Mấy người kia không sợ lời uy hiếp này. Trong mắt chúng, đây cũng chỉ là lời bốc phét.
Trong khi tên tóc vàng nói chuyện, hai tên tóc đỏ và tóc xanh chạy tới trước mặt Hoàng Yến Chi. Khi tay của tên tóc xanh sắp chạm vào mặt cô, thì cậu ta cũng hét lên một tiếng thảm thiết xé trời.
Chỉ thấy Hoàng Yến Chi tóm lấy cổ tay tên tóc xanh, rồi bẻ ngoặt thành một góc kỳ lạ. Sau đó tên tóc xanh đau đến mức quỳ một chân xuống đất. Rõ ràng tiếng thét thảm thiết vừa rồi chính là của cậu ta.
“Đau, đau, đau! Con mẹ thối, buông ra.” Tên tóc xanh hét lên. Vẻ mặt Hoàng Yến Chi không hề thay đổi. Cô tăng thêm lực tay. Tên tóc xanh hét một tiếng còn thảm thiết vang dội hơn lúc nãy. Cậu ta chống một tay khác xuống đất, đau không nói nên lời.
Tên tóc đỏ thấy vậy là biết gặp phải kẻ khó chơi rồi. Thấy một tay Hoàng Yến Chi còn đang cầm đồ, cậu ta nhìn quanh, vớ lấy cây gậy bên cạnh thùng rác, rồi trợn mắt nhìn Hoàng Yến Chi, hung ác nói: “Thả người anh em của tao ra.”
Hoàng Yến Chi thản nhiên liếc cậu ta một cái, không hề xem cây gậy trên tay cậu ta ra gì.
Vẻ mặt tên tóc đỏ hung ác. Cậu ta giơ cây gậy lên vung về phía Hoàng Yến Chi, mục tiêu là cánh tay đang giữ tên tóc xanh của cô.
Thấy cây gậy sắp đánh trúng tay Hoàng Yến Chi, Cẩn Mai hét lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
“A.” Cùng lúc đó, tiếng đàn ông gào lên thảm thiết, nhưng lại không phải của tên tóc xanh.
Cẩn Mai mở to mắt. Lúc này, tên tóc đỏ đang nằm ôm bụng trong góc tường với vẻ mặt đau đớn. Còn Hoàng Yến Chi thì thong thả thu chân về.
Mắt Cẩn Mai sáng lên, nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ đầy sùng bái.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía tên tóc vàng: “Buông cô ấy ra.”
Bắt gặp ánh mắt của Hoàng Yến Chi, tên tóc vàng run lên. Tay cậu ta bất giác rũ xuống. Vừa được tự do, Cẩn Mai liền lập tức chạy tới cạnh Hoàng Yến Chi, nhìn ba tên kia với vẻ đắc ý.
“Đã nói với các anh, chúng tôi không phải là người dễ trêu vào mà. Các anh còn không tin. Bây giờ đã biết chị tôi lợi hại rồi chứ? Hừ.”
Hoàng Yến Chi liếc thấy dáng vẻ diễu võ giương oai của Cẩn Mai. Đôi mắt đẹp của cô hơi hiện vẻ bất đắc dĩ. Chẳng biết vừa rồi là ai sợ đến mức thét lên.
Cẩn Mai mặc kệ hết. Cô chỉ biết là mình được gặp lại chị gái mình thích, lại còn được chị ấy cứu.
Hoàng Yến Chi buông tay tên tóc xanh, nhìn ba người: “Còn chưa cút?”
Tên tóc vàng vội vã đỡ tên tóc đỏ ngã rạp dưới đất. Ba người loạng choạng lăn ra khỏi con hẻm nhỏ.
Thấy ba tên kia biến mất tăm, Cẩn Mai mới thở phào một hơi. Cô nhặt túi của mình rơi dưới đất, rồi chạy lại cạnh Hoàng Yến Chi.
“Chị, cảm ơn chị đã cứu em.” Đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Sao em lại ở đây một mình?” Hoàng Yến Chi thoáng nhìn khuôn mặt như mèo của cô ấy. Cô thật sự không hiểu nổi, sao khuôn mặt thế này mà ba tên kia cũng ra tay được.
Cẩn Mai lúng túng gãi đầu. Cô không thể nói mình gạt anh trai, lén chạy ra ngoài được.
Cô chỉ muốn đến quán bar để mở rộng kiến thức một chút. Bình thường người nhà quản rất chặt. Cô đâu có cơ hội đến quán bar gì chứ! Hôm nay thừa dịp anh trai có hẹn với bạn, nên cô mới lén chạy ra ngoài. Kết quả là lại gặp phải chuyện này.
Cẩn Mai nghĩ lại mà sợ. Chẳng biết nếu đêm nay Hoàng Yến Chi không xuất hiện, thì cô phải làm gì bây giờ.
Nghĩ đến đây, cô bé vô thức ôm tay Hoàng Yến Chi.
Toàn thân Hoàng Yến Chi cứng đờ. Cô không thích tiếp xúc tay chân với bất cứ ai, nhất là với người lạ. Nhưng bắt gặp đôi mắt ướt nhẹp của Cẩn Mai, cuối cùng cô vẫn không tránh.
“Gọi điện cho người nhà, bảo bọn họ đến đón em đi.”
Cẩn Mai lắc đầu như trống bỏi: “Đừng, chị, nếu anh trai em mà biết thì nhất định sẽ đánh chết em mất. Anh ấy dữ lắm.”
Cô bé lại đảo mắt, “Chị, chi bằng em về nhà chị nhé. Chẳng phải là chị ở Hàng Châu à. Em ở nhà chị một đêm, ngày mai sẽ gọi anh trai em tới đón, được không?”
“Không được.” Hoàng Yến Chi lập tức từ chối. Cô đang ở khách sạn, nếu Cẩn Mai về với cô thì lời nói dối sẽ bị vạch trần mất. Tuy cô không quan tâm, nhưng tóm lại vẫn hơi xấu hổ.
“Chị, có được không?” Cẩn Mai ôm tay Hoàng Yến Chi làm nũng. Nhưng bất kể cô bé làm nũng thế nào, cô vẫn không đổi ý.
Cẩn Mai bĩu môi, chán nản buông tay ra: “Vậy được rồi. Em gọi điện thoại cho anh trai. Nhưng mà chị, chị đợi anh ấy tới với em được không? Lát nữa em bảo anh ấy đưa chị về.”
Lần này Hoàng Yến Chi không từ chối. Cẩn Mai lập tức vui vẻ gọi điện cho anh trai mình, hoàn toàn quên mất sự thật rằng anh ấy biết thì sẽ bị mắng.
Hai người đi ra đầu ngõ, chẳng mấy chốc đã đến đường Xương Hoa mà cô gái trẻ tuổi nói với cô. Thì ra ở đây là phố quán bar. Thảo nào cô ấy nói nơi này dễ đón xe.
Hoàng Yến Chi đồng thời thoáng nhìn Cẩn Mai. Lúc nãy cô còn đang không hiểu sao một cô bé như Cẩn Mai lại dám tới con hẻm nhỏ thế này, xem ra bây giờ đã có câu trả lời rồi.
Cẩn Mai bị Hoàng Yến Chi nhìn mà đỏ mặt. Cô bé xấu hổ cúi đầu, nhìn về phía tay cô. Nơi đó tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Chiếc mũi nhỏ xinh xắn hít hà, bụng đúng lúc vang lên tiếng ục ục. Cẩn Mai càng thêm xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi chỉ nhìn được đỉnh đầu của của cô bé. Có điều thấy hai bàn tay nhỏ bé đang vân vê, đáy mắt cô hiện ý cười. Cô bèn đưa túi bánh trong tay cho Cẩn Mai.
“Ăn đi.”
Mắt Cẩn Mai sáng lên. Cô cầm túi bánh, chỉ lấy hộp bánh trên cùng. Không thể chờ đợi thêm nữa, cô lấy một miếng bánh cho vào miệng.
“Ưm! Ưm! Ưm! Ngon quá! Ngon quá! Bánh ngon quá.” Quai hàm Cẩn Mai lên, miệng nhồm nhoàm.
Cẩn Mai ăn hết một cái bánh nữa: “Chị, chị tốt với em như vậy, em nên báo đáp như thế nào đây? Hay là em lấy thân báo đáp nhé!”
Dường như cảm thấy đây là một ý hay, mắt Cẩn Mai sáng lên, nhìn cô với vẻ mặt mong đợi.
Hoàng Yến Chi quay đi, không để ý đến cô bé nữa.
Dường như đã quen với sự lạnh lùng của Hoàng Yến Chi, Cẩn Mai cắm cúi ăn bánh của mình. Bánh này thật là ngon. Hôm nay cô bé vẫn chưa ăn cơm tối. Lúc nãy lại bị hoảng sợ như vậy, khóc một trận, sớm đã đói đến kiệt sức rồi.
Cẩn Tử Văn đến rất nhanh. Xe của anh ta vừa xuất hiện ở góc đường, Cẩn Mai đã nhìn thấy rồi. Cô bé chỉ vào xe của anh mình, nói với Hoàng Yến Chi: “Chị, chị thấy không? Chiếc xe màu xanh kia là của anh trai em đấy. Em nói chị biết nhé, anh trai em rất đẹp trai. Chị nhìn thấy chắc chắn sẽ thích. Chị, nếu chị không cần em lấy thân báo đáp, chi bằng chị hãy làm chị dâu em đi.”
Nhìn về phía cô bé chỉ, Hoàng Yến Chi quả nhiên thấy một chiếc ô tô màu xanh. Nhẩm tính khoảng cách từ chỗ này tới đó, cùng lắm chỉ một hai phút, chắc không thể xảy ra chuyện gì được.
Cô vẫy tay, gọi một chiếc taxi: “Người nhà đã đến đón em rồi, chị đi trước đây. Sau này không có việc gì thì đừng một mình đến những nơi thế này.”
Hoàng Yến Chi dứt khoát đóng cửa xe, không để ý Cẩn Mai đang ra sức đập tay vào cửa kính ô tô: “Chị, chị đừng đi.”
Nhìn chiếc xe đã chạy xa, Cẩn Mai hậm hực giẫm chân.
“Tiểu Mai, sao em lại chạy đến đây, nguy hiểm lắm.” Vừa dừng xe, Cẩn Tử Văn liền chạy đến trước mặt Cẩn Mai. Anh ta nghiêm mặt hổ lại, dạy dỗ cô bé.
Cẩn Mai trơ mắt nhìn Hoàng Yến Chi đi. Cô còn đang buồn, lại bị Cẩn Tử Văn quát như vậy, nên liền rơi nước mắt.
“Tất cả đều tại anh. Nếu không phải anh chậm chạp như vậy, chị ấy cũng chưa đi. Đều tại anh, tại anh hết.” Cẩn Mai khóc òa lên, không màng đến hình tượng nữa.
Cẩn Tử Văn vốn chỉ định dọa cô. Con bé này toàn chạy lung tung. Hôm nay chẳng qua là do anh không trông chừng nó, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa, khiến anh lo lắng hết sức.