Cung Cầm không nói nữa, rời khỏi phòng ngủ đi về phía huyền quan.
Lúc lấy áo khoác y sửng sốt một chút, áo gió cùng kiểu dáng, màu sắc, ngay cả size cũng giống nhau.
Trước kia y cảm thấy rất phiền, còn nói với Hạ Lăng: "Có thể đừng mua giống nhau nữa không? Không phân biệt ra của ai với ai nữa rồi."
Hạ Lăng hôn lên vành tai y: "Có sao đâu, mặc áo của anh không tốt sao?"
Lúc đó, ngoài miệng Cung Cầm nói không tốt, nhưng vẫn mặc áo của hắn vào.
Tay Cung Cầm dừng lại, cầm chiếc bên trái lên.
Y về nhà sớm hơn, treo áo ở bên trái, phía bên phải là của Hạ Lăng.
Nhưng còn có ích gì đâu?
Chiếc áo này chỉ có ngày hôm nay là của y, còn vô số ngày trước đó, y hoàn toàn không phân biệt được nó là của ai.
Chỉ là, sau này, tất cả đều sẽ được phân đến rõ rõ ràng ràng.
Cung Cầm đi tới gara dưới tầng hầm, nhìn từng chiếc xe, lại không muốn chạm vào chiếc nào.
Tất cả xe của y đều là do Hạ Lăng mua.
Mà xe của Hạ Lăng cũng là do y mua.
Chứa trong chiếc gara này không phải là xe, mà là ngập tràn ký ức của hai người bọn họ.
Cung Cầm thở dài, lập tức đi ra ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, tuyết vừa rơi còn chưa tan, xen lẫn với bùn đất ở ven đường, khó coi cực kỳ.
Cung Cầm đút tay vào túi áo, bên trong túi rất lạnh, giống như một hố băng vậy.
Trước kia Hạ Lăng vẫn luôn nắm lấy tay y nhét vào trong túi.
Cung Cầm lại không thích thân mật như vậy ở ngoài đường: "Hai người đàn ông, còn ra thể thống gì."
Hạ Lăng nói: "Không sao hết, chồng chồng hợp pháp, hôn môi cũng chẳng ai quản được."
Bọn họ khi đó vừa mới kết hôn, Hạ Lăng thích nói nhất chính là — chồng chồng hợp pháp.
Thì ra đã qua bảy năm rồi.
Cung Cầm hầu như đã quên mất bản thân quen biết Hạ Lăng thế nào, chỉ có thời gian bảy năm này từng chút từng chút một đã sớm ăn sâu vào máu thịt, hòa tan trong xương cốt.
Đáng tiếc, ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Tựa như y càng ngày càng yêu hắn.
Mà hắn càng ngày càng không yêu y.
Cung Cầm nở nụ cười tự giễu, dựa vào tường, bất lực rúc vào trong một góc tăm tối.
Thực ra đã sớm đã có dấu hiệu rồi nhỉ.
Mấy tháng này, Hạ Lăng càng ngày càng về nhà muộn, càng ngày vàng trở nên lãnh đạm.
Hạ Lăng không nói lời nào, ngay cả đề tài nói chuyện Cung Cầm cũng tìm không ra, chỉ có thể im lặng.
Chỉ có hai người ở trong nhà, còn im lặng không nói, thật sự rất trống vắng.
Nhưng còn có thể làm thế nào đây?
Tình cảm chính là thứ không đáng tin nhất, không hiểu vì sao lại đến, càng không hiểu sao lại rời đi.
Y không hiểu vì sao Lăng Hạ lại thích một người nhạt nhẽo, vô vị như mình.
Hiện tại cũng không hiểu vì sao Lăng Hạ lại không còn thích y nữa.
Ly hôn cũng tốt.
Ngay từ đầu, y đã chỉ có một mình.