Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 258: Vợ chồng hoạn nạn




“Không được, một mình em ở đây quá nguy hiểm”
Irene phản đối.
“Tốc độ của em quá cản trở.” Hoàng Yến Chi nói.
Hely ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, ba người chúng tớ đi tìm Quân Hạo Kiện trước. Irene, anh ở cùng Tris rồi đi theo bọn em sau.”
Hai người kia không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, Hely lấy mấy thiết bị liên lạc từ trong túi ra: “Giữ liên lạc.”
“Tris, em dừng lại nghỉ ngơi chút đi.” Irene thấy Hoàng Yến Chi muốn đứng lên thì ấn vai cô xuống.
“Tris, bây giờ sức khỏe của em đã đến giới hạn chịu đựng rồi. Nghe anh, nghỉ ngơi chút đi, em phải tin tưởng ba người bọn họ chứ.”
Hoàng Yến Chi nghe thế thì ngồi yên không nhúc nhích, nhìn bụi cỏ cách đó không xa: “Irene, có phải anh thấy lần này em quá nóng nảy không?”
Irene nghiêm túc gật đầu: “Phải, em nóng nảy, nói câu khó nghe là bây giờ em kéo chân bọn anh. Nhưng anh luôn ủng hộ em.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh, Irene mỉm cười: “Nếu đổi lại hôm nay người gặp nguy hiểm là em thì dù anh có bị thương, không còn sức chiến đấu thì anh vẫn sẽ chọn đến cứu em.”
Thấy đáy mắt Hoàng Yến Chi ánh lên vẻ áy náy, Irene xua tay: “Không cần cảm thấy có lỗi với anh, tất cả đều là anh tự nguyện, chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi. Hơn nữa, hiện tại chúng ta còn là bạn thân nhất mà.”
Hoàng Yến Chi yên lặng nhìn anh, “Vâng, chúng ta là bạn thân nhất.”
Chờ thể lực Hoàng Yến Chi hồi phục, hai người liền bắt đầu đuổi theo bước chân của đám Hely.
Ở một nơi khác.
Quân Hạo Kiện lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt. Người đang tháo chạy phía trước là KING.
Bốn ngày trước.
Lúc KING và Quân Hạo Kiện chạm trán thì James đã kịp thời tìm thấy bọn họ, thậm chí còn giết người của Quân Hạo Kiện.
Bởi có viện binh đến nên KING hơi chủ quan, ai ngờ chính trong tích tắc ấy đã để Quân Hạo Kiện trở mình bắt gã làm con tin. Nhờ thế mà Tư Truy mới giữ được mạng sống.
“James.” Quân Hạo Kiện nhìn vào người bỗng nhiên xuất hiện ở đây, vẫn không hề biết tên James này cũng liên thủ với KING.
“Quân Hạo Kiện. Không ngờ mày cũng có lúc chật vật, vô dụng thế này, thậm chí đến cả anh em mình cũng không cứu được. ”
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện lạnh tanh, không nói gì. Tư Truy lùi ra sau lưng Quân Hạo Kiện, nhìn mười mấy tên bọn chúng vây quanh. Tính toán sơ sơ thì hẳn là những tên này vẫn chưa phải toàn bộ viện binh.
Trong mắt Tư Truy tràn đầy đau thương và phẫn hận. Những người anh em của mình chết cũng bởi vì sự ngông cuồng của mấy tên này.
Nhưng, bây giờ nhìn sức chiến đấu của hai bên, Tư Truy liền hiểu, có lẽ lần này cậu thật sự hy sinh vì nước nhà. Xưa nay cậu ta không sợ chết, từ ngày đầu tiên vào quân đội, mỗi người bọn họ đều viết một bức di thư để lại cho người thân, cậu ta cũng vậy, đã chuẩn bị sẵn một bản di thư để lại cho mẹ mình. Nhập ngũ nhiều năm như thế, đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ. Mỗi lần trước khi xuất phát đều chuẩn bị để sẵn sàng hy sinh, nhưng lần nào bọn họ cũng sống sót trở về, đợt diễn tập quân sự lần này quả thực là bọn họ không mấy để tâm, nhưng có lẽ cuối cùng bọn họ không thể quay trở về được nữa.
Tư Truy không hối hận khi nhập ngũ, nếu phải nói còn điều gì tiếc nuối thì có lẽ đó là trước khi diễn tập quân sự đã không gọi điện cho mẹ mình.
“Đội trưởng, đợi lát nữa tôi nghĩ cách ngăn chặn bọn chúng thì anh phải nhân cơ hội chuồn đi nha.” Tư Truy nói.
Bọn họ nói tiếng nước T, KING nghe không hiểu, nhưng James lại hiểu: “Quân Hạo Kiện, lần này mày không trở về được nữa đâu. Muốn trách thì trách mày đã cướp đi người quan trọng nhất của tao.”
Quân Hạo Kiện dường như không nghe thấy hắn nói gì, dao găm trong tay kề sát động mạch chủ của KING, khiến KING hoàn toàn không dám động đậy: “Thả bọn tao đi, nếu không tao sẽ giết nó.”
James cười ha ha cứ như nghe được chuyện cười gì đó rất thú vị: “Quân Hạo Kiện, đến nằm mơ tao cũng muốn giết mày. Bây giờ mày cho rằng tao sẽ vì một kẻ đáng chết mà thả kẻ thù của tao đi, mày cảm thấy có thể sao?”
Đôi mắt Quân Hạo Kiện trầm xuống. Nhưng không đợi anh tỏ thái độ, KING đã lên tiếng: “James, mày là thằng khốn nạn.”
James cười ha ha: “Nếu có thể dùng mạng mày để đổi mạng của Quân Hạo Kiện vậy thì quá tuyệt.”
KING đã từng làm tổn thương Hoàng Yến Chi, món nợ này James vẫn không quên. Nếu như Quân Hạo Kiện giết KING, hắn lại giết Quân Hạo Kiện, sau đó hắn đưa Hoàng Yến Chi đi, vậy thì đây chính là kết cục hoàn mỹ nhất trên đời.
James giơ tay đang định nổ súng thì bất chợt một tiếng súng vang lên bắn vào cánh tay James, súng trong tay hắn lập tức rơi xuống đất.
Tư Truy nương theo tiếng động nhìn lại, hóa ra Huân Thiên Hàn đã dẫn người tới. Cậu ta thở dài một hơi, Huân Thiên Hàn đến thật đúng lúc, nếu chậm chút nữa thì e rằng cậu ta và Quân Hạo Kiện thật sự sẽ không còn đường quay về.
KING nhìn người chạy tới, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sau khi tấn công một người, Quân Hạo Kiện hơi thả lỏng, KING liền nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của Quân Hạo Kiện, có điều trên cổ có nhiều vết thương. Mặc dù động mạch không bị tổn thương nặng, nhưng lúc này máu cũng chảy rất nhiều.
Trước tiên, KING ôm chặt vết thương, nhìn Quân Hạo Kiện với ánh mắt tàn độc.
Người của hai bên đang đối đầu, Huân Thiên Hàn thấy Tiền Phi đang nằm trên đất, cả người bị thương nặng, mắt anh nhìn đám người của KING càng lạnh thấu xương.
Trong nháy mắt, tiếng súng lại vang lên, KING bị thương nên đương nhiên không phải đối thủ của Quân Hạo Kiện, bèn xoay người bỏ chạy.
Quân Hạo Kiện lập tức đuổi theo, mất hút trong cuộc rượt đuổi này.
Quân Hạo Kiện chăm chú nhìn bóng người phía trước, KING đột nhiên dừng bước: “Quân Hạo Kiện, mày đuổi theo tao cũng ba ngày rồi, mày thấy chưa đủ hả?”
Quân Hạo Kiện lạnh lùng nhìn gã. Anh muốn đưa KING về để chịu sự trừng phạt của pháp luật. Anh không thể để cho những chiến hữu của anh, đồng bào của anh hy sinh vô ích được.
Trên người KING chằng chịt vết thương, song trên người Quân Hạo Kiện cũng không khá hơn hắn là bao.
Ánh mắt KING hung tàn: “Quân Hạo Kiện, tới đi.”
Gã chạy ba ngày, Quân Hạo Kiện đuổi theo ba ngày, nhưng KING cũng không chiếm được lợi thế, thậm chí trên người còn bị thương nhiều hơn Quân Hạo Kiện, gã kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất thở hổn hển.
Bụng gã bị một con dao găm cắm lên, gã cắn răng rút dao ra, một dòng máu theo đó mà tuôn ra.
Nhưng đột nhiên gã nhìn ra sau lưng Quân Hạo Kiện rồi cười: “Ha ha ha ha, Quân Hạo Kiện, tạm biệt”
Quân Hạo Kiện có linh cảm chẳng lành, liền lăn về một bên để né làn đạn công kích, may mắn thay bên cạnh có một cái cây đủ lớn cho anh có chỗ ẩn thân.
Quân Hạo Kiện quan sát, phát hiện người của KING lại chạy tới, lòng anh chùng xuống. Anh chạy trong rừng ba ngày để đuổi theo KING nên sớm đã mất phương hướng rồi, vậy mà người của KING lại có thể tìm được bọn họ nhanh như thế, chuyện này vô cùng bất thường. Thấy KING tháo chiếc khuyên tai xuống, anh liền hiểu ra.
Xem ra KING đã chuẩn bị từ lâu rồi, có lẽ mục đích thật sự của gã đúng là muốn dụ anh tới chỗ này.
Quân Hạo Kiện phỏng đoán không sai. Mặc dù gã đồng ý hợp tác với James nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng. Sau khi lập ra phương án hành động với James, gã lại lập ra một kế hoạch khác.
Chẳng qua là Beyonce dẫn người đến chậm hơn một ngày so với dự tính ban đầu của gã.
Khi Hely nghe được tiếng súng thì mặt biến sắc, bước nhanh hơn.
Lúc đến nơi, bọn họ nhìn thấy KING đang nằm dưới đất, ngực bị đâm, còn Quân Hạo Kiện lại nằm cách chỗ gã không xa, không rõ sống chết.
Quân Hạo Kiện vẫn chưa chết, chỉ bị thương nặng, khi nhìn thấy đám Hely thì mặt cũng biến sắc: “Sao mọi người lại ở đây?”
Helen kéo Quân Hạo Kiện từ dưới đất lên, không trả lời anh mà chỉ nói một câu: “Nơi này để chúng tôi lo. Anh đi nhanh lên, Tris đang ở phía sau.”
Nghe được Hoàng Yến Chi cũng tới, sắc mặt Quân Hạo Kiện liền biến.
“Anh đi nhanh lên, Tris đang chờ anh trở về.” Helen nói xong thì nhìn hai người phe mình đang chiến đấu gian khổ, đẩy Quân Hạo Kiện đi rồi lao vào chiến đấu.
Quân Hạo Kiện muốn đi, nhưng chân anh bị thương nên không cách nào đi nhanh được.
Khi Hoàng Yến Chi theo dấu vết mà đám Hely để lại chạy tới đây, trông thấy Quân Hạo Kiện cả người đầy máu bước đến. Thấy anh vẫn ổn đứng trước mặt cô, hốc mắt Hoàng Yến Chi lập tức đỏ lên.
Quân Hạo Kiện cũng nhìn thấy cô, chỉ là lúc này anh đang dần mất đi ý thức, trước mắt rất mơ hồ, không thấy rõ Hoàng Yến Chi.
Anh gắng sức để nhìn cô rõ hơn nhưng trước mắt bỗng tối sầm lại rồi cả người đổ rạp xuống.
“Hạo Kiện.”
*******
Hoàng Minh Dạ chạy thẳng tới sân bay thủ đô để mua vé máy bay bay đến biên giới.
Hoàng Quang Nghị đang dốc toàn lực để tìm Quân Hạo Kiện. Biết Hoàng Yến Chi đi vào rừng liền định đích thân dẫn người đi vào tìm.
Lúc này Hoàng Minh Dạ tới, Hoàng Quang Nghị nhìn thấy con trai xuất hiện trước mắt thì vẻ mặt tối sầm lại: “Ai cho phép con tới đây?” Hoàng Quang Nghị nghiệm mặt, mặc dù chỗ này không phải căn cứ quân sự, không cấm người không có phận sự ra vào, nhưng người bình thường cũng không dám tới nơi này.
“Con muốn cùng ba đi tìm người.” Hoàng Minh Dạ nói.
“Vớ vẩn, nơi này là chỗ con nên tới sao? Đi về, nhanh.” Hoàng Quang Nghị trầm giọng quát lớn.
“Ba dẫn con đi, hoặc là con tự đi.” Hoàng Minh Dạ nói nghiêm túc.
Hoàng Quang Nghị yên lặng nhìn anh, Hoàng Minh Dạ không chịu thua đối mặt với cha mình. Biết rõ tính tình nóng nảy của đứa con trai này, cuối cùng Hoàng Quang Nghị cũng chịu thua trước con trai.
***
“Quân Hạo Kiện, anh phải cố gắng lên, không được ngủ.” Trong hang núi, Hoàng Yến Chi vỗ vào mặt anh, gắng sức để anh không chìm vào giấc ngủ.
Quân Hạo Kiện cố gắng mở mắt ra, nắm lấy tay cô, giọng thều thào: “Được, anh sẽ không ngủ”
Hoàng Yến Chi nhìn những vết thương trên người anh, ánh mắt rất lạnh, khẽ cắn môi: “Hạo Kiện, anh ở đây chờ em, em sẽ về nhanh thôi.”
Quân Hạo Kiện kéo cô lại: “Đừng đi”
“Em sẽ trở lại nhanh thôi” Hoàng Yến Chi gỡ tay anh ra, nói xong liền nhanh chóng biến mất trong hang núi.
Nơi này chỉ có cô và Quân Hạo Kiện. Cô đã mất liên lạc với đám Hely.
Nửa ngày trước, khi cô tìm thấy Quân Hạo Kiện thì trên người anh đã chằng chịt vết thương. Vô và Iren đưa Quân Hạo Kiện đi, nhưng nửa đường lại gặp một nhóm người khác, vì để bảo vệ hai người bọn cô mà Irene đã đánh lạc hướng chúng.
Hoàng Yến Chi dìu Quân Hạo Kiện đi rất lâu mới tìm được cái hang này.
Lát sau, Hoàng Yến Chi trở về, trên tay cầm một nắm thảo dược. Cô lấy dao găm trong người cắt nát dược liệu ra, bỏ vào miệng nhai rồi đắp lên vết thương của Quân Hạo Kiện. Những thực vật này đều có tác dụng cầm máu.
Trước kia, khi cùng huấn luyện trong rừng, Irene đã nói cho cô biết. Trên người Quân Hạo Kiện có quá nhiều vết thương, có vết rất sâu, nếu như không kịp thời cầm máu, cho dù có người đến cứu bọn họ thì anh cũng đã mất máu quá nhiều, nguy hiểm đến tính mạng.
Hoàng Yến Chi xé quần áo trên người ra để băng bó vết thương cho Quân Hạo Kiện, lúc này cô mới ôm anh vào lòng: “Hạo Kiện, anh nói chuyện với em chút đi, đừng ngủ ”
Quân Hạo Kiện nhếch môi, muốn cười nhưng lại không cười nổi, anh nắm chặt lấy tay cô: “Em không nên tới đây.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Em biết, em nên ở nhà đợi anh về. Lần này là do em quá bồng bột, sau khi trở về, anh muốn phạt em thế nào cũng được.”
Quân Hạo Kiện thấp giọng nói: “Sao anh nỡ phạt em chứ. Yến Chi, lần này nếu anh không qua được, em nhất định phải sống thật tốt.”
Hoàng Yến nghe vậy, cả người cứng đờ, chăm chú nhìn thẳng vào anh: “Quân Hạo Kiện, anh nghe thật kỹ cho em, lần này nếu anh không qua được thì em sẽ mang theo con đi cùng anh. Không có anh, em không biết mình sống còn có ý nghĩa gì nữa. Em không đợi được đến khi con ra đời mới đi tìm anh, bởi vì em sợ khi con ra đời, em sẽ không rời xa con được. Vì thế, Quân Hạo Kiện, nếu anh không muốn thấy dáng vẻ máu lạnh của em thì anh nhất định phải sống.”
Quân Hạo Kiện nhìn viền mắt ửng đỏ của cô thì trong lòng vô cùng xót xa, muốn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, nhìn thấy em khóc, anh thực lòng không biết làm sao bây giờ.”
“Em không khóc.” Cô đưa tay lên mặt mới phát hiện không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào: “Hạo Kiện, đây gọi là nước muối sinh lý, không phải là khóc.”
Quân Hạo Kiện khẽ cười, nhưng động đến vết thương trên người nên lập tức đau đớn ho khan: “Được rồi, là nước muối sinh lý.”
Bóng đêm dần bao trùm, đường rừng ban đêm vô cùng nguy hiểm, một phụ nữ đang mang thai như Hoàng Yến Chi dẫn theo một người bị thương nặng, đương nhiên nửa đêm không thể xông vào rừng.
Trên người cô vẫn còn một số thức ăn nước uống, cô cho Quân Hạo Kiện uống chút nước, nhưng Quân Hạo Kiện lại nuốt không trôi: “Bây giờ anh ăn không nổi, em ăn đi”
Hoàng Yến Chi thấy anh thực sự ăn không vào thì cũng không ép nữa, bèn cho anh uống thêm chút nước, xong mới nhẹ giọng nói: “Hạo Kiện, bây giờ chúng ta đúng là vợ chồng hoạn nạn có nhau, còn cả con của chúng ta nữa.”
Cô cầm tay Quân Hạo Kiện đặt lên bụng mình: “Anh xem, một tháng không gặp, có phải con đã lớn hơn nhiều rồi không?”
Quân Hạo Kiện muốn rút tay lại: “Tay anh lạnh”
Hoàng Yến Chi vẫn giữ tay anh lại: “Hạo Kiện, anh có muốn nói chuyện với con không, bác sĩ nói bây giờ con có thể nghe được lời của chúng ta rồi.”
Quân Hạo Kiện cảm nhận được làn da láng mịn dưới lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng: “Ừm, lớn hơn nhiều rồi.”
Hoàng Yến Chi nói chuyện không ngừng với anh để tránh cho anh ngủ mất, Quân Hạo Kiện cũng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.