Nhà họ Hạ đích thị là trăm năm thế gia, căn cơ vững chắc, mà con cháu ưu tú nhà họ Hạ cũng không ít, các chi lớn mạnh, ở trong giới quân đội, chính trị, kinh doanh đều có bóng dáng của bọn họ. Hạ Yên Nhi là con gái của gia chủ đương thời nhà họ Hạ ở thành phố Hải, thế hệ của cô ấy có ít con cháu, trên cô ấy có ba người anh trai, còn con gái thì chỉ có mình cô ấy, vì vậy rất được yêu thương chiều chuộng.
“Yến Chi.” Quân Hạo Kiện không thấy Hoàng Yến Chi nên đi vào mấy góc vắng người tìm, quả nhiên thấy cô, anh cười cười đi tới.
Hạ Yên Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhìn sang Hoàng Yến Chi, trong nháy mắt hiểu rõ. Cô ấy nháy mắt với Hoàng Yến Chi, cô bé ánh mắt em không tệ, người đàn ông này được đấy.
Hoàng Yến Chi cười cười: “Đây là chồng em Quân Hạo Kiện, còn đây là đàn chị của em, Hạ Yên Nhi.”
Hạ Yên Nhi cười nhẹ đúng mực, bắt chuyện với Quân Hạo Kiện.
Dù sao cũng là con gái nhà họ Hạ, tất nhiên là phải có lễ nghi. Có điều, họ Quân đã thế trông diện mạo cũng không giống người tầm thường. Cô ấy nhìn Hoàng Yến Chi, bất giác phát hiện ra thân phận của đàn em mình không đơn giản chút nào.
“Chị Yên Nhi, người lớn trong nhà tìm em, em đi trước, gặp lại chị sau nhé.”
Hạ Yên Nhi cười gật đầu, thấy Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi tới chỗ người nhà họ Hoàng, không ngờ đàn em quen biết nhiều năm là người nhà họ Hoàng… Chờ đã… Người nhà họ Hoàng, vậy Hoàng Yến Chi và Hoàng Minh Dạ là anh em?
Lúc này, Hạ Yên Nhi muốn chửi thề một câu. Cô lắc đầu, vứt hết suy nghĩ không tốt trong đầu đi.
Tiệc mừng thọ bắt đầu, Vũ Ân Nguyệt tìm hai vợ chồng con gái đến chỗ nhà họ Hoàng ngồi. Chỗ của Hạ Yên Nhi cách khá xa nhà họ Hoàng và nhà họ Quân, nên Hoàng Yến Chi không thấy cô ấy.
Tiệc mừng thọ lần này có rất nhiều người đến, mà quan hệ giữa ba nhà Hoàng, Quân, Vương rất tốt, nên chỗ ngồi tất nhiên là xếp phía trước. Hơn nữa, chỉ với thân phận của Hoàng lão gia và Quân lão gia, có ngồi ở dãy đầu cũng là đúng mực.
Tiệc mừng thọ chia làm hai phần, phần đầu là tiệc truyền thống, phần sau được tổ chức như một buổi khiêu vũ. Phần đầu kết thúc, mọi người chuyển xuống dưới lầu. Lần này, nhà họ Vương bỏ vốn lớn, bao trọn hai tầng của khách sạn.
“Yến Chi, Hạo Kiện, hai cháu xuống dưới chơi đi, đám người già các ông ở đây trò chuyện là được rồi.” Quân lão gia thấy Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi ngồi cạnh nhìn một đám lão già các ông trò chuyện thì nói.
“Đúng đó, bọn trẻ các cháu tự mình chơi là được rồi. Mấy người già các ông đã lâu không gặp nhau, nhân cơ hội lần này trò chuyện nhiều hơn.” Vương lão gia cười nói, sau đó nhìn cháu trai Vương Thành: “Cháu cũng đừng ở đây nữa, đi chơi đi.”
Vương Thành mỉm cười gật đầu, chào mấy vị lão gia, rồi cùng bọn Quân Hạo Kiện xuống lầu.
Bên này, ba vị lão gia đang thảo luận chuyện hôn lễ của Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi tới mức quên trời quên đất. Bên kia, hai nhân vật chính trong cuộc thảo luận này không còn ở trong đại sảnh dưới lầu, mà tìm một cơ hội đi ra ngoài.
“Anh dẫn em đi đâu vậy?” Hoàng Yến Chi theo sau anh hỏi.
Quân Hạo Kiện cười cười, nắm tay cô: “Dẫn em đến một chỗ.”
Hoàng Yến Chi không hỏi nữa. Gần đây Quân Hạo Kiện thích dẫn cô đi khắp nơi mà không nói trước là đi đâu, cô cũng đã quen rồi.
Quân Hạo Kiện dẫn cô đến một chỗ gần đó, nhìn giống như một công viên, Hoàng Yến Chi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Hơn nửa đêm tới công viên làm gì?”
Quân Hạo Kiện cười cười không nói lời nào. Anh nắm tay dắt cô đi vào bên trong, buổi tối tháng hai, trong công viên chỉ có lác đác vài người, Hoàng Yến Chi thấy bọn họ ôm máy ảnh, hình như là nhiếp ảnh gia.
Quân Hạo Kiện nhìn bảng hướng dẫn, sau đó dẫn cô đi về một hướng. Hôm nay cô mặc lễ phục dạ hội, trên vai khoác áo vest của anh, lúc vừa ra khỏi cửa khách sạn, anh đã khoác lên cho cô.
Quân Hạo Kiện chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng anh không hề thấy lạnh. Anh đi trước Hoàng Yến Chi, thỉnh thoảng quay lại nhắc cô chú ý dưới chân.
Cô mang giày cao gót, mà đường trong công viên lại lát đá xanh, anh lo cô sẽ vấp ngã.
“Hạo Kiện, em không phải là trẻ con.” Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ nói. Đây là công viên, mặc dù đã tám giờ tối rồi nhưng đèn đường vẫn mở, chiếu sáng mặt đất. Cô tuy mang giày cao gót, nhưng không đến mức đi vài bước là ngã.
Có đôi khi, cô thật sự cảm thấy chăm lo cho cô quá mức. Nhưng Hoàng Yến Chi của hiện tại chẳng hề ngờ được, sau này khi cô mang thai, Quân Hạo Kiện của khi đó mới gọi là chăm lo quá mức.
“Đến rồi.” Quân Hạo Kiện ra hiệu bảo Hoàng Yến Chi nhìn.
Hoàng Yến Chi nhìn theo ánh mắt của Quân Hạo Kiện, rốt cuộc hiểu tại sao anh muốn dẫn cô tới đây. Phía trước cách đó không xa là một dải hoa mai lớn màu đỏ rực, dưới ánh đèn đường, hoa mai mang theo sự duyên dáng mà ban ngày không thể nhìn thấy được.
Hoàng Yến Chi nhìn đến mê mẩn. Cô không rõ tại sao anh biết nơi này có mai đỏ, còn dẫn cô tới xem, nhưng thật sự là cô rất thích cảnh tượng thế này.
“Có người nói mai đỏ ở đây không giống với nơi khác, vì hoa buổi tối đẹp hơn ban ngày. Lần này vừa hay tới đây, nên anh dẫn em tới xem, em thích không?” Quân Hạo Kiện nhẹ giọng hỏi.
Hôm nay, lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Vương Thành, anh có nghe Vương Thành vô ý nhắc tới, lúc đó anh đã nhớ kỹ trong lòng. Từ rất lâu rồi, anh đã biết Hoàng Yến Chi thích đi du lịch, thích ngắm cảnh đẹp, nhưng anh không có nhiều thời gian đi cùng cô, cùng nhau ngắm cảnh núi non sông nước, đây là điều áy náy lớn nhất của anh đối với cô.
Hoàng Yến Chi gật đầu, bỗng nhiên nghiêng người ôm anh: “Thật ra anh không cần cố ý dẫn em tới đây.” Nếu để người khác phát hiện bọn họ rời khỏi bữa tiệc giữa chừng thì sẽ không hay lắm.
Quân Hạo Kiện cũng ôm lấy cô: “Anh ở trong quân đội quanh năm, không có nhiều thời gian ở bên em. Bây giờ hiếm khi có cơ hội, nên muốn dẫn em đến xem.”
Hoàng Yến Chi ở trong ngực anh, cười ấm áp: “Anh không cần phải làm vậy đâu, cũng không cần cảm thấy áy náy. Trước đây, khi lựa chọn gả cho anh, em đã lường trước được rồi, nhưng em chưa từng hối hận.”
Quân Hạo Kiện cười dịu dàng: “Anh biết.” Là bởi vì biết nên mới càng thêm áy náy. Từ sau lần gặp nhau ở rừng mưa, Quân Hạo Kiện mơ hồ đoán được quá khứ của cô, có lẽ nó càng phức tạp hơn suy đoán của anh, cũng càng gian nan hơn. Điều này làm lòng anh đau đớn, không phải đau dồn dập, mà là đau âm ỉ, không cách nào quên được.
Anh không hỏi quá khứ của cô, là vì anh biết cô chưa sẵn sàng. Anh cũng không muốn vạch trần đoạn quá khứ đã qua, có một phần là vì anh sợ.
Hoàng Yến Chi rời khỏi lồng ngực anh, rồi đi tới chỗ cây mai đỏ, cô ngẩng đầu lên chạm vào một đóa hoa. Nhìn kỹ mới phát hiện mai đỏ nơi này quả thật không giống mai đỏ ở những nơi khác, nó không phải màu đỏ hồng, mà là đỏ rực như máu, cánh hoa tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, nhụy hoa màu vàng, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, mùi hương hơi giống mai vàng, nhưng lại nhạt hơn, phải đến thật gần mới có thể ngửi thấy.
Cô cúi đầu ngửi, Quân Hạo Kiện đứng cách đó không xa, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Tách!” một tiếng vang lên, Quân Hạo Kiện quay lại nhìn thì thấy một người đang cầm máy ảnh chụp bọn họ. Thấy anh nhìn sang, người nọ ngại ngùng nhìn lại.
Quân Hạo Kiện đi tới, người nọ ôm chặt máy ảnh trong ngực, khẩn trương nói: “Tôi không phải cố ý chụp lén hai người đâu.” Thật sự là cảnh tượng vừa rồi quá đẹp, nên cô ấy không tự chủ được giơ máy ảnh lên chụp.
“Tôi có thể xóa ảnh mà.”
Quân Hạo Kiện đưa tay ra, chỉ nhìn cô ấy mà không nói lời nào.
Người nọ sững người, cảm nhận được khí thế trên người Quân Hạo Kiện, cô ấy đưa máy ảnh cho anh: “Tôi không phải phóng viên, tôi chỉ là một người yêu thích chụp ảnh mà thôi. Mảng mai đỏ này đẹp nhất vào buổi tối, nên tối nay tôi mới đến đây, chứ không phải tôi theo dõi hai người. Anh có thể xóa hình bên trong, nhưng đừng đập máy ảnh của tôi…”, máy ảnh này rất đắt đó. Dưới ánh mắt của Quân Hạo Kiện, cô ấy nuốt nửa câu sau vào trong bụng.
Quân Hạo Kiện nhìn vài tấm hình, sau đó trả máy ảnh lại cho cô ấy: “Chụp không tệ, có thể chụp giúp chúng tôi vài tấm nữa không?” Anh khách khí nói.
Người nọ ngẩn người, lúc Quân Hạo Kiện đi tới, cô ấy còn tưởng rằng anh muốn đập máy ảnh của mình, không ngờ lại có bước chuyển đầy kịch tính như vậy.
Thấy người nọ cứ ngẩn người mà không nói lời nào, Quân Hạo Kiện nhíu mày: “Không tiện sao? Nếu không tiện thì thôi vậy.”
“Không… không… không… Không phải, rất tiện, rất rất tiện.” Người nọ lắc đầu liên tục. Vừa rồi là do cô ấy quá bất ngờ, vì tướng mạo của đôi trai gái này quá đẹp, rất hợp làm mẫu. Như vậy thì làm gì có chuyện không tiện, cô ấy cầu còn không được đấy.
“Cảm ơn.” Quân Hạo Kiện nhã nhặn nói cảm ơn. Anh đi đến, đứng cạnh Hoàng Yến Chi: “Cần chúng tôi tạo kiểu gì không?”
Người nọ lắc đầu: “Không cần, hai người tự nhiên là được rồi, tôi sẽ tự canh góc chụp.” Chụp tự nhiên lúc nào cũng đẹp hơn.
Quân Hạo Kiện càng thêm hài lòng, anh nhìn Hoàng Yến Chi, đáy mắt tràn đầy ý cười, Hoàng Yến Chi cũng mỉm cười nhìn anh.
Tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên liên tục, cô gái chụp ảnh rất hài lòng, nhất là khi nhìn đến ảnh chụp trong máy thì càng thêm vui vẻ. Người đẹp chính là như vậy, không cần làm gì, chỉ cần đứng đó là đã đẹp như tranh rồi.
“Xin hỏi, làm sao để gửi ảnh cho hai người?” Cô gái hỏi Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi lấy điện thoại ra thêm Wechat của cô gái.
“Tôi chỉnh sửa ảnh xong sẽ gửi cho cô ngay. Cô yên tâm, tôi sẽ không cho bất cứ ai xem những ảnh này.” Cô gái đã nhận ra Hoàng Yến Chi chính là họa sĩ Y Trân Hoàng.
Hoàng Yến Chi nói lời cảm ơn, sau đó cùng Quân Hạo Kiện quay về bữa tiệc.
“Sao tự dưng lại muốn chụp ảnh?” Trên đường trở về, Hoàng Yến Chi cười hỏi. Bởi vì tính đặc thù của công việc nên Quân Hạo Kiện không thích chụp ảnh. Ở trong nhà cũng không có nhiều ảnh của anh.
“Chỉ là muốn có nhiều ảnh chụp chung với em mà thôi.” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng nói. Kết hôn đã lâu rồi, mà anh và cô chỉ có một tấm ảnh chụp chung vào lần đi Giang Nam năm ngoái.
Hoàng Yến Chi cười cười: “Hôm nào đó em đi rửa những tấm ảnh này, rồi bỏ vào một cuốn album.”
“Em thích là được rồi. Đợi anh rảnh, anh sẽ cùng em đi du lịch. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chụp thật nhiều ảnh chung. Để khi già, không đi nổi nữa, chúng ta sẽ ngồi trên xích đu lật xem từng tấm ảnh trong album, cùng nhớ lại chuyện năm xưa.”
Hoàng Yến Chi tưởng tượng theo lời anh nói, bất giác bật cười. Cô có chút không tưởng tượng ra dáng vẻ một Quân Hạo Kiện đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn.
“Thật ra không đi du lịch cũng được, anh có thể làm người mẫu cho em mà.” Hoàng Yến Chi chớp chớp mắt, nhắc mới nhớ, cơ thể của Quân Hạo Kiện còn mạnh mẽ săn chắc hơn cả người mẫu.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện trở nên mờ ám, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Được, em muốn vẽ thế nào cũng được, anh sẽ phối hợp hết.” Giọng nói mập mờ khiến tai cô đỏ lên.
Cô hờn dỗi trừng anh một cái, da mắt người này thật là dày.
Lúc hai người trở về, tiệc còn chưa kết thúc, ngoại trừ Hoàng Minh Dạ thì không ai thấy hai người vừa ra ngoài. Hoàng Yến Chi đưa lại áo vest cho Quân Hạo Kiện, điềm đạm ngồi cạnh anh trai.
Ánh mắt Hoàng Minh Dạ đảo qua hai người: “Hai người vừa đi đâu?”
“Bên trong chán quá, em ra ngoài hít thở không khí.” Hoàng Yến Chi bình thản trả lời.
Quân Hạo Kiện đưa cô một ly nước ấm: “Uống cho ấm người.”
Hoàng Yến Chi cầm ly nước uống, Hoàng Minh Dạ cười cười, cũng không hỏi nhiều, em gái đã kết hôn rồi, người làm anh không thể quản quá nhiều.