Sáng sớm hôm sau, gia đình Hoàng Yến Chi trở lại Thủ đô.
Sau khi đưa hai vị lão gia về Đại Viện, Hoàng Yến Chi liền đi. Hôm nay cô có hẹn đi ăn với Trương Linh, cô ấy đã quay xong, lần này coi như là chúc mừng.
Cô về nhà mình trước, tắm rửa thay đồ rồi lên giường nằm nghỉ, ngửi mùi hương như có như không của Quân Hạo Kiện vương vấn trong nhà, cô dần cảm thấy mệt vì cô là người cầm lái suốt quãng đường đi về.
Chỗ hẹn là Mị Sắc, từ sau khi Cố Hiên và Cố Minh bị Quân Hạo Kiện ném vào quân đội thì mấy người Vệ Huy cũng ít khi tới đây, phòng bao dành riêng cho bọn họ bỏ trống.
Hoàng Yến Chi đã tới mấy lần, hơn nữa Vệ Huy cũng đã cố ý dặn dò, quản lý nhìn thấy cô là dẫn ngay tới phòng của bọn Vệ Huy.
“Cô Hoàng, Giám đốc Vệ đã phân phó, khi nào cô đến đây thì cứ sử dụng phòng bao này, có việc gì thì cô bấm chuông là được.” Quản lý khách khí nói, thân phận của vị Hoàng tiểu thư này tôn quý, không phải là người anh ta có thể đắc tội được.
Hoàng Yến Chi nói cảm ơn, nhân viên phục vụ bưng đĩa trái cây lên: “Cô Hoàng, hôm nay cô muốn uống rượu gì?”
Hoàng Yến Chi nhớ đến con sâu rượu Trương Linh thì hơi đau đầu, cô nói: “Hôm nay không uống rượu. Tôi đang chờ bạn, anh đi làm việc của mình trước đi. Khi nào cô ấy tới tôi sẽ gọi anh.”
Quản lý cười gật đầu đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng.
Người tới đầu tiên là Bùi Ninh Hân. Vừa vào phòng là cô ấy nhào lên ghế sô-pha nằm, gương mặt uể oải.
“Cậu sao vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Bùi Ninh Hân khoát khoát tay: “Không có chuyện gì, chỉ là mệt mỏi do tăng ca mà thôi.” Cuối tuần này cô ấy tăng ca, người cùng phòng làm khó dễ cô ấy, nhưng mà người ta không làm trắng trợn, cô ấy cũng không thể tìm Hoàng Minh Dạ mách lẻo gì. Mà nếu đi tìm, thì quan hệ giữa cô ấy và Hoàng Minh Dạ sẽ thật sự không còn trong sáng nữa rồi. Có trời làm chứng, giữa cô ấy và Hoàng Minh Dạ còn trong sạch hơn cả nước tinh khiết ấy chứ.
“Công việc nhiều lắm sao?” Hoàng Yến Chi khó hiểu, Bùi Ninh Hân chỉ là một thực tập sinh, sao có thể bận hơn cả ông chủ là Hoàng Minh Dạ được?
“Là do tớ làm chậm, người ta chỉ cần một tiếng đồng hồ là làm xong việc, còn tớ phải cần hai, ba tiếng mới xong. Cậu đừng lo cho tớ, đây chỉ là tạm thời mà thôi, tớ cũng không ngốc, qua một thời gian nữa, thích ứng được là sẽ ổn thôi.” Bùi Ninh Hân nói, ra vẻ không chút để ý.
Hoàng Yến Chi cũng không nghĩ gì nhiều, hoặc nên nói là cô tin Bùi Ninh Hân có thể tự giải quyết được. Nếu chuyện như thế mà không thể xử lý, thì đó không phải là Bùi Ninh Hân mà cô biết.
“Yến Chi, Yến Chi, tớ chết đói mất rồi, có gì ăn không?” Trương Linh chỉ mới ở cửa mà tiếng đã vọng vào trong rồi. Bùi Ninh Hân và Hoàng Yến Chi nhìn nhau, bật cười.
“Hả, sao chỉ có trái cây thôi thế này, thịt đâu, sao không có chút thịt nào vậy?” Trương Linh không thấy có đồ ăn thì thất vọng.
“Lần trước ăn thịt đến nỗi phải vào viện còn chưa rút kinh nghiệm ư, vẫn còn muốn thịt nữa.” Bùi Ninh Hân buồn cười.
“Cậu thì hiểu gì, lần trước là do tớ ăn nhiều quá thôi, chắc chắn lần này sẽ không thế nữa.” Trương Linh nhe răng, sau đó rưng rưng nhìn Hoàng Yến Chi như đứa bé xin ăn.
Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ nhấn chuông, nhân viên nhanh chóng đi vào, Hoàng Yến Chi đưa thực đơn cho Trương Linh.
Trong lúc đợi thức ăn được chế biến, Trương Linh cũng ăn liên mồm, cầm trái cây ăn rất vui vẻ, còn không quên nói với hai người Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu có biết thần tượng của tớ sắp tới thủ đô rồi không!” Trương Linh hưng phấn nói.
“Thần tượng của cậu? Ai thế?” Bùi Ninh Hân hỏi.
Trương Linh liếc cô ấy: “Là siêu sao quốc tế Helen đó, anh ấy sắp đến thủ đô rồi, là cuối tuần này. Hơn nữa còn tới công ty bọn tớ đấy. Tớ chỉ mới thấy anh ấy trên ti vi và tạp chí thôi, bây giờ lại có thể nhìn thấy được người thật. Nghe nói lần này anh ấy hợp tác đóng một bộ phim với công ty tớ, sẽ ở lại nước T một thời gian, tốt quá rồi.”
Hoàng Yến Chi vốn chỉ ngồi nghe thôi, đột nhiên nhìn Trương Linh: “Helen sắp đến nước T?”
Trương Linh gật đầu: “Ừ, cuối tuần này đấy, công ty chúng tớ sắp quay một bộ phim, nam chính do anh ấy đóng.” Nói đến đây, Trương Linh hạ giọng cười thần bí: “Thật ra công ty vốn chỉ mời thế thôi chứ không nghĩ sẽ có hy vọng gì, bởi từ lúc vào nghề đến nay, anh ấy chưa từng chấp nhận lời mời từ nước T, cho dù là mời tham gia hoạt động gì đi chăng nữa. Lần này công ty chỉ thử một chút thôi, không ngờ anh ấy lại đồng ý.”
“Vì sao anh ta không chấp nhận lời mời của nước T?” Bùi Ninh Hân thắc mắc, cô ấy không thích ngôi sao nào, cũng chẳng chú ý tới giới giải trí, đương nhiên sẽ không hiểu chuyện này.
Trương Linh cắn một miếng dưa hấu, lắc đầu bảo: “Không biết, dù sao anh ấy cũng chưa từng chấp nhận lời mời của nước T, cũng chưa từng đến nước T lần nào. Hơn nữa người này rất bí ẩn, vào nghề nhiều năm như vậy mà rất ít người biết chuyện về đời tư của anh ấy. Anh ấy cũng không có tật xấu hay scandal gì, tin tức về anh ấy chỉ toàn tích cực, khen ngợi thôi, có thể nói là trong sạch trong giới giải trí. Nhưng mà dạo này có tin đồn, anh ấy là một đôi với Wenny, hơn nữa đã quen nhau nhiều năm rồi, không biết có phải thật không. Mà dáng của Wenny đẹp thật đấy, nếu tớ cũng có vóc dáng như vậy thì tốt rồi.”
Trương Linh là gương mặt mới, vốn cô ấy đã rất quan tâm tới tin tức về giới giải trí rồi, bây giờ lại gia nhập vào giới này nên càng biết rõ hơn, có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hoàng Yến Chi im lặng nghe, trong lòng đã có tính toán riêng.
Ăn cơm xong, ba người đến quầy bar dưới tầng ngồi. Khí chất của cả ba tuy khác nhau, nhưng đều trông rất xinh đẹp, hiển nhiên đã thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng khí chất “cấm người sống lại gần” trên người Hoàng Yến Chi khiến không một ai dám tới quấy rầy.
Người có thể đến đây thì cũng phải là gia đình có điều kiện không tồi, ít nhiều cũng là kẻ có tiền. Đương nhiên mấy kẻ nhà giàu cũng biết Hoàng Yến Chi, người ta đang đi với bạn, tất nhiên họ cũng sẽ không bất lịch sự mà đến quấy rầy.
“Yến Chi.” Giọng Vệ Huy vang trên đầu, Hoàng Yến Chi nhìn lên thì thấy bộ mặt yêu nghiệt của anh ta.
Vệ Huy tự nhiên ngồi xuống, trùng hợp ngồi kế bên Trương Linh, anh ta nhìn qua trên bàn: “Em dâu, nếu đã tới đây sao không uống chút rượu? Muốn uống thì cứ gọi đi, tôi mời.”
“Còn phải lái xe, không thể uống rượu.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói.
Vệ Huy vừa từ công ty đến, vốn muốn tới đây uống một ly thì được quản lý báo Hoàng Yến Chi và bạn tới. Bạn của Hoàng Yến Chi cũng chỉ có mấy người, vì thế Vệ Huy vốn muốn bao phòng lại vòng tới quầy bar.
“Con gái uống ít rượu mới tốt.” Vệ Huy nói, cười như không nhìn qua Trương Linh đang ngồi bên cạnh.
Từ lúc Vệ Huy tới, Trương Linh cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Cô ấy ngồi uống nước trái cây rất chăm chú, giống như đó là thứ rượu hảo hạng nào đó vậy.
Vệ Huy buồn cười, con bé này đúng là thù dai, từ cuộc họp hằng năm vào năm ngoái, cô ấy đã không thèm ngó tới anh ta.
“En dâu, nghe nói em mở một quán trà?” Vệ Huy chợt nói chuyện đứng đắn.
Hoàng Yến Chi gật đầu, quán trà của cô đã khai trương lâu rồi, đa số đều là người già đến, cũng không vì đổi chủ mà việc làm ăn bị giảm đi.
Hơn nữa trước ngày khai trương, Hoàng Yến Chi còn điều chỉnh vài chỗ trong quán trà, trang trí thanh nhã nên khách cũng nhiều hơn.
Tuy cô rất ít khi xuất hiện ở quán trà, nhưng mỗi tuần vẫn đến một lần. Dù sao cũng là việc buôn bán chính của cô, vẫn nên quan tâm nhiều.
“Em dâu, gần đây công ty của tôi có mời một số khách từ nước H tới, trong đó có vài người rất thích trà đạo của chúng ta, không biết đến lúc đó có thể mượn tiệm trà của em được không?”
“Được thôi, lúc đó tôi sẽ đưa số của quản lý cho anh, anh cứ liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ giúp anh sắp xếp.” Hoàng Yến Chi đồng ý.
Trước kia quán trà không có quản lý, chỉ có mỗi chủ tiệm. Quản lý này là do Hoàng Yến Chi mới thuê, tuy chỉ mới nhận việc trong thời gian ngắn nhưng rất có năng lực, giúp cô bớt đi không ít chuyện.
“Nói này nhóc, tốt xấu gì tôi cũng là ông chủ của cô, tôi đã tới lâu như vậy mà cô cũng không chào, vậy có phải phép không?” Nói xong chuyện chính, Vệ Huy lại nổi hứng đùa Trương Linh, tỏ vẻ rất nghiêm túc nói.
Trương Linh bĩu môi, bỏ ly nước trái cây xuống: “Chào ông chủ.” Rất nghiêm túc, cũng rất không có thành ý.
Vệ Huy có hơi bất đắc dĩ, nhìn gò má gầy đi khá nhiều của Trương Linh, không khỏi nhớ đến gương mặt mập trẻ con lúc đầu gặp. Bây giờ lớp mỡ mũm mĩm đã chẳng còn, để lộ ra cái cằm nhọn.
“Helen sắp đến thủ đô rồi, tôi có tổ chức một bữa tiệc, cô muốn tham gia không?” Vệ Huy hỏi.
Trương Linh bỗng ngẩng lên, mắt sáng rỡ: “Tôi có thể tham gia ư?”
Trương Linh nhìn đôi mắt trong suốt của cô ấy, không nhịn được mà đen cả mặt, con bé chết tiệt, đúng là mê trai mà.
“Có thể.” Vệ Huy nghiến răng thốt ra hai chữ này, đáng ra anh ta không nên hỏi mới phải.
“Yến Chi, tớ có thể dùng bữa với Helen rồi.” Trương Linh vui vẻ nói.
Bùi Ninh Hân không biết nói gì, chỉ nhìn Vệ Huy, cô ấy cũng nhận ra anh ta đối xử với Trương Linh rất khác. Dù sao Vệ Huy cũng không hề che giấu, chỉ là Trương Linh hình như không nhận ra, là do phản ứng của cô ấy quá chậm ư?
Cô ấy và Hoàng Yến Chi nhìn nhau không nói gì.