Hoàng Yến Chi thấy cô như thế thì trong mắt ngập tràn ý cười. Hai người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Trương Linh đã cất kỹ giấy xét nghiệm, đang đi được nửa chừng thì cô bỗng dừng lại: “Yến Chi, hình như tớ để quên điện thoại ở chỗ bác sĩ rồi, cậu chờ tớ chút.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đứng tại chỗ chờ Trương Linh có điều chờ hồi lâu vẫn không thấy cô ấy trở ra, thế là không kìm được bèn quay lại tìm, vừa đi qua ngã rẽ đã thấy cô ấy đứng đó, sắc mặt trắng bệch, hồn bay phách lạc.
“Cậu sao vậy Trương Linh?”
Hoàng Yến Chi lo lắng hỏi thăm, tình trạng của Trương Linh có chút không ổn.
Trương Linh bỗng nhìn Hoàng Yến Chi: “Có thể đưa tớ về nhà được không, Yến Chi? Chân tớ mềm nhũn rồi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe: “Được, chúng ta về nhà trước.” Cô dìu Trương Linh ra xe.
Hoàng Yến Chi không đưa Trương Linh về nhà cô ấy mà đưa về nhà mình, Quân Hạo Kiện nhìn thấy dáng vẻ của Trương Linh thì ngạc nhiên nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi.
Cô khẽ lắc đầu.
“Chào ngài Quân.” Trương Linh ỉu xìu chào hỏi.
Quân Hạo Kiện ừ một tiếng rồi liếc nhìn Hoàng Yến Chi, không nói gì.
Hoàng Yến Chi thu xếp cho Trương Linh ở trong phòng dành cho khách.
Hai ngày nay Quân lão gia không ở nhà, ông đang cùng Hoàng lão gia đến thành phố Lâm thăm Vương lão gia. Vài ngày trước, đột nhiên Vương lão gia trúng gió nằm viện, thế là hai người bạn già liền tức tốc đến thăm.
Trương Linh không ăn cơm chiều, sau khi vào phòng thì ngồi trên giường, chẳng nói chẳng rằng.
Hoàng Yến Chi đem đồ ăn vào cho cô: “Ăn cơm trước đi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được lấy sức khỏe của mình ra đùa.”
Trương Linh lắc đầu: “Yến Chi, tớ thật sự ăn không vào.”
Hoàng Yến Chi ngồi bên cạnh cô: “Trước đó ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải cậu đi lấy điện thoại sao?”
Thoáng chốc, Trương Linh bỗng rơi nước mắt, Hoàng Yến Chi chợt giật mình: “Cậu gặp Vệ Huy rồi à?”
Bây giờ người có thể khiến tâm trạng Trương Linh chấn động mạnh như thế cũng chỉ có Vệ Huy
Nghe thấy cái tên Vệ Huy, Trương Linh càng khóc dữ hơn, Hoàng Yến Chi ngẫm nghĩ, trong lòng đã lờ mờ đoán ra, hỏi dò: “Cậu trông thấy Vệ Huy đưa người phụ nữ khác đến khoa phụ sản hả?”
Nào ngờ vừa dứt lời, Trương Linh liền khóc to: “Yến Chi, trong bụng của người phụ nữ đó phải đến bốn, năm tháng. Vệ Huy dìu cô ta, dáng vẻ hai người bọn họ vô cùng thân mật.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi khẽ thay đổi: “Cậu thấy rõ ràng rồi sao?”
“Chắc chắn là Vệ Huy.” Trương Linh gật đầu.
Hoàng Yến Chi không biết phải nói gì, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có khi nào cô gái đó là người thân của anh ta không?”
Trương Linh lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chưa từng gặp cô gái đó, thậm chí tớ cũng không dám đến chất vấn Vệ Huy. Tớ sợ anh ấy nói với tớ rằng đứa bé đó là con anh ấy.”
Tim của Hoàng Yến Chi chợt chùng xuống, cô nhìn Trương Linh: “Trương Linh, tớ cảm thấy có đôi khi cậu thật sự rất ngốc.”
Trương Linh nước mắt đầm đìa nhìn cô, uất ức nói: “Yến Chi, cậu mắng tớ à?”
Hoàng Yến Chi không chỉ muốn mắng cô, mà còn muốn mở đầu cô ra để xem xem có phải bên trong nuôi cá không: “Trương Linh, IQ của cậu bị giảm rồi phải không?”
“Yến Chi.” Trương Linh đáng thương kêu lên, bây giờ trong đầu cô toàn là cảnh tượng đã nhìn thấy ở bệnh viện, nào còn có thể tỉnh táo mà suy nghĩ được.
Hoàng Yến Chi khẽ thở dài: “Trương Linh, tớ đã từng nói với cậu, toàn tâm toàn ý tin tưởng một người mới gọi là yêu. Cậu thật sự không có cảm giác an toàn, có phải đến bây giờ cậu chưa từng tin tưởng Vệ Huy?”
Trương Linh trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Tớ tin anh ấy, nhưng tớ tự ti. Vệ Huy ưu tú như thế, cho dù tớ cố gắng cỡ nào tớ cũng thấy mình không xứng với anh ấy. Yến Chi, với tớ, Vệ Huy là một ngọn núi cao vời vợi.”
Hoàng Yến Chi im lặng, cô chưa từng trải qua cảm giác như thế, cũng không ngờ trong lòng Trương Linh lại tự ti đến vậy: “Vậy nên, cậu muốn đạt được thành tựu trong sự nghiệp cũng là vì để có thể xứng với anh ta?”
Trương Linh gật đầu: “Yến Chi, có phải tớ ngốc lắm không?”
Hoàng Yến Chi không hề khách sáo gật đầu: “Rất ngốc. Trương Linh, cậu phải cảm thấy tự hào vì người ưu tú như Vệ Huy lại lựa chọn cậu, điều này chứng minh rằng cậu có sức hấp dẫn với anh ta.
Trong mắt anh ta, cậu là bảo vật vô giá, cách nhìn của người ngoài chỉ là cách nhìn của người ngoài mà thôi, hơn nữa cậu đã làm rất tốt.”
Gần một năm qua, Trương Linh đã rất cố gắng, mặc dù nhờ vào quan hệ của Vệ Huy mà tài nguyên của cô luôn cao, nhưng cô cũng đã tự thân cố gắng để chứng minh rằng cô xứng đáng với nguồn tài nguyên ấy. Mỗi một bộ phim truyền hình cô đóng, thậm chí chỉ một đoạn quảng cáo cũng được khen ngợi, mặc dù ban đầu kỹ thuật diễn xuất của cô chưa hoàn thiện, chưa được tốt, nhưng càng ngày cô đã càng tiến bộ hơn. Công chúng càng ngày càng ít nghi ngờ và chất vấn cô, họ đã tin tưởng cô hơn, tài nguyên của cô vẫn nhiều như xưa, nhưng không phải nhờ Vệ Huy mà là nhờ vào thực lực của cô.
Trong mắt Hoàng Yến Chi thì những điều này đã quá đủ rồi.
Trương Linh phì cười, phối hợp với khuôn mặt còn lem nhem nước mắt trông cứ như một đứa bé chưa lớn: “Yến Chi, cậu nói xem kiếp trước tớ đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể quên được một người bạn tốt như cậu.”
“Nghĩ thông rồi thì ăn cơm đi, dù cậu không ăn thì đứa bé trong bụng cậu cũng phải ăn mà.” Hoàng Yến Chi vỗ vai cô, trong lòng vẫn có chút cảm thán.
Từ sau khi ba mẹ bất ngờ qua đời, trông Trương Linh không thay đổi bao nhiêu, dường như vui tươi hơn trước kia, kiên cường hơn, nhưng thật ra lại nhạy cảm hơn trước. Trước đây tùy tiện, bây giờ thì lại cẩn thận từng li từng tí, vô cùng bất an và thiếu cảm giác an toàn.
Nghĩ vậy, ngược lại Hoàng Yến Chi cảm thấy đứa bé này đến rất kịp lúc. Có đứa bé này, ít nhất có thể khiến Trương Linh cảm thấy cô ấy vẫn còn người thân trên đời này. Một đứa bé cùng huyết thống sẽ mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn không ai có thể thay thế.
Trương Linh không muốn ăn nên mới ăn một ít đã thấy no.
Hoàng Yến Chi cũng không yêu cầu cô ăn nhiều, chỉ căn dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi ra khỏi phòng.
Mười giờ tối Vệ Huy thấy có cuộc gọi đến nhưng điện thoại của anh để chế độ im lặng nên bây giờ anh mới gọi điện đến. Anh ta vừa mới thoát thân khỏi một buổi tiệc xã giao, vừa về đến nhà còn chưa thèm tắm mà ngay lập tức gọi lại cho Quân Hạo Kiện.
“Ngài Quân, chẳng hay ngài tìm tiểu nhân có chuyện gì thế?” Vệ Huy gác chân lên bàn trà, nhàn nhã nằm trên ghế sô pha.
“Hôm nay cậu đã làm gì?”
Vệ sinh chớp cặp mắt đào hoa: “Ơ, ngài Quân, bây giờ ngài còn rảnh rỗi quan tâm đến sinh hoạt của tôi nữa à?”
Từ sau khi Hoàng Yến Chi mang thai, Quân Hạo Kiện thật sự mê mẩn vợ con, nào còn nhớ đến mấy anh em bọn họ.
“Tôi không nhiều lời với cậu, hôm nay người đi chung với cậu ở bệnh viện là ai?” Quân Hạo Kiện vào thẳng vấn đề, vừa nãy Hoàng Yến Chi đã kể với anh.
“Em họ tôi.Ơ..không đúng, sao cậu biết hôm nay tôi đến bệnh viện?”
“Tôi đưa vợ đi khám thai nên thấy.” Quân Hạo Kiện thản nhiên nói.
“Cậu thấy tôi sao không đến chào hỏi?”
“Lỡ như đó là tình nhân bé bỏng của cậu, chúng tôi cứ thế đi qua không phải sẽ khiến cậu khó xử sao?”
Quân Hạo Kiện hiếm khi bông đùa.
Vệ Huy ngồi ngay ngắn lại: “Đại thiếu gia của tôi, đừng có đùa vậy chứ, nếu để vạc dầm nhỏ nhà tôi biết được thì sẽ trở thành biển dấm đó. Chuyện này chị dâu chưa nói cho Linh Linh biết đấy chứ?”
Quân Hạo Kiện nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi đang ngồi đọc sách: “Chưa”
Vệ Huy khẽ thở phào, Trương Linh rất nhạy cảm, anh không muốn có suy nghĩ nhiều: “Vậy thì tốt, tôi nói cho cậu biết, chuyện này cậu phải giữ kín cho tôi, nếu Linh Linh ghen thì tôi sẽ nói cho chị dâu biết trước đây cậu từng nhận thư tình của con gái đó.”
Vừa dứt lời, động tác lật sách của Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, nhìn sang Quân Hạo Kiện. Mặt anh tỉnh bơ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn vào điện thoại đang ở bật loa ngoài.
Hoàng Yến Chi cười như không cười liếc anh.
Quân Hạo Kiện cúp máy luôn, nhìn cô: “Bà xã, em đừng nghe Vệ Huy nói mò.”
Hoàng Yến Chi lật sách, ánh mắt yên tĩnh: “Vệ Huy nói mò chuyện gì?”
Quân Hạo Kiện nhìn cô chằm chằm: “Anh chưa từng nhận một lá thư tình nào của con gái.”
“A, là chuyện đó à, vậy là Vệ Huy nói đùa sao?” Hoàng Yến Chi thản nhiên hỏi lại.
Quân Hạo Kiện nghiêm túc gật đầu: “Ừ, cậu ta nói linh tinh thôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn dáng vẻ nói càn mà vẻ mặt lại nghiêm túc của Quân Hạo Kiện, trong mắt ánh lên ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Em lại cảm thấy Vệ Huy nói thật. Anh ưu tú như thế, lại đẹp trai như vậy, có con gái thích là chuyện rất bình thường, nếu không có ai thích mới lạ đó.”
Cô thoải mái nói như vậy khiến Quân Hạo Kiện nhất thời không thể phán đoán được đây thật sự là không quan tâm hay là ghen: “Bà xã à, em không ghen sao?”
Hoàng Yến Chi đặt sách lên tủ đầu giường, nhìn anh: “Nếu em ghen thì anh định làm thế nào?”
Quân Hạo Kiện ôm cô vào lòng: “Bà xã ghen thì đương nhiên anh phải dỗ rồi.”
Nói rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Hoàng Yến Chi ôm lấy cổ anh, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, vợ anh phối hợp như thế, cơ thể trống vắng lâu ngày của Quân Hạo Kiện lập tức có phản ứng.
Mấy tháng nay, bởi Hoàng Yến Chi mang thai, cộng thêm chân anh bị thương nên hai người đã lâu lắm rồi không thân mật, khiêu khích thế này, không chỉ có cơ thể của anh kêu gào, mà ánh mắt của cô cũng mơ màng.
Tay Quân Hạo Kiện bóp vào bầu ngực to tròn của cô, khẽ nói: “Lớn hơn rất nhiều.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe sáng, thò tay vào chăn. Tay cô lần mò vào đũng quần của anh rồi nắm lấy cây gậy to lớn đã ***** *** từ lúc nào. Cô vuốt ve lên xuống theo nhịp điệu của nó.
Quân Hạo Kiện rên lên một tiếng, sau đó thoải mái nhắm mắt lại.. Nhưng đang chờ động tác tiếp theo của cô thì cô lại rụt tay về, đẩy anh ra, nói: “Con gái anh nói là nó buồn ngủ, muốn đi ngủ.”
Trong thoáng chốc, Quân Hạo Kiện đần mặt ra, vẻ mặt hiếm khi tỏ vẻ ngây thơ nhìn cô: “Bà xã.” Giọng anh khàn khàn, mang theo dục vọng rõ ràng.
Hoàng Yến Chi vô tội nhìn anh: “Con gái anh buồn ngủ, không tin anh hỏi nó đi.” Nói rồi còn cầm tay Quân Hạo Kiện đặt lên bụng mình.
Quân Hạo Kiện im lặng nhìn cô, biết vừa rồi là cô cố ý, bèn cúi đầu xuống, cắn nhẹ lên mặt cô: “Em ấy à, hành hạ anh.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, nhắm mắt thiếp đi trong lòng Quân Hạo Kiện, còn anh ôm vợ yêu trong lòng thức đến sáng. Thỉnh thoảng anh sờ lên cái bụng lớn của cô, thầm nghĩ đợi sau khi sinh con xong, anh nhất định phải bù lại thiếu thốn hiện giờ.
Nghĩ vậy, anh chỉ cảm thấy người càng nóng hơn.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Quân Hạo Kiện liền ra ngoài, chỉ nói với cô là có chuyện phải ra ngoài một chuyến, nhưng không nói là đi đầu.
Hoàng Yến Chi biết vệ sĩ sẽ theo anh nên cũng không hỏi, vợ chồng dù thân thiết đến mấy nhưng cũng phải cho nhau chút không gian riêng tư.
Vệ Huy vừa lái xe đến công ty đã được thư ký thông báo rằng Quân Hạo Kiện tới, lúc này đang chờ anh trong phòng làm việc, không khỏi nhíu mày: “Khách quý, sao hôm nay lại đến chỗ tôi vậy?”
Quân Hạo Kiện nhìn Vệ Huy: “Cậu không đến thăm tôi thì tôi đành phải đến thăm cậu thôi.” Anh hờ hững nói, nhưng lại khiến Vệ Huy giật nảy mình.
“Quân đại thiếu gia, hôm nay cậu lạ lắm nhé. Người như ngài Quân cậu mà nói câu này, chẳng lẽ cậu bị cái gì đó kích thích?”
“Sao tôi cảm thấy dáng vẻ bây giờ của cậu giống như chưa được thỏa mãn dục vọng vậy nhỉ?”
Quân Hạo Kiện hơi sầm mặt, lạnh lùng nhìn Vệ Huy ném xấp văn kiện trong tay cho anh: “Xem cái này đi”
Vệ Huy tò mò nhận lấy xem thử, càng lúc càng ngạc nhiên: “Tài liệu kế hoạch này là do cậu làm ư?”
Quân Hạo Kiện ạnh nhạt: “Không phải tôi chẳng lẽ là cậu?”
Vệ Huy nhìn anh chằm chằm.
Mới sáng sớm đã nói chuyện gợi đòn như thế, là ai chọc cậu ta vậy? Chắc chắn không phải Hoàng Yến Chi, tên này thế nọ lắm. Mà cho dù Hoàng Yến Chi có chọc cậu ta thật thì cậu ta cũng không nỡ nổi giận, vậy thì thật sự là không được thỏa mãn dục vọng sao? Ấy vậy mà Vệ Huy đoán đúng rồi, tối hôm qua Hoàng Yến Chi trêu chọc anh xong thì xoay người đi ngủ, thương thay cho Quân Hạo Kiện phải mở to mắt thức cả đêm.
Trước đây không nói, dù sao cơ thể của hai người không tiện, nhịn cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ thì khác, ngọn lửa trong người chưa tắt, người mình yêu nằm trong lòng mình ngủ mê say, anh không nỡ giày vò cô, nên phải tính sổ với đầu sỏ Vệ Huy rồi.
Nếu Vệ Huy biết chỉ vì một câu nói đùa tối qua, mà phải khiến bản thân tăng ca liên tục mấy tháng, thì nhất định sẽ tát bản thân mấy cái.
“Cậu cảm thấy dự án này thế nào?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Vệ Huy nở nụ cười: “Không tệ, nếu thành công thì lợi nhuận sẽ rất cao. Tôi khá tò mò, không phải cậu không hứng thú với mấy cái này sao, sao bỗng nhiên lập kế hoạch vậy?”
“Kiếm chút tiền mua sữa.” Quân Hạo Kiện nói đúng năm chữ.
Vệ Huy: “...”