lấy điện thoại tôi đến giùm cái đi.”
“Để làm gì?” Hoắc Nhiên ngồi dậy, “Cậu điên à, lúc tắm còn selfie hả?”
“Chụp một tấm tắm nước lạnh vào tháng một.” Khấu Thầm nói.
“Cái này cũng chụp được hả?” Hoắc Nhiên cạn lời, cầm điện thoại Khấu Thầm để ở trên bàn đưa đến cho cậu, “Nước lạnh với nước nóng thì có gì khác nhau.”
“Nước nóng thì có khí bốc lên.” Khấu Thầm đưa cánh tay của mình để dưới vòi nước, chụp một tấm xong rồi đưa điện thoại lại cho Hoắc Nhiên, “Chuyện này mà không hiểu?”
“Giờ hiểu rồi.” Hoắc Nhiên đi ra.
Tâm tình Khấu Thầm có lẽ rất tốt, lúc tắm cứ ngân nga hát mãi.
Nhưng mà coi như là thói quen của Khấu Thầm đi, khi ở ký túc xá cách một cái hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng hát khi tắm, nhạc thiếu nhi các thể loại đều hát một lần.
Hoắc Nhiên ngồi xếp bằng trên giường xem tivi, lúc này đã không còn chương trình gì để xem nữa, cậu chọn một kênh tin tức, trợn mắt thất thần.
“Cậu không buồn ngủ sao?” Khấu Thầm tắm xong bước ra, lấy một lon cola từ trong tủ lạnh đưa cho Hoắc Nhiên, bản thân cũng mở một lon.
“Cậu còn chưa tắm xong mà tôi đi ngủ trước thì có hơi không nghĩa khí nhỉ?” Hoắc Nhiên uống một ngụm cola, cười nói.
“Bớt bớt đi.” Khấu Thầm ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhiên, cuộn chăn với gối lại thành một cục dựa vào, “Cậu chỉ muốn hóng thị phi thôi, đánh giáo viên thế nào, vì sao đánh giáo viên, vì sao cứ đánh giáo viên… Đúng không?”
Hoắc Nhiên cười không lên tiếng.
“Thật ra tôi không muốn nói chuyện này với người khác.” Khấu Thầm ngửa cổ uống mấy ngụm cola thật to, “Khó chịu, tôi còn chưa từng nói với đám anh Xuyên.”
“… Vậy thì thôi.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên áy náy, “Nếu không muốn nói thì… đừng nói nữa.”
Khấu Thầm nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên một hồi, bỗng nhiên bật cười khoái trá: “Hoắc Nhiên, cậu có giả quá không vậy, câu này là lời thật lòng sao?”
Hoắc Nhiên chậc một tiếng.
“Vô cùng không hi vọng thì tôi không nói thật nữa nhé?” Khấu Thầm lấy chân chọc chọc eo Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Để cậu cảm nhận sự linh hoạt của đầu ngón chân tôi.” Khấu Thầm đang nói thì bắt đầu dùng ngón cái với ngón trỏ đi một đường ở trên lưng Hoắc Nhiên, “Thế nào?”
Bước từng bước khá linh hoạt, Hoắc Nhiên có thể cảm nhận được mỗi bước đi của hai ngón chân Khấu Thầm.
Khâm phục, khâm phục.
Bàn về loại kỹ năng trẻ con này thì Khấu Thầm chắc hẳn có thể làm đỉnh nhất.
“Giỏi ghê đó.” Hoắc Nhiên nói, “Giờ thì lấy chân cậu ra đi.”
Khấu Thầm không để ý đến cậu, chân còn lại cũng chọt lên trên lưng Hoắc Nhiên, ngón chân của hai bàn chân cùng bước từ eo lên trên lưng: “Tôi còn có thể nhảy cho cậu nữa.”
Hoắc Nhiên bị ngón chân của Khấu Thầm chọt đến mức buồn cười, cảm thấy Khấu Thầm hình như chọt trúng chỗ nhột của mình rồi.
Nhịn một hồi cũng không thấy Khấu Thầm có ý ngừng lại, cậu chợt quay người lại, nắm lấy mắt cá chân của Khấu Thầm.
“Cậu làm gì thế, làm gì thế hả?” Khấu Thầm gân cổ lồng tiếng cho chân mình, đầu ngón chân linh hoạt biểu diễn cảnh đấu tranh vùng vẫy.
“Biến mẹ đi!” Hoắc Nhiên đánh một phát lên chân Khấu Thầm.
“Ây ya, ây ya…” Khấu Thầm tiếp tục lồng tiếng.
“Đm.” Hoắc Nhiên một hơi đánh mấy phát lên chân Khấu Thầm, “Mẹ nó cậu nói hay không! Nói hay không!”
“Xem kìa!” Khấu Thầm bật cười, “Nói thật rồi đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên thở dài, thả chân Khấu Thầm ra, “Nói đi, đã mở đầu rồi, lúc này tôi cũng không có nhân tính gì hết, chỉ muốn nghe thử xem, muốn biết vì sao đánh giáo viên, dù gì tôi cũng tò mò cả học kì rồi.”
“Được thôi, nể mặt quan hệ của hai chúng ta.” Khấu Thầm co chân lại.
Hoắc Nhiên xoay người, tiếp tục ngồi xếp bằng nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không có mở miệng ngay, nhíu mày một lúc lâu, giống như đang tìm lời mở đầu, một hồi sau mới ngước mắt nhìn Hoắc Nhiên: “Cậu có ghê sợ đồng tính không?”
“Ghê gì…” Hoắc Nhiên giật mình, mấy giây sau mới phản ứng lại, “Ghê sợ đồng tính? Vì sao tôi phải ghê sợ đồng tính?”
“Vậy thì tốt.” Khấu Thầm nói xong thì kéo ba lô của mình qua, lấy ra một điếu thuốc, lại cẩn thận trải bản đồ lên trên chân của mình, sau đó để gạt tàn thuốc lên trên bản đồ rồi châm thuốc.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm phun ra một hơi khói, cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật lớn khó lường gì rồi, cậu cẩn thận hỏi: “Cậu… đồng tính?”
“Không.” Khấu Thầm nheo mắt lại, mỉm cười đằng sau làn khói, “Nhưng mà cũng không biết được, dù sao tôi cũng chưa từng yêu đương, phải yêu ai đó rồi mới biết được… Không lạc đề nữa, tôi có một người bạn…”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, đầu óc cua trái quẹo phải theo lời nói của Khấu Thầm.
“Thật ra cũng không tính là bạn bè, lúc cấp 2 tôi cùng lớp với cậu ấy, cấp 3 lại chung lớp.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là thỉnh thoảng có nói chuyện, không tính là bạn bè, nhưng không đáng ghét.”
“Cậu ấy là gay?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, “Nhưng mà không ai biết cả, cậu ấy hơi hướng nội, gần như là kiểu ẩn thân trong lớp. Bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy là gay chỗ nào.”
“Chuyện này không nhìn ra được.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc cậu có định kiến đó.”
“Đừng thể hiện với tôi.” Khấu Thầm quay về phía Hoắc Nhiên phun một ngụm khói, “Dù sao thì năm lớp 10, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi làm một chuyện gần giống lão Viên vậy, nói là viết thư, nói ra lời trong lòng, sẽ không tiết lộ.”
Hoắc Nhiên khi nghe đến đây nháy mắt cũng đã hiểu rõ.
“Cậu ấy viết chuyện của mình, nhưng giáo viên không giúp cậu ấy giữ bí mật, đúng không?” Cậu hỏi.
“Ừ.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng, “Đầu tiên là tìm cậu ấy nói chuyện, lại nói cho giáo viên khác biết, sau đó thì rất nhiều người biết… Thật ra học sinh biết cũng không sao, không ai coi là chuyện gì lớn, nhưng giáo viên lại bảo cậu ấy gọi phụ huynh.”
“Đậu má.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu ấy quỳ xuống xin giáo viên ở trong văn phòng, lớp chúng tôi không ít người đều nhìn thấy.” Khấu Thầm bóp điếu thuốc, nhíu mày, “Cậu biết cảm giác đó là gì không? Mặc dù chuyện không phải của tôi, tôi cũng hoàn toàn không tin cái thứ kia có thể giữ bí mật cho chúng tôi cho nên tôi chép một bài văn mẫu ca ngợi tổ quốc để nộp… Nhưng mà cậu ấy tin, cậu ấy cmn thật sự là không nhịn được, cho rằng có thể nhận được chút an ủi từ giáo viên. Tôi nghĩ như thế đó.”
“Vậy thì vì sao cậu tin lão Viên?” Hoắc Nhiên tạm thời lạc đề.
“Cũng không phải mới đầu đã tin.” Khấu Thầm nói, “Là vì thầy ấy đã làm rất nhiều cho chúng ta, tôi cũng không mù, với lại danh tiếng lão Viên chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười, “Bạn học của cậu có hơi thảm… Cho nên cậu đánh giáo viên?”
“Đánh chứ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Cảnh tượng đó thật sự không thể nhìn, bạn học mà ngày nào cậu cũng nhìn thấy, quỳ xuống xin giáo viên đừng nói cho ba mẹ cậu ấy biết, đây là cảm giác gì? Đm, trước đó nói giữ bí mật cũng chẳng giữ, cả trường mẹ nó đều biết rồi.”
Hoắc Nhiên bóp lon cola, nếu như là ai trong lớp bọn họ xảy ra chuyện như thế… cảm giác đó thật sự khá khó chịu.
“Tôi đánh ông ta ở sân vận động, khi nghỉ giữa tiết thể dục đầu giờ, hiệu trưởng, chủ nhiệm gì đó đều có mặt.” Khấu Thầm nói, “Tôi chỉ là muốn đánh ông ta trước mặt mọi người, tôi để ông ta thử cảm giác bị người ta sỉ nhục ở trước bao người.”
“Sau đó thì sao?” Hoắc Nhiên tiến lại gần Khấu Thầm, hơi vội vàng truy hỏi.
“Sau đó thì bị xử phạt, gọi phụ huynh.” Khấu Thầm nói, “Ba tôi xin lỗi, đền tiền cho người nhà giáo viên, ép chuyện này xuống.”
“Vậy vì sao sau đó lại đánh một lần nữa?” Hoắc Nhiên nói.
“Vì người bạn đó mất tích.” Giọng nói Khấu Thầm bỗng nhiên trầm xuống, “Ngày hôm sau, sau cái hôm cậu ấy quỳ thì không đi học, sau đó cũng không nhìn thấy nữa, đến bây giờ cũng không có tin tức.”
Hoắc Nhiên hé miệng, muốn nói gì đó.
“Sau khi tôi biết cậu ấy mất tích thì cùng một đám người đè giáo viên đó ra sân đánh một lần nữa.” Khấu Thầm nói, “Lần này đánh hơi nghiêm trọng, mấy người ở trường chúng tôi không giống với trường chuyên mấy cậu, khi tức giận ra tay khá nặng… Ông ta nhập viện luôn.”
“Đánh hay lắm.” Hoắc Nhiên lại bóp lon cola, cola “biu” văng ra khỏi miệng lon, văng lên mặt Khấu Thầm.
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, vuốt mặt: “Mẹ nó giờ cậu uống hết đi, ngay lập tức, liền! Còn hơn nửa lon, cậu còn bóp thì không xong đâu!”
Hoắc Nhiên ngửa đầu uống sạch.
“Lần này ba tôi lấy tiền cũng không đè xuống được nữa, nhà trường bảo chuyển trường hoặc nghỉ học.” Khấu Thầm nói, “Tôi nói chuyển trường, tôi không muốn ở cái nơi rách nát đó nữa, ghê tởm.”
“Ba cậu có đánh cậu không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không có.” Khấu Thầm nói, “Chị tôi nói chuyện này làm rất giỏi, có khí phách là đàn ông bla bla. Ba tôi thì không đánh, chỉ mắng thôi, nếu mắng thì không sao, kỹ thuật chửi của ba tôi tệ hơn kỹ thuật đánh người nhiều.”
Hoắc Nhiên khẽ thở dài, không lên tiếng.
Bỗng nhiên cảm thấy hơi trống rỗng.
Trường chuyên coi như là một ngôi trường rất tiến bộ, giáo viên vừa cá tính vừa rất tốt, còn có cả giáo viên chủ nhiệm có quan niệm tiến bộ như lão Viên, cho nên khi Hoắc Nhiên nghe thấy Khấu Thầm nói những điều này, cảm giác đầu tiên là cậu không thể tin nổi.
Có giáo viên như thế, xảy ra chuyện như vậy, không thể tin nổi.
Nếu như ở trường chuyên, dù có xảy ra thật cũng sẽ không xử lý đến trình độ như vậy. Nếu như ở trong lớp bọn họ, ở trước mặt lão Viên, có lẽ từ lúc bắt đầu đã không xảy ra bất cứ chuyện gì rồi.
Tương phản to lớn thế này khiến cậu hơi xúc động.
Tâm trạng lúc đó của cậu bạn kia thế nào, sau đó lại có tâm trạng thế nào, cậu ấy đi đâu rồi, bây giờ sống thế nào?
Tất cả đều không có đáp án.
“Sao vậy?” Khấu Thầm hỏi cậu, “Không nghĩ rằng chuyện như thế này đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, lấy ra một điếu thuốc ở trong bao thuốc của mình, kéo bản đồ với gạt tàn lên trên chân của mình, “Bọn họ cứ nói là vì giáo viên nói nhiều quá, cậu không kiên nhẫn nên đánh giáo viên.”
“Ai nói?” Khấu Thầm bật lửa đưa đến trước mặt Hoắc Nhiên, châm thuốc giùm cậu, “Mẹ nó đó là tôi nói.”
Hoắc Nhiên bật cười: “Cậu còn nói mình không chém gió à?”
“Không chém mà.” Khấu Thầm nói, “Có phải tôi đánh giáo viên không? Có phải tôi thấy ông ta thì phiền không? Với lại miệng ông ta rất ồn ào. Khi lão Viên giảng bài một câu đã nói rõ ràng rồi, ông ta thì bla blo nói mẹ nó 5 phút.”
Hoắc Nhiên cười đến mức suýt sặc.
“Tôi chỉ không hiểu, dạy học mẹ nó cũng không tính tiền theo giờ, cậu kéo dài một chút thời gian thì có thể cầm thêm chút tiền à.” Khấu Thầm chậc một tiếng, “Mẹ nó là trình độ thấp.”
Hoắc Nhiên mãi không lên tiếng, nghe Khấu Thầm liên tục chửi thề chửi mẹ nó về giáo viên này, nói xong thì lại kéo hiệu trưởng ra chửi. Sau khi chửi xong một lon cola, cậu hất cằm với Hoắc Nhiên: “Đi, lấy cho anh một lon cola.”
“Cậu uống cola chớ không phải rượu.” Hoắc Nhiên ngồi yên không nhúc nhích, “Sao còn hăng thế? Cậu anh với ai đó?”
“Bảo cậu đi lấy thì đi lấy đi, nói nhiều vậy làm gì?” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vẫn ngồi yên, trừng lại Khấu Thầm.
“Mẹ nó chẳng phải cậu cũng uống cola sao, cũng hăng rồi kìa.” Khấu Thầm nói, “Bảo cậu đi lấy cola, cậu ở đây quyết tử làm gì hả?”
Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm nói có lý, thế là nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thành thật trả lời: “… Không biết.”
“Anh trai yêu cậu.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên ngẩn người, nháy mắt quay lại hội thao trường trước đó, cảnh tượng bọn họ cùng nhau xông về phía Khấu Thầm điên cuồng hét anh trai yêu cậu, không nhịn được bật cười.
“Đi lấy đi.” Khấu Thầm cười đắc ý vì đạt được âm mưu, xua tay với cậu.
Hoắc Nhiên nhảy xuống giường, mở tủ lạnh ra nhìn: “Hết rồi, sprite không?”
“Không, sprite không xứng với rượu, một giọt tôi cũng không uống.” Khấu Thầm cầm điện thoại lên, gọi số lễ tân, “Xin chào, phiền mang một lốc cola đến phòng tôi, loại lốc nhỏ, cocacola, đừng lấy pepsi, cảm ơn… Đá? Đá gì cơ? À à lạnh, uống lạnh.”
“Một lốc?” Hoắc Nhiên giật mình.
“Một lốc sáu lon.” Khấu Thầm nói, “Ngày mai còn uống nữa.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đến sáu lon cola, Hoắc Nhiên đưa một lon cho Khấu Thầm, mấy lon còn lại thì bỏ vào trong tủ lạnh.
“Cậu không uống sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Uống nữa thì còn ngủ được hả?” Hoắc Nhiên nằm lên cái giường bên cạnh, “Tối hôm qua đã không ngủ rồi.”
“Bảo tôi kể chuyện cho cậu, tôi kể xong thì cậu quay đầu ngủ à?” Khấu Thầm hỏi.
“Tôi chính là loại người không có nhân tính đó.” Hoắc Nhiên cười nói.
Khấu Thầm không nói, mỉm cười tự uống cola.
Khi Hoắc Nhiên cảm thấy mình bắt đầu mơ mơ màng màng muốn ngủ, Khấu Thầm đặt mông ngồi trên giường cậu: “Tôi muốn tắt đèn, cậu muốn mở đèn bàn hay là cái đèn vỏ sò nhấp nháy kia?”
“Vỏ sò… vỏ sò nhấp nháy đi.” Thật ra Hoắc Nhiên muốn mở đèn bàn, nhưng dù sao đó cũng là do Khấu Thầm anh dũng trả giá chém rớt một tệ mua tặng cậu.
“Được.” Khấu Thầm rất hài lòng với sự lựa chọn của cậu, đi đến mở đèn vỏ sò, phủ một cái khăn lên phía trên, sau đó tắt đèn trong phòng, nhảy về giường bên kia, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hoắc Nhiên nói.
Sau khi nói ngủ ngon, Hoắc Nhiên lại không ngủ được.
Cũng không phải do cái đèn kia, sau khi Khấu Thầm phủ khăn lên thì đèn đã không còn nháy dữ dội nữa, có thể là do uống nhiều cola.
Cậu trở mình, nhìn Khấu Thầm ở giường bên kia.
Phát hiện cái người này cũng chưa ngủ, lại đang nằm ngửa làm động tác đạp xe.
“Có phải sinh lực của cậu nhiều quá không?” Hoắc Nhiên rất hoảng hốt.
“Không ngủ được.” Khấu Thầm nói, “Bỗng nhiên nhớ đến chuyện này thì không ngủ được, buồn bực.”
“Xin lỗi nha.” Hoắc Nhiên nói.
“Con khỉ.” Khấu Thầm vừa đạp xe vừa nghiêng đầu qua, “Thật ra mỗi lần tôi nhớ đến chuyện này thì tôi không hiểu, chuyện này đến mức đó sao? Cậu ấy cũng không có giết người.”
Hoắc Nhiên không lên tiếng.
“Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Giữ bí mật đó, chuyện này đừng nói cho người khác.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Như thế thì cậu lại biết một bí mật nhỏ của tôi rồi.” Khấu Thầm cười nói, “Sau này cậu chính là người biết nhiều bí mật của tôi nhất.”
“Áp lực lớn quá.” Hoắc Nhiên cười.
Nhưng mà cảm giác này lại khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn.