Anh vừa nói vậy, Hoàng Yến Chi cũng không bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi, đợi lát nữa em sẽ vào siêu thị mua nước gừng đường đỏ.”
“Còn nữa, mấy ngày tới không được dùng nước lạnh, không được để bị cảm lạnh.” Quân Hạo Kiện căn dặn, mấy chuyện này đều là anh tra trên mạng, sợ Hoàng Yến Chi không chú ý nên mới đặc biệt gọi điện thoại dặn dò.
Bất kể Quân Hạo Kiện nói gì, Hoàng Yến Chi cũng đều ngoan ngoãn gật đầu.
Cúp điện thoại rồi, trên môi Hoàng Yến Chi vẫn giữ nụ cười. Người cô tính hàn từ lúc bị huấn luyện ở trụ sở ma quỷ, cũng chính vì thế nên cô vẫn thường bị đau bụng kinh, đau hơn người bình thường rất nhiều. Mấy năm qua, cô vẫn luôn chịu đựng. Thật ra cô cũng không phải kiểu người yếu đuối như thế, nhưng cảm giác được người khác quan tâm quả thật cũng không tệ.
Ban đầu, Quân Hạo Kiện định sang năm mới sẽ dẫn cô đến gặp một bác sĩ trung y để điều trị cho cô, nhưng không may là bà ấy lại đến nhà con trai ăn Tết, sắp tới sẽ không ở Thủ đô.
Buổi chiều, Hoàng Yến Chi về nhà họ Quân, bèn vòng qua siêu thị mua một túi gừng đường đỏ về, còn chụp một bức ảnh rồi gửi cho Quân Hạo Kiện, nhưng không đợi anh trả lời mà về nhà trước.
Lúc Quân Hạo Kiện xem được bức ảnh này thì đã là nửa đêm. Không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, anh không gọi điện thoại mà chỉ gửi hình mặt cười qua Wechat cho cô.
Sau hôm có xét nghiệm, Hoàng Quang Nghị lập tức trở về quân đội. Lẽ ra ông phải về từ hai ngày trước rồi, nhưng vì chuyện của Hoàng Hi Lan còn chưa giải quyết xong nên bèn cố ý xin ở lại thêm hai ngày.
Trước khi về quân đội, Hoàng Quang Nghị và Hoàng lão gia vào thư phòng rất lâu, không ai biết hai cha con họ đã nói chuyện gì. Lúc ra khỏi thư phòng, Thẩm Khiêm trông thấy vợ đang sắp xếp hành lý cho ông.
“Ân Nguyệt, anh chỉ về quân đội thôi mà, cũng đâu phải dọn nhà, không cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy.” Thấy vợ nhét hành lý đầy cả va ly, Hoàng Quang Nghị bất đắc dĩ nói.
Vũ Ân Nguyệt nhét bộ quần áo cuối cùng vào, kéo khóa lại: “Biết rồi, nhưng không phải rất lâu nữa anh mới về sao? Mang nhiều một chút, lỡ bận rộn không kịp giặt thì cũng có quần áo để thay.”
Hoàng Quang Nghị bước đến ôm vợ: “Anh đi rồi, mọi chuyện trong nhà lại phải nhờ em lo lắng.”
Vũ Ân Nguyệt thấy hơi mất tự nhiên, đã là vợ chồng già rồi mà ông còn tình tứ như vậy. Bà vỗ lưng chồng: “Em biết rồi, trong nhà không cần anh lo, anh chỉ cần yên tâm công tác là được rồi.”
Hoàng Quang Nghị cười cười, buông vợ ra: “Chuyện Hi Lan, anh mong em đừng nhúng tay vào. Dù sao cũng là ba mẹ ruột của nó, cho dù chúng ta nuôi nó lớn, nhưng nó đã trưởng thành rồi. Có một số việc vẫn cần nó phải tự mình giải quyết, biết chưa?”
Nụ cười trên mặt Vũ Ân Nguyệt cứng đờ, nhìn vào vẻ mặt chăm chú của chồng, cuối cùng vẫn đành gật đầu: “Em biết rồi.”
Bà biết chồng đã giấu bà rất nhiều chuyện, nhưng chuyện ông đối xử tốt với bà không phải là giả. Chồng bà đã nói như vậy thì chắc chắn là vì muốn tốt cho bà, bà cứ nghe theo là được.
****************
Buổi chiều, Hoàng Yến Chi lên trường, đến văn phòng giáo viên để tìm thầy hướng dẫn, nộp bài biên dịch ngoại ngữ và luận văn tốt nghiệp cho thầy ấy.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi xuất hiện ở trường kể từ khi thân phận cô bị lộ. Cô vừa xuất hiện thì đã khiến mọi người xôn xao. Chẳng biết ai đã đăng hình cô lên website của trường, khiến mọi người đều biết cô về trường.
Thầy hướng dẫn tiện tay mở bài dịch ngoại ngữ của cô ra, ban đầu còn hững hờ, nhưng sau đó càng lúc càng kinh ngạc. Thầy ấy nhìn Hoàng Yến Chi, chỉ vào bản thảo trong tay, “Em đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để dịch văn bản này?”
Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi: “Nửa tiếng ạ.” Gõ từng chữ ra tốn thời gian một chút.
Thầy hướng dẫn càng ngạc nhiên hơn, tức là chỉ nhìn một lần đã dịch luôn?
“Tiếng Anh của em chắc giỏi lắm?” Nếu tiếng Anh không giỏi thì e rằng sẽ không thể làm nhanh như vậy.
“Cũng tạm ạ.” Tiếng Anh với cô hệt như tiếng mẹ đẻ, không cần phải nói giỏi hay không.
Thầy hướng dẫn cho rằng cô khiêm tốn. Ông đã biết thân phận của cô là thiên kim nhà họ Hoàng ở Thủ đô, còn là hoạ sĩ Y Trân Hoàng nổi tiếng.
“Con gái của thầy rất thích tranh của em, lần trước sau khi trở về từ triển lãm tranh của em, biết em là học trò của thầy, nó còn ầm ĩ muốn gặp em. Chẳng hay em có thể gặp nó một lần không?” Thầy hướng dẫn đặt bản thảo xuống, nói sang chuyện khác, cười rất hiền từ.
Hơn ba năm đại học, thầy hướng dẫn này cũng là chủ nhiệm khoa của cô, rất quan tâm đến cô, có vài lần cô không lên lớp, thầy đều không đánh dấu lỗi. Lần trước ầm ĩ chuyện bao nuôi, thầy hướng dẫn còn nói đỡ giúp cô trước mặt hiệu trưởng. Dù Hoàng Yến Chi không thèm để ý mấy lời đồn kia, nhưng cô vẫn ghi nhớ tấm lòng này.
“Cuối tuần này, em xin mời thầy Trương và con gái thầy cùng ăn bữa cơm, cũng là nhân tiện cảm ơn thầy mấy năm nay đã quan tâm đến em.” Hoàng Yến Chi mở lời.
Thầy hướng dẫn cũng cười xoà: “Nên để thầy mời em, dù gì thầy cũng là trưởng bối.”
Hoàng Yến Chi vâng lời, hẹn thời gian với thầy hướng dẫn rồi ra khỏi văn phòng.
Lúc cô ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy một đám đông nghịt người, ai nấy đều đang nhìn cô bắng ánh mắt nóng rực.
Tuy vẻ mặt Hoàng Yến Chi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã hơi hốt hoảng, bọn họ muốn làm gì thế?
“Mọi người làm gì vậy?” Cô hỏi.
“Chị Yến Chi chị có thể chụp ảnh chung hoặc ký tên cho bọn em được không?” Một cô gái ngượng ngùng mở miệng, trong tay còn cầm điện thoại di động và một quyển sổ.
“Xin lỗi, tôi không chụp ảnh chung với người khác.” Hoàng Yến Chi từ chối, khuôn mặt cô gái kia hiện rõ sự thất vọng: “Nhưng tôi có thể ký tên cho bạn.”
Nghe vậy thì vẻ mặt cô gái kia liền vui mừng như điên: “Thật sao?”
Cũng không đợi Hoàng Yến Chi gật đầu, cô ấy lập tức đưa bút và vở tới. Hoàng Yến Chi nhận lấy rồi ký tên Y Trân Hoàng.
“Chị Yến Chi, cảm ơn chị. Em học khoa nghệ thuật, hoạ sĩ em thích nhất chính là chị.” Vẻ mặt cô bé vui sướng, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi càng sùng bái nồng nhiệt.
Những người khác thấy thế liền ùa đến như ong vỡ tổ: “Chị Yến Chi em cũng muốn có chữ ký.”
“Em cũng muốn.”
“Cậu đi ra, là tôi tới trước. Chị Yến Chi, em thích chị.”
“Cái gì mà cậu tới trước chứ? Rõ ràng là tôi tới trước! Chị Yến Chi, em cũng thích chị, em là fan trung thành của chị.”
Xung quanh trở nên hỗn loạn, mọi người láo nháo ồn ào, Hoàng Yến Chi hơi đau đầu, khẽ nhíu mày.
Cũng không biết là ai bỗng nhiên kêu lên: “Mọi người đừng ồn nữa, chị Yến Chi không vui rồi.” Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Hoàng Yến Chi thở phào. Cô đã quen bị mọi người chú ý vì dung mạo của bản thân, nhưng hành vi hâm mộ như hôm nay lại là lần đầu tiên gặp, khiến cô cảm thấy hơi khó xử.
Cô nhìn xung quanh một lượt, nhẹ nhàng nói: “Các bạn đều muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký của tôi?”
Mọi người cùng nhau gật đầu, trong đó có một người lên tiếng: “Đa số chúng em đều học ở học viện mỹ thuật, rất thích tranh của chị, biết hôm nay chị đến trường nên muốn đến đây chị gặp một lần. Chúng em đều là fan của chị.”
Những người khác gật đầu đồng tình.
“Chụp ảnh chung thì không được, các bạn cũng không được chụp ảnh tôi, nhưng tôi có thể ký tên cho các bạn. Có điều, mọi người không được chen lấn, cũng không được ồn quá, được không?” Hoàng Yến Chi thương lượng, nếu là lúc trước thì chắc chắn cô sẽ không làm những chuyện thế này.
“Dạ được, chúng em sẽ tuyệt đối giữ im lặng.” Mọi người tự động xếp thành một hàng dài, chờ Hoàng Yến Chi ký tên cho từng người.
****************
Về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Daniel, bảo anh ta đưa mấy bức tranh của cô tới đây.
“Yến Chi, triển lãm tranh còn chưa kết thúc, bây giờ rút ra thì không hay lắm đâu.” Daniel không đồng ý, biết cô muốn tặng mấy bức tranh này cho người khác, nhưng chẳng lẽ không thể đợi thêm mấy ngày nữa sao?
Nhưng thấy Hoàng Yến Chi kiên quyết, Daniel cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Vừa cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên, lần này là một dãy số lạ từ nước ngoài. Ánh mắt Hoàng Yến Chi khựng lại, cô trầm tư, bắt máy.
Là Hely gọi: “Tris, xảy ra chuyện rồi.” Mặc dù cô ấy đã cố gắng bình tĩnh, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn nghe thấy rõ sự hoảng loạn của cô ấy.
Trái tim cô chùng xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Theo lời Hely kể lại, lòng Hoàng Yến Chi càng lúc càng nặng nề: “Tớ lập tức đặt vé máy bay ngay. Mọi người đừng manh động, ở nước Y chờ tớ.”
“Được.” Hely trả lời.
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi liền gọi cho Quân lão gia, nói cô muốn ra nước ngoài chơi vài ngày, ông liền đồng ý.
Hoàng Yến Chi không mang theo đồ đạc gì, chỉ lấy hộ chiếu rồi đi, trên đường ra sân bay thì đặt vé chuyến sớm nhất, bay thẳng đến nước Y.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hely đến đón cô: “Tris, xin lỗi vì đã giấu cậu lâu như vậy.”
Hoàng Yến Chi sa sầm mặt: “Chuyện này đợi sau hẵng nói. Bây giờ đến bệnh viện trước đã.”
Hely gật đầu, lái xe rất nhanh. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một bệnh viện tư nhân, người đàn ông lần trước ở cùng Hely – Helen đang ở trong phòng bệnh cao cấp.
Gương mặt Helen đầy vẻ mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt, râu ria lún phún, dáng vẻ rất chật vật. Lúc nhìn thấy Hoàng Yến Chi, anh ta tỏ vẻ áy náy: “Tris, xin lỗi, lúc đầu chúng tôi không muốn kéo cậu vào chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn phải...”
Hoàng Yến Chi xua tay, nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường đang cắm đầy dây ống trên người: “Wenny sao rồi?”
Helen xoa xoa mặt nói: “Bác sĩ nói đã qua cơn nguy hiểm, nhưng chẳng biết bao giờ mới tỉnh.” Anh ta im lặng một chút, nét mặt đau khổ: “Nhưng đứa bé trong bụng cô ấy không còn nữa.”
Đó là con của anh ta, hai người là một cặp, cũng là đồng đội. Từ lúc rời khỏi tổ chức kia, bọn họ một người thì trở thành diễn viên, còn một người thì làm người mẫu, sự nghiệp rất thành công. Bọn họ yêu nhau đã nhiều năm, nhưng người ngoài đều không biết, phải giữ bí mật vì công việc. Nhưng một tháng trước, anh ta biết Wenny mang thai. Bọn họ vốn định sắp tới sẽ công khai, sau đó thì kết hôn, ai ngờ lại xảy ra chuyện kia. Wenny vì thế mà bị thương, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng đứa bé thì không còn.
Hoàng Yến Chi im lặng, nhìn thoáng qua Wenny vẫn hôn mê bất tỉnh, trầm giọng nói: “Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”