Dịch: LTLT
“Chuyện gì… xảy ra chuyện gì?” Đầu óc Hoắc Nhiên nháy mắt trống rỗng, cảm giác da đầu căng lên nhanh chóng lan ra khắp người, cả người đều cứng ngắc, muốn xoay cổ cũng không nhúc nhích được.
“Dạo này mày có hơi kỳ lạ.” Giọng nói của Từ Tri Phàm rất thấp, “Khấu Thầm thì tao không biết, nhưng mày chắc chắn có gì đó bất thường.”
Hoắc Nhiên thở không ra hơi, tim đập đến mức tai cũng run lên.
“Tao…” Cậu nhíu mày, “Cũng không rõ lắm, chỉ là… chuyện này bây giờ không thể… không thể nói với người khác.”
“Bây giờ không thể nói với người khác.” Từ Tri Phàm nói, “Vậy sau này thì sao?”
“Tao không biết.” Hơi thở của Hoắc Nhiên mong manh.
“Được thôi.” Từ Tri Phàm nói, “Mấy ngày nữa tao hỏi lại.”
“Hở?” Giọng nói của Hoắc Nhiên bị cậu ta dọa đến mức lại nâng lên, tràn đầy sức lực.
“Hở cái gì mà hở?” Từ Tri Phàm buông cậu ra, “Chuyện này mày không nói với người khác tao có thể hiểu, nhưng nếu mày muốn nói thật thì ngoại trừ tao ra mày cũng không còn ai có thể nói hết.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta không lên tiếng, một lát sau mới giống như giật mình vọt đến bên cạnh Từ Tri Phàm, nhỏ giọng nói: “Mày đừng có hỏi Khấu Thầm đó!”
“Tao cũng không có ngu.” Từ Tri Phàm tặc lưỡi, “Mày coi tao là Lỗi Lỗi sao?”
Hoắc Nhiên cười.
“Lên xe thôi!” Khấu Thầm gào lên.
Lúc này chợt nghe thấy giọng nói của Khấu Thầm, chân Hoắc Nhiên suýt nữa mềm nhũn, quỳ ở trước Từ Tri Phàm.
Từ Tri Phàm đẩy cậu ra: “Được rồi, lên xe thôi, hôm nay chơi cho đã đi.”
Trên xe buýt có rất nhiều người, Khấu Thầm rất ít khi chen trên xe buýt, sau khi lên xe cậu luôn giơ cánh tay lên, cũng không thể tránh khỏi các kiểu động chạm thân thể với người bên cạnh.
“Cậu làm gì vậy?” Hoắc Nhiên ở đằng sau Khấu Thầm vươn tay ra kéo cánh tay Khấu Thầm xuống.
“Tay không có chỗ đặt.” Khấu Thầm khó khăn quay đầu lại.
“Đi ra sau xe.” Hoắc Nhiên đẩy cậu.
Khấu Thầm có hơi không muốn: “Người ở sau cũng nhiều…”
“Đi đến sau xe!” Tài xế bỗng nhiên quát, “Đến sau xe hết! Đứng ở cửa xe làm gì hả? Đến sau xe!”
“Này này này.” Khấu Thầm vội vàng chen ra đằng sau, “Đi xuống sau xe, đi xuống sau xe…”
Thật ra người ở đằng sau cũng không ít, nhưng mà sau khi chen ra sau thì trước cửa lại có thể lên thêm không ít người.
Cuối cùng khi xe chạy đi thì mọi người đều dính sát chặt chẽ vào nhau, không một kẽ hở.
Trên bụng Khấu Thầm là cái ba lô lớn của một cô gái đang đeo, mỗi lần xe bị xóc, ba lô sẽ nhích lên trên, kéo áo của cậu lên thêm mấy phân, chưa đến một trạm, cậu đã cảm thấy chỗ bụng của mình rét lạnh, đang đón gió vào.
Cậu vô cùng khó khăn xoay người về sau, dính sát với nhóm bảy người còn đỡ hơn cứ bị móc vào ba lô của cô gái kia.
Nhưng mà khi cậu vừa xoay người, quần áo lại chẳng xoay theo.
Khi cậu và Hoắc Nhiên đứng đối diện nhau, cậu phát hiện khóa kéo áo khoác của mình còn đang ở bên dưới cánh tay trái, cổ áo sau cũng còn dính dưới cằm.
Áo bị vặn nửa vòng, siết chặt trên người cậu.
“Đờ mờ.” Cậu nhỏ giọng nói, nắm lấy áo khoác muốn kéo áo về lại, nhưng mà không thành công, còn kéo sứt chỉ túi áo, “Đệt…”
Hoắc Nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình, cậu cúi đầu bắt đầu cười.
“Cười con khỉ.” Khấu Thầm hung dữ thấp giọng nói.
Sau câu nói của cậu, nhóm bảy người cũng bắt đầu cười.
“Tụi mày có còn chút tình nghĩa không vậy?” Khấu Thầm nhíu mày.
“Hoắc Nhiên giúp nó đi.” Giang Lỗi cười nói.
“Tao giúp kiểu gì?” Hoắc Nhiên cười đến nỗi tay có hơi run, kéo áo của Khấu Thầm mấy cái, cũng chẳng hề kéo đi được.
“Cậu là con gái à?” Khấu Thầm khó chịu, “Có chút sức…”
Hoắc Nhiên thở dài, nhịn cười, cắn răng nắm lấy áo của Khấu Thầm, kéo mạnh về phía mình.
Xoẹt – Roẹt!
Tiếng cười của nhóm bảy người cùng biến mất.
Ngay sau đó lại cùng cười phá lên.
Lúc này cũng không ai nhịn nữa, toàn bộ đều cười thành tiến, há há.
Hành khách bên cạnh cũng nghiêng đầu cười như điên.
Hoắc Nhiên nhìn mảnh túi trong tay mình, chần chừ một lát, bỏ nó vào trong túi quần của mình.
“Haiz.” Khấu Thầm từ bỏ giãy giụa, dựa vào người Hoắc Nhiên, cúi đầu, gác cằm lên trên vai Hoắc Nhiên, thở dài, “Thôi bỏ đi, lát nữa có người xuống xe là được.”
Hoắc Nhiên không đáp.
Một lúc sau mới lên tiếng: “Ừ.”
Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên nhỏ giọng trò chuyện câu có câu không với nhóm bảy người, lại lấy điện thoại ra, coi Hoắc Nhiên như cái gối mà ôm, dùng điện thoại tìm kiếm xem công viên giải trí có những trò nào ở sau lưng Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vẫn luôn không lên tiếng, trong đầu cậu đều là mình nên làm thế nào đây.
Trước đây khi Khấu Thầm làm như vậy thì mình phản ứng như thế nào?
Hình như không có phản ứng?
Vậy có cần nói chuyện với mọi người không?
Có cần tham gia thảo luận về công viên giải trí không?
Làm kiểu nào mới khiến Từ Tri Phàm không thấy cậu “kỳ lạ” đây?
Sau hai trạm dừng, người đã ít đi bớt, áo của Khấu Thầm được trả về chỗ cũ, cậu cũng xoay người lại.
Nhưng mà Khấu Thầm vẫn dựa vào người cậu nhìn điện thoại.
Thôi bỏ đi.
Hoắc Nhiên từ bỏ.
Từ Tri Phàm là một người thông minh, nếu như cậu ta chỉ cảm thấy nghi ngờ thì sẽ không mở miệng hỏi gì cả.
Cậu cũng không cần cố hết sức che giấu gì hết, có lẽ Từ Tri Phàm còn nghĩ rõ ràng hơn bản thân cậu nữa.
Hoắc Nhiên khẽ thở dài.
Đúng vậy, cậu không thể nào trả lời Từ Tri Phàm, cũng không phải hoàn toàn vì cậu không muốn trả lời,
Bản thân cậu cũng không xác định được rốt cuộc là thế nào.
Lại nên làm thế nào.
Hoàn toàn không thể nói.
Khi xe sắp đến công viên giải trí, người cũng không ít đi, tất cả đều là người đến công viên giải trí.
Mọi người chen chúc đứng mười tám trạm xe.
Lúc xuống xe, Khấu Thầm cảm thấy chân của mình thẳng tắp luôn rồi.
“Tao đi mua vé.” Cậu vừa hoạt động chân, vừa nhìn chỗ bán vé.
Chỗ này to hơn công viên nhiều, chỗ bán vé có một dãy cửa sổ lớn, còn có máy quét mã mua vé, không cần xếp hàng.
“Chia đều.” Hứa Xuyên lấy điện thoại ra, “Tụi tao chuyển tiền cho mày, lúc này không có vé dân bản địa, đều cùng một giá.”
“Tùy.” Khấu Thầm thấy chẳng sao cả, “Mua vé vào cổng đi, chơi hết, ăn cơm thì ăn ở bên trong luôn.”
“Được.” Mọi người nhao nhao gật đầu.
Sau khi mua vé xong thì cả đám hăng hái đi vào công viên giải trí. Tuy mua vé rất nhanh, cũng không cần phải xếp hàng nhưng sau khi vào trong thì hoàn toàn khác biệt, trước trò nào cũng đều là một hàng người, may mà hàng cũng không tính dài lắm.
Bọn họ đang bàn bạc chơi thế nào, Khấu Thầm đã theo hướng dẫn của bản đồ đi về trước.
“Đi đâu ấy?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Tàu lượn!” Khấu Thầm ở đằng trước vẫy tay, “Xếp hàng đi tàu lượn trước đi! Tao muốn chơi tàu lượn!”
Mọi người đều chẳng có mục đích, Khấu Thầm nói tàu lượn vậy là cả đám đều đi theo.
Trước tàu lượn cũng không ít người, đã xếp đến người mấy chục rồi, trong không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết đồng đều.
Hoắc Nhiên nhìn thử, thật ra tàu lượn này chỉ tính là loại trung bình chỉ có xoay vòng lớn, lao xuống gì đó, không có phần vô cùng nguy hiểm nào.
Nhưng mà Khấu Thầm trông có hơi căng thẳng, ngửa đầu nhìn chằm chằm tàu lượn trên không.
“Cậu ngoại trừ sợ Xoắn Xoắn, sợ nước.” Hoắc Nhiên hỏi, “Thì còn sợ cái gì không?”
“Hết rồi.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Không sợ độ cao, yên tâm đi.”
“Cái này cũng được, không đáng sợ.” Hoắc Nhiên nói.
“Vì sao bọn họ đều hét thảm đến như vậy?” Khấu Thầm nói.
“Tôi lên đó cũng hét mà.” Hoắc Nhiên nói, “Kích thích.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, “Tôi phải nghĩ từ mới được, hét cái gì mới hay…”
“Cậu nghĩ nhiều quá đó.” Hoắc Nhiên nói, “Có thể phát ra tiếng là hay rồi.”
Tàu lượn là hai người ngồi một hàng, mấy người bọn họ đúng lúc xếp ở đầu tiên, Khấu Thầm tràn đầy phấn khích chạy đến hàng đầu tiên: “Tôi ngồi chỗ này! Hoắc Nhiên đến đây!”
Hoắc Nhiên muốn từ chối, hàng đầu tiên thật sự kích thích quá, cậu không muốn chịu đựng lắm.
Nhưng mà Khấu Thầm đã ngồi xuống, cậu đành phải đi đến ngồi ở bên cạnh.
Phía sau là Từ Tri Phàm với Hứa Xuyên, gan của hai tên này khá to, tuy không muốn ngồi ở phần đầu nhưng cũng cắn răng ngồi xuống. Ngụy Siêu Nhân không chịu ngồi ở trước, một mình ngồi ở hàng thứ tư kiên trì muốn tìm chỗ ở đằng sau.
Nhưng mà sau khi có một nữ sinh chơi một mình ngồi bên cạnh cậu ta thì cậu ta lập tức thu lại yêu cầu muốn ngồi ở hàng sau nữa.
“Không sao đâu.” Ngụy Siêu Nhân nói với nữ sinh kia, “Không cần sợ.”
Sau khi nhân viên lần lượt kiểm tra dây an toàn của mọi người đã cài xong chưa, tàu khởi động rồi, chậm rãi chạy về phía trước,
Hoắc Nhiên đưa tay nắm lấy khóa an toàn ở trước người mình.
“Nếu cậu sợ thì có thể nắm tay tôi.” Khấu Thầm trưng vẻ mặt thả lỏng, đưa tay đến trước mặt cậu.
“Biến.” Hoắc Nhiên trả lời đơn giản.
“Tôi cảm thấy thứ này…” Khấu Thầm cười, đang nói được một nửa thì tàu chạy đến chỗ đầu cuối, đường ray trước mặt gần như là hướng thẳng xuống, bỗng nhiên biến mất ở trước mặt, cậu ngừng lại, “Đm, sao lại cao như vậy? Vừa rồi lúc ở dưới đất nhìn cũng đâu thấy cao như…”
Lời còn chưa nói xong, phần đầu tàu lượn của bọn họ bỗng nhiên lao ra ngoài, chữ cuối cùng của Khấu Thầm bay lên trên đỉnh đầu của bọn họ, hóa thành một tiếng thét.
“Thế!!! Áo!!!”
Dưới sự dẫn dắt của cậu, tất cả mọi người trên tàu lần lượt phát ra tiếng thét chói tai.
“Á!!! Á!!!”
Có hơi sợ hãi, có hơi hưng phấn, Hoắc Nhiên theo số đông, trong lòng cậu chuẩn bị khá đầy đủ, vui sướng hét ra một tràng dài: “Ối á á á á á á!!!”
Đến khi tàu lao xuống tận đáy dốc rồi lại hướng lên trên, Khấu Thầm mới chửi một câu: “Đờ mờ!”
“Thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đã nghiền!” Khấu Thầm hét lên.
Hai người cố gắng ngả về sau… nói chính xác hơn là nhìn xuống thử, vẻ mặt của mấy người ở hàng sau đều có hơi hoảng hốt, mắt của Nguỵ Siêu Nhân lúc này dường như đều không có thành công tụ lại, nữ sinh bên cạnh cậu ta lại nở nụ cười vui sướng.
“Lúc này Siêu Nhân mất mặt rồi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
“Sắp đến đỉnh rồi.” Hoắc Nhiên nhắc nhở cậu.
Khấu Thầm nhanh chóng ngồi dựa vào ghế, chìa tay qua nắm lấy cổ tay của Hoắc Nhiên, ép cái tay đang nắm khóa an toàn của cậu kéo qua, cầm ở trong tay, nắm thật chặt.
“Đm, đau!” Hoắc Nhiên nhíu mày.
Khấu Thầm không để ý đến cậu, khi tàu vừa leo lên đến đỉnh dốc còn chưa lao xuống, Khấu Thầm lại hét dẫn đầu: “Á!!!”
“Á!!!” Mọi người cùng hét theo.
Khi tàu lao xuống, Khấu Thầm lại hét một tiếng: “Nhiên Nhiên!!!”
“Á!!! Thầm Thầm!!!” Hoắc Nhiên đáp lại.
Thời gian của chuyến tàu lượn không tính là dài, nhưng mà khi mọi người xuống, cổ họng đều hơi khàn, còn có không ít người khi đi đường đều loạng choạng.
Hồ Dật vừa bước ra đã nằm trên thảm cỏ, nhắm mắt không nhúc nhích.
“Củ cải?” Giang Lỗi đi đến đá cậu ta.
“Tao say tàu…” Hồ Dật nhíu mày, đau khổ trả lời.
Cả đám lập tức cười đến nỗi ngồi bệt xuống đất.
Khấu Thầm ho khan một trận: “Chúng ta ngồi một lần nữa đi, vừa rồi tôi còn chưa trải nghiệm hết.”
“Lát nữa không còn thứ nào chơi nữa, cậu đi một mình đi, tụi tôi ngồi ở đây chờ cậu.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu không đi với tôi à?” Khấu Thầm hỏi.
“Tôi…” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm hỏi làm cho hơi lúng túng, vô thức lướt mắt nhìn Từ Tri Phàm bên kia.
Từ Tri Phàm không có vẻ mặt đặc biệt gì, sau khi cảm nhận được ánh mắt của cậu thì mới cười với cậu gần giống như lúc thường.
“Chẳng phải cậu còn muốn chơi trò tháp rơi tự do sao?” Hoắc Nhiên hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Khấu Thầm, “Chơi mấy trò chưa chơi trước đi.”
“Được.” Khấu Thầm búng tay.
Tháp rơi tự do yên tĩnh hơn bên tàu lượn nhiều, quá trình ngắn, mất trọng lượng đến quá đột ngột, rất nhiều người còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm thì đã chạm đáy rồi.
Khi xếp hàng, bọn họ lại gặp được nữ sinh ngồi bên cạnh Ngụy Siêu Nhân trước đó.
Ngụy Siêu Nhân vội vàng cúi đầu, đầu tựa lên lưng của Hứa Xuyên.
“Mày sao thế?” Hứa Xuyên quay đầu lại, “Hỏi thăm đi, có duyên thế này.”
“Không đâu.” Ngụy Siêu Nhân rầu rĩ nói, “Vừa rồi tao hét thảm quá, cô ấy cứ cười như điên bên cạnh, tao cảm thấy duyên phận này vẫn là không nên tiếp tục thôi.”
“Hi, trùng hợp thế!” Hứa Xuyên nói to với nữ sinh kia đang xếp hàng ở đằng sau.
Nữ sinh ấy có hơi ngạc nhiên cười: “Trùng hợp vậy! Mấy cậu cũng chơi trò này sao? Anh đẹp trai vừa rồi ngồi bên cạnh tôi đâu rồi?”
Ba chữ “anh đẹp trai” vừa nói ra, Ngụy Siêu Nhật chợt ngẩng đầu lên, xoay người vẫy tay với nữ sinh: “Hi!”
Nữ sinh vừa nhìn thấy cậu ta lập tức chưa đến một giây đã bắt đầu cười lớn không ngừng.
“Hay là cậu xếp hàng ở trước đi.” Hồ Dật chỉ vị trí của Ngụy Siêu Nhân, “Lát nữa ngồi cùng một hàng với chúng tôi nha?”
“Được, há há há há há há…” Nữ sinh vừa cười vừa đi đến đứng đằng sau Ngụy Siêu Nhân, lau nước mắt do cười chảy ra, “Lát nữa có khi nào cậu sẽ khóc không?”
“… Chắc không đâu.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Cậu còn cười nữa thì tôi sắp khóc thật đó.”
“Xin lỗi nha.” Nữ sinh che miệng, “Chỉ là vừa rồi cậu hét thảm quá, giọng cũng bị vỡ. Tôi thật sự không nhịn được, còn muốn xuống dưới tìm cậu thêm bạn, cuối cùng cậu chạy đâu mất.”
Tuy Ngụy Siêu Nhân bị cười thấy có hơi xấu hổ, nhưng vẫn lập tức lấy điện thoại ra.
“Vận may gì thế này?” Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên, cằm gác trên vai cậu nhỏ giọng nói: “Một nữ sinh rất dễ thương lại thích kiểu như Siêu Nhân à?”
“Kiểu thế nào cũng có người thích.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu cho rằng mọi người đều thích kiểu như cậu sao?”
“Đúng vậy.” Khấu Thầm không chút do dự, “Cậu thích không? Kiểu như tôi?”
Hoắc Nhiên không trả lời.
Nhưng mà dường như Khấu Thầm cũng không chờ cậu trả lời, nói tiếp lời của mình: “Nhưng mà tôi ấy, khá là thích kiểu giống như cậu.”
Hoắc Nhiên cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại.
Cả người biến thành một trái tim, toàn thân đều đang đập.
Khi Khấu Thầm đẩy cậu bảo cậu đi về trước thì cậu mới từ trái tim biến về người lại, cố gắng khiến bản thân tự nhiên tiếp lời: “Nếu như tôi là con gái…”
“Không cần.” Khấu Thầm nói, “Cậu là con trai cũng được.”
Hoắc Nhiên không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào với câu nói này, Khấu Thầm đã ở bên tai cậu cười há há.
Hoắc Nhiên cảm thấy phản ứng vốn có của mình mẹ nó đều bị tiếng cười sung sướng của Khấu Thầm quét sạch.
Cái bệnh gì vậy?
Bệnh tâm thần à?
Sau khi ngồi vào chỗ, Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, mẹ nó cho cậu cười, lát nữa cậu tè trong quần luôn đi, thứ ngu ngục!
Khấu Thầm còn đang nhìn đông ngó tây, nghiên cứu tháp rơi tự do này.
“Tôi cảm thấy thứ này không mạnh bằng tàu lượn.” Cậu nói, “Vừa rồi tôi đọc hướng dẫn, cũng chỉ cao 50 mét, vậy cũng chỉ…”
“Cũng chỉ bằng tòa nhà mười lăm mười sáu tầng.” Hoắc Nhiên nói.
“Đm.” Khấu Thầm hoảng sợ quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, “Vừa rồi tôi cứ tính là mười tầng, còn cảm thấy cũng không cao đến thế…”
“Bình thường một tầng cao ba mét.” Hoắc Nhiên lạnh lùng nói, “Cậu luôn thi dưới trung bình không phải không có lý do.”
“Mẹ nó cậu tính rõ ràng ra như vậy.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, “Là cố ý đúng không?”
“À.” Hoắc Nhiên cười lạnh.
“… Nhiên Nhiên.” Khấu Thầm nắm chặt tay cậu.
“Biến.” Hoắc Nhiên vung tay ra.
“Đm, tôi hơi sợ thật đó!” Khấu Thầm đè thấp giọng nói.
Tháp rơi tự do bắt đầu đi lên cao, chầm chậm cách mặt đất càng ngày càng xa, Khấu Thầm vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, mắt không dám nhìn xuống.
“Còn nói không sợ độ cao?” Hoắc Nhiên bỗng dưng có hơi mềm lòng.
“Tôi không sợ độ cao thật mà.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Thứ này không nằm trong phạm vi sợ độ cao, đã là con người thì phải sợ!”
“Tôi không sợ.” Hoắc Nhiên kéo tay Khấu Thầm xoa xoa.
“Đừng buông tay đó.” Khấu Thầm dặn dò cậu.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Tay Khấu Thầm lạnh ngắt, Hoắc Nhiên xoa mấy cái cũng không nóng lên.
Nhưng mà nói thật thì tay Khấu Thầm không giống với con người của cậu lắm, sờ vào thì vừa gầy vừa thon dài, khớp xương cũng không nhô lên mấy, rất có sức nhưng lại không phải kiểu tay giả ngầu.
Với lại còn rất mịn màng, vừa nhìn đã biết từ nhỏ…
Tháp rơi tự do khẽ rung, cắt đứt suy nghĩ của Hoắc Nhiên.
Cậu chợt phát hiện tháp đã đến đỉnh.
Không chỉ đến đỉnh mà còn bắt đầu rơi rồi.
Mọi người ngồi thành vòng tròn cùng lúc phát ra tiếng hét thảm thiết từ trong lồng ngực: “Á!!!”
Bởi vì hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị nên Hoắc Nhiên chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh nào thì đã bị cảm giác mất trọng lượng đáng sợ che mất rồi, tất cả mọi thứ trong cơ thể đều rời khỏi vị trí, nhao nhao lơ lửng.
Mông cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Trong lúc hoảng sợ, Hoắc Nhiên nắm tay Khấu Thầm đè mạnh xuống, muốn cho bản thân có cảm giác chân thực một chút.
Có lẽ cũng chỉ một giây thôi.
Cậu đã nhận được cảm giác chân thực.
Tháp rơi tự do rơi xuống đất.
Khi Khấu Thầm rút tay ra ngoài, cậu mới chợt giật mình, vị trí đè hình như không thích hợp lắm.