Dịch: LTLT
Sau khi nói xong lời này, Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm đều không nói gì nữa.
Có lẽ Từ Tri Phàm không tìm được lời nào có thể nói trong lúc này, dù là truy hỏi tiếp hay giả vờ hoàn toàn không bận tâm hoặc là an ủi kiểu bạn thân gì đó cũng không phù hợp lắm, có vẻ rất giả.
Chỉ có im lặng là ổn thỏa nhất, dù sao mức độ chấn động cũng không nhỏ.
Hoắc Nhiên thì không nghĩ nhiều như thế, chỉ là bây giờ tâm trí của cậu đang trống rỗng, không nghĩ gì, cũng không nghĩ được gì hết, giống như dung lượng của não cậu chỉ tổng cộng có bốn chữ đó, sau khi nói xong thì không còn gì hết.
Tất cả những suy nghĩ đã nhét đầy vào trong đầu, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ khiến bản thân giật mình trong khoảng thời gian này dường như chưa từng tồn tại.
Chỉ một chút suy nghĩ này.
Chất đầy, trống rỗng.
Cậu là người duy nhất thể hiện mình vẫn chưa mất hồn hoàn toàn, chỉ có ngón tay vẫn luôn búng lên thân cây non.
Một búng, hai búng, ba búng…
“Tao…” Từ Tri Phàm dù sao cũng không phải người trong cuộc, tốc độ hoàn hồn nhanh hơn Hoắc Nhiên, chỉ là trông thì có vẻ không biết làm thế nào, vỗ bảy tám cái lên trên túi quần của mình, cũng không biết cậu ta muốn làm gì.
“Tìm thuốc lá à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không.” Từ Tri Phàm nhìn qua bên cạnh, cách đó không xa có giáo viên ôm sách đi ngang qua: “Chuyện này… Thực ra trước đây tao cũng gần như đoán được rồi, chỉ là không nghĩ nhiều như thế, chỉ thấy mày có hơi… quá nhạy cảm, trước đây khi mày ở cùng với Khấu Thầm không phải như này, gần đây thì không giống nữa.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên dựa vào cây non nhỏ.
Từ Tri Phàm kéo cậu ra: “Nó không chịu nổi mày đâu.”
Hoắc Nhiên đành phải dựa vào bức tường của căn phòng thiết bị cũ ở đằng sau: “Tao nghẹn sắp chết rồi.”
“Khấu Thầm biết chưa?” Từ Tri Phàm hỏi.
Hoắc Nhiên còn chưa nghe rõ cậu ta nói gì thì cảm thấy cả người giật mình đến mức hơi run lên, cậu vọt đến trước mặt Từ Tri Phàm: “Nếu như mày dám nói cho cậu ấy biết thì hai chúng ta tuyệt giao!”
“Tao nói cho cậu ta làm gì?” Vẻ mặt Từ Tri Phàm khó hiểu.
“… Vừa rồi mày nói cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Tao nói là Khấu Thầm có biết không?” Từ Tri Phàm nói.
“À.” Hoắc Nhiên thở phào, “Sao cậu ấy biết được?”
“Mày có định nói cho cậu ta biết không, hay là không nói.” Từ Tri Phàm nói.
“Tao không biết.” Hoắc Nhiên nói, “Tao rối lắm, bản thân tao cũng vừa mới nghĩ rõ ràng, tao nói với cậu ấy thế nào đây?”
“Ừm.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Mày nghĩ trước đi, chuyện này tao không góp ý cho mày được, nghĩ thế nào tao cũng ủng hộ mày.”
Hoắc Nhiên vỗ vai cậu ta.
Khi về lại lớp học, chuông vào lớp đã kêu rồi, giáo viên tiếng Anh đã đứng trên bục giảng.
Hoắc Nhiên lẻn về lại chỗ của mình, lúc muốn chen vào từ sau lưng Khấu Thầm, Khấu Thầm nằm sấp trên bàn dường như đã ngủ rồi, không nhúc nhích. Hã𝔂 𝐭ìm đọc 𝐭𝐫a𝘯g chí𝘯h ở -- 𝐭𝐫um𝐭𝐫u𝔂𝖊 𝘯.𝒗𝘯 --
“Tôi vào.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói lại nắm lấy lưng ghế của Khấu Thầm đẩy một cái.
Khấu Thầm vẫn không nhúc nhích chút nào.
“Khấu Thầm?” Hoắc Nhiên cúi người nhìn Khấu Thầm.
Mắt của tên này đang mở, còn liếc cậu.
“Mẹ nó cậu…” Hoắc Nhiên vừa định chửi còn định đánh một cái lên lưng Khấu Thầm nhưng lúc mở miệng cậu bỗng nhiên mất đi sức lực.
Cứ cảm thấy mình có chuyện gì đó không thể để lộ, giấu giếm Khấu Thầm.
Sợ Khấu Thầm.
Tuy Khấu Thầm không biết nhưng bỗng nhiên cậu lại chột dạ.
Lúc đang định dời cái bàn ở sau lách vào thì Khấu Thầm nghiêng về trước nhường chỗ, cậu vội vàng bước vào, ngồi vào chỗ của mình.
Khấu Thầm vẫn là tư thế trước đó, nằm sấp trên bàn, mở to mắt giống như đang ngẩn người.
Hoắc Nhiên do dự một xíu, cũng nằm sấp xuống, khẽ hỏi: “Cậu sao thế?”
“Không.” Khấu Thầm buồn bực nói.
Thái độ này khiến Hoắc Nhiên có hơi hoảng sợ, bình thường chắc chắn cậu đã chửi rồi, hoặc là không thèm quan tâm, thích giận thì giận, nhưng bây giờ cậu lại bắt đầu vì thái độ của Khấu Thầm mà rối rắm thái độ của mình.
Cuối cùng lựa chọn im lặng, lấy sách mở ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sách.
Có lẽ chừng 10 phút, Khấu Thầm nghiêng đầu nhìn cậu: “Vừa rồi cậu đi đâu đó?”
“Hả?” Hoắc Nhiên cũng nhìn Khấu Thầm, “Đến phòng y tế với Từ Tri Phàm.”
“Làm gì?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Tìm Đào Nhụy nói tào lao thôi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi không có vào.”
“Ồ.” Khấu Thầm đáp một tiếng, không nói nữa.
Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà mấy người bọn họ đều thêm bạn với Đào Nhụy, nếu như Khấu Thầm không tin tùy tiện hỏi một chút thì có thể hỏi ra được, đến lúc đó cậu cũng không biết phải giải thích thế nào.
Tiết tiếng Anh này cậu không thể nghe được gì, khó khăn chịu đựng đến khi hết tiết, cậu vội vàng lấy điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Từ Tri Phàm bảo cậu ta thông đồng với Đào Nhụy.
Lúc cậu sờ sáng điện thoại thì hơi liếc sang chỗ Khấu Thầm.
Sau đó thì cậu giật mình.
Khấu Thầm đang nghiêng đầu, tay chống cằm nhìn cậu.
“Sáng sớm Đào Nhụy đã đăng lên tường nhà.” Khấu Thần nói, “Hôm nay chị ấy nghỉ, đi nghỉ dưỡng với bạn rồi.”
Hoắc Nhiên cảm thấy cả đời này của mình chưa từng xấu hổ như vậy.
Chắc chắn Khấu Thầm giận rồi, mà còn vô cùng giận, có lẽ còn là cái kiểu giận có hơi tủi thân nữa.
Bình thường Khấu Thầm giận sẽ cãi với Hoắc Nhiên, sẽ ầm ĩ, còn trừng mắt, hôm nay thì chỉ buồn bực không lên tiếng.
Với sự hiểu biết của Hoắc Nhiên về Khấu Thầm, đây là biểu hiện Khấu Thầm giận thật rồi.
Đến khi nghỉ giữa giờ, bọn họ đi đến sân trường, cơn giận của Khấu Thầm còn chưa tan, vẫn luôn không nói chuyện với Hoắc Nhiên.
Đương nhiên, cơn giận sẽ không tan, dù sao Hoắc Nhiên cũng không giải thích, cơn giận này của cậu cũng không có chỗ để tiêu tan. Tuy nói Hoắc Nhiên có thể miễn cưỡng thể hiện không phải tất cả mọi chuyện đều có thể chia sẻ với bạn, nhưng Khấu Thầm rõ ràng cảm thấy giữa hai người các cậu không áp dụng điều này.
“Sao thế?” Từ Tri Phàm ở đằng sau đuổi theo, ở bên cạnh Hoắc Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Giận rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Tao nói hai chúng ta đến phòng y tế…”
“Hôm nay Đào Nhụy nghỉ.” Từ Tri Phàm chậc một tiếng.
“Sao tụi mày đều biết vậy?” Hoắc Nhiên không còn gì để nói, “Chỉ có tao không biết?”
“Tao đi nói với cậu ta.” Từ Tri Phàm thở dài, “Trình độ nói láo của mày tệ quá đó.”
“Từ nhỏ đến lớn tao không có chuyện gì cần phải nói láo hết, đánh nhau, thi không được trung bình hay bị xử phạt gì đó.” Hoắc Nhiên nói, “Ba mẹ tao thấy chẳng sao hết, tao không có cơ hội luyện tập.”
“Để tao đi.” Từ Tri Phàm nói, “Lúc sinh nhật tao, mày tặng tao một cặp ampli, cái mà lần trước tao nói không mua nổi á.”
“KEF* à?” Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ta, “Hơn 5000 tệ đó, mày giết tao luôn đi!” (*KEF là nhà sản xuất loa của Anh với phân phối quốc tế.)
“Mày đưa 1000 tệ.” Từ Tri Phàm đưa tay ra, “Ok không?”
Hoắc Nhiên vỗ lên tay cậu ta: “Mày muốn nói thế nào?”
“Ngày mai là sinh nhật mày, có lẽ tao không tham gia được.” Từ Tri Phàm nói, “Nên tìm mày nói riêng.”
“Chuyện này vì sao không thể để người khác biết?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Mọi người đều tràn đầy hào hứng, đổi thành người khác có lẽ nói thẳng ra cũng không sao, nhưng đây không phải phong cách của tao.” Từ Tri Phàm nói, “Tao chắc chắn không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, với lại chuyện này cũng vẫn chưa chắc.”
“… Cậu ấy tin được không?” Hoắc Nhiên nói, “Mà mày cố ý tìm cậu ấy nói à? Vậy chẳng phải cũng giả quá rồi sao?”
“Mày ngu hả? Nguyên nhân tao tìm mày nói không đi sinh nhật mày được là vì ngày mai tao có hẹn với người khác. Người ta chỉ rảnh ngày mai thôi, nhưng có thể đến cũng có thể không đến.” Từ Tri Phàm nói, “Sau đó, tao tìm Khấu Thầm là vì tao muốn hỏi cậu ta làm vòng chân ở chỗ nào, tao muốn làm một cái tặng người khác.”
“Đệt?” Hoắc Nhiên hơi ngạc nhiên, “Ai vậy? Hẹn ai hả? Tặng ai?”
“Mày là Giang Lỗi hả?” Từ Tri Phàm nhìn cậu.
“À!” Hoắc Nhiên tỉnh táo lại, “Có phải mày hi sinh hơi lớn không?”
“Khá lớn.” Từ Tri Phàm nói, “Lát nữa Khấu Thầm không chỉ biết tao phí tâm sức theo đuổi người khác, muộn chút nữa thì cậu ta còn biết cuối cùng tao bị người ta từ chối.”
Hoắc Nhiên vô cùng cảm động, lại không nhịn được có hơi buồn cười nhìn Từ Tri Phàm bước nhanh đi đến bên cạnh Khấu Thầm.
Khấu Thầm đi cùng Hứa Xuyên vừa đi vừa nói chuyện, lúc Từ Tri Phàm vỗ vai cậu, cậu còn hơi sửng sốt, dường như không vui lắm, nhưng vẫn đi qua bên cạnh với Từ Tri Phàm.
“Hai nó làm gì thế?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Không biết.” Hứa Xuyên chậc một tiếng, “Bí mật nhỏ.
“Lát nữa phải tra khảo!” Giang Lỗi nói, “Bí mật nhỏ gì mà dám ngang nhiên trao đổi sau lưng chúng ta!”
“… Mày có được không vậy?” Giang Lỗi trừng cậu ta.
“Có phải bàn chuyện sinh nhật ngày mai của Hoắc Nhiên không? Làm chuyện bất ngờ gì đó.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Thôi bỏ đi, tụi mình cùng ăn cùng uống là được rồi, bất ngờ con khỉ.” Hoắc Nhiên có hơi thấp thỏm nói.
Nhưng mà cái lợi của có nhiều người là tốc độ bẻ lái khá nhanh, dăm ba câu bọn họ đã nhanh chóng lái sang hướng khác rồi.
Phải nói là bình thường Từ Tri Phàm không chăm chỉ mấy nhưng thành tình vẫn luôn rất tốt, có thể là vì đầu óc cậu ta tốt thật sự, ít nhất là kỹ năng diễn xuất vượt trội.
Hoắc Nhiên không biết cậu ta nói với Khấu Thầm thế nào nhưng lúc kết thúc thể dục giữa giờ về lại lớp học, Khấu Thầm đã khôi phục lại thái độ bình thường, kéo Hoắc Nhiên đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn.
Hoắc Nhiên đi cùng với Khấu Thầm, trước khi rời khỏi mọi người, cậu còn cẩn thận nhìn Từ Tri Phàm, khóe mắt Từ Tri Phàm còn chẳng liếc nhìn về phía này, cùng mọi người đi về lớp.
Chuyện này chứng tỏ là rất thuận lợi.
Khấu Thầm là một bé ngốc dễ thương rất dễ bị lừa.
“Chuyện này tôi hỏi Từ Tri Phàm có thể nói cho cậu không.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên, vẻ mặt vui vẻ, “Cậu ta nói được, tôi mới nói đó!”
“Chuyện gì?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Có phải cậu ta nói với cậu có thể ngày mai cậu ta không đi tụ tập mừng sinh nhật cậu đúng không?” Khấu Thầm nói xong cười đến mức không thấy mắt nữa.
“Hả?” Hoắc Nhiên cố gắng nâng cao kỹ năng diễn xuất tại chỗ, “Nó nói với cậu rồi à?”
“Cậu ta vẫn chưa nói với cậu còn muốn tặng một cái vòng tay cho người nào đó phải không?” Khấu Thầm cười hỏi.
“Không có.” Hoắc Nhiên lắc đầu.
“Nhưng mà tôi nói với cậu ta rồi, tự mình làm phiền phức lắm.” Khấu Thầm nói, “Thời gian cũng gấp, tôi bảo lão Dương làm giùm cậu ta là được, trưa ngày ai lão Dương có thể đưa đến đây.”
Hoắc Nhiên cười.
Khấu Thầm có hơi phấn khích, có lẽ là vì Từ Tri Phàm nhờ cậu giúp đỡ, còn chia sẻ bí mật, dọc đường cứ đoán Từ Tri Phàm sẽ thích cô gái như thế nào.
Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Sự nhẹ nhõm này không hề giống với bất kỳ sự nhẹ nhóm nào khác.
Cậu bỗng nhiên có thể hiểu được, vì sao Lâm Vô Ngung lại nói “có lẽ mãi mãi tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết tôi thích cậu” ở trên sân thượng.
Cậu dám nói với Từ Tri Phàm nhưng lại không dám để Khấu Thầm biết.
Có quá nhiều thứ không xác định, quá nhiều thứ chưa biết, bất kỳ một chút thôi cũng có thể phá vỡ sự cân bằng.
Giữa cậu với Khấu Thầm, dù là cách ở chung thế nào cậu đều không nỡ phá vỡ, dù mất cân bằng một chút thôi cũng có thể khiến cậu mất đi người bạn này, mất đi sự gắn bó khiến cậu cảm thấy ấm áp.
“Ăn gì à?” Khấu Thầm ở cửa quầy bán đồ chào hỏi với người bên trong.
Hoắc Nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Lâm Vô Ngung cần một que kem cười với hai người: “Nóng nực quá, ăn kem cho tỉnh táo.”
Không biết vì sao, kể từ khi Lâm Vô Ngung nói mấy câu kia với cậu, cậu nghĩ dường như Lâm Vô Ngung đã nhìn thấu cậu rồi, cứ cảm thấy còn gặp nhau mấy lần nữa thì không chừng Khấu Thầm cũng cảm nhận được.
Lập tức có hơi căng thẳng.
Cậu nhìn Khấu Thầm, dường như Khấu Thầm không chẳng cảm thấy gì hết, chỉ là bỏ tay ra khỏi vai cậu, đi vào quầy bán đồ ăn.
“Cậu ăn kem không?” Khấu Thầm hỏi, “Vốn dĩ tôi không muốn ăn nhưng nhìn thấy anh ấy cầm một cây thì bỗng nhiên tôi muốn ăn.”
“Có lớp vỏ socola không? Hãng gì cũng được.” Hoắc Nhiên hỏi.
“Có.” Khấu Thầm lấy một que kem từ trong tủ lạnh đưa cho cậu, “Lớp vỏ này của cậu có phải quá đáng yêu rồi không?”
“Đáng yêu gần bằng Xoắn Xoắn của cậu đúng không?” Hoắc Nhiên cười, “Hồi nhỏ mẹ tôi nói với tôi thế đó, con ăn lớp vỏ socola này không?”
Khấu Thầm vừa cười vừa lấy một cái túi, bỏ một đống đồ ăn vào trong, đưa cho Hoắc Nhiên.
Lúc Hoắc Nhiên cầm thẻ của cậu đi thanh toán, cậu bước ra khỏi quầy đồ ăn, ở cửa hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Khoảnh khắc vừa gặp phải Lâm Vô Ngung, cậu lại có ảo giác giống như bị nhìn thấu.
Rõ ràng sau khi mình thêm bạn với Lâm Vô Ngung chưa từng nói gì hết, nhưng bỗng nhiên cảm thấy hành động thêm bạn này của mình rất đáng nghi.
Cứ cảm thấy Lâm Vô Ngung sẽ hỏi “hôm qua cậu muốn nói gì với tôi?”.
Vô cùng chột dạ.
Lại cộng thêm Lâm Vô Ngung là một học thần, IQ của học thần đều cao, EQ chắc cũng không thấp.
Chậc.
Khấu Thầm nhíu mày.
Hôm nay vốn dĩ đã hơi nhạy cảm rồi, lúc hết tiết Hoắc Nhiên không dẫn cậu đi chơi, sau đó cùng Từ Tri Phàm quay về lớp, thực ra cũng không có gì lớn, cậu với Từ Tri Phàm chạy qua chỗ khác nói chuyện riêng cũng chẳng thấy ai trong nhóm bảy người có cảm giác gì.
Nhưng cứ đặt lên người Hoắc Nhiên thì lại không được, nghĩ thế nào cũng khó chịu.
Giống như lúc nhỏ cậu đưa tất cả đồ chơi của mình cho bạn hàng xóm chơi, cuối cùng bạn hàng xóm quay đầu lại đi chơi cùng với một bạn khác, cảm giác vô cùng mất mát.
Cuối cùng còn vì cậu đã đánh bạn kia một trận mà bị ba Khấu đánh đòn.
Cái ký ức đau đớn này, mỗi lần nhớ lại đều càng thấy mất mát hơn!
… Lái đi xa rồi Khấu Thầm.
Cậu rút lại suy nghĩ, quay đầu muốn nhìn xem Hoắc Nhiên ra chưa.
Vừa quay lại, Hoắc Nhiên đã đứng bên cạnh cậu rồi.
“Á!” Cậu giật mình hét một tiếng, “Sao lại đứng đây không lên tiếng?”
“… Tôi vừa mới ra.” Hoắc Nhiên cũng bị cậu làm cho giật mình, trừng cậu, “Chất giọng này của cậu đi đăng ký lớp âm nhạc được đó, dù không hát cậu hét một tiếng cũng có thể làm học viên khác giật mình hét ra high F đó.”
“Đi.” Khấu Thầm cười vẫy tay.
Hết tiết tự học buổi tối, cả đám đến căn tin ăn bữa khuya, bàn bạc chuyện ngày mai mừng sinh nhật Hoắc Nhiên rồi về ký túc xá.
Khấu Thầm vệ sinh cá nhân xong nằm sấp lên giường, cũng không ngủ, điện thoại cầm trên tay không buông.
Cậu muốn nói sinh nhật vui vẻ với Hoắc Nhiên vào 0 giờ.
Với lại cậu biết đám cú đêm này còn chưa ngủ, cậu cũng không thể nói với nhóm bảy người đừng giành hạng nhất với cậu, cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm thời gian, canh đúng giờ.
Vốn dĩ muốn nhắn riêng cho Hoắc Nhiên, nhưng lại cảm thấy vẫn nên gửi trong nhóm thì tốt hơn, có vẻ tự nhiên hơn.
Cũng may, duy trì thiết lập nhân vật là điểm mạnh của cậu.
Lúc số giây hiển thị 56, cậu vừa đếm 57, 58 vừa nhanh chóng mở giao diện của nhóm chat. Khi đếm thầm đến 00, cậu gửi dòng chữ đã gõ xong trong khung chat đi.
– Hoắc Nhiên Nhiên sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc, mãi mãi không có phiền muộn.
Thời gian hiển thị là 00:00 vô cùng chuẩn.
Ảnh và chữ của nhóm bảy người đều không chuẩn bằng cậu, nhưng mà cũng theo sát câu này của cậu, nếu như cậu không canh thời gian quá chuẩn thì phải để đám này giành mất rồi.
– Tụi mày không ngủ sao?
Hoắc Nhiên hỏi một câu, lại gửi một tấm ảnh cười như điên.
– Đừng nói như là mày ngủ vậy, có phải đang cầm điện thoại chờ không?
– Nếu như tụi tao ngủ rồi thì chắc chắn mày sẽ chửi!
– Không đâu, nhất định Khấu Thầm sẽ nhớ
Cả đám trò chuyện vui vẻ trong nhóm, Khấu Thầm mở trò chuyện riêng với Hoắc Nhiên, gửi một bao lì xì 520 tệ.
– Nhiên Nhiên sinh nhật vui vẻ
– Lần đầu tiên thấy gửi bao lì xì mà dùng chuyển khoản
– Mau nhận!
Hoắc Nhiên nhận tiền.
– Gửi 5 tệ 2 không được sao?
– 5 tệ 2 thì cùi quá, tôi cũng chỉ sợ lớn quá cậu không nhận, nếu không tôi đã chuyển 5200 rồi
Hoắc Nhiên không trả lời, Khấu Thầm lại chuyển sang trong nhóm nhìn, phát hiện Hoắc Nhiên đang nói chuyện trong nhóm, thế là cậu cũng góp vui mấy câu.
– Hộp ký ức của cậu có đó không?
Hoắc Nhiên lại gửi một tin nhắn riêng đến.
– Có, mở ra rồi.
Khấu Thầm nằm sấp trên giường, làm một động tác mở nắp hộp, tuy không ai nhìn thấy nhưng cậu vẫn nghiêm túc làm động tác này, Hoắc Nhiên gửi ảnh chụp màn hình đoạn đối thoại vừa rồi của hai người các cậu qua.
– Đặt cái này vào đi.
– Được.
Khấu Thầm nắm lấy ở trên màn hình, đặt vào trong hộp.
– Đặt xong rồi.