Quân Hạo Kiện không trả lời, chiêu thức càng ác liệt hơn, mỗi một đòn đều nhắm vào chỗ hiểm. KING bị đánh trúng phần bụng, đau đến chửi thề một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Chẳng biết hắn lôi từ đâu ra một con dao, đâm về phía Quân Hạo Kiện, anh lách mình tránh ra, nhưng vẫn bị dao xẹt qua cánh tay, vết thương rất sâu, chảy khá nhiều máu.
Bây giờ sắc trời đã dần sáng, Hoàng Yến Chi dĩ nhiên thấy rõ vết thương trên cánh tay của Quân Hạo Kiện. Trong mắt cô hiện vẻ hung ác, cô giơ súng nhắm ngay KING, nhưng không dám bóp cò. Quân Hạo Kiện đang đánh nhau với hắn, cô chỉ sơ suất một chút là viên đạn này sẽ bắn trúng anh, đây là chuyện mà cô tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Hai người vốn có bản lĩnh ngang nhau, bây giờ một người có vũ khí, một người thì không, Quân Hạo Kiện khó tránh rơi vào thế hạ phong. Hoàng Yến Chi nhìn chằm chằm vào anh, tay cầm súng vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng.
Ngực phải của Quân Hạo Kiện bị KING đâm một dao. Hắn rút dao ra, máu văng lên mặt hắn. KING cười tàn nhẫn, liếm máu tươi bên mép. Quân Hạo Kiện lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt. Anh lấy tay bịt vết thương, máu tươi dính đầy tay.
KING lại giơ dao lên, nhắm ngay trái tim Quân Hạo Kiện. Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng bóp cò, viên đạn lao vút đến, xuyên thủng cánh tay KING, rồi ghim vào thân cây bên cạnh hắn ta.
KING hét thảm một tiếng, Quân Hạo Kiện nhân cơ hội xông lên đánh gãy cánh tay đó, rồi đạp mấy cú lên người KING, lấy còng số tám treo ngang hông ra còng tay KING lại.
Hoàng Yến Chi thấy KING đã bị khống chế thì liền kéo Helen rút lui về hướng rừng nhiệt đới sát biên giới: “Đi thôi.”
Sau khi xác định KING đã không còn khả năng hành động nữa, Quân Hạo Kiện mới giao hắn cho Vương Kiệt đã hồi sức đôi chút, rồi đuổi theo hướng Hoàng Yến Chi vừa đi.
Vừa rồi lúc đang đánh nhau với KING, anh biết có người đang ở gần đó, nhưng không biết là người của ai, cuối cùng người đó hình như đã nổ súng giúp anh.
Tốc độ của Hoàng Yến Chi rất nhanh, cô biết phát súng đó sẽ khiến Quân Hạo Kiện chú ý nhưng vẫn bắn ngay lúc KING sắp đâm vào trái tim của anh.
Mặc dù tốc độ của cô nhanh, nhưng tốc độ của Quân Hạo Kiện còn nhanh hơn. Nhìn bóng lưng nhanh như chớp ở phía trước, vẻ mặt Quân Hạo Kiện từ khiếp sợ trở nên lạnh lẽo.
Vết thương còn đang chảy máu, anh cảm thấy thể lực đang cạn kiệt một cách rõ ràng, lý trí mách bảo anh phải dừng lại, nhưng cơ thể lại không muốn nghe theo. Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, anh hét lên: “Hoàng Yến Chi, đứng lại!”
Toàn thân Hoàng Yến Chi lập tức cứng ngắc, nhưng bình bĩnh lại ngay, cô chạy nhanh hơn, coi như mình không hề nghe thấy gì.
“Hoàng Yến Chi, nếu em không đứng lại thì anh vẫn sẽ đuổi theo. Anh đang bị thương nặng, nếu em muốn thấy anh chảy máu đến chết thì cứ tiếp tục chạy đi.”
Quả nhiên, thân hình trước mắt dừng lại, lòng Quân Hạo Kiện lập tức chùng xuống.
“Tris, đi mau!” Helen cũng biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng bèn vội giục cô. Bây giờ người đàn ông đó còn chưa chắc chắn, sau này có hỏi thì Hoàng Yến Chi vẫn có thể không thừa nhận. Nhưng nếu bây giờ đối mặt thì thật sự không thể giải thích được nữa.
“Helen, anh đi đi. Anh ấy chưa thấy mặt anh.” Hoàng Yến Chi với Helen.
Helen muốn khuyên, nhưng cô lại nói: “Anh ấy là chồng tôi, sẽ không làm gì tôi đâu. Anh đi trước, hội tụ với nhóm Hely.”
Helen không kiên trì nữa, nhìn sâu vào mắt Hoàng Yến Chi rồi đi. Quân Hạo Kiện cũng không thèm để ý anh ta, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, càng đến gần, tim của anh đập càng nhanh.
Tại sao Hoàng Yến Chi xuất hiện ở đây? Cô nói đến nước Y là nói dối sao? Người vốn đang đi du lịch ở nước ngoài, sao lại xuất hiện trong rừng nhiệt đới? Ngay khi anh đang chiến đấu với tội phạm?
Hoàng Yến Chi nghe rõ ràng tiếng bước chân sau lưng, năm mét, bốn mét, ba mét, một mét...
Cô hơi nhắm mắt lại, súng trong tay đã vứt đi từ đời nào. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, cứ như đang đợi bị xét xử.
Cuối cùng, Quân Hạo Kiện đã đứng trước mặt cô.
Lúc này, Hoàng Yến Chi đã mở mắt ra, ánh mắt cô trầm tĩnh.
“Sao em lại ở đây?” Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi chằm chằm, rất sợ nghe thấy câu trả lời không mong muốn từ miệng cô.
Hoàng Yến Chi nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt vì mất máu quá nhiều, vết thương chằng chịt trên người đều do đánh nhau với KING. Càng lại gần, cô càng thấy rõ vết thương trên người anh, còn nhiều hơn dự đoán của cô.
Trong mắt cô hiện vẻ đau lòng.
“Nói cho anh biết, tại sao em lại xuất hiện ở đây?” Quân Hạo Kiện trầm giọng hỏi lần nữa.
“Anh nghĩ sao?” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng hỏi.
Quân Hạo Kiện yên lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt không rõ là gì: “Anh muốn nghe chính miệng em nói.”
Hoàng Yến Chi im lặng.
“Phát súng vừa rồi là do em bắn, đúng không?” Giọng Quân Hạo Kiện rất nhỏ, thậm chí còn hơi run rẩy.
Hoàng Yến Chi từ từ gật đầu: “Đúng.”
“Tại sao lại nổ súng?” Nếu không phải do phát súng kia thì anh đã không dễ dàng phát hiện Hoàng Yến Chi như vậy.
“Không muốn nhìn thấy anh bị thương.”
Trong mắt Quân Hạo Kiện ánh lên chút cảm xúc khác thường. Anh hỏi: “Đã nổ súng rồi, sao còn chạy trốn?”
“Không muốn anh nhận ra em.” Nhưng vẫn bị anh nhận ra.
Hoàng Yến Chi nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, nhẹ giọng nói: “Hạo Kiện, nếu em nói em không cùng phe với bọn họ, anh có tin em không?”
“Tin!” Một chữ dứt khoát vang vọng bên tai Hoàng Yến Chi, không chút do dự, gần như là bật ra ngay khi cô vừa hỏi.
Hoàng Yến Chi ngẩng phắt lên, nhìn về phía Quân Hạo Kiện: “Anh tin em?”
Quân Hạo Kiện nhìn cô, trong mắt không có thất vọng và tức giận, chỉ có thoải mái. Hoàng Yến Chi thấy mà đau xót, thì ra anh chưa từng nghi ngờ cô và KING cùng một phe, anh chỉ muốn có một lý do, cho dù là lý do cô bịa ra cũng được. Ánh mắt cô bỗng có chút ẩm ướt, rốt ruộc Quân Hạo Kiện yêu cô nhường nào mới có thể vi phạm nguyên tắc của bản thân mà tin cô?
“Hạo Kiện, em không muốn lừa anh, chỉ là bây giờ em không thể nói cho anh biết tại sao em lại xuất hiện ở đây, hay em là người như thế nào. Nhưng em có thể nói cho anh biết, em không có bất cứ quan hệ gì với BK.”
Quân Hạo Kiện vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, động tác dịu dàng ấm áp. Lúc này, Hoàng Yến Chi mới phát hiện thì ra cô đang khóc.
“Anh biết, anh chờ em nói với anh.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói. Thật ra anh đã sớm biết, Hoàng Yến Chi chắc chắn không phải chỉ đơn giản là thiên kim nhà họ Hoàng. Người nhà họ Hoàng sẽ dạy con cháu mình chiêu thức phòng thân, nhưng tuyệt đối sẽ không dạy cách giết người.
Lần đầu tiên về nhà lúc nửa đêm, Quân Hạo Kiện đã từng giao đấu với Hoàng Yến Chi một lần. Mặc dù chỉ qua vài chiêu, nhưng từ thân thủ dứt khoát và nhắm ngay chỗ hiểm, anh đã biết võ công Hoàng Yến Chi không phải do nhà họ Hoàng dạy.
Không phải anh chưa từng nghi ngờ, cũng không phải là anh chưa từng nghĩ đến chuyện điều tra, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì cả. Anh tin, một ngày nào đó cô sẽ bằng lòng nói cho anh biết. Ngày hôm nay khi thấy Hoàng Yến Chi ở đây, anh thật sự rất bất ngờ.
Hoàng Yến Chi không muốn khóc, cô không phải là một người mau nước mắt. Nhưng vào lúc này, đối mặt với Quân Hạo Kiện, cô vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Quân Hạo Kiện chỉ muốn dỗ dành cô, kết quả là cô lại càng khóc lớn hơn. Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ dỗ cô: “Ngốc! Anh đã nói rồi, anh sẽ mãi mãi ở bên em!”
Hoàng Yến Chi níu lấy áo Quân Hạo Kiện, ngửi mùi tanh trên áo mới nhớ ra anh đang bị thương. Cô vội lui ra sau, quả nhiên động tác vừa rồi đã khiến vết thương lại rỉ máu. Cô bối rối lấy tay bịt miệng vết thương lại.
“Đừng sợ, anh không sao, em mau đi đi.” Không thể để người khác biết Hoàng Yến Chi xuất hiện ở đây, nếu không sẽ khó mà giải thích. Anh tin cô, nhưng chưa chắc người khác đã vậy.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, nhìn dáng vẻ của Quân Hạo Kiện bây giờ, sao cô có thể yên tâm mà đi?
“Nghe lời anh, nếu để người khác thấy em thì rất phiền phức. Em đi trước đi, anh bảo đảm sẽ an toàn xuất hiện trước mặt em.” Quân Hạo Kiện cam đoan, giọng nói hơi suy yếu.
Hoàng Yến Chi vẫn lắc đầu: “Em muốn thấy bọn họ đưa anh đi. Hạo Kiện, anh không cần phải lo lắng cho em. Rừng nhiệt đới như vườn hoa sau nhà em vậy, em không sao, cũng sẽ không bị thương. Em đã làm xong chuyện cần làm, ngay lập tức sẽ về nhà đợi anh. Chờ anh về, em sẽ nói với anh tất cả.”
Quân Hạo Kiện nhìn kỹ, thấy trên người cô thật sự không có vết thương: “Được.”
Quân Hạo Kiện liên lạc với Huân Thiên Hàn, Hoàng Yến Chi dìu anh.
Huân Thiên Hàn đang ở gần đó nên tới rất nhanh. Trước khi anh ta tới, Hoàng Yến Chi đã tránh mặt, thấy Huân Thiên Hàn dìu Quân Hạo Kiện rồi thì cô mới đi.
Helen chưa đi quá xa, bọn họ có cách liên lạc đặc thù nên Hoàng Yến Chi rất dễ liên lạc với Helen.
“Tris, cô không sao chứ?” Helen dè dặt hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Tôi không sao, đi thôi.” Cô im lặng không nói, Helen theo sau, bất chợt không biết nên nói cái gì.
“Helen, chúng ta chia tay ở đây thôi. Tôi phải về nhà, anh về nước Y nói với nhóm Hely, có thời gian tôi sẽ đến thăm bọn họ.” Sau khi ra khỏi rừng nhiệt đới, Hoàng Yến Chi nói với Helen.
Helen gật đầu rồi quay người đi.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía rừng nhiệt đới sau lưng, sau đó cũng rời đi.