Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 251: Lên đường ra nước ngoài




Cẩn Giai Thụy cười cười: “Chỉ bận rộn thời gian này thôi, đợi diễn tập xong rồi, anh sẽ có mấy ngày nghỉ.
Lúc đó anh sẽ ở bên em, nếu em thích, thì chúng ta đi du lịch ở một nơi nào đó gần đây.”
Diệp Dung cười cười: “Em không ham đi du lịch, em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Cẩn Giai Thụy kéo Diệp Dung ngồi vào lòng mình: “Dung Dung, sức khỏe của anh rất tốt.”
Diệp Dung vòng tay ôm cổ Cẩn Giai Thụy: “Tất nhiên là em biết.” Ánh mắt của bà ta tràn đầy mờ ám, bởi vì mới tắm xong, nên chỉ mặc một cái áo ngủ, đai lưng buộc lỏng, làn da trắng tuyết như ẩn như hiện, trên người còn vương lại hương sữa tắm.
Tất cả rơi vào trong mắt Cẩn Giai Thụy, chính là lời mời gọi trần trụi. Ánh mắt Cẩn Giai Thụy sâu thẳm, cúi đầu hồn lên cổ Diệp Dung. Trong mắt bà ta hiện lên vẻ đã đạt được ý đồ, nhiệt tình đáp lại Cẩn Giai Thụy. Như củi khô gặp lửa nóng, hai người nhanh chóng lao vào nhau, trong phòng sách vang lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Tối nay, Diệp Dung vô cùng nhiệt tình, từ phòng sách đến phòng ngủ, rồi đến phòng tắm. Lúc Cẩn Giai Thụy chìm vào giấc ngủ, đã là chuyện của hai tiếng sau.
Diệp Dung xác nhận Cần Giai Thụy thật sự ngủ rồi, mới đứng dậy đi tới phòng sách, cả căn phòng tràn ngập mùi vị mờ ám. Diệp Dung đi tới bàn xem văn kiện Cẩn Giai Thụy viết, khóe môi cong lên, sau đó đặt văn kiện về vị trí cũ, rồi ra khỏi phòng sách.
Trên người của bà ta đầy dấu vết mập mờ, bà ta lẳng lặng nhìn người đàn ông ngủ trên giường, đáy mắt đầy hận thù.
Sáng sớm hôm sau, Cẩn Giai Thụy thức dậy, Diệp Dung đã làm xong bữa sáng. Thấy ông ta, bà ta nở nụ cười: “Mau qua đây ăn sáng.”
“Sao không ngủ thêm một chút?” Cẩn Giai Thụy thấy trên mặt Diệp Dung có vẻ mệt mỏi thì đau lòng nói.
Diệp Dung cười dịu dàng: “Anh phải đi từ sáng sớm, nên em dậy nấu bữa sáng cho anh. Mỗi ngày em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đợi anh đi rồi em ngủ bù. Anh mau ăn đi, nếu không sẽ không kịp.”
Cẩn Giai Thụy nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, thì càng thêm đau lòng cho Diệp Dung, ông ta nợ người phụ nữ này.
Lúc ra cửa, Cẩn Giai Thụy đưa cho Diệp Dung một tấm thẻ: “Ở nhà chán thì ra ngoài tìm bạn bè đi uống trà dạo phố, không thì đi du lịch cũng được.”
Diệp Dung trả thẻ lại: “Em có tiền mà, tiền anh cho em lần trước, em còn chưa dùng đến.”
Cẩn Giai Thụy nhét thẻ lại cho bà ta: “Đi mua thứ mình thích, không cần phải lo nghĩ gì đâu.”
Diệp Dung cầm thẻ: “Được rồi, em nhận thẻ vậy, sau này muốn mua gì sẽ nói. Có điều, gần đây em muốn ra nước ngoài, bên nước F có đợt trình diễn bộ sưu tập trang phục mới, em muốn đi xem.”
Cẩn Giai Thụy không để ý những thứ này: “Muốn đi thì đi, chú ý giữ sức khỏe.”
Diệp Dung gật đầu, nhìn Cẩn Giai Thụy rời đi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hoàng Yến Chi đang đi mua sắm cùng Hely thì nhận được điện thoại của Daniel, anh bảo cô về phòng làm việc một chuyến.
Lúc Hoàng Yến Chi và Hely đến, Daniel đang nghe điện thoại, không biết nói chuyện gì mà cười toe toét.
Thấy Hoàng Yến Chi anh cười nói: “Yến Chi, nói cho cô biết một tin tốt.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Tin gì?”
Daniel đáp: “Yến Chi, đây là một chuyện rất vui, cô có thể hưng phấn một chút được không?”
“Có gì thì nói nhanh đi, anh nói nhiều quá.” Hely, không nhịn được nói.
Trong nháy mắt, Daniel nghiêm túc nói: “Yến Chi, tôi vừa nhận được tin, nửa tháng sau ở nước F có triển lãm tranh quốc tế, có cả tranh của cô nữa. Thế nào, tin, vui không?”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt hỏi: “Vui cái gì?”
Daniel nghẹn họng: “Chỉ có họa sĩ nổi tiếng thế giới mới có thể có tranh được trưng bày tranh trong đó, cả thế giới chỉ có khoảng năm mươi người tham gia thôi đấy. Mà cô được mời, chính là một lời khẳng định tài năng của cô. Chẳng lẽ đây không phải chuyện nên vui mừng?”
Hoàng Yến Chi “ ồ” một tiếng: “Nhất định phải tham gia à?”
“Nếu cô không tham gia, thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này. Dù sao cô cũng còn trẻ, lần này có được mời là do cộng đồng họa sĩ đề cử.”
Hoàng Yến Chi suy nghĩ một chút, hỏi: “Đi bao lâu?”
“Nhiều nhất là một tuần.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
“Tớ đi cùng với cậu, vừa hay Helen cũng ở gần đó, chúng ta đến thăm Wenny, chắc chắn chị ấy cũng ở đấy.” Hely nói.
Đối với việc Hely đi, Daniel mong còn không được ấy chứ.
“Tớ nhớ nước F đang có được trình diễn bộ sưu tập trang phục mới, gần đây gặp đủ thứ chuyện, khiến tớ không có tâm trạng mua đồ.”
Hoàng Yến Chi im lặng nhìn Hely, cũng không biết là ai vừa đổ một đống tiền trong trung tâm thương mại nữa.
Hoàng Yến Chi đồng ý đi, Daniel gọi điện thoại cho đối phương xác nhận, chuyện còn lại không cần bọn họ phải lo.
****************
Bụng của Hoàng Yến Chi đã bắt đầu nhô lên, nhưng vì cô gầy nên chưa lộ rõ ràng lắm.
Buổi tối, Quân Hạo Kiện gọi video cho Hoàng Yến Chi, nhìn bụng của cô, nói: “Lần sau anh trở lại, thằng nhóc đó đã lớn hơn nhiều rồi.”
Hoàng Yến Chi vuốt ve bụng, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng: “Vâng, bác sĩ nói bốn tháng sau là có thể cảm nhận được máy thai rồi. Mặc dù bây giờ con chưa cử động, nhưng chờ anh trở về, có lẽ nó sẽ nhúc nhích đấy.”
Quân Hạo Kiện biết máy thai là gì. Từ lúc biết cô mang thai, anh đã đi tìm hiểu kỹ tất tần tật những chuyện này.
“Thứ hai phải đi khám thai định kỳ, em đi cùng mẹ hả?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, mẹ đã liên lạc với bác sĩ rồi, bác sĩ nói lần này sẽ làm kiểm tra tổng quát.”
Lần đầu đi khám, Hoàng Yến Chi khám dị dạng thai nhi. Bởi vì mấy tháng trước đó cô điều trị chứng hàn của cơ thể bằng thuốc đông y, sau đó còn bị thương một lần, nên sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Tuy bác sĩ đông y nói sẽ không ảnh hưởng, nhưng phải kiểm tra lại thì cô mới yên tâm được.
“Em rủ dì Triệu đi chung, nhớ ăn sáng xong rồi hãy đi khám, dù không đói cũng phải ăn.” Quân Hạo Kiện dặn dò, chỉ sợ mình quên nhắc gì đó, rồi lại khổ cho cô.
Hoàng Yến Chi nghiêm túc nghe anh dặn dò, không hề có chút khó chịu nào. Đến khi Hoàng Yến Chi bắt đầu mệt rã rời, anh mới lưu luyến cúp điện thoại.
Thứ hai, Vũ Ân Nguyệt thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đồ đạc cho Hoàng Yến Chi, rồi đến nhà họ Quân.
Hoàng Yến Chi còn chưa thức dậy, Vũ Ân Nguyệt cũng không giục cô, mà ngồi trong phòng khách trò chuyện với Quân lão gia.
Bà đã bàn giao lại dàn nhạc, khi có lời mời biểu diễn bà cũng từ chối, bây giờ bà dành hết tâm tư lên người Hoàng Yến Chi, cả ngày lẫn đêm đều để ý đến cô, hoàn toàn khác Vũ Ân Nguyệt của trước kia.
Một tiếng sau, Hoàng Yến Chi xuống lầu, thấy Vũ Ân Nguyệt cô nói: “Sao mẹ không gọi con dậy?”
Vũ Ân Nguyệt cười cười: “Mẹ đầu bận gì, ngồi chờ một chút cũng không sao. Mẹ chuẩn bị xong hết rồi, con đi luôn chưa?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, nói với Quân lão gia: “Ông, cháu đi trước.”
Quân lão gia cười híp mắt: “Đi đi, khám xong thì gọi điện thoại cho ông, ông bảo tiểu Triệu nấu món ngon cho cháu.”
“Vâng ạ.”
Đến bệnh viện, Hoàng Yến Chi làm một loạt kiểm tra. Bác sĩ nói thai nhi khỏe mạnh bình thường nên Hoàng Yến Chi và Vũ Ân Nguyệt cũng yên tâm.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng bao lâu đã đến ngày lên đường sang nước F.
Sáng sớm, Vũ Ân Nguyệt đã từ nhà họ Hoàng đến, vừa giúp Hoàng Yến Chi sắp xếp đồ đạc, vừa làu bàu: “Con đó, hiện giờ bụng đã lớn như vậy rồi mà còn chạy đến nơi xa xôi như thế làm gì, lỡ như có chuyện gì thì sao đây?”
Hoàng Yến Chi cười nói: “Mẹ, hôm đó con đã hỏi bác sĩ rồi. Bác sĩ nói bây giờ thai nhi trong bụng con rất ổn định, ngồi máy bay hoàn toàn không thành vấn đề. Khi đến nước F bên đó sẽ có người sắp xếp nơi ăn chỗ ở, con chỉ cần ngồi một chỗ nghe bọn họ nói chuyện, không có vấn đề gì đâu.”
“Ở bên ngoài sao bằng ở nhà được, hơn nữa mấy người ngoại quốc gia đầu chăm sóc cho phụ nữ có thai cẩn thận bằng chúng ta. Con nói mẹ làm sao yên tâm được đây? Không được, mẹ vẫn không yên tâm, Yến Chi, để mẹ đi cùng con đi, ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc con. Tiền khách sạn máy bay gì đó mẹ đều không cần bọn họ trả, mẹ sẽ tự bỏ tiền ra, được không?” Càng nghĩ, Vũ Ân Nguyệt càng không yên lòng.
Hoàng Yến Chi nói không nên lời: “Mẹ, thật sự không cần mà, mẹ làm như vậy người khác thấy sẽ nói con làm quá đấy. Hơn nữa lần này có Daniel đi cùng mà, đâu phải con đi một mình”
“Daniel là đàn ông, sao có thể chăm sóc con được?”
Vũ Ân Nguyệt vẫn muốn đi cùng.
“Được rồi mẹ, Chi Chi đã bao nhiêu tuổi rồi, đi có một tuần có gì mà không yên lòng chứ, mẹ đừng đặt quả tim trong bụng nữa”
Hoàng Yến Chi vừa nghe Vũ Ân Nguyệt cằn nhằn, vừa nhận được ánh mắt cầu cứu của Hoàng Yến Chi, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Vũ Ân Nguyệt trừng mắt với con trai: “Mẹ có thể không lo lắng sao, con đừng quên rằng trước đó nước F vừa xảy ra sự cố máy bay, toàn bộ người trên máy bay điều không ai sống sót”
Vũ Ân Nguyệt vừa nói xong thì lập tức nhổ nước bọt ba cái: “Mẹ nói linh tinh cái gì không biết. Trời đất phù hộ, con chưa nói gì cả, ông cũng không nghe thấy gì, Yến Chi nhà con nhất định sẽ bình an”
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Minh Dạ cũng không thể thờ ơ nữa, dò hỏi cô: “Yến Chi, mẹ nói đúng đấy, hay là tạm thời em đừng đi, năm sau hãy đi, chẳng phải năm nào cũng có một lần sao?”
Hoàng Yến Chi liếc anh một, cái cái tên phản bội này, vốn định nhờ anh thuyết phục mẹ vài câu, kết quả anh lại bị một câu nói của mẹ thuyết phục: “Vậy theo ý của mọi người, khi con ra ngoài cũng chỉ được đi bộ sao? Chẳng phải ngồi xe cũng có thể xảy ra tai nạn xe cộ à? Ngay cả đi bộ cũng không an toàn, lỡ bị chiếc xe không có mắt nào đó đụng thì cũng xong đời”
“Con bé ngốc này, chỉ toàn nói bậy bạ, mau sửa lại cho mẹ”
“Mẹ, mẹ đừng cằn nhằn nữa, nếu không xuất phát thì con sẽ bị lỡ chuyến bay mất.” Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ nói.
Sau đó, cô nhìn sang Hoàng Minh Dạ, anh sờ sờ mũi rồi cầm hành lý của Hoàng Yến Chi lên: “Mẹ, con đưa Yến Chi lên máy bay đây, mẹ không cần đi theo”
“Không được, mẹ nhất định phải đi cùng, không tận mắt nhìn thấy con bé lên máy bay mẹ sẽ lo lắng, các con không biết thôi, sáng nay vừa thức dậy thì mắt của mẹ đã giật giật, làm mẹ lo quá”
“Được rồi, được rồi, mẹ đi thì mẹ đi, nhanh đi thôi mẹ.” Hoàng Minh Dạ nói.
Đến sân bay, Daniel đã chờ ở đó, Hely cũng đứng bên cạnh anh. Nhìn thấy nhóm người Hoàng Yến Chi từ xa xa, cô liền tránh mặt, giả vờ đi sang chỗ khác.
Vũ Ân Nguyệt thấy Daniel thì lấy một quyển sổ từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Daniel, Yến Chi nhà dì mấy ngày này giao cho cháu, bây giờ con bé đang mang thai, không thể chịu mệt nhọc quá, chuyện ăn uống cũng có rất nhiều điều cần chú ý. Dù đã viết hết trong sổ rồi, phiền cháu chú ý giúp dì một chút nhé?” Hoàng Yến Chi không ngờ tới mức này, rất muốn đỡ lấy trán mà than.
Cô áy náy nhìn Daniel.
Daniel lại không có ý kiến gì, nhận lấy quyển sổ rồi vỗ ngực cam đoan: “Dì, dì yên tâm đi, cháu nhất định sẽ đưa Yến về trở về bình an cho dì.”
May mà cũng sắp đến thời gian làm thủ tục nên Hoàng Yến Chi và Deniel đã nhanh chóng lên máy bay.
Trên đường trở về, Vũ Ân Nguyệt vẫn cứ xoa ngực, Hoàng Minh Dạ quay sang nhìn bà: “Mẹ, mẹ khó chịu ở chỗ nào à?”
Vũ Ân Nguyệt cau mày: “Từ lúc Yến Chi đi, mí mắt của mẹ cứ giật, thậm chí lồng ngực cũng cảm thấy nhói”
“Mẹ, con thấy chắc là do mẹ lo lắng quá thôi. Mẹ cứ yên tâm đi mà.”
Vũ Ân Nguyệt thở dài: “Có lẽ thật sự do mẹ quá lo lắng, con không biết đâu, suốt mấy ngày nay mẹ đều không ngủ ngon, vừa nhắm mắt lại là nằm mơ thấy Yến Chi xảy ra chuyện, làm mẹ sợ đến giật mình tỉnh giấc”
Hoàng Minh Dạ khẽ cười, an ủi bà: “Mẹ, mẹ thật là, Chi Chi có thể xảy ra chuyện gì chứ, chỉ là đi tham gia giao lưu giới nghệ sĩ thôi mà. Thật ra con bé đi cũng tốt, lần này là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ bất lợi cho sự phát triển của con bé”
Tất nhiên Vũ Ân Nguyệt cũng hiểu rõ, cho nên mặc dù ngoài miệng khuyên Hoàng Yến Chi không nên đi, nhưng cuối cùng mà vẫn không thật sự ngăn cản.
Chuyến bay của Hoàng Yến Chi hết sức thuận lợi, khi đến khách sạn, việc đầu tiên cố làm chính là gọi điện thoại về cho Vũ Ân Nguyệt.
Bà nghe thấy cô nói đã tới nơi an toàn, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
****************
Nước F
Hoàng Yến Chi sắp xếp hành lý xong thì xem đồng hồ, sau đó gọi cho Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện vừa trở về ký túc xá thì nhận được điện thoại: “Yến Chi.”
“Ừ, em đến khách sạn rồi, anh về ký túc xá chưa?”
“Vừa về, ngồi máy bay có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, sao anh về muộn vậy, dạo này bận lắm sao?”
Quân Hạo Kiện day day trán: “Ừ, quân khu Nam Thành và quân khu thủ đô chuẩn bị kết hợp với nhau để diễn tập quân sự với quy mô lớn, bọn anh cũng phải tham gia với tư cách quân xanh. Cuộc diễn tập này là cuộc diễn tập có quy mô lớn nhất trong mấy năm gần đây, lãnh đạo thượng cấp rất coi trọng, cho nên bọn anh không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
Vừa nghe Quân Hạo Kiện nói vậy, Hoàng Yến Chi lập tức nhớ tới Hoàng Quang Nghị cũng đã hơn một tháng chưa về nhà, chắc cũng do bận chuyện diễn tập quân sự.
“Vậy anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá, hơn một tuần nữa em sẽ về nhà”
“Được, tuần sau bắt đầu diễn tập quân sự rồi, bọn anh không được phép mang theo bất kỳ thiết bị truyền tin nào, nên e rằng đến lúc đó không thể liên lạc với em được.”
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Lo cho em à?”
Quân Hạo Kiện thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, bây giờ anh ước gì có thể đặt em ngay trước mắt mình, từng giây từng phút đều nhìn thấy thì anh mới yên tâm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.