Làm xong việc cần làm rồi cô và Hely rời đi ngay, vừa lên xe Hely liền hỏi: “Tris, cậu không sợ Cẩn Giai Thuỵ sẽ nói thân phận của cậu ra ngoài sao?”
“Nếu quả thật có chuyện như thế, thì xem như tớ có lỗi với chị Ngân Ngân vậy.” Hoàng Yến Chi nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Hely lập tức hiểu ra, lạnh lùng nói: “Từ bây giờ tớ sẽ chú ý đến Cẩn Giai Thuỵ. Nếu quả thật ông ta dám làm thế thì tớ nhất định sẽ khiến cho ông ta biết vì sao nước biển lại mặn.”
Nhưng quả thật, Cẩn Giai Thuỵ cũng không định nói ra thân phận của Hoàng Yến Chi cho ai biết. Vừa nãy Hoàng Yến Chi đã nói với ông ta chút ít chuyện về Diệp Ngân hồi bé.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Diệp Ngân trong tranh, thấy được sự nhớ nhung mờ nhạt trong mắt cô thì tim ông ta bỗng nhiên đau đớn dữ dội.
Hoàng Yến Chi nói, nguyện vọng lớn nhất của Diệp Ngân chính là trở về nhà, nhưng mãi cho đến khi rời khỏi thế giới này mà cô ấy vẫn không cách nào hoàn thành tâm nguyện, thậm chí khi nằm dưới nền đất lạnh lẽo cũng không một ai viếng thăm.
Sau khi Hoàng Yến Chi ra khỏi căn cứ ma quỷ, đã từng đến nơi chốn Diệp Ngân để tìm thi thể cô. Nhưng qua nhiều năm, nơi đó đã sớm bị cây cối mọc um tùm bảo phủ, mà năm đó, để thi thể Diệp Ngân không bị dã thú tìm thấy, cô đã chốn rất sâu, cũng không làm bất kỳ ký hiệu nào trên mặt đất, do đó bây giờ có muốn tìm lại cũng rất khó.
“Tris, chúng ta có cần phải bảo Cẩn Giai Thuỵ phối hợp với chúng ta không? Nếu Diệp Dung trở về, chỉ dựa vào Cẩn Giai Thuỵ, thật sự có thể giữ chân bà ta sao?”
Hely thấy rất khó hiểu về hành động hôm nay của Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi cười nhẹ: “Cậu thật sự nghĩ rằng tớ muốn Cẩn Giai Thuỵ giúp tớ sao? Tớ chỉ muốn cho ông ta biết được bộ mặt thật của Diệp Dung mà thôi.”
“Vậy cậu nói thẳng chuyện của Diệp Dung cho ông ta biết là được rồi, sao phải nói ra thân phận của mình?”
“Hely, cậu nghĩ Cẩn Giai Thuỵ là hạng người gì? Có thể làm được chức tham mưu trưởng quân đội Nam Thành thì có thể là kẻ ngốc sao? Cậu nghĩ chúng ta nói gì ông ta cũng tin ư? Căn cứ ma quỷ là một nơi đặc biệt, người bình thường hoàn toàn không thể tiếp cận được, mà tớ biết rõ chuyện của Diệp Ngân như thế, cậu nghĩ ông ta sẽ không nghi ngờ ư? Thay vì để ông ta tự suy đoán, nghi ngờ thì thà thừa nhận luôn, vậy thì độ tin cậy sẽ cao hơn.”
Hely nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Cho dù để ông ta tiếp tục bị Diệp Dung lừa gạt thì sao, cũng là do ông ta ngu xuẩn thôi. Vì loại người như Diệp Dung mà tự tay phá nát gia đình mình, mọi chuyện đều do ông ta gieo gió gặt bão, sao chúng ta lại nói cho ông ta biết chân tướng sự thật?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo: “Nếu chúng ta không nói cho ông ta biết bộ mặt thật của Diệp Dung thì sao ông ta biết mình đã sai?”
Hely sững người.
“Người làm sai chỉ có nước tự ý thức mình làm sai mới biết hối hận.”
“Vậy Diệp Dung sẽ trở về thật sao?” Hely hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu khẳng định: “Sẽ, nếu bà ta không có ý định trở về thì sẽ không nhọc lòng sắp đặt cách thức rời đi như thế, cứ đơn giản rời đi chẳng phải tốt hơn sao?”
Bây giờ Hely đã hiểu, việc Hoàng Yến Chi làm hôm nay quả thật là kế đánh vào tâm lý, cô không cần đích thân đi làm gì Cẩn Giai Thuỵ, cho ông ta biết sự thật thôi là đủ để dằn vặt ông ta đến chết rồi.
Không thể không nói, cách mà Hoàng Yến Chi làm với Cẩn Giai Thuỵ đúng là một mũi tên trúng hai đích.
“Hơn nữa, cậu chớ coi thường đàn ông điên cuồng trả thù, nếu Diệp Dung vẫn dám xuất hiện trước mặt Cẩn Giai Thuỵ thì bà ta muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ dàng, trừ phi bà ta lật lá bài tẩy của mình. Chuyện này với chúng ta mà nói là chuyện tốt, vừa khéo có thể thấy được thực lực của Diệp Dung thế nào?”
Mắt Hely sáng lên, chiêu này quả thật một mũi tên trúng n con nhạn: “Tris, vẫn là cậu nghĩ thông suốt.”
Hely giơ ngón tay cái lên.
Hoàng Yến Chi cười nhẹ một tiếng, muốn dùng kế sách thế này cũng phải nhìn người. Cô chắc chắn 90% rằng, cho dù có nói thân phận của mình cho Cẩn Giai Thuỵ biết thì ông ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu là người khác thì chưa chắc.
“Bây giờ chúng ta về khách sạn à?” Hely hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừm, trở lại thăm Cẩn Mai một chút”
Khi quay lại khách sạn, Cẩn Mai vẫn đang ngủ, Hoàng Yến Chi không vào quấy rầy cô, mà đi tìm Cẩn Tử Văn, vào thẳng vấn đề: “Anh định sẽ làm thế nào về chuyện liên quan đến Cẩn Mai?”
Cẩn Tử Văn nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa Cẩn Mai về Sydney, nơi này với con bé mà nói là nơi đau thương nhất, rời đi cũng tốt. Nếu như có thể, tôi muốn cả đời này nó đừng trở lại đây.” Cả anh cũng sẽ rời khỏi đây, có lẽ trong một khoảng thời gian cũng sẽ không trở lại.
“Như vậy cũng được, tôi nghe nói mẹ anh chết vì một nguyên nhân khác, anh định làm gì?”
Cẩn Tử Văn liền giật mình: “Tôi cũng không biết, bây giờ vẫn chưa tìm được Diệp Dung, thậm chí tôi còn hoài nghi bà ta đã rời khỏi Nam Thành. Nhưng bất kể là bao lâu, bất kể phải trả giá thế nào thì tôi cũng phải tìm ra bà ta, khiến bà ta trả giá đắt cho tội lỗi của mình ”
“Bây giờ anh là người thân duy nhất của Cẩn Mai, bất kể làm chuyện gì thì tôi luôn hy vọng anh có thể nghĩ đến cảm nhận của em ấy một chút.” Hoàng Yến Chi hờ hững nói.
Cẩn Tử Văn cười khẽ: “Trong mắt cô, tôi là người kích động vậy sao? Cô yên tâm, cho dù không vì Cẩn Mai thì tôi cũng sẽ không làm chuyện gì phạm pháp.” Ba không đáng tin, mẹ lại vừa mất, nếu mọi chuyện lại tái diễn thì thật sự Cẩn Mai sẽ phát điên mất, cho nên tuy Cẩn Tử Văn rất muốn biết tung tích Diệp Dung nhưng cũng không định liên lụy đến mình.
Thấy anh đã suy nghĩ thông suốt, Hoàng Yến Chi an tâm: “Nếu cần tôi giúp thì cứ nói.”
Cẩn Tử Văn mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Cảm ơn, Hoàng Yến Chi. Ngày trước, gia đình tôi hiểu lầm cô như vậy mà cô vẫn ra tay giúp đỡ chúng tôi trong lúc khó khăn nhất.”
“Tôi không vĩ đại như anh nghĩ đâu.” Hoàng Yến Chi từ tốn nói, nếu không vì Diệp Ngân và Cẩn Mai thì có lẽ cô sẽ vẫn mãi mãi lựa chọn làm ngơ trước chuyện của nhà họ Cẩn.
“Dù sao tôi vẫn phải cảm ơn cô. Mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, khi nào con cô ra đời, tôi sẽ đến thủ đô thăm cô.”
Hoàng Yến Chi không từ chối, mà nói: “Một mình anh ở nước ngoài phải cẩn thận.” Dứt lời cô liền bỏ đi.
Cô không chờ Cẩn Mai thức dậy mà chỉ đưa cái hộp cho Aldan bảo anh ta chuyển cho cô ấy, sau đó liền cùng Hely rời khỏi Nam Thành.
*** Nước Y, tại một trang viên.
James mở cửa hầm dưới lòng đất ra, bậc thang đen kịt liền xuất hiện trước mắt, hắn chậm rãi đi xuống.
Phía dưới là từng gian phòng trống như ngục giam, trong đó có một gian giam giữ một người đàn bà, James bước đến trước mặt người đàn bà đó: “Diệp Dung.”
Diệp Dung ngẩng đầu, nhất thời ánh đèn chói lòa, bà ta chưa thích ứng ngay được, mắt nhắm vào rồi mở ra: “James, rốt cuộc cậu cũng đến rồi.”
Lần trước ở Nam Thành, bà ta nhận được một cú điện thoại quản gia gọi đến, nói là bên nước Y đã xảy ra chuyện, bảo bà ta lập tức quay về. Sau khi trở về, bà ta bị James nhốt ở đây, mỗi ngày ngoại trừ có người bên ngoài đưa cơm ngày ba bữa ra thì cả cái lao tù dưới lòng đất này chỉ có mỗi mình bà ta.
Vu Băng để một cái ghế xuống đất, James ngồi lên, nói với Vu Băng: “Cô ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Vu Băng tối sầm, không nói gì, quay người rời đi.
James lẳng lặng nhìn Diệp Dung: “Bị nhốt lâu vậy rồi, đã nghĩ thông chưa?”
Diệp Dung cười khẽ: “James, cậu tuyệt đối là thằng nực cười nhất mà tôi từng gặp. Con bé kia phản bội cậu, thậm chỉ còn suýt giết chết cậu, vậy mà cậu vẫn bảo vệ nó. Cậu thật sự cho rằng mình là kẻ si tình sao? Có điều, đúng là cậu si tình hơn ba cậu. Tôi nhớ, khi mẹ cậu phản bội ba cậu thì đã bị ba cậu cho đàn em hành hạ đến chết.”
“Bà câm mồm.” James gầm lên.
“Bà không xứng nhắc đến mẹ tôi.”
Diệp Dung tỉnh bơ, ngắm nghía móng tay mình.
Bộ móng này bà ta vừa làm trước đó, rất đẹp, cho dù bị nhốt ở đây lâu cỡ nào thì móng tay vẫn được bà ta hết sức giữ gìn.
“Được, cậu không thích thì tôi không nói nữa, nhưng James, tôi không ngờ quản gia lại là người của cậu.
Ông ta theo tôi hơn hai mươi năm, luôn trung thành tuyệt đối, cậu nói tôi biết, ông ta đã phản bội tôi từ khi nào?”
“Trước giờ ông ta không hề phản bội bà.” James nói.
Diệp Dung hơi giật mình, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, không kìm được bật cười ha hả: “Được lắm được lắm, không ngờ quản gia lại là người của cậu, điểm này cậu mạnh hơn ba cậu rồi.”
“Nói đi, cậu định nhốt tối bao lâu đây?” Diệp Dung lạnh lùng hỏi.
James lẳng lặng nhìn bà ta: “Chỉ cần bà không đến quấy rầy Hoàng Yến Chi thì ngay bây giờ tôi cũng có thể thả bà.”
“Ha ha, James có phải cậu điên rồi không. Lúc trước, Cẩn Giai Thuỵ và Hoàng Quang Nghị giết chết ba cậu, cậu không trả thù cho ba mình thì thôi, bây giờ lại năm lần bảy lượt ngăn tôi trả thù, vì một người phụ nữ mà làm như vậy, có đáng không?”
“Ông ta chết là vì bản lĩnh của ông ta không bằng người ta.” James lạnh lùng nói, đối với người cha đã mất của mình, trong lòng James chưa từng tồn tại thứ gọi là tình cảm. Ông ta không chỉ là một người lạnh lùng hà khắc tận xương tủy, mà ngay cả linh hồn cũng bẩn thỉu.
Từ sau khi mẹ hắn chết, hắn thậm chí không một giờ khắc nào là không muốn chôn người đàn ông đó cùng mẹ hắn.
“Cậu không được nói ông ấy như thế, James, Ông ấy là ba cậu, cho dù mẹ cậu chết vì ông ấy thì cũng là do bà ta phản bội ba cậu trước.” Diệp Dung bắt đầu kích động. Người đàn ông đó trong lòng bà ta tựa như thần thánh, bà ta không cho phép bất kỳ kẻ nào chửi rủa ông ta, cho dù là con trai ruột của ông ta cũng không được.
Ánh mắt James rất lạnh, nếu năm đó không phải người đàn ông đó và người đàn bà trước mắt này cấu kết với nhau thì mẹ hắn có thể nản lòng thoái chí, thậm chí còn tuyệt vọng đến nỗi làm ra chuyện như thế được ư? Năm đó, lúc người đàn ông ấy dẫn Diệp Dung về, mẹ của hắn đã nuôi dưỡng Diệp Dung như con gái mình. Kết quả, người mà bà thương yêu lại đi quyến rũ chồng bà.
“James, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, cậu nghĩ lại mà xem, tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho cậu. Nếu như để mọi người biết được thân phận thật sự của Hoàng Yến Chi, như vậy chắc chắn thủ đô sẽ không có đất để cô ta dung thân. Lúc đó cậu lại xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta sẽ cảm động, đương nhiên sẽ trở về bên cạnh cậu. Cậu không cần phải làm kẻ ác, như thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Không hổ là Kim phu nhân bất bại, ngay cả đàn ông cũng hổ thẹn vì không bằng bà. Tài ăn nói quả thật lợi hại, Diệp Dung, hay bà thích tôi gọi bà là Kim phu nhân hơn?”
Mặt Diệp Dung hơi biến sắc: “James, cậu biết rõ là tôi ghét nhất chính là cái tên Kim phu nhân mà, cậu hà tất phải vậy.”
James khinh thường: “Diệp Dung, đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi không giống bà. Không được công khai thân phận của Hoàng Yến Chi. Nếu bà dám nói ra thì tôi nhất định không bỏ qua cho bà. Điều này tôi sớm đã cảnh cáo bà rồi, bà cứ coi lời tôi như gió thoảng qua tai, vậy thì bà cứ chờ ở đây đi, tôi nghĩ chỗ này hợp với bà lắm đấy.”
Diệp Dung xanh mặt: “Cậu định giam giữ tôi cả đời sao? Cậu không sợ bọn họ sẽ đến tìm cậu đòi người sao?”
“Có gì không được? Kim phu nhân xuất quỷ nhập thần, không ai biết mặt thật thì ai có thể biết được Kim phu nhân đã đổi người chứ? Hơn nữa trên thế giới này, ai có thể biết được Kim phu nhân đang nằm trong tay tôi?” James vừa cười vừa nói, chẳng qua nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Diệp Dung đen mặt, lúc trước vì để giữ sự thần bí mà bà ta không lộ thân phận Kim phu nhân ra ngoài, mọi chuyện đều do quản gia toàn quyền thay mặt, người ta chỉ biết quản gia chứ không biết bà ta.
Nhưng hóa ra người mà mình tưởng rằng có thể tin được nhất lại là người che giấu giỏi nhất.
Diệp Dung nhìn James chằm chằm: “Nếu không phải lần này tôi định nói hết chuyện Hoàng Yến Chi mất tích năm đó cho nhà họ Hoàng nghe thì có phải cậu cũng sẽ không để lộ thân phận của quản gia không?”
James chỉ cười mà không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Hoàn toàn chính xác, nếu lần này quản gia không nói với hắn là Diệp Dung định ra tay với Hoàng Yến Chi thì hắn vẫn bàng quan đứng ngoài xem Diệp Dung biểu diễn như cũ.
Hoàng Yến Chi phản bội khiến James căm phẫn, thậm chí là oán hận. Nếu có cơ hội, hắn vẫn sẽ ra tay với Quân Hạo Kiện.
Nhưng hắn không nỡ tàn nhẫn với Hoàng Yến Chi, không muốn thấy cô bị tổn thương.
Nếu thân phận của Hoàng Yến Chi bị bại lộ thì người trong giới này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, cho dù hắn muốn bảo vệ cô cũng rất khó.
Năm đó, sở dĩ căn cứ ma quỷ có thể khiến người trong giới vừa nghe đến đã sợ mất mật, một mặt là nhờ bọn họ chưa từng thất bại với mục tiêu nào, mặt khác là nhờ căn cứ của bọn họ quá thần bí, ngoài người trong nội bộ ra thì tuyệt đối không một ai tìm được.
James ra khỏi hầm giam, thấy Vu Băng chờ ở lối ra vào thì nói với cô ta: “Không có lệnh của tôi, nếu cô dám thả bà ta thì hậu quả cô biết rồi đấy.”
Ánh mắt Vu Băng chợt lóe: “Tôi biết rồi, chủ nhân.”
James bỏ đi, Vu Băng nhìn thoáng qua lối ra vào hầm giam, đóng cửa lại rồi đi theo James.
Nếu không phải tám năm trước Diệp Dung đã cứu James từ dưới biển lên, chỉ dựa vào dã tâm của Diệp Dung đối với Hoàng Yến Chi thôi thì James đã giải quyết bà ta từ lâu rồi.
“Tôi muốn đến thủ đô, chuẩn bị đi.” James nói với Vu Băng đi đằng sau.
“Vâng, chủ nhân.”