Trương Linh càng thấp thỏm hơn, cười khô khốc nói: “Chắc ông chủ nhìn nhầm rồi, tôi không trốn tránh anh.”
Vệ Huy liếc nhìn cô ấy: “Trương Linh cô cười lên trông xấu thật đấy, đừng cười nữa.”
Trương Linh lập tức ngưng cười, Vệ Huy cũng không muốn thảo luận vấn đề này với cô ấy nữa, chỉ nghiêm mặt nói: “Hôm qua Linda tới tìm tôi, hy vọng có thể cho cô đóng vai nữ hai trong phim mà Helen đóng chính, là em gái của nam chính, tôi đã đồng ý rồi.”
Trương Linh vẫn ngơ ngác: “Anh nói tôi có thể đóng vai em gái của Helen?”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ này của cô ấy, Vệ Huy lại hối hận. Lúc đó anh ta không nên đồng ý mới phải, nhìn gương mặt mê trai này của cô ấy đúng là chướng mắt.
“Phải.” Anh ta nghiến răng.
Trương Linh đang vui vẻ, nhưng chợt biến sắc: “Có phải vì quan hệ với Yến Chi nên anh mới đồng ý không?” Cô ấy biết tài nguyên của mình tốt hơn những nghệ sĩ mới rất nhiều, nhiều nghệ sĩ mới vào nghề sẽ gặp phải những chuyện gọi là quy tắc ngầm hay những chuyện hãm hại nhau, nhưng cô ấy lại không hề gặp phải.
“Có quan trọng không?” Vệ Huy hỏi cô ấy.
Trương Linh im lặng một hồi mới nói: “Quan trọng. Tôi hy vọng có thể nhận được vai nhờ thực lực của mình chứ không phải thông qua quan hệ. Tôi không muốn bị người khác nói là dựa dẫm vào bạn bè mới có thể tồn tại trong giới này.” Ánh mắt cô ấy rất kiên định.
Cô ấy biết những lời này của mình là già mồm cố cãi, nếu không có quan hệ của Hoàng Yến Chi và Vệ Huy, cô ấy sẽ không được làm nghệ sĩ do Linda quản lý, cũng sẽ không nhận được tài nguyên mà người khác hâm mộ. Cô ấy đã từng nghe người ta đồn đại sau lưng rất nhiều, rằng cô ấy nổi lên là nhờ Vệ Huy, có quy tắc ngầm với anh ta.
Cô ấy chưa từng nói những lời này với ai, nhưng không có nghĩa là trong lòng chưa từng nghĩ đến. Cô ấy cố gắng như vậy cũng vì muốn chứng minh cho người khác thấy cô ấy tuy có quan hệ, nhưng cũng có thực lực.
Vệ Huy cũng nghiêm túc: “Trương Linh, quan hệ cũng được xem là một phần của thực lực. Cô có thể nhận được tài nguyên tốt là bản lĩnh của cô, cũng là một sự khẳng định với thực lực của cô.” Anh ta không phủ nhận việc nhận vai lần này là vì quan hệ nên mới tới lượt Trương Linh.
“Tôi không muốn lúc nào cũng bị người khác nói mình nhờ có hậu thuẫn.” Vẻ mặt Trương Linh bỗng suy sụp. Vệ Huy chưa từng thấy cô ấy như vậy. Từ trước đến nay, Trương Linh đều tỏ ra mạnh mẽ như rồng như hổ, dù có quát, có cắn anh ta, hoặc thậm chí là không thèm nhìn anh ta lấy một cái, nhưng mỗi lần như vậy đều là dáng vẻ cô ấy tức giận.
Vệ Huy chợt thấy đau lòng, chậm rãi nói: “Nếu đã thế thì cô càng phải cố gắng hơn, tập trung vào mỗi một cơ hội của mình để cho người khác biết cô rất xuất sắc, những tài nguyên đó không phải dễ có được.”
Lần đầu tiên Trương Linh nhìn Vệ Huy, vì đang đèn đỏ nên Vệ Huy không lái xe mà quay sang, đối mặt với cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên Trương Linh nghĩ, thật ra Vệ Huy cũng không đáng ghét như thế: “Vệ Huy, tôi sẽ cố gắng.”
Vệ Huy cười cười: “Trương Linh, thật ra cô không cần xem thường mình, cô rất tốt, cố gắng hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa cô lại dễ thích nghi. Không phải cô chỉ nghĩ là dựa vào quan hệ của tôi với Yến Chi mới nhận được nhiều tài nguyên như vậy đấy chứ?”
Trương Linh nghe thế thì ánh mắt chợt vui vẻ: “Thật sao?”
Vệ Huy thấy cô ấy đã có sức sống hơn, đôi mắt đào hoa thoáng nét cười, gật đầu: “Thật, cô thích nghi rất tốt, cũng rất coi trọng tương lai của mình. Trước đây, tôi giao cô cho Linda là vì ngọc tốt cần một nhà điêu khắc tài ba mới có thể tỏa sáng. Những chuyện cô gặp phải trên con đường này chắc chắn nhiều hơn người khác, vì vậy cô càng phải cố gắng hơn họ rất nhiều.” Tuy tôi có thể bảo vệ em chu đáo, nhưng không thể cố gắng thay em, cho nên Trương Linh à, người mà em có thể dựa vào thật ra em chỉ có thể là bản thân em thôi.
Trương Linh trịnh trọng lạ thường, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, vì Yến Chi và vì chị Linda.”
Vệ Huy đen mặt, vì Hoàng Yến Chi và Linda, vậy còn anh ta thì sao, mấy lời cổ vũ ban nãy đều vứt cho chó hết rồi đúng không?
“Hừ.” Vệ Huy quay đầu hừ lạnh, anh ta không muốn nói chuyện với Trương Linh nữa, anh ta sợ mình sẽ bóp chết cô ấy mất.
Trương Linh khó hiểu nhìn Vệ Huy, người ta nói phụ nữ trở mặt nhanh như chớp, nhưng cô ấy thấy đàn ông cũng nhiều mặt lắm, nhất là cái tên này, y như tới tháng vậy.
Sau đó, cả đoạn đường hai người đều không nói chuyện. Lúc đến nơi, Trương Linh mở cửa đi xuống, cô ấy nhìn Vệ Huy đang im lặng, do dự một chút rồi nói: “Vệ Huy, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Còn nữa, lái xe cẩn thận nhé.”
Vệ Huy không trả lời, nhưng sắc mặt cũng tươi hơn, khóe môi anh ta khẽ cong lên. Vệ Huy cúi đầu nhìn ngực mình, cười cười: Vệ Huy à Vệ Huy, không ngờ cũng có một ngày tim mày cũng rơi vào tay người khác, lại còn là một cô nhóc nữa chứ.
Tâm trạng Vệ Huy rất tốt, lái xe về nhà chính của nhà họ Vệ. Chỉ là vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng khách, anh ta dừng chân, nụ cười trên mặt đanh lại.
“Ồ, hơn nửa đêm còn chưa ngủ mà còn ở đây mở party à?” Vệ Huy tay cầm móc chìa khóa, đưa qua đưa lại, cộng thêm nụ cười thờ ơ, trông y hệt một gã công tử bột.
Vệ Chính Sơn thấy thế thì tức giận: “Trễ thế này mới về, mày lêu lổng ở đâu vậy?”
“Ông đã nói tôi đi lêu lổng thì đương nhiên là đến những nơi không tốt đẹp gì rồi. Mà bây giờ mới hơn 11h, ông cũng chưa ngủ đấy thôi. Sao nào? Ôm cô vợ trẻ của mình, định đóng phim người lớn trong phòng khách à? Ha ha ha, vậy ông nên chú ý chút, già rồi thì nhẫn nhịn chút đi, lỡ như chơi bời quá tay mà đi đời thì cả Thủ đô này sẽ cười cho thối mặt đấy. Đến lúc đó liệt tổ liệt tông nhà họ Vệ có bò dậy thì tôi cũng không cầu xin giúp ông được đâu.”
Vệ Chính Sơn tái mặt, trừng Vệ Huy: “Hỗn xược, thằng nghịch tử này, đây là thái độ nói chuyện với ba của mày đấy à? Giáo dưỡng của mày cho chó ăn hết rồi đúng không?”
Vệ Huy cười: “Giáo dưỡng của tôi? Ông không dạy thì sao tôi có giáo dưỡng, ông nên tự hỏi lại bản thân mình đi.”
Một người phụ nữ ngồi trên sô-pha, trông tầm hai chín ba mươi tuổi nhưng thật ra đã ba mươi sáu tuổi, chỉ là do chăm sóc tốt nên nhìn còn rất trẻ. Lúc này cô ta trông rất lúng túng, cô ta là vợ hai của Vệ Chính Sơn.
Vệ Chính Sơn bị Vệ Huy chọc tức, ngực phập phồng, Lưu Phỉ vội vuốt ngực cho ông ta: “Được rồi, đừng giận mà. Đâu phải anh không biết tính của nó.” Sau đó, cô ta nhìn Vệ Huy, giọng điệu rất chân thành: “Vệ Huy, con cũng đừng mỗi lần về nhà lại chọc tức ba mình chứ, sức khỏe ông ấy không tốt, không chịu nổi kích thích của con đâu.” Cô ta nói bóng gió, xém chút nữa là chửi thẳng Vệ Huy bất hiếu.
Vệ Huy lạnh mặt nhìn ả: “Bà lấy thân phận gì mà nói lời này?”
“Thân phận gì, bà ấy là vợ của tao, tao là ba mày, mày nói xem bà ấy có thân phận gì mà nói những lời này? Dù không phải là mẹ ruột của mày thì mày cũng phải gọi một tiếng dì, không ai dạy mày cách kính trọng với người lớn à?” Vệ Chính Sơn tức giận, trợn mắt nhìn Vệ Huy, rất bất mãn trước thái độ của anh ta với Lưu Phỉ.
Vệ Huy cười nhạt, đôi mắt hoa đào sáng quắt: “Tôi chỉ muốn hỏi là “dì” này có phải chỉ lớn hơn tôi có bốn tuổi không?”
Chỉ một câu cũng đủ khiến hai người đang ngồi biến sắc.
Chỉ một câu cũng đủ khiến hai người đang ngồi biến sắc. Trước kia, lúc gả cho Vệ Chính Sơn, cô ta cũng chỉ mới hai mươi tám, lúc đó Vệ Chính Sơn đã gần năm mươi rồi, cũng đủ để làm cha cô ta.
Nhắc tới Lưu Phỉ và Vệ Huy Chính Sơn chính là trò hề trong giới thượng lưu khi ấy ở thủ đô.
Mẹ Vệ Huy xuất thân danh môn, tuy không phải ở thủ đô, mà ở Tân Nam, nhưng gia tộc nhà ngoại của Vệ Huy rất nổi danh.
Khi Vệ Chính Sơn ra nước ngoài du học thì gặp được mẹ Vệ Huy, có thể nói là hai người lâu ngày sinh tình. Hơn nữa, gia thế của cả hai tương xứng, sau khi du học về thì hai nhà cũng không có ý kiến gì, nhanh chóng cử hành một hôn lễ long trọng.
Năm đó, chuyện tình của Vệ Chính Sơn và mẹ Vệ Huy cũng là một giai thoại. Mẹ Vệ Huy xuất thân cao, đương nhiên giáo dưỡng cũng không hề kém, bàn về tướng mạo, nhìn Vệ Huy thôi là biết bà ấy là một người đẹp.
Vệ Chính Sơn cũng rất yêu vợ, trải qua những ngày ân ái khiến người khác hâm mộ với mẹ Vệ Huy, nhưng một khi tình cảm mãnh liệt qua đi, thứ còn lại chỉ là sự nhạt nhẽo.
Lúc mang thai Vệ Huy, vì cơ thể mẹ hấp thu kém nên khi sinh anh ta ra yếu ớt nhiều bệnh. Đương nhiên mẹ Vệ Huy đã đặt hết lòng dạ lên con trai mình, khó tránh khỏi thờ ơ với chồng.
Dù trong nhà có vợ xinh đẹp nhưng nhìn lâu cũng thấy chán. Hơn nữa bị bên ngoài mê hoặc, tâm tư của Vệ Chính Sơn cũng dần chẳng ở nhà nữa. Chờ đến khi mẹ Vệ Huy nhận ra thì Vệ Chính Sơn đã phất cờ bên ngoài từ lâu rồi. Chỉ là người vợ ở nhà hợp ý hợp lòng ông ta, nên chuyện cũng không đến tai mẹ Vệ Huy.
Mẹ Vệ Huy biết chuyện cũng là do ra ngoài gặp bạn thì được người bạn thân nói cho mới biết, lúc đầu bà ấy còn không tin, dù sao chồng vẫn còn rất yêu thương mình. Chỉ là khi bạn thân giơ từng tấm ảnh Vệ Chính Sơn thân mật với những người phụ nữ khác nhau ra, đối mặt với sự thật rành rành như vậy, bà ấy cũng không thể không tin nữa.
Bà ấy về nhà chất vấn Vệ Chính Sơn, lúc đầu ông ta còn chối mãi, thậm chí còn nói dối, tức giận nói rằng bà ấy ăn nói bậy bạ. Mãi cho đến khi mẹ Vệ Huy đưa ảnh chụp ra trước mặt Vệ Chính Sơn, ông ta mới không thể chối cãi nữa, ông ta vừa nhận sai, vừa xin lỗi, cam đoan mình sẽ không tái phạm nữa.
Năm đó Vệ Huy chỉ mới mười tuổi, sức khỏe của anh ta được mẹ chăm sóc cẩn thận nên từ lâu đã như những đứa trẻ bình thường khác. Mẹ Vệ Huy dần chuyển sự chú ý lại sang chồng thì mới phát hiện mọi sự không giống trước nữa.
Mẹ Vệ Huy không tin Vệ Chính Sơn sẽ thật sự hối lỗi, nhưng bà ấy yêu người đàn ông này, cho nên khi Vệ Chính Sơn cầu xin thì bà ấy cũng đồng ý cho ông ta thêm một cơ hội.
Những không lâu sau, Vệ Chính Sơn vẫn chứng nào tật nấy. Lúc này đây, ông ta thậm chí còn không thèm giấu giếm, chuyện đến tai nhà mẹ đẻ của mẹ Vệ Huy ở Tân Nam. Lúc họ tìm đến nhà, Vệ lão gia dưỡng già nhiều năm ở nước ngoài mới biết chuyện tốt con trai làm, vội vã trở về, dùng chế tài về kinh tế mới khiến Vệ Chính Sơn quay đầu. Cũng may là dù Vệ Chính Sơn có ra ngoài làm bậy, nhưng cũng không gieo họa gì.
Ông ta chỉ có một đứa con là Vệ Huy, thật ra ông ta vốn còn có một đứa nữa, nhưng đứa trẻ đó không có duyên với thế giới này, chỉ ở trong bụng mẹ nó hai tháng đã đi mất. Cũng vì lần sinh non này mà sức khỏe mẹ Vệ Huy sa sút nghiêm trọng, cứ nằm mãi trên giường bệnh.