Ngọt Ngào Môi Anh

Chương 52:




Lan ngồi trên ghế bệnh viện, ánh mắt lơ đễnh nhìn vào căn phòng phẫu thuật đang phát sáng. Hai tay siết chặt vào nhau không ngưng run rẩy, cô đưa mắt nhìn sang dãy ghế trống không bên cạnh, trái tim không ngừng đau đớn. Đến cuối cùng, không một ai tới đây, không một ai xem anh là gia đình.
Người xấu sẽ bị bắt, nhưng vết thương, nỗi ám ảnh vẫn còn đó, liệu anh có thể vượt qua được? Nỗi đau chồng chất nỗi đau, chưa bao giờ anh dám lên tiếng, chưa bao giờ Huy than trách cho số phận. Cô lấy tay che mắt, cảm nhận sự dày vò đang bao lấy mình.
"Anh giải quyết vụ việc bên bác của Huy rồi, ông ta đang bị tra khảo, mày đừng lo."
"Vâng."
"Huy vẫn ổn chứ?"
Lan nhìn người nằm trên giường bệnh, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào làn da nhợt nhạt: "Vâng, bác sĩ nói không sao."
"Ừ. Mày cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng."
Cô cúp điện thoại, không gian lại trở về một mảng yên tĩnh. Nhìn chàng trai đang nằm im lìm trên giường bệnh, cô rũ mắt, hai mắt đỏ ửng. May mà anh vẫn không sao, may mà cuộc đời này vẫn chọn quyết định cứu lấy anh ấy. Lan hít nhẹ vào một hơi, dịu dàng lưu lại hình ảnh này trước mắt, nếu cuộc đời này không đối xử tốt với anh, thì hãy để cô làm thay nó.
Lan không dám chắc mình có thể làm bao nhiêu, điều cô chắc chắn chỉ có tình yêu của cô dành cho anh đủ để tạo thêm nhiều hạnh phúc trong thế gian tăm tối kia. Cô cười mỉm, ngón tay chậm rãi đan xen năm ngón với người bên cạnh.
Nằm gục xuống giường bệnh, cô nói khẽ tựa đang thủ thỉ: "Hứa với em, phải sống thật hạnh phúc nhé."
Không ai đáp trả lại lời nói của Lan, cô mím môi, nhắm hờ mắt, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng sụp đổ. Trái tim đau đớn từng hồi, nước mắt dàn dụa chảy ra. Bờ vai nhỏ run rẩy, cố gắng nén từng tiếng khóc.
"Em đã chờ, chờ anh đến gặp em."
"Anh thất hứa, anh sai rồi."
"Huy, em thật sự rất nhớ anh, mở mắt ra nhìn em được không?"
"Huy, em biết anh đã rất mệt, em xin lỗi."
...
"Anh không mệt."
Tiếng nấc nghẹn trong phút chốc dừng lại, cô ngước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, chàng trai cười khẽ, bàn tay chậm rãi nâng lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
"Nhớ em, yêu em, từng giây từng phút đều không mệt."
Cô mím môi, trước mắt như nhòa đi vì nước mắt. Cố nén cảm giác muốn ôm lấy anh, cô cắn chặt răng, giọng khàn đặc:
"Sau này, kết hôn với em nhé?"
Em muốn trở thành nhà của anh, nơi mà anh có thể quay trở về.
Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng tựa muôn vàn ánh sao.
"Được."
Hy vọng duy nhất của anh là em, thứ duy nhất anh còn lại trên đời cũng là em. Em là tia sáng duy nhất cứu rỗi anh, là ánh trăng duy nhất bảo vệ anh, và là cô gái duy nhất mà anh yêu.
Vài tháng sau đó kết thúc việc thi đại học, đồng nghĩa với việc anh và cô phải chấp nhận quãng thời gian yêu xa. Ngày chia xa, cô không đến gặp Huy, chỉ nhắn cho anh một tin nhắn đi bình an. Mặc dù Huy cảm thấy mất mát, cũng không ngờ rằng Lan lại đối xử với anh như vậy, nhưng anh không dám lớn tiếng với cô.
Sau tất cả, có lẽ cảm giác muốn chiều chuộng cô đã ngấm vào trái tim Huy khiến anh chẳng thể làm gì ngoài việc để mặc cô làm những điều cô muốn. Nhưng anh không ngờ lần chia xa lần này, lại xa đến nỗi khiến anh phát điên.
[Em không định gặp anh?]
[Em không muốn.]
[Tại sao?]
[Hiện tại em bận ôn thi, anh đừng giận nha.]
Huy mím môi, chỉ nhắn lại một chữ "ừ", anh không hiểu tại sao Lan lại đối xử như vậy với anh. Chẳng lẽ anh xấu đi nên Lan mới không thích? Huy nhìn thằng bạn đang fix lỗi code bên cạnh, khẽ thúc nhẹ vào vai Minh.
Minh mệt mỏi quay đầu, hai mắt thâm quầng, giọng không nén nổi sự bực tức: "Gì?"
"Tao hết đẹp trai rồi à?"
Vừa dứt lời, Minh đã nắm lấy cổ áo Huy đẩy ra ngoài. Vừa lôi vừa gằn từng chữ: "Biến cho khuất mắt bố."
Sau khi xác nhận, Huy vuốt vuốt cằm, quả thật không phải, mặc dù việc học căng thẳng, nhưng anh vẫn đứng trên bảng xếp hạng nam sinh ưu tú của trường Bách Khoa cơ mà? Huy vò xù tóc, mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng lại chẳng thế hỏi rõ.
Anh bực mình, khoảng thời gian đó không dám làm phiền cô, nói đúng hơn là anh giận, quả thật anh rất giận.
Hai tháng sau.
"Huy, mày đến đón em gái tao giúp tao nha?"
Minh chắp tay, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Dạo này bài vở quá nhiều khiến anh ta quên mất ngày đón tân sinh viên mới cũng đã tới, không ngờ đến việc em gái anh ta cũng nằm trong số ấy. Vì thế mới 6 giờ sáng anh ta đã bị mẹ gọi điện cả chục cuộc để nhắc nhở việc đón em gái.
Công việc còn đang dở khiến Minh không thể bỏ dở, cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ đến thằng bạn chí cốt.
Huy phờ phạc nhìn thằng bạn, hơn một tuần không nhắn tin với Lan khiến anh sinh ra ảo giác, nhớ đến nỗi muốn gặp cô ngay lập tức. Huy xoa nhẹ hai huyệt thái dương, phất phất tay:
"Được rồi, mày làm việc tiếp đi."
Minh mừng rơn: "Lần sau tao sẽ đáp trả mày."
Huy chẳng nghe lọt thêm câu nào phía sau, anh đứng dậy, lưng thững bước ra khỏi phòng. Tin nhắn gửi đến hơn một ngày trước không hề có ai rep lại. Có lẽ hôm nay cũng là ngày Lan đến trường đại học, chẳng biết liệu có ổn hay không.
Trước đó anh có đề nghị đến việc muốn đến đưa Lan đi, nhưng cô một mực từ chối, đe dọa rằng nếu anh đến thì sẽ ngưng nói chuyện một tháng. Cuối cùng anh phải xuống nước, dỗ dành cô nàng.
Huy khẽ thở hắt ra một tiếng, ngoại trừ biết Lan chọn trường đại học báo chí thì anh không biết thêm gì nữa. Đang suy nghĩ mông lung, chợt bên vai bị ai đó chạm nhẹ.
"Xin chào."
Huy quay đầu, mỉm cười lịch sự: "Em chắc là em gái của Minh nhỉ?"
Loan cười gượng: "Vâng ạ."
Huy cầm lấy hành lí trong tay Loan, khẽ nhắc nhở: "Đi nào, anh đưa em đến kí túc xá."
Loan chớp mắt, hai tay bỗng dưng nắm lấy tay áo Huy, mắt thấy mình làm phiền đến người khác, Loan vội vàng buông tay, hình ảnh chàng trai khắc sâu trong trí nhớ từ những năm cấp ba khiến cô không kìm nén được tình cảm của mình.
Huy hơi khó hiểu: "Em sao vậy?"
Loan ấp úng: "Anh... anh Huy, liệu anh có thể cho em xin số điện thoại một tiếng."
Huy à lên một tiếng, vốn đang định từ chối thì vai đã bị một bàn tay choàng qua, anh nghiêng đầu, trong phút chốc, ánh mắt anh như lóe lên một tia sáng, Huy ngạc nhiên ngắm nhìn khuôn mặt của cô gái, từ vị trí gần, Huy có thể thấy đôi lông mi của Lan run run. Anh cong cong khóe mắt, ánh nhìn dịu dàng dừng lại trên bóng dáng Hà Lan.
"He's mine."
Chất giọng của cô rất nhẹ, rất êm tai, tưởng như sợi lông hồng rơi trên mặt sông êm ả. Huy cười khẽ, không phản đối cũng không nói gì. Chỉ yên tĩnh ngắm nhìn cô. Ừ, anh thuộc về em, trái tim này đều trao cho cho em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.