Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 262: Thật thật giả giả




Triệu Hiểu Khê muốn về nước, Cẩn Mai không biết nấu cơm, vì đảm bảo trong thời gian Triệu Hiểu Khê đi cô sẽ không đói chết. Bà đã mời một cô giúp việc người Philippines cho Cẩn Mai, sắp xếp xong xuôi mới đặt vé máy bay về nước.
Lần này về nước, Triệu Hiểu Khê không nói cho bất kỳ ai, ngay cả Cẩn Giai Thụy cũng không báo. Bà về Nam Thành, đầu tiên là gọi điện thoại cho Cẩn Giai Thụy, nhưng không ai bắt máy, đến nhà họ Cẩn tìm thì cửa đóng kín. Không chỉ Cẩn Giai Thụy mà cả Diệp Dung cũng không ở nhà.
Triệu Hiểu Khê chỉ có thể tìm một khách sạn ở tạm, trong đầu bà vẫn luôn nghĩ đến những lời Diệp Dung nói, càng nghĩ càng bất an.
Qua hôm sau, Triệu Hiểu Khê tìm một thám tử tư muốn điều tra chuyện về Cẩn Giai Thụy.
“Thưa bà, bà và vị này có quan hệ gi?” Thám tử tư hỏi bà.
“Đây là chồng cũ của tôi, tôi muốn biết ông ta từng dính dáng đến những người phụ nữ nào?”
“Nếu là chồng cũ, vậy còn cần điều tra sao?” Thám tử tư nhíu mày. Anh ta còn tưởng là chưa ly hôn, người vợ muốn tìm chứng cứ chồng ngoại tình, để lúc ly hôn được nhiều lợi ích hơn chứ.
Thám tử tư vừa thấy Triệu Hiểu Khê là biết đây là phu nhân nhà giàu, chuyện mấy nhà giàu hắn cũng thấy nhiều, vốn tưởng là một đơn hàng lớn. Ai ngờ cũng chỉ là điều tra chồng cũ. Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, có điều tra cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cũng có nghĩa là anh ta nhận được lợi ích gì lớn, do vậy cũng chẳng mấy hứng thú.
Triệu Hiểu Khê hiểu rõ ý của anh ta, đặt một xấp tiến lên bàn: “Đấy là tiền đặt cọc, nếu cậu điều tra được kết quả khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không bạc đãi cậu”
Mắt thám tử tư sáng lên, cầm tiền trên bàn lên đếm, cười híp mắt nói: “Bà cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng rành mạch quan hệ trước đây và hiện tại của chồng cũ bà”.
Triệu Hiểu Khê lại lấy một tấm hình ra đặt lên bàn: “Đây là người vợ hiện tại của chồng cũ tôi. Trước đây có mười mấy năm cô ta không ở Nam Thành, tôi muốn biết những năm qua cô ta đi đâu, làm gì. Nếu cậu điều tra ra được, tiền công gấp đôi.”
Lần này đúng là gặp được khách hàng lớn, thám tử tư vội vàng nhận lấy tấm hình, vỗ ngực đảm bảo: “Bà yên tâm, chắc chắn một tuần sau sẽ cho bà kết quả vừa ý.”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
“Có người điều tra tôi? Là ai?” Diệp Dung
nghe tiếng người kia trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên.
Bên kia điện thoại đọc một cái tên, Diệp Dung cười: “Nếu cô ta muốn tra thì cứ để cô ta điều tra, người ta ra giá lớn vậy vì tôi, tôi cũng không thể để cô ta dã tràng xe cát được, cũng phải để cô ta tra được một chút mới phải.”
Cúp điện thoại, trong mắt Diệp Dung lóe lên chút thú vị, bà còn tưởng Triệu Hiểu Khê sẽ đi thẳng tới lớn tiếng chất vấn Cẩn Giai Thụy chứ, không ngờ vẫn có chút đầu óc, nhưng cũng không phải thông minh, lại tìm một thám tử tư đi điều tra sĩ quan cao cấp, bà ta nghĩ có thể tra được gì đây.
Có điều, tra được hay không cũng không sao, bà ta sẽ giúp Triệu Hiểu Khê.
................
Thủ đô, bệnh viện.
Hoàng Yến Chi giúp Quân Hạo Kiện đi làm kiểm tra, lúc về thì thấy trong phòng bệnh có một người quen: “Anh, chị dâu” Cố Hiên thấy hai người thì chạy tới hỏi han.
nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Quân Hạo Kiện thì hỏi thẳng: “Không ở quân khu mà tới đây làm gì?”
Cố Hiên bĩu môi: “Anh, em được nghỉ mà, nghe mẹ nói anh bị thương phải nằm viện, nên em liền tới thăm anh, kết quả anh lại nói thế, đau lòng quá.”
“Anh, bác sĩ nói sao rồi?” Cố Hiên quan tâm hỏi, tuy rằng cậu đã biết đại khái mọi chuyện từ Quân Giai Uyển, nhưng vẫn muốn tự mình hỏi chút mới yên tâm.
Hoàng Yến Chi dìu anh lên giường, Cố Hiên thấy thì vội giúp: “Chị dâu, để tôi làm cho”
Hoàng Yến Chi tránh qua một bên, nói: “Miệng vết thương đang khôi phục, vết thương trên đùi thì hơi nặng, nếu muốn hoàn toàn bình phục thì cũng cần vài tháng.” Chân Quân Hạo Kiện bị va đập rất nặng, cả đùi gần như không có cảm giác, lần trước Irene đã phẫu thuật cho anh một lần nên mới khôi phục chút cảm giác, nhưng để hoàn toàn bình phục thì e là rất lâu.
Hơn nữa, dạo này lộ ra chuyện điều tra diễn tập quân sự nên Irene cũng không tiện tới.
“Chân anh ấy nhất định sẽ hồi phục, em nghe mẹ nói lúc trước có tên lang băm nói phải cưa chân!” Cố Hiên tức giận nói.
Hoàng Yến Chi cũng biết chuyện này, bác sĩ đó suýt bị Hoàng Minh Dạ đánh, cuối cùng bị đuổi đi.
“Không thể hồi phục như trước, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.” Hoàng Yến Chi nói.
Kết quả như vậy, Quân Hạo Kiện đã rất hài lòng rồi, mà Hoàng Yến Chi cũng vậy.
Hai mắt Cố Hiên đảo một vòng, nhích lại gần: “Anh, em nghe nói sau khi anh hồi phục sẽ đến quân khu thủ đô nhậm chức, có thật không?”
Quân Hạo Kiện hờ hững nhìn cậu một cái, “Ừ”
“Ha ha. Anh, vậy sau này em là do anh quản lý rồi?” Cố Hiên nghe vậy thì hai mắt sáng lên, tầm mắt dừng trên người Hoàng Yến Chi một lúc, hiển nhiên là nảy lên ý đồ gì đó.
Quân Hạo Kiện không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng Hoàng Yến Chi thì biết. Chắc muốn chờ sau khi anh đến quân khu thủ đô nhậm chức xong thì nghĩ cô cũng theo quân.
Có điều... Hoàng Yến Chi nghĩ, cái ý tưởng theo quân này cũng không tệ.
“Chị dâu, chị không biết đấy thôi, sau khi Cố Minh xuất ngũ, anh lại rời khỏi đó, tôi ở quân khu rất cô đơn, cả ngày ngoại trừ huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện, chẳng vui gì cả.”
Hoàng Yến Chi bình tĩnh nhìn Cố Hiên: “Ông nói, nếu cậu không muốn ở lại quân đội thì có thể về nhà”
Cố Hiên hừ nhẹ một tiếng: “Tôi không về đâu, lúc trước ném tôi vào quân đội, tôi muốn về thì không cho về, bây giờ tôi không muốn về nữa, dù chỉ có chút thành tích, tôi cũng sẽ tuyệt đối không rời khỏi quân đội.”
Quân Hạo Kiện vẫn im lặng, nghe Cố Hiên nói vậy thì lên tiếng: “Nếu đã chọn ở lại thì cố mà làm ra chút thành tích, thể hiện cho tốt, đầu năm sau quân khu sẽ có đợt chọn bộ đội đặc chủng, cậu có thể tham gia.”
Cố Hiên nghe vậy thì hứng thú: “Anh, anh thấy em được không?”
Quân Hạo Kiện không rõ thực lực hiện tại của Cố Hiên lắm, chỉ nói: “Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ như thế, và cố gắng đến mức nào?”
Cố Hiên suy nghĩ, nhưng cậu ta thật sự hứng thú với tuyển chọn bộ đội đặc chủng mà Quân Hạo Kiện nói.
“Anh, khi nào thì bắt đầu tuyển chọn?”
“Tháng Hai năm sau.”
Tháng Hai năm sau, cũng vừa qua Tết không lâu, hai mắt Cố Hiên đảo một vòng, cười ha ha: “Anh, đợt tuyển chọn này do anh phụ trách à?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh nhìn cậu ta, lúc này Cố Hiên mới kịp phản ứng, anh muốn khỏi hẳn cũng cần ít nhất nửa năm, bây giờ đã là tháng Mười hai rồi, khi đó anh vẫn đang dưỡng thương!
Cố Hiên hơi thất vọng, còn tưởng có thể từ Quân Hạo Kiện biết chút hạng mục huấn luyện, để cậu ta chuẩn bị trước, tranh thủ thể hiện cho tốt.
Cố Hiên ở lại bệnh viện một ngày, có cậu ta liên tục líu ríu, phòng bệnh cũng đỡ trống vắng. Nhưng cuối cùng, Quân Hạo Kiện không chịu nổi cậu ta ồn ào nữa nên đuổi đi, phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
“Cuối cùng cũng yên ổn rồi.” Quân Hạo Kiện nói.
“Rõ ràng rất thích cậu ta, vậy mà lần nào cũng tỏ ra ghét bỏ.” Hoàng Yến Chi bật cười nhìn anh. Nếu không thì sao Cố Hiên có thể ở đây nói líu ríu cả ngày được?
Quân Hạo Kiện cười, nắm tay Hoàng Yến Chi:“Tên nhóc đó chỉ nói hơi nhiều thôi. Giờ cũng muộn rồi, em về đi.”
Mấy hôm nay Hoàng Yến Chi đều về nhà vào lúc tối, bệnh viện cũng không phải chỗ tốt gì, cô lại đang mang thai, người nhà cũng không mong cồ ở bệnh viện lâu.
“Tối nay em không về, sáng mai làm kiểm tra thai nhi rồi, ở bệnh viện cũng tiện hơn.” Hoàng Yến Chi nói.
Phó Hoành Dật đồng ý: “ Được, vậy để anh nói với bác sĩ kê thêm giường.”
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Vâng”
Quân Hạo Kiện gọi điện thoại cho Quân lão gia: “Ông, dạ, buổi tối Yến Chi không về, sáng mai kiểm tra sức khỏe thai nhi, ở đây cũng tiện hơn, đến lúc đó để dì Triệu đến là được rồi. Cháu biết, ông yên tâm.”
Cúp điện thoại, Quân Hạo Kiện đã thấy Hoàng Yến Chi cười tủm tỉm nhìn mình.
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đi làm kiểm tra, lúc siêu âm, ánh mắt hai người dịu dàng nhìn tên nhóc trên màn ảnh màu đen kia.
Bác sĩ cười nói chỉ lên màn hình, ánh mắt đầy ý cười nhìn Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi: “Đây là tay của bé, còn đây là chân. Nhóc con này phát triển rất tốt, sau này sinh ra nhất định là đứa bé khỏe mạnh, ba mẹ có muốn nghe tiếng tim bé đập không?”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi quay đầu nhìn bác sĩ: “Nghe được sao?”
Bác sĩ cười: “Dĩ nhiên là được.”
Hoàng Yến Chi nghe tiếng tim đập rõ ràng bên tai, hai mắt hơi kích động: “Hạo Kiện, anh nghe thấy không?”
Quân Hạo Kiện cười gật đầu: “Ừm, nghe rõ.”
“Sau này hai người có thể tự mình nghe tim thai, nghe lại rồi có thể tự theo dõi, nếu có vấn đề gì cũng có thể phát hiện kịp thời.” Bác sĩ nói, trước kia cũng không phải không có trường hợp thai nhi giai đoạn đầu phát triển khỏe mạnh, giai đoạn sau vì chút lý do ngoài ý muốn mà tim thai ngừng đập.
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì cẩn thận hỏi bác sĩ từng vấn đề liên quan, trên tay còn cầm laptop, ghi lại những điều bác sĩ nhấn mạnh.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Nam Thành.
Triệu Hiểu Khê nhìn tư liệu, nét mặt rét lạnh: “Tôi đã trả bao nhiêu tiền, thế mà cậu chỉ tìm được mấy tin này?”
Thám tử tư có nỗi khổ khó nói: “Bà chưa từng nói chồng cũ của bà là sĩ quan cấp cao. Nếu sớm biết ông ấy làm nghề này, thì có cho nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không làm.” Chỉ vì mấy tin tức ít ỏi này mà suýt nữa anh ta đã bị tống vào ngục.
Triệu Hiểu Khê cũng biết Cẩn Giai Thụy là sĩ quan cấp cao, có rất nhiều tư liệu được giữ bí mật, người bình thường không thể điều tra được, thật ra cũng hơi khó khăn. Bà mở tài liệu ra nhìn, thấy nội dung bên trong tương đối chi tiết, sắc mặt mới dịu lại nói: “Đây là số tiền còn lại.”
Thám tử tư cầm lấy tiền đếm, rồi gọi Triệu Hiểu Khê: “Chờ chút, số tiền này?”
Triệu Hiểu Khê xoay người: “Lúc trước đã nói năm mươi nghìn tệ, không thiếu một đồng.”
Thám tử tư cười cười: “Năm mươi nghìn tệ là giá của người bình thường, chồng cũ của bà là người bình thường sao? Vì điều tra chút tư liệu này, suýt nữa tôi đã bị phát hiện, xém tí là bị bắt, xem như không có công lao thì cũng có khổ lao. Dù sao thì bà cũng nên cho tôi thêm chút phí lao lực chứ?”
Triệu Hiểu Khê nhíu mày, bà không muốn nâng giá lúc này: “Còn dám nhắc đến tiền, cậu tưởng cậu làm tốt lắm hả?”
“Vì lúc trước bà không nói rõ thông tin về chồng cũ, nếu không lúc đầu tôi cũng sẽ chẳng đưa ra giá đó. Tôi biết bà không muốn để ai biết mình đang điều tra về chồng cũ, chỉ cần bà cho tôi thêm chút phí, tôi đảm bảo những chuyện này chỉ có trời biết đất biết, bà biết tôi biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.”
“Cậu đừng có lươn lẹo.”
Thám tử tư cười vô sỉ: “Sao lại nói là tôi lươn lẹo? Tôi làm việc cho bà, bà thì trả tiền, đây là lẽ đương nhiên.”
Triệu Hiểu Khê không muốn lằng nhằng với cậu ta làm gì nữa, nghĩ một lúc rồi lấy một xấp tiền trong túi ra: “Chỉ có chừng này thôi, lấy hay không?”
Thám tử tư cười tít mắt cầm ngay: “Bà đúng là người hào phóng. Nếu sau này còn muốn điều tra ai thì nhớ tìm tôi, nể mặt người quen, tôi sẽ giảm giá cho bà 10%.”
Triệu Hiểu Khê khinh bỉ nhíu mày, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Triệu Hiểu Khê quay về khách sạn, xem tư liệu thám tử tư đưa, những thông tin liên quan đến Cẩn Giai Thụy rất ít, còn không bằng những gì bà biết. Bà đành để sang một bên, tiếp tục xem về Diệp Dung. Sau khi xem xong, chân mày càng nhíu chặt, tin về Diệp Dung thì rất nhiều, nhưng chẳng có cái nào có ích.
Bỗng nhiên, ánh mắt Triệu Hiểu Khê khựng lại. Diệp Dung từng bị điên vì chuyện con gái mất tích, rồi vào bệnh viện tâm thần, thừa dịp bác sĩ không chú ý trốn đi, lại bị lưu manh chặn trong hẻm, sau đó được người chồng trước cứu, dẫn bà ta ra nước ngoài.
Triệu Hiểu Khê nhớ lúc trước Cẩn Giai Thụy không nói vậy, mà nói bà ta sống ở thành phố khác, chứ không ra nước ngoài. Nhưng trong tư liệu này lại nói bà ta đi nước ngoài, rốt cuộc là tư liệu sai, hay là bà ta nói dối?
Triệu Hiểu Khê không nghĩ ra, cho dù có đi nước ngoài hay không thì cũng không chứng minh được điều gì. Diệp Dung vì sao lại nói dối, còn cả báo ứng mà bà ta nhắc tới là ám chỉ cái gì?
Không đợi Triệu Hiểu Khê nghĩ ra, thám tử tư đã gọi điện thoại tới: “Tôi đã đưa tiền, cậu còn muốn gì nữa?” Giọng điệu của bà không mấy thân thiện.
Thám tử tư cười: “Bà đừng khẩn trương, tôi không đòi tiền. Sau khi bà đi, tôi vô tình điều tra được mấy tin tức, có thể có lợi cho bà, nên muốn tặng thêm cho bà, yên tâm, tôi sẽ không lấy thêm tiền đâu.”
Địa điểm củ, Triệu Hiểu Khê cầm lấy tư liệu trên bàn nhìn một chút, sắc mặt liền thay đổi: “Cậu tra được từ đâu?”
“Chuyện này tôi không thể nói cho bà biết được, dù sao đó cũng là thứ để tôi kiếm cơm, nhưng tôi có thể bảo đảm, những tin tức này đều là thật. Mặc dù con người tôi ham tiền, đôi khi vì tiền mà làm mấy chuyện, khụ khụ, không có đạo đức, nhưng tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp.”
Triệu Hiểu Khê không nói gì, lấy một xấp tiền mặt trong túi ra, sau đó đứng dậy rời đi. Thám tử tư nhún vai, đây không phải do cậu ta yêu cầu, mà do bà muốn khen thưởng thôi.
Triệu Hiểu Khê quay lại khách sạn xem tư liệu, sắc mặt càng tái nhợt. Thì ra là vậy, thì ra là vì thế nên Cẩn Mai mới gặp những chuyện vốn nó sẽ không phải gánh chịu.
Cẩn Giai Thụy, ông hại con gái tôi, là ông đã hại con gái tôi! Trong mắt Triệu Hiểu Khê đầy thù hận, bà lập tức đón xe đến nhà họ Cẩn. Nhưng lần này bà gặp may, không chỉ có Diệp Dung, mà ngay cả Cẩn Giai Thụy cũng ở nhà.
Triệu Hiểu Khê đẩy Diệp Dung ra, xông thẳng vào: “Cẩn Giai Thụy, ông cút ra đây cho tôi!”
Diệp Dung đi theo sau: “Chị, chị nói nhỏ chút, Giai Thụy đang nghỉ ngơi trên lầu, chị kêu lớn như vậy sẽ khiến anh ấy tỉnh đấy.”
Triệu Hiểu Khê không quan tâm đến Diệp Dung, biết ông ta đang ở trên lầu liền lập tức chạy lên đó: “Cẩn Giai Thụy, ông ra đây cho tôi.”
Diệp Dung không chịu, nên Triệu Hiểu Khê muốn đẩy bà ta ra, nhưng mới vừa đụng vào cánh tay thì bà ta đã la lên một tiếng, rồi ngã xuống đất.
Cẩn Giai Thụy đang ngủ, nghe dưới lầu ồn ào, vừa đi tới đã nhìn thấy Triệu Hiểu Khê đẩy ngã Diệp Dung. Ông ta giật mình, chạy lại chỗ bà ta: “Dung Dung, em không sao chứ?”
May là chỗ Diệp Dung đúng không cao lắm, hơn nữa dưới sàn nhà có lót thảm, chỉ thấy bà ta bị trẹo chân.
Triệu Hiểu Khê đang ngay người thì Cẩn Giai Thụy đã tát vào mặt bà: “Triệu Hiểu Khê, đồ đàn bà ác độc, rốt cuộc bà đến đây để làm gì?”
- ---------------
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình nha. 🥰🥰Các bạn sẵn cho mình hỏi: mình viết truyện này hơi dài các bạn có thích kh. Vì mình thấy có nhiều bạn ngán đọc nên mình bị giảm người theo dõi. Hix hix. 😭😭Mình có hơi buồn. Nhưng kh sau. Nếu bạn nào thích truyện của mình, mình vẫn ra ít nhất 5 chap một ngày nha. Bạn nào thích truyện của mình hãy cmt cho mình biết nhé. Iu các bạn nhìu. 😘😘😘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.