Dịch: LTLT
Trên đường đi ăn, Hoắc Nhiên cứ cười mãi, nghĩ đến “bay đi cho ông” của Khấu Lão Nhị là cậu không nhịn được.
“Ba tôi có đánh cậu không?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Không.” Hoắc Nhiên cười nói, “Sao có thể chứ? Ba cậu chắc đánh cậu thôi.”
“Có chửi cậu không?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Cũng không có.” Hoắc Nhiên nói, “Thật ra có rất nhiều mâu thuẫn đều là đúng người không đúng việc, cậu không phát hiện sao? Đổi thành người khác thì nói thế nào cũng dễ.”
“Vậy cậu bị kích thích gì mà cười nãy giờ vậy.” Khấu Thầm sờ mặt, “Là vì có được người đẹp trai quá đáng này cho nên mừng như điên sao?”
“… Phải.” Hoắc Nhiên cười càng dữ hơn.
“Vậy thì có thể hiểu được.” Khấu Thầm cũng chẳng khiêm tốn, “Không ăn buffet nữa, chỗ này cách xa quá, chúng ta tìm quán ăn gần đây đi.”
“Cậu đói đến gầy rồi, cậu quyết định.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đúng rồi, vừa rồi ba cậu nói với tôi, bảo tôi nói cho cậu, 10 giờ ngày mai chú ấy chờ cậu ở văn phòng lão Viên.”
“Làm gì? Quyết đấu à.” Khấu Thầm nói.
“Có lẽ là lão Viên có cách gì đó.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thấy đây cũng là bậc thang, cậu sắp hết tiền rồi, ngày mai chú ấy còn phải đưa tiền tháng cho cậu nữa.”
“Gửi tiền cũng phải đi thôi.” Khấu Thầm thở dài.
Hoắc Nhiên vỗ lưng cậu tỏ ý an ủi, nghĩ một chút vẫn không nhịn được, vừa cười vừa hỏi Khấu Thầm: “Mới nãy ba cậu hét cái gì cậu có nghe thấy không?”
“Hét cái gì?” Khấu Thầm nhíu mày, “Ba tôi mắng tôi nhiều lắm, bình thường tôi đều coi như không nghe thấy.”
“Bay đi cho ông!” Hoắc Nhiên rất vui vẻ học theo giọng điệu của Khấu Lão Nhị, “Bay…”
Khấu Thầm bật cười: “Mẹ nó, độ hài hước của cậu có hơi thấp đó.”
“Chỉ là rất buồn cười, đặc biệt là nhớ đến câu nói gia bảo gia truyền của nhà họ Khấu thì càng buồn cười hơn.” Hoắc Nhiên cười hì hì.
“Haiz.” Khấu Thầm nhìn cậu, lại quay đầu nhìn xung quanh, sau đó tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói, “Hoắc Nhiên, tôi hôn cậu một cái được không?”
Được!
… Không không không không được! Đang trên đường lớn mà!
Chưa kịp mở miệng, Khấu Thầm đã tiến lại gần hôn lên mặt cậu cái chụt.
Thôi.
Cứ vậy đi.
Dù sao mình cũng rất vui.
Có thời gian cậu cũng nên viết “Bàn về thiếu niên thuần khiết sa đọa thế nào”.
Lúc ăn cơm, Từ Tri Phàm gửi tin nhắn đến hỏi han tình hình.
“Sao không hỏi trong nhóm?” Khấu Thầm nói.
“Sợ lỡ như có tình huống gì không tiện trả lời trong nhóm đó mà.” Hoắc Nhiên nói, “Từ Tri Phàm vẫn rất cẩn thận.”
“Nói cho cậu ta không sao.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Buổi tối tôi về ký túc xá.”
“Không ở khách sạn nữa sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chẳng phải ngày mai quyết đấu sao?” Khấu Thầm nhíu mày, “Trong lòng tôi thấy bất an.”
“Sợ không đánh lại chú ấy à?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Chỉ sợ qua một đợt dày vò này cuối cùng vẫn chẳng thay đổi gì.” Khấu Thầm nói, “Nếu như qua lần này rồi vẫn là dáng vẻ trước đây, chắc chắn tôi sẽ không có cách gì nữa.”
“Nhưng mà tôi cho cậu một kiến nghị.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu đừng chỉ nghĩ yêu cầu với ba cậu, cậu cũng phải nghĩ về yêu cầu của ba cậu đối với cậu, vì sao chú ấy muốn cậu ra nước ngoài, bởi vì thành tích của cậu và dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của cậu, có đúng không?”
“Hôm đó tôi đã muốn nói với ông ấy rồi, lúc học cấp 2, thành tích của tôi cũng không quá tệ, chắc trung bình nhỉ? Hoặc là… dưới trung bình, cũng có thể… dưới?” Khấu Thầm càng nói càng không chắc.
“Cậu muốn học hành đàng hoàng, ngày ngày tiến lên đúng không?” Hoắc Nhiên nói, “Vậy cậu nói với chú ấy đi.”
“Không phải.” Khấu Thầm vội vàng giải thích, “Tôi không định tỏ thái độ này, tôi như thế nào bản thân tôi rõ, đặt mục tiêu thì được, nhưng không được đặt quá cao, không đạt được mục tiêu thì không thể có động lực.”
Hoắc Nhiên chống cằm nhìn Khấu Thầm, tặc lưỡi.
“Đứng đắn chút.” Khấu Thầm nói, “Tôi nghiêm túc.”
“Tôi biết, đặt một mục tiêu nhỏ trước.” Hoắc Nhiên đẩy cái ly của mình đến bên cạnh ly của Khấu Thầm, khẽ cụng một cái, lại bưng lên uống một ngụm trà, “Ngày mai nói thế đi.”
Khấu Thầm cũng uống một ngụm, cũng chống cằm nhìn Hoắc Nhiên.
“Làm gì đó?” Hoắc Nhiên tiếp tục chống cằm.
“Nhìn.” Khấu Thầm nói.
“Đẹp không?” Hoắc Nhiên hất cằm.
“Đẹp trai dữ dội.” Khấu Thầm nói xong thì nhướng mày, “Của tôi.”
Hoắc Nhiên cười không lên tiếng.
“Có phải không?” Khấu Thầm gằn giọng, dữ dằn hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười đáp.
Ăn xong hai người các cậu gọi xe đến khách sạn trả phòng, lấy đồ.
Đồ của Khấu Thầm rất ít, dù sao chuyện bỏ nhà ra đi xảy ra bất ngờ, cậu chỉ cầm cái balo đựng bài thi không đủ điểm, quần áo thay đều là sau khi ở khách sạn mới ra ngoài mua.
“Nếu chị cậu biết cậu ở đây.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc là sẽ đánh chết cậu.”
“Không thể nói cho chị ấy.” Khấu Thầm nói, “Chắc chắn chị ấy cho rằng việc này sỉ nhục trí thông minh của chị ấy, sẽ tức chết.”
“Lấy hết đồ chưa?” Hoắc Nhiên nhìn điện thoại, “Bây giờ đi về cũng được, còn có thể nói chuyện với mọi người một lúc.”
“Ừ.” Khấu Thầm quăng balo mới dọn đồ xong xuống đất, xoay người, mở rộng vòng tay về phía Hoắc Nhiên, “Đến đây.”
“Gì hả?” Hoắc Nhiên chợt căng thẳng.
“Tranh thủ thời gian.” Khấu Thầm nói, “Về trường rồi thì không còn cơ hội như này nữa.”
“Cơ… cơ hội… gì cơ?” Hoắc Nhiên càng căng thẳng hơn.
“Mẹ nó giả ngốc cái khỉ gì!” Khấu Thầm ngồi lên giường, vẫn giang hai tay ra, “Đến đây, hôn một cái cho đã nào!”
“Cậu im mồm!” Hoắc Nhiên cảm thấy máu khắp người đều vọt lên trên não, cộng thêm áp suất vị trí của cổ quá thấp, nghẹn đến mức cậu thở không ra hơi.
“Lại sờ mấy cái, còn muốn cắn cậu mấy cái.” Khấu Thầm không những không im mồm mà còn muốn nói rất nhiều, “Đương nhiên, cậu muốn cắn tôi mấy cái tôi cũng có thể nhịn đau, tôi…”
Hoắc Nhiên không chờ Khấu Thầm nói xong đã tiến lên phía trước, phi thân đến, đẩy Khấu Thầm té nhào lên trên giường.
“Đụng vào xương của tôi rồi, lúc nào cậu mới có chừng mực vậy?” Khấu Thầm che xương sườn của mình, “Cậu đúng là chưa bị ăn đòn…”
Hoắc Nhiên cúi đầu, đè lên môi Khấu Thầm.
Khấu Thầm giống như bị cúp điện, tất cả động tĩnh bao gồm tiếng hít thở đều tạm thời ngừng mấy giây, sau đó mới khởi động lại, cầm áo của Hoắc Nhiên vén lên.
Lúc điện thoại của Hoắc Nhiên ở dưới đất reo lên, Khấu Thầm xoay người ôm lấy Hoắc Nhiên, đè mặt ở trên bụng Hoắc Nhiên, giọng buồn bực nói: “Không nghe.”
“Lỡ như điện thoại quan trọng gì sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu chỉ là một đứa học sinh bình thường, chức vị cao nhất cũng chỉ là đội trưởng đội bóng rổ, cậu có điện thoại quan trọng khỉ gì.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nằm trên giường bật cười, đầu của Khấu Thầm cũng nâng lên hạ xuống theo cái bụng của Hoắc Nhiên.
“Haiz.” Hoắc Nhiên nổi giận, đẩy đầu Khấu Thầm lên, “Cậu có biết khung cảnh hiện giờ cực kỳ dâm không? Cực giống…”
“Cậu đang ám chỉ tôi sao?” Cánh tay Khấu Thầm chống lên giường quay đầu lại, một tay tóm lấy lưng quần của Hoắc Nhiên kéo xuống, “Cũng không phải không được.”
“Không!” Hoắc Nhiên hét lên, một tay tóm lấy quần mình, “Tôi không có ý này, tôi chỉ nói… có hơi giống.”
“Cậu xem không ít phim nhỉ.” Khấu Thầm cúi đầu, cắn một cái trên bụng Hoắc Nhiên, nhảy xuống giường, mặc quần trong bước vào phòng tắm, “Có tồn hàng không? Hôm này chia sẻ chút đi.”
“Không có!” Hoắc Nhiên cười, ngồi dậy.
“Là nam hay nữ vậy?” Khấu Thầm lại thò đầu ra khỏi phòng tắm, “Sau này có phải tìm một chút…”
“Nếu cậu không tắm thì ra ngoài!” Hoắc Nhiên nhảy xuống giường.
“Đến nữa à?” Khấu Thầm lập tức bước ra khỏi phòng tắm, “Tôi đã nói mà, đường đường là đội trưởng Hoắc, sau có thể chỉ tuốt một cái đã kết thúc, sao lại không được…”
“Tôi cảnh cáo cậu đó Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm đến bên tường, đè lên vai, “Cậu tém tém lại đi.”
“Không tém tém lại thì cậu đánh tôi sao?” Khấu Thầm nhướng mày.
“Tôi ở ký túc xá tuốt chết cậu!” Hoắc Nhiên trừng mắt.
“Úi chà.” Khấu Thầm cười thành tiếng, “Tôi chẳng sao cả, chỉ sợ cậu không dám.”
“Có tắm không?” Hoắc Nhiên quát.
“Tắm chớ!” Khấu Thầm cũng quát.
“Mau!” Hoắc Nhiên hét.
“Biết rồi! Muốn tắm hai người cùng lúc không?” Khấu Thầm tiếp tục hét.
Hoắc Nhiên bịt miệng Khấu Thầm lại: “Mẹ nó cậu chú ý nội dung một chút, cửa này không cách âm lắm đâu.”
Khấu Thầm cười đến mức mắt tít lại.
Hoắc Nhiên đoán vị trí miệng Khấu Thầm, hôn một cái lên mu bàn tay mình: “Chụt!”
Trên đường về trường học, Hoắc Nhiên vẫn luôn cúi đầu nói chuyện với mấy người nhóm bảy người trong nhóm chat.
Thực ra cậu có thể im lặng hoàn toàn, nhưng lúc này cậu phải liều mạng kiếm chút chuyện để mình làm, nói chuyện nhắn tin đều được, chỉ cần ngừng một chút thì cậu sẽ nhớ lại chuyện ở trong phòng khách sạn vừa rồi.
Tiếng thở dốc của Khấu Thầm, và cả nhiệt độ vừa nóng vừa ấm trong lòng bàn tay, cảm giác vừa chắc chắn vừa mềm mại.
Mỗi một suy nghĩ lóe lên đều có thể mang theo một luồn điện ở trong lòng.
Xấu hổ quá.
Còn suy nghĩ chuyện này chưa xong nữa.
“Nói gì thế?” Khấu Thầm dựa vào người cậu, nhìn màn hình điện thoại cậu.
“Bọn nó đang chờ ở căn tin, làm tiệc chào mừng cậu.” Hoắc Nhiên nói.
“Đệt.” Khấu Thầm cười, “Cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, chào mừng con khỉ, cứ nói thẳng là mượn cớ ăn khuya là được.”
“Bọn nó đang chờ ở căn tin.” Hoắc Nhiên nói, “Chờ cậu cùng ăn khuya.”
“Này nghe xuôi tai hơn.” Cánh tay Khấu Thầm duỗi ra sau ôm eo của Hoắc Nhiên, thò vào trong áo, khẽ gảy eo cậu, “Tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cụp mắt, xác định động tác này núp ở dưới áo, sẽ không nhìn thấy từ trong kính chiếu hậu của tài xế.
“Cậu…” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Chuyện này, có nói với ai không?”
“Sao thế?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu.
“Tri Phàm?” Khấu Thầm hỏi.
Hoắc Nhiên chần chừ một chút, gật đầu: “Nó nhìn ra được tôi có hơi… bất thường, hỏi tôi, tôi nói luôn.”
“Vậy tôi thì sao?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Không nói.” Hoắc Nhiên đáp, “Nếu cậu để ý thì tôi không nói cho nó biết, dù sao nó cũng nhìn ra được.”
“Ông nội cậu.” Khấu Thầm cười, “Vậy thì nói cho cậu ta biết đi, chờ người ta nhìn ra, tôi mất mặt cỡ nào.”
“Vậy ngày mai nói nhé, hôm nay nhiều người.” Hoắc Nhiên nói, “Thật ra tôi cũng chưa nghĩ xong nên nói thế nào… Có hơi ngại.”
“Tôi đoán là tối nay cậu ta sẽ tìm cơ hội hỏi cậu.” Khấu Thầm nói.
Con mắt của Từ Tri Phàm có lẽ là từng được Thái thượng lão quân luyện giúp, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm cùng bước vào căn tin còn chưa mở miệng nói thì cậu ta đã cười vô cùng sâu xa rồi.
Bằng tình bạn của Hoắc Nhiên với cậu ta mấy năm nay, nụ cười này tỏ ý cậu hoàn toàn không cần phải nghĩ mở đầu nói chuyện này với cậu ta thế nào.
“Đm!” Hứa Xuyên chỉ Khấu Thầm, “Sau này mày đừng có nói cái gì mà mọi người có chuyện thì nói, đừng giấu giếm tự mình chịu!”
“Tao sai rồi.” Khấu Thầm lập tức nhận sai.
“Mày sai ở đâu?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Lúc đầu nói Từ Tri Phàm thế nào hả? Đến lượt mày, chuyện lớn như vậy lại chẳng ừ hử một tiếng. Tụi tao gửi bao nhiêu tin nhắn cho mày, gọi bao nhiêu cuộc cho mày! Mẹ nó có còn coi tụi tao là anh em không?”
“Dì ơi!” Khấu Thầm gọi dì trong căn tin, “Đồ nướng, 20 xiên giống nhau ạ!”
“Ồ, mấy ngày rồi không thấy Khấu Thầm.” Dì nói, “Được, nướng cho mấy đứa, ngồi đó chờ một chút đi!”
“Mày đừng ngắt lời.” Giang Lỗi nói, “Bữa này Tri Phàm với anh Xuyên mời, mày đừng có lấy chuyện này để bẻ lái.”
“Được, được, được.” Khấu Thầm ngồi ở bên bàn, “Tụi mày chửi chết tao đi.”
“Chửi mày chắc chắn phải chửi.” Hứa Xuyên nói, “Nhưng không phải bây giờ, bây giờ… lấy đồ uống chút đi.”
“Đệt.” Hồ Dật đứng dậy.
Giang Lỗi đi cùng cậu ta, lấy một đống đồ uống từ trong tủ lạnh đến.
Bọn họ ngồi xung quanh bàn, cùng nhau mở đồ uống, sau đó cầm chai nước lên, cùng nhau nhìn chằm chằm Khấu Thầm.
“Gì hả?” Khấu Thầm lập tức cảnh giác, “Mẹ nó ai dám tạt nước tao, tao đảm bảo ra tay đó.”
“Ai tạt mày chứ.” Hứa Xuyên tặc lưỡi, “Nói đi!”
“Nói cái gì?” Khấu Thầm hỏi.
“Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, ở chỗ nào, chuyện này xử lý thế nào.” Giang Lỗi bẻ ngón tay, “Cần tụi tao giúp chút sức gì không? Đây là những điều quan trọng mà mấy hôm nay tụi tao bàn bạc.”
Khấu Thầm không lên tiếng, nắm chặt chai nước, một lúc sau mới chắp tay với mọi người: “Coi như tao đã biết cái gì gọi là anh em rồi, cảm ơn mọi người.”
“10 giờ ngày mai chú Khấu hẹn gặp mặt Khấu Thầm ở văn phòng của lão Viên.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi nghe ý của chú ấy chắc là lão Viên đã đưa ý kiến cho chú ấy nhưng chú ấy vẫn chưa chấp nhận, còn đang suy nghĩ.”
“Sẽ là ý kiến gì nhỉ?” Giang Lỗi hỏi, “Hay là thăm dò từ phía lão Viên trước?”
“Chắc là lão Viên sẽ không nói.” Hoắc Nhiên nói, “Dù sao chú Khấu vẫn chưa đồng ý, nhưng mà tôi cảm thấy ý kiến của lão Viên chắc chắn sẽ không chống lại Khấu Thầm.”
“Tao cắt ngang một chút.” Hứa Xuyên hỏi, “Hiện tại chú Khấu có thái độ gì? Chiều hôm nay ngất xỉu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão Viên thật sự rất sốt ruột, nói là ngất xỉu.”
“Giả đó.” Khấu Thầm uống một ngụm nước, “Thử xem tao có liên lạc với tụi mày hay không, nếu như có liên lạc thì nhân tiện có thể lừa tao ra ngoài.”
“Đờ mờ.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Còn để kế hoạch của chú ấy thành công, mày quả nhiên đi rồi.”
“Đuổi theo đánh tao nữa đó.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “May mà Hoắc Nhiên cản lại, nếu không lúc này không chừng tao đang ở chỗ nào đó.”
Bọn họ lại cùng nhau quay đầu nhìn Hoắc Nhiên, trong ánh mắt đều là vẻ bị sốc.
“Được đó Hoắc Nhiên.” Hứa Xuyên nói, “Ba nó như thế… như thế… mày cũng dám cản?”
“Nếu không thì làm sao đây, chú ấy hét bắt ăn trộm luôn rồi.” Hoắc Nhiên nói.
Mọi người đều sửng sốt, lập tức cười bò.
“Thật ra ba mày vẫn nghe khuyên nhủ được.” Từ Tri Phàm vừa cười vừa nhìn Khấu Thầm, “Tao cảm thấy mày rất giống chú ấy.”
Bữa ăn khuya này là bữa ăn vui vẻ nhất mà Hoắc Nhiên ăn trong mấy ngày nay, tuy cậu cực kỳ muốn ở riêng với Khấu Thầm, nhưng mà mọi người vừa ăn vừa nói chuyện cũng khiến cậu cảm thấy rất an tâm.
Khi về ký túc xá, cậu cũng ngại nói ngủ ngon với riêng Khấu Thầm, mọi người sau khi cùng ồn ào hò hét xong thì tự về phòng ký túc của mình.
Sau khi đóng cửa, cậu mới lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Khấu Thầm.
– Thầm Thầm ngủ ngon
– Khấu Nhiên Nhiên ngủ ngon
– Cút!
– Tự cậu nói mà, theo họ của tôi
– Được, vậy sao này cậu là em trai ruột của tôi
–?
– Nội tâm tôi đang đấu tranh dữ dội, tôi cảm thấy anh em ruột không nên như này mới tốt…
– Hoắc Nhiên Hoắc Nhiên Hoắc Nhiên Hoắc Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên
Hoắc Nhiên vui vẻ cười nằm xuống giường.
Điện thoại lại reo lên, là tin nhắn Từ Tri Phàm gửi đến.
– Mấy chuyện khác tao không hỏi nữa, tao chỉ hỏi một chuyện, thật sự rất tò mò
Hoắc Nhiên nhìn về phía giường Từ Tri Phàm, Từ Tri Phàm đang cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.
– Hỏi
– Có phải Khấu Thầm thích mày từ lâu rồi không?
Hoắc Nhiên lại nhìn Từ Tri phàm, Từ Tri Phàm tặc lưỡi, chỉ điện thoại, lại trừng mắt, hối cậu trả lời.
– Cậu ấy nói phải
“Đệt” Từ Tri Phàm cười, nhỏ giọng nói, xoay người nằm ngửa.
– Tân hôn hạnh phúc
Hoắc Nhiên cầm điện thoại cười như điên, cười xong lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhét điện thoại xuống dưới gối.
10 giờ sáng, lão Viên đến lớp học.
Khấu Thầm vừa nhìn thấy lão Viên thì đứng dậy, khi bước ra ngoài lớp học, nhóm bảy người đều giơ ngón cái động viên ủng hộ cho cậu.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh đi xuống lầu cùng lão Viên.
“Ba em đến rồi à?” Khấu Thầm hỏi.
“Đến rồi.” Lão Viên nhỏ giọng nói, “Có phải hôm qua ba em giả vờ không?”
“… Cuối cùng thầy đoán ra rồi à?” Khấu Thầm nói.
“Kỹ năng diễn xuất của ba em cũng được đó.” Lão Viên nói, “Hôm qua lúc ngã lên bàn thầy còn đụng bể một cái ly của thầy nữa”
“Sao thầy phát hiện ông ấy giả vờ ạ?” Khấu Thầm hỏi.
“Hôm nay ba em đền một cái ly mới cho thầy.” Lão Viên nói, “Thầy nghĩ, lúc ba em ngất, giáo viên bên cạnh dọn cái ly vỡ đi rồi, sao ba em biết ly bể?”
“Cẩn thận mấy cũng có lỗi sai.” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Vẫn chưa luyện thành thục.”
Khi Khấu Thầm bước vào văn phòng, ba Khấu đang ngồi ngay ngắn trước bàn của lão Viên, thưởng thức cái ly kia.
Thấy cậu bước vào, ba Khấu dựa vào lưng ghế, khoanh cánh tay: “Đến rồi à.”
Lão Viên chỉ cánh tay ba Khấu: “Bỏ xuống trước.”
Ba Khấu chần chừ một lát, thả tay xuống, tay không có chỗ đặt, gác lên trên bàn.
“Em cầm một cái ghế đến đây, ngồi bên cạnh ba em.” Lão Viên lại vỗ Khấu Thầm.
Khấu Thầm đi đến kéo một cái ghế qua, để bên cạnh ba Khấu, do dự một lát lại kéo một chút về phía mình, khi vừa định ngồi xuống thì lão Viên đi đến lại đá cái ghế qua phía ba Khấu mười mấy centimet.
Khấu Thầm thở dài, ngồi xuống.
“Thầy Viên.” Cánh tay ba Khấu đặt trên bàn, rất ngoan ngoãn giơ tay lên, “Tôi có một yêu cầu.”
Khấu Thầm nhanh chóng nghiêng đầu, cắt chặt môi sợ mình cười ra tiếng.
“Yêu cầu gì?” Lão Viên bưng ly nước đặt trên bàn, lại đưa chai cola cho Khấu Thầm.
“Có thể bảo em học sinh Hoắc Nhiên đến đây không?” Ba Khấu nói.
“Ba muốn làm gì?” Khấu Thầm quay phắt đầu qua, trừng mắt nhìn ba Khấu.
“Liên quan gì đến con?” Ba Khấu nói, “Con quay qua đó từ từ cười đi, quan tâm ba làm gì?”
“Chuyện hai chúng ta, ba gọi Hoắc Nhiên để làm gì? Cậu ấy cũng chẳng phải con trai ba.” Khấu Thầm nói.
“Thầy Viên, thầy nhìn thấy chưa?” Ba Khấu nói, “Tình huống hiện tại của tôi với con trai là chưa nói được ba câu đã muốn đánh nhau. Hôm qua tôi nói mấy câu với Hoắc Nhiên, thằng nhóc này nói rất rõ ràng, tôi cảm thấy thằng bé biết Khấu Thầm đang nghĩ gì, gọi đến nói giúp mấy câu.”
Ba Khấu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm nhíu mày, một lát sau mới nhìn ba Khấu: “Ba đừng có quát cậu ấy.”
“Không đâu.” Ba Khấu nói.
Khi Hoắc Nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng giống như đang ăn trộm vậy, thò nửa cái đầu vào trước, nhìn trong văn phòng.
Sau khi đối diện với ánh mắt của Khấu Thầm, cậu mở to mắt dùng khẩu hình miệng hỏi: Chuyện gì thế?
“Vào đây đi, không có gì.” Khấu Thầm nói, “Ba tôi yêu cầu bên tôi mời một phát ngôn viên.”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Vào đi, Hoắc Nhiên vào đi.” Lão Viên quay đầu lại, vẫy tay với cậu, cười nói, “Em đến giúp anh em tốt của em làm dịu bầu không khí đi.”
Hoắc Nhiên có hơi căng thẳng, khi bước vào văn phòng, đi nhón chân mấy bước mới nhớ ra mình là phát ngôn viên, không phải bị phát hiện, bị gọi đến nghiêm hình tra tấn gì cả.
Thế là đổi thành ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khí thế của đội trưởng đội bóng rổ..
_________________________
Lảm nhảm: Bạn Thầm Thầm đúng là đói khát quá rồi =))))))))