Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 85:




Dịch: LTLT
Mừng sinh nhật cùng ba mẹ với mừng sinh nhật cùng bạn bè là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Ở nhà đón sinh nhật cùng ba mẹ đều rất nghiêm túc, mẹ còn đặc biệt gói sủi cảo nữa, ăn bánh kem cũng cảm thấy rất trang trọng, giống như ngày này N năm trước đã xảy ra một chuyện lớn gì đó rất ghê gớm vậy.
Đón sinh nhật cùng đám bạn thì lại khác hẳn, nói trắng ra là một đám người lấy cớ mừng sinh nhật người nào đó để tổ chức một buổi liên hoan vui vẻ.
Ngoại trừ bước tặng quà và ăn bánh kem, những lúc còn lại thì không liên quan gì đến bạn nữa, con gái có thể còn coi trọng những việc này, thổi nến, cầu nguyện, cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật. Đám con trai bọn họ, lúc bánh kem được đưa đến không có nến, nĩa, dĩa cũng chẳng ai phát hiện.
Sau khi ăn xong chơi xong, lúc lấy banh kem chuẩn bị ăn thêm một đợt nữa cũng không ai bị ảnh hưởng. Hoắc Nhiên dừng đũa tách bánh kem ra, còn chưa tách xong, bánh kem đã bị lấy sạch rồi.
“Hôm nay…” Giang Lỗi nửa nằm trên ghế, cầm miếng bánh kem cắn một cái, “Nếu như là thứ sáu thì hay rồi.”
“Có thể chơi đến khuya đúng không?” Từ Tri Phàm nói.
“Chẳng phải à.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Sau đó, ngày hôm sau thức dậy còn có thể chơi tiếp.”
“Không phải tao làm tụi mày mất hứng.” Hứa Xuyên nói, “Nếu như là thứ sáu thì chắc cũng không có tâm trạng gì để chơi đâu, thứ hai tuần sau là thi giữa kỳ rồi mấy bạn.”
“Hả?” Giang Lỗi giật mình, “Đờ mờ, vậy à? Lại phải thi sao? Sao tao cảm thấy tao mãi mãi sống trong hai loại cảm giác là trời má lại thi rồi với đờ mờ lại không được trung bình vậy?”
“Sợ con khỉ.” Khấu Thầm cũng nửa nằm trên ghế, một chân gác lên chân của Hoắc Nhiên, trong tay còn cầm một ly nước, “Chỉ là một kỳ thi giữa kỳ mà thôi, cũng chẳng phải thi cuối kỳ, càng không phải thi đại học…”
“Đừng nhắc thi đại học.” Hứa Xuyên thở dài, “Trong ngày vui thế này, chúng ta vẫn nên nói những việc may mắn đi.”
Bọn họ bật cười.
Ngoại trừ Từ Tri Phàm, thi đại học đối với đám người bọn họ mà nói có lẽ đều không phải chuyện tốt gì.
Cũng chỉ là cứ cảm thấy còn một năm nữa, chỉ cần không nghĩ đến thì sẽ không có áp lực gì.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Đang cầm ly nước, điệu bộ uống rượu rất là thỏa thích, giống như trong ly của cậu đang đựng rượu trắng vậy.
Thực ra là Sprite.
Tối hôm nay bọn họ chỉ uống chút bia, sau đó thì cứ uống nước ngọt, lão Viên biết bọn họ ra ngoài liên hoan, lỡ như uống rượu, lúc về bị lão Viên chặn lại, chắc chắn phải nghe mắng.
Đổi thành giáo viên khác thì cũng chỉ nói không thôi, bọn họ không quan tâm mấy, nhưng lão Viên thì không được, lão Viên đối với bọn họ thật sự không có gì để nói, ngay cả người như Khấu Thầm ở trước mặt lão Viên khi xuống cầu thang cũng cố gắng đổi một bước bốn bậc thành một bước ba bậc.
Dù không uống rượu, cả đám chỉ nói chuyện không thôi cũng có thể nói đến mức mặt mày đỏ bừng giống như đã xỉn rồi vậy.
Từ sau cái hôm Khấu Thầm nói với cậu về chủ đề vô dụng hay không vô dụng, hễ nhắc đến chuyện thi đại học thì cậu lại có cảm giác hơi là lạ, không còn cảm giác không sợ chết giống như khi nói đến thành tích trước đây.
Cậu vỗ chân Khấu Thầm, tỏ ý an ủi.
Khấu Thầm nhìn cậu, nhếch khóe miệng: “Làm gì đó?”
“Còn một năm nữa.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi không nghĩ chuyện này.” Khấu Thầm tặc lưỡi.
Quán ăn lúc 9 giờ không còn bao nhiêu người hết, bọn họ đổi địa điểm, tìm một quán đồ nướng lại ăn thêm một bữa.
Nhưng mà vì trước đó vừa ăn đồ ăn lại còn uống nước ngọt, ăn bánh kem nên sức chiến đấu giảm đi không ít, đống đồ nướng gọi ra vậy mà không ăn hết.
Lúc xách mấy túi đồ nướng về lại trường, Khấu Thầm cảm thấy mình vẫn có chỗ nào đó không thoải mái.
Sắp đến cổng ký túc xá, bọn họ đựng đồ nướng vào trong túi mua đồ để ngụy trang, Lộ Hoan và Ngũ Hiểu Thần nhận được tin nhắn, lén lút chạy ra ngoài lấy.
Thấy Giang Lỗi đưa đồ nướng cho Lộ Hoan, lúc hai người ở bên cạnh nhỏ giọng nói cười, Khấu Thầm mới bỗng nhiên nghĩ ra được mình không thoải mái chỗ nào.
Sinh nhật của Hoắc Nhiên, hai người các cậu không có cơ hội đi riêng với nhau.
Đi riêng cũng chỉ nói chuyện, cười ngu, không có chuyện gì khác để làm, cũng không biết phải làm gì, những vẫn muốn ở riêng với Hoắc Nhiên trong khoảng thời gian đặc biệt nào đó.
Cậu thở dài.
Có lẽ còn hơn thế nữa.
Ngụy Siêu Nhân với Giang Lỗi gần đây đều đang cố gắng theo đuổi nữ sinh, thỉnh thoảng đến tìm cậu xin ý kiến, nên làm thế nào, nên nói thế nào.
Lần nào cậu cũng đều nhẫn nhịn chỉ từng chút một, tuy không biết đúng hay sai nhưng dù sao vẫn tốt hơn hai người bọn họ.
Nếu như không phải Từ Tri Phàm còn chưa bắt đầu cố gắng đã bị người ta quyết đoán từ chối thì bên cạnh cậu đã có ba kẻ đang chìm đắm vào giai đoạn hạnh phúc như đang yêu nhưng chưa phải yêu, người nào người nấy mới nhắc đến tên đã cười sắp nở hoa đến nơi, cậu còn phải đưa ý kiến nữa.
Đi đâu để nói lý lẽ đây?
Bực bội.
Nếu như Hoắc Nhiên là con gái thì cậu hoàn toàn không cần rối rắm lâu như thế, thậm chí không cần phải dùng nhiều thời gian để xác nhận rốt cuộc mình bị làm sao, chỉ cần có một chút cảm tình thì cậu đã dám tiếp cận rồi.
Cậu không có gì muốn nói hay không muốn nói hết, cậu chỉ có không dám nói mà thôi.
Sợ bị từ chối, càng sợ bị đối xử khoan dung.
Tôi không thể chấp nhận tấm lòng của cậu, nhưng tôi vẫn sẽ coi cậu là bạn.
Chuyện này so với chuyện bị từ chối thẳng thừng thì mẹ nó còn nhục hơn, nhục vô cùng.
Không thể nhịn.
Sau khi ăn mừng sinh nhật của Hoắc Nhiên, bọn họ tạm thời không có cơ hội ăn chơi đàn đúm nữa. Ngày một tháng Năm đáng mong chờ, nhưng trước đó còn có một tuần thi giữa kỳ, kết quả thi giữa kỳ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng kỳ nghỉ một tháng năm của bọn họ.
Cho nên, vì kỳ nghỉ chất lượng cao mà mấy người bọn họ gần như là từ hôm thứ năm, bốn ngày trước khi thi, bắt đầu ôn tập rồi.
Nếu mà so sánh thì Từ Tri Phàm thoải mái hơn nhiều, bình thường cậu ta cũng không có cà lơ phất phơ đến trình độ giống bọn họ cho nên không cần phải gấp gáp.
Khấu Thầm cũng rất thoải mái, đi học ngủ, tan học đi vệ sinh, đến căn tin xong thì đến quầy bán đồ ăn vặt, cho đến khi bắt đầu thi giữa kỳ cũng trải qua vô cùng ung dung, thậm chí còn ung dung hơn bình thường.
Bình thường tâm trạng cậu tốt thì còn có thể ôn một chút, cũng lấy mục tiêu được trung bình, cố gắng được mấy môn đạt trung bình, nhưng lần này cậu thật sự không có tâm trạng gì hết.
Mỗi ngày đều cảm thấy đầu đã chất đầy, không nhét thêm được một chữ.
Chỉ có Hoắc Nhiên nhìn ra được sự bất an bên dưới sự ung dung đó.
“Chẳng phải cậu nói ba cậu không để ý đến kết quả thi giữa kỳ của cậu sao, chỉ quan tâm cuối kỳ?” Hoắc Nhiên hỏi, “Có phải lần này về bác ấy nói gì không?”
“Không nói gì hết.” Khấu Thầm nhíu mày, “Chỉ hỏi khi nào thi, trước đây ông ấy chưa từng hỏi, có đợt tôi còn cho rằng ông ấy không biết còn có thi giữa kỳ nữa đó.”
“Vậy cậu đọc sách đi, không hiểu thì có thể hỏi Từ Tri Phàm, nó giảng bài cũng được.” Hoắc Nhiên nói.
“Không.” Khấu Thầm đáp.
Hoắc Nhiên nhìn cậu: “Bướng vậy sao?”
“Chống mắt lên nhìn đi!” Khấu Thầm trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên thở dài không lên tiếng.
Khấu Thầm không nói được vì sao, nhưng mỗi khi cậu đọc sách mấy lần thì ít nhiều cậu cũng có thể kiếm được chút điểm, hoặc là lúc thi tùy tiện liếc của người khác thì cậu cũng không đến nỗi chỉ được bốn mươi năm mươi điểm. Khi thi xong, trong mấy bài thi chỉ có hai bài có số đầu là sáu.
Lúc đứng ở cổng trường chờ Khấu Tiêu đến đón cậu, Hoắc Nhiên đang đứng ở bên cạnh cùng cậu.
“Tay tôi đã lạnh rồi.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên không đáp, kéo tay Khấu Thầm qua nắm lấy, lại xoa mu bàn tay với lòng bàn tay của Khấu Thầm: “Hay là… hay là tôi đến nhà cậu nhé.”
“Để làm gì?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, “Nếu như ba tôi đánh thật thì hai chúng ta gộp lại cũng không đánh lại ông ấy đâu, ít nhất phải thêm anh Xuyên.”
“… Ai dám đánh nhau với ba cậu!” Hoắc Nhiên hơi bất lực, “Tôi nghĩ, nếu như tôi đi cùng cậu thì dù ba cậu có muốn chửi cậu hay đánh cậu cũng ngại ra tay đúng không? Tôi cảm thấy thái độ bác ấy đối với tôi khá tốt.”
“Với kết quả này…” Khấu Thầm vỗ ba lô, “Chị tôi cũng có thể đánh chết tôi chứ đừng nói đến ông ấy.”
“Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nhéo tay cậu, “Có phải cậu… có tâm sự gì đó không?”
Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lại nhanh chóng xoay đầu đi: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không phải nói cậu có.”
“Sau này có cơ hội sẽ nói cho cậu.” Khấu Thầm buột miệng nói.
“Hửm?” Hoắc Nhiên quay đầu lại, dường như có hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới gật đầu, “Được.”
“Nếu như tôi cứ không nói thì sao?” Khấu Thầm nhướng mày.
“Bán cậu vào trong núi.” Hoắc Nhiên cũng nhướng mày.
Khấu Thầm bật cười, không làm gì với Hoắc Nhiên cả, chỉ tùy tiện trò chuyện mấy câu như thế cũng có thể khiến cậu tạm thời quên đi rất nhiều thứ buồn bực.
Nhưng mà những thứ buồn bực này lại nhanh chóng quay lại cùng với sự xuất hiện của Khấu Tiêu.
“Nhiên Nhiên lên xe không?” Khấu Tiêu hỏi, “Chị đưa em về.”
“Em tự về được rồi, hôm nay em phải vòng đến cơ quan của mẹ em lấy đồ trước.” Hoắc Nhiên cười.
“Vậy thôi.” Khấu Tiêu nói, “Thi như thế nào?”
“… Cũng được trung bình ạ.” Hoắc Nhiên nói.
“Khấu Thầm thì sao?” Khấu Tiêu lại hỏi.
“Chị có thể hỏi trực tiếp cậu ấy.” Khấu Thầm nói.
“Chị không dám.” Khấu Tiêu vẫn nhìn Hoắc Nhiên.
“Gần… giống như lúc trước, cũng có… môn trung bình.” Hoắc Nhiên nói.
“Được, chị biết rồi.” Khấu Tiêu gật đầu, “Vậy tụi chị đi trước đây. Nhiên Nhiên đạp xe chú ý an toàn đó.”
“Vâng.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm đang ngồi ở ghế phụ dựa vào cửa xe, nháy mắt phải với cậu, cong khóe miệng mỉm cười.
Hôm nay Khấu Tiêu cũng cố ý hỏi kết quả thi đã dập tắt chút may mắn cuối cùng trong lòng Khấu Thầm.
“Có phải ba ở nhà không?” Cậu hỏi.
“Ừ.” Khấu Tiêu nhíu mày, “Trước đây chị đã nói rồi, ông ấy vẫn chưa đến giới hạn cuối cùng, không phải thật sự tùy ý em muốn học thế nào muốn chơi thế nào cũng được.”
Khấu Thầm tặc lưỡi, tay chống cằm, lần lượt cắn đầu ngón tay của mình.
“Lát nữa em đừng có cãi với ông ấy.” Khấu Tiêu nói, “Chị với mẹ sẽ đỡ cho em, em chỉ cần nhận sai là được, ông ấy nói cái gì thì là cái đó, nghe thấy không?”
“Vâng.” Khấu Thầm gật đầu.
“Nói cái gì em cũng đừng cãi lại, ít nhất hôm nay đừng cãi.” Khấu Tiêu xoay mặt nhìn cậu, “Có nghe thấy không?”
“Vâng.” Khấu Thầm chỉ phía trước, “Nhìn đường.”
“Về đến nhà, Khấu Thầm vừa mở cửa thì đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Ngay cả Soái Soái cũng không nhào đến đón cậu, chỉ đứng bên tường ra sức lắc đuôi.
“Đói chưa?” Ba Khấu ngồi trên sô pha, “Hôm nay mẹ con mua một đống đồ ngọt, con ăn thử không?”
“Dạ.” Khấu Thầm thay giày, đến bên bàn nhìn thử, tự mình lấy một cái bánh kem nhỏ ăn, lại cầm một cái lắc lắc về phía Soái Soái, “Soái, đến đây.”
Soái Soái chạy đến, mở miệng.
Lúc Khấu Thầm ném bánh kem vào trong miệng nó, ba Khấu hỏi: “Kết quả lần thi giữa kỳ này thế nào? Có tiến bộ chút nào không?”
Bánh kem ném đến mũi Soái Soái, rớt xuống đất.
______________________________
Lảm nhảm: Đúng là nếu bạn không phải con nhà người ta thì ngày có kết quả thi luôn là ngày sóng gió ;;v;; Mấy chương sau thương Thầm Thầm lắm ;;_;;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.