“Không liệt được đâu, chỉ là tạm thời vẫn chưa đứng được mà thôi, chờ mấy tháng nữa sẽ lại bình thường. Nếu cậu đã tỉnh thì hãy cố gắng dưỡng thương.” Quân Hạo Kiện thản nhiên nói, cũng không nói rõ dù chân của anh bình phục nhưng cũng không được như trước nữa.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tư Truy thở phào một hơi, nhưng khi nhớ tới Tiền Phi đã hy sinh, tâm trạng vừa mới buông lỏng lại trở nên nặng nề: “Có phải Tiến Phi...”
“Hậu sự của Tiền Phi đã xử lý xong xuôi cả rồi, chờ cậu xuất viện là có thể đến thăm cậu ấy.”
Ánh mắt Tư Truy đầy thê lương, đây là anh em cùng vào sinh ra từ mấy năm trời, tuy ai cũng đều chuẩn bị tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào, cũng từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó một trong số họ có thể lên thiên đường trong bất cứ lần chấp hành nhiệm vụ nào. Nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, cho dù là ai cũng không thể thản nhiên đối mặt được.
“Đội trưởng, KING thì sao?” Tư Truy nghiến răng hỏi.
“Chết rồi, chính tay tối giết.” Anh đã tự tay đâm một dao vào tim KING, gã ta chết là điều chắc chắn.
Tư Truy nghe vậy, đau khổ trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút: “Chết hay lắm, nếu hắn ta không chết thì em cũng tìm hắn trả thù.”
Tư Truy hôn mê hơn một tháng, tất nhiên không biết Quân Hạo Kiện đã rút khỏi đội tiên phong.
Chờ đến khi anh nói ra, Tư Truy lặng đi mất một lúc: “Đội trưởng, là vì chân của anh bị thương sao?”
Quân Hạo Kiện không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Tư Truy liền ngầm hiểu, viền mắt anh liền đỏ ửng: “Đội trưởng.”
“Sau này tôi không còn là đội trưởng của các cậu nữa, mà là Thiên Hàn. Về sau cậu đừng gọi tôi là đội trưởng nữa.”
“Không, một ngày anh là đội trưởng của chúng em, thì cả đời sẽ vẫn vậy. Em tin, anh em trong đội tiên phong cũng nghĩ như vậy. Đội trưởng, chân của anh thật sự không thể bình phục như trước sao? Nếu như trong nước chữa không khỏi thì chúng ta có thể ra nước ngoài chữa, mời chuyên gia giỏi nhất thế giới.”
Quân Hạo Kiện là huấn luyện viên của Tư Truy, chính tay dẫn dắt anh vào đội tiên phong. Bao nhiêu năm qua, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, anh còn được Quân Hạo Kiện cứu mấy lần, tất nhiên có tình cảm sâu nặng với anh. Bây giờ thấy anh thành ra thế này, nói trái tim anh đau như dao cắt có lẽ vẫn chưa đủ để hình dung.
Trái lại, Quân Hạo Kiện không kích động như vậy: “Lúc trước tôi đã định đi rồi, vừa khéo đúng dịp, cậu không cần phải áy náy.”
Tư Truy tưởng anh đang an ủi mình, nên chỉ im lặng một lát, sau đó lại như hạ quyết tâm nói với Quân Hạo Kiện: “Đội trưởng, em có thể về quân khu thủ đô với anh không?”
Quân Hạo Kiện sững sờ: “Nói linh tinh gì đấy.”
“Đội trưởng, em không nói đùa, em muốn về quân thủ đô với anh. Năm đó em vào đội tiên phong là vì anh, bây giờ anh không ở đây nữa, em tiếp tục ở lại đó thì có ý nghĩa gì. Em muốn đi theo anh về thủ đô, cho dù làm cảnh vệ cho anh cũng được.”
Tư Truy cũng có quân hàm, để anh ta làm cảnh vệ cho anh đó là chuyện không thể nào. Huống hồ, Quân Hạo Kiện cũng không đồng ý để anh ta rời khỏi Đội tiên phong.
“Trong Đội tiên phong còn nhiều anh em khác, Huân Thiên Hàn, Trương Vệ, Đàm Dũng... Mấy anh em này cậu đều không cần luôn sao?” Quân Hạo Kiện nghiêm túc hỏi.
Tư Truy im lặng.
Quân Hạo Kiện lại nói: “Rời khỏi đội tiên phong, không chỉ bởi vì chân của tôi bị thương, mà còn vì vợ tôi sắp sinh, tôi muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh vợ và con, cho nên cậu đừng làm vậy vì tôi.”
Tư Truy là người rất có năng lực, đội tiên phong không dễ gì bồi dưỡng được một người. Dĩ nhiên Quân đội nhân sẽ không để Tư Truy vì anh mà rời khỏi Đội tiên phong.
“Hơn nữa, bây giờ tôi không thể ở lại đội tiên phong, thì cậu càng phải ở lại đó, cùng kề vai chiến đấu với các anh em.”
Tư Truy vẫn im lặng, Quân Hạo Kiện không nói gì, để anh ta suy nghĩ kỹ càng.
“Đội trưởng, em biết rồi, chờ vết thương bình phục em sẽ trở về đội tiên phong.” Tư Truy khàn giọng nói.
Quân Hạo Kiện không ngạc nhiên lắm, lại nói thêm một số chuyện đã xảy ra sau khi diễn tập quân sự kết thúc, rồi cùng Hoàng Yến Chi đi về.
Hai ngày sau, Irene trở lại, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật lần thứ ba cho Quân Hạo Kiện.
“Hồi phục còn tốt hơn tưởng tượng của tôi.”
Irene nhìn kiểm tra, rồi nói với Quân Hạo Kiện: “Chờ ca phẫu thuật này kết thúc, chậm nhất nửa năm, chân của anh sẽ bình phục.”
Lúc Quân Hạo Kiện vừa bị thương, Irenr đã từng điều trị cho anh, nên biết chân của anh bị thương rất nghiêm trọng, có thể khôi phục lại bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày đã là tốt lắm rồi.
Không ngờ qua hai lần phẫu thuật, chân của Quân Hạo Kiện bình phục vượt ngoài dự liệu của anh, do vậy muốn hồi phục lại như lúc ban đầu cũng không khó.
“Bao giờ phẫu thuật?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Tình hình của anh ấy rất tốt, có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì làm nhanh lên.”
Quân Hạo Kiện nói, Hoàng Yến Chi sắp tới ngày sinh, càng cần người chăm sóc. Anh không muốn cô vất vả ôm một cái bụng lớn còn phải chăm sóc cho anh.
“Vậy ba ngày sau đi, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại trạng thái cơ thể.” Iren nói.
****************
Lúc Hely và Irene tới bệnh viện thì Hoàng Yến Chi và
Quân Hạo Kiện đang ăn cơm trưa.
Ngày mai anh phải thực hiện ca phẫu thuật thứ ba, nên hôm nay phải nằm viện trước để chuẩn bị. Ca phẫu thuật lần này quan trọng hơn rất nhiều, tất nhiên độ khó cũng cao hơn.
Theo lời Irene nói, lần này liên quan đến mức độ hồi phục chân của anh, hay nói cách khác, chân của anh có thể bình phục được như trước hay không đều dựa vào ca phẫu thuật ngày mai có thành công hay không.
“Tris, tớ đến thăm cậu này.” Hely đi vào, cô và Quân Hạo Kiện đã gặp mặt nhiều lần, anh cũng đã biết thân phận của bọn họ, nên hai bên không cần kiêng kỵ gì nữa.
Hoàng Yến Chi vừa định thu dọn đồ đạc, Hely đã chủ động tiến lên giúp cô dọn xong: “Được rồi, cậu cứ vác cái bụng lớn ngồi yên một chỗ đi, để tớ giúp cậu là được rồi.”
Irene kiểm tra cho Quân Hạo Kiện lần nữa: “Ừm, tình trạng không tệ lắm, chắc chắn ca phẫu thuật ngày mai không gặp vấn đề gì. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sáng sớm ngày mai bắt đầu.”
Quân Hạo Kiện chân thành cảm ơn Irene.
Mặc dù anh ta thích Hoàng Yến Chi, nhưng ánh mắt rất trong sáng, giấu kín phần tình cảm này vào đáy lòng, lấy thân phận bạn bè ở bên cô, thậm chí còn vì cô mà cố hết sức cứu giúp người cô yêu. Chính sự vô tư và thâm tình này xứng đáng để anh tôn trọng, là một người đáng để kết bạn.
Irene mỉm cười: “Không cần khách sáo như vậy. Anh là chồng của Tris, tất nhiên cũng là bạn của tôi. Khi bạn bè cần, tôi nhất định sẽ giúp. Tuy tôi không dám bảo đảm có thể khiến chân của anh hồi phục một trăm phần trăm như trước kia, nhưng chín mươi phần trăm thì chắc chắn, cho nên anh đừng quá lo lắng.”
“Được vậy đã là tốt lắm rồi.” Quân Hạo Kiện nói.
Từ lúc bị thương trong rừng mưa, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là chân sẽ tàn phế rồi. Dù sao thì lúc đó, chân anh đã hoàn toàn không có cảm giác.
Về sau những chuyên gia kia cũng đã nói, chân của anh chẳng khác gì tàn phế, không thể khôi phục được như trước nữa. Cũng vì thế, lãnh đạo cấp trên mới đồng ý để Quân Hạo Kiện rời khỏi đội tiên phong.
Lúc trước, Quân Hạo Kiện nhờ Irene che giấu tình hình hồi phục chân của anh cũng là vì có thể thuận lợi rời khỏi đội tiên phong.
Sau khi Irene xác định tình trạng cơ thể của Quân Hạo Kiện không có vấn đề gì rồi mới rời đi vì anh còn phải chuẩn bị mọi thứ cho ca phẫu thuật.
Hely dọn dẹp xong thì ngồi một bên nhìn Hoàng Yến Chi, vẻ mặt do dự. Cô thấy vậy thì thản nhiên nói: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”
“Tris, chúng ta thật sự không điều tra Diệp Dung nữa hả?” Từ khi bà ta rời khỏi Nam Thành, đến nay vẫn không tìm thấy tung tích, khiến Hely không cam lòng. Chuyện này đồng nghĩa với việc để bà ta rời đi dưới mí mắt cô.
Hoàng Yến Chi vẫn bình thản: “Không cần, bà ta đã có bản lĩnh bỏ đi một cách im hơi lặng tiếng thì đương nhiên là rất tự tin về khả năng ẩn náu của mình. Nếu tiếp tục điều tra cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ tốn thời gian mà thôi.” Hely cũng biết là vậy, nhưng vẫn không cam lòng.
“Tình hình ở Nam Thành sao rồi?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Hely biết cô đang hỏi về nhà họ Cẩn: “Triệu Hiểu Khê chết quá đột ngột, Cẩn Tử Văn đưa thi thể đi khám nghiệm, nhưng vẫn chưa có kết quả. Nhưng Cẩn Mai thì không ổn lắm, em ấy ngất xỉu ngay ở bệnh viện, đến nay vẫn nằm trong đó. Cẩn Tử Văn sợ em ấy xảy ra chuyện, nên ngồi trong em ấy một bước cũng không rời.”
Mới ngắn ngủi một tháng, Cẩn Mai đã ngã bệnh hai lần. Hoàng Yến Chi không khỏi lo lắng về tình trạng sức khỏe của cô ấy. Quân Hạo Kiện nhìn thấu tâm tư của cô, nắm chặt tay cô. Hoàng Yến Chi cũng nắm chặt tay anh.
“Cẩn Giai Thuỵ đâu?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Vì không tìm thấy Diệp Dung, Cẩn Giai Thuỵ chờ đủ bốn mươi tám tiếng liền đi báo án, nhưng cảnh sát cũng không tìm thấy manh mối nào. Có người nói cho ông ta biết Triệu Hiểu Khê qua đời, nên ông ta tới bệnh viện nhìn mặt bà ấy lần cuối. Nhưng Cẩn Tử Văn không cho. Còn Cẩn Mai, vừa thấy ông ta đã kích động, nên ông ta đành phải ra về.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi rét lạnh. Tới tận bây giờ mà cái tên Cẩn Giai Thuỵ này vẫn nhớ mãi không quên Diệp Dung như vậy.
“Hely, chờ sau khi có kết quả khám nghiệm thi thể của Triệu Hiểu Khê, cậu điều tra thêm, để xem Diệp Dung có sai người ra tay không. Nếu có thì tốt bụng đến nhắc nhở Cẩn tham mưu trưởng của chúng ta một chút, để ông ta thấy rõ bộ mặt thật của người mà ông ta yêu.”
Giọng điệu của cổ rất lạnh lùng, Hely gật đầu: “Cậu cứ yên tâm, tớ vẫn luôn để ý đến chuyện này. Đúng rồi, hôm qua tớ nghe Daniel nói tháng Bảy này tranh của cậu sẽ được trưng bày tại triển lãm ở Sydney, cậu có bay qua đó không?” .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Hai ngày trước Daniel đã nói với Hoàng Yến Chi qua điện thoại: “Ừm, tớ không đi.” Tuy tháng Bảy đã qua ngày ở cữ, nhưng con còn quá nhỏ, hơn nữa chân của Quân Hạo Kiện cũng không bình phục nhanh vậy, cô không yên tâm xa hai người họ.
Chút danh tiếng này đầu thể so với người thân, cho nên Hoàng Yến Chi có thể nhẹ nhàng từ bỏ. Hely tất nhiên cũng đoán trước được kết quả sẽ là thế này.
Hoàng Yến Chi là người đầu tiên cô từng gặp mà không coi trọng danh tiếng.
Hoàng Yến Chi ở lại đến chín giờ tối, Quân Hạo Kiện phải thúc giục thêm mấy lần mới chịu rời khỏi bệnh viện. Hely phụ trách đưa cô về nhà.
“Ngài Quân nhà cậu quả thật rất quan tâm đến cậu.”
Trên đường về, Hely đùa giỡn.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Daniel không đối xử tốt với cậu?”
“Nếu anh ấy dám không tốt với tớ, hừ hừ.” Hely giơ nắm đấm lên.
“Anh ấy chỉ là một người bình thường, không đánh lại cậu đâu, cậu đừng bạo lực gia đình đấy.”
“Ha ha, Sao tớ nỡ dùng bạo lực với anh ấy chứ, vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói đùa thôi.”
Chở Hoàng Yến Chi về nhà an toàn, Hely mới đi về.
Hôm sau, trời vừa sáng Hoàng Yến Chi đã thức dậy, đưa tay sờ sang bên cạnh, cảm thấy lạnh lẽo mới nhớ ra Quân Hạo Kiện đang ở trong bệnh viện.
Cô sờ bụng mình thì thầm: “Mẹ vừa tỉnh dậy đã nhớ ba, có phải con cũng nhớ ba giống mẹ không?” Cái bụng vẫn yên lặng, không có động tĩnh gì.
Gương mặt Hoàng Yến Chi dịu dàng. Cô nằm trên giường thêm một lát cho tỉnh táo rồi mới rời giường.
Ăn sáng xong, Hoàng Yến Chi và Quân lão gia liền xuất phát, lúc đến bệnh viện, Irene đang kiểm tra lần cuối cho anh.
“Ông nội.” Quân Hạo Kiện chào ông, rồi hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Em ăn rồi mới tới đây.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì không nói gì. Chờ đến giờ, anh được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Hoàng Yến Chi và Quân lão gia ngồi ngoài hành lang, khi cô nhìn thấy dòng chữ ''Đang phẫu thuật'' sáng đèn thì đôi mắt rất yên tĩnh, nhưng trong tay lại ươn ướt mồ hôi.
Mặc dù Irene nói ca phẫu thuật lần này không nguy hiểm, nhưng lại rất quan trọng với Quân Hạo Kiện. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, lại là quân nhân xuất sắc, nếu chân của anh không thể bình phục hoàn toàn, Hoàng Yến Chi nghĩ, đó sẽ là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời anh.
................