Vết thương của Quân Hạo Kiện hồi phục rất nhanh. Qua thêm một tuần, sau khi bác sĩ kiểm tra, Quân Hạo Kiện được xuất viện về nhà.
Vì vết thương chưa lành hẳn nên anh còn phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Vì thế, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi cùng trở về Giang Tâm Nhã Uyển.
Rời khỏi nhà một thời gian dài, lại ở trong bệnh viện nửa tháng, nên sau khi về đến nhà, Quân Hạo Kiện liền đi thẳng vào nhà vệ sinh để tắm. Nhưng Hoàng Yến Chi sợ vết thương của anh chạm nước, nên cuối cùng anh chỉ vắt khăn lông lau người.
Hôm sau, vừa về đến nhà, Hoàng Yến Chi đã nhận được một tấm thiệp mời do Hoàng Hi Lan gửi, mời cô đến buổi biểu diễn dương cầm của cô ta.
Hoàng Yến Chi lúc này mới nhớ, trước đó Vũ Ân Nguyệt đã từng nói muốn tổ chức một buổi biểu diễn dương cầm cho Hoàng Hi Lan, cũng vẫn bận rộn chuẩn bị cho việc đó. Không ngờ lại tổ chức vào chính thứ sáu tuần này.
Cô vốn không định đi, nhưng Vũ Ân Nguyệt đã đích thân gọi điện, nói rằng có thể cũng tham gia, nên cô đành phải nhận lời.
Hoàng Yến Chi phải đi, Quân Hạo Kiện đương nhiên cũng sẽ đi cùng.
Hoàng Quang Nghị sẽ trở lại vào thứ 5, vì thế, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi đều bị gọi trở về nhà họ Hoàng ăn cơm.
“Ba.” Hoàng Yến Chi chào bằng giọng du dương.
“Ba.” Quân Hạo Kiện cũng gọi theo cô, ôn hòa lễ phép. Mặc dù hơn hai mươi năm qua chưa xưng hô thế này, nhưng anh cất tiếng gọi lại không hề khó khăn hay có chút ngượng ngùng nào.
Hoàng Quang Nghị vừa cười vừa gật đầu. Ông vốn định đưa tay xoa đầu con gái, nhưng chợt nhớ ra cô không thích họ động chạm vào người, nên cánh tay đã đưa ra đành đặt lên vai Quân Hạo Kiện.
“Nghe nói lần này con bị thương, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cảm ơn ba, con đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Quang Nghị cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Quân Hạo Kiện đầy ấm áp. Cho dù con gái ông đòi kết hôn với cậu ta vì lý do gì, và chính ba ông tại sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này, Hoàng Quang Nghị từ đầu đến cuối vẫn không thể hiện thái độ của mình, không phản đối, cũng chẳng tán thành.
“Chi Chi, giờ vẫn còn sớm. Con cùng ba ra vườn đi dạo một chút được không?” Hoàng Quang Nghị hỏi Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, gật đầu; “Vâng.”
“Hay anh về trước thăm ông nội đi?” Cô nói với Quân Hạo Kiện
“Em không cần để tâm đến anh đâu.” Quân Hạo Kiện thân thiết nói.
Hoàng Yến Chi quả thật cũng không để ý đến anh nữa, đi theo Hoàng Quang Nghị ra ngoài.
“Chi Chi, cuộc sống sau khi kết hôn của con thế nào?” Hoàng Quang Nghị mở lời trước.
Hoàng Yến Chi vẫn tưởng rằng Hoàng Quang Nghị sẽ không hỏi thêm về hôn nhân của cô nữa. Mắt cô chợt lóe lên: “Tốt lắm ạ, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Hoàng Quang Nghị nhìn con gái đang đứng trước mặt, dường như hơi xúc động: “Ba đã từng nghĩ con sẽ kết hôn với một doanh nhân, thầy giáo, bác sĩ, thậm chí là một nghệ sĩ, chỉ chưa từng nghĩ rằng con sẽ lấy một quân nhân.”
Hoàng Yến Chi nhìn ba mình với ánh mắt tò mò.
“Vì con không thích quân đội đến vậy cơ mà.” Hoàng Quang Nghị nói một cách rất tự nhiên, nhưng Hoàng Yến Chi lại thấy hơi kinh ngạc. Cô tự nhận mình rất giỏi che giấu, chưa từng để lộ cảm xúc bao giờ. Cô cũng không biết Hoàng Quang Nghị lại nhìn ra được điều đó từ đâu.
“Con vẫn luôn che giấu rất kỹ, nhưng Chi Chi, ba là ba ruột của con. Tuy rằng thời gian ba ở bên con không nhiều, nhưng cũng ít nhiều hiểu được tâm tư của con. Ba không biết mười một năm đó con đã gặp phải những chuyện gì ở bên ngoài, mới trở nên lạnh lùng thế này. Không biết con đã biết hay chưa, rằng thật ra lúc con vừa về, ông nội và ba đều sai người đi điều tra về con.”
Hoàng Yến Chi im lặng. Cô biết chuyện này.
“Kết quả điều tra được y hệt những gì con tự nói ra, không thêm bớt chút nào. Nhưng Chi Chi, ba biết đó không phải những chuyện thật sự mà con đã từng trải qua. Ba cũng không thể hỏi con về những năm đó. Nếu con đã muốn giấu, thì chắc chắn là con không muốn để cho bất cứ ai biết.”
“Rốt cuộc ba đang muốn nói gì?” Hoàng Yến Chi hỏi thẳng. Cô không đoán được mục đích của những lời mà Hoàng Quang Nghị nói với mình.
Hoàng Quang Nghị nhìn sự lạnh nhạt xa cách trên khuôn mặt cô, không biết làm sao: “Chi Chi, những lời ba nói với con hôm nay không hề có chút ác ý nào. Ba chỉ muốn nói với con rằng, cho dù mục đích của con khi trở về ngôi nhà này là gì, thì ba mẹ vẫn yêu thương con, nhất là bà nội con. Khi còn sống, bà yêu thương con nhất.”
“Con sẽ không làm hại đến gia đình này.” Hoàng Yến Chi ngắt lời ông.
Hoàng Quang Nghị day trán, hơi đau đầu. Lần đầu tiên, ông cảm thấy nói chuyện với người khác là một việc mệt mỏi đến vậy: “Chi Chi, con hiểu lầm ý ba rồi. Ba biết con không hề có chút ý đồ xấu nào với gia đình này, chỉ là ba…”
“Chỉ là ba biết, con với Hoàng Hi Lan bất hòa, người mà Hoàng Hi Lan thích lại là Hạo Kiện, còn Hạo Kiện lại lấy con. Có phải ba nghĩ, mục đích con kết hôn với Hạo Kiện để trả thù Hoàng Hi Lan. Vì chị ta đã cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về con?”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi đầy lạnh lùng xa cách: “Ba biết con không thích quân đội, nghĩ rằng con có thể lấy bất cứ ai, ngoại trừ người trong quân đội. Kết quả là mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của ba, con lại lấy một quân nhân, chẳng những thế, đó còn là người trong lòng của Hoàng Hi Lan. Ba mong muốn gia đình hòa thuận, hy vọng con và Hoàng Hi Lan hòa hợp. Dù sao chị ta cũng gọi ba được mười mấy năm rồi. Còn con, trong mắt ba, con chỉ là một kẻ che giấu quá khứ, có ý đồ khác mới trở về nhà họ Hoàng, có phải không?”
Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quang Nghị bằng ánh mắt sắc nhọn.
Hoàng Quang Nghị bất ngờ. Ông mở miệng, định nói không phải. Nhưng bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như thể muốn nhìn thẳng vào linh hồn người khác của Hoàng Yến Chi, cuối cùng ông vẫn không nói được lời nào.
Hoàng Yến Chi lại nhìn về một nơi xa xăm, ánh mắt tịch mịch: “Ba cứ yên tâm, con không có ý đồ gì với nhà họ Hoàng. Con về đây cũng chỉ vì biết mình là thành viên trong nhà này, chỉ vậy thôi. Trước đây con không hề làm chuyện gì tổn hại đến gia đình này, bây giờ cũng không, sau này lại càng không.” Nếu không vì lời nói của người đó, có lẽ cô cũng không trở về.
“Chi Chi, ba không có ý đó. Từ trước đến giờ, ba chưa từng nghi ngờ con.”
“Chưa từng nghi ngờ? Khả năng quan sát nhạy bén, thân thủ nhanh nhẹn, một quá khứ lại quá sạch sẽ. Ba chưa từng nghi ngờ những điều đó sao? Nếu là con, con chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Hoàng Quang Nghị không còn lời nào để phản bác lại. Ông thừa nhận, sâu thẳm trong ông, vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Hoàng Yến Chi và mục đích cô trở về đây, chỉ là: “Chi Chi, ba vẫn luôn biết, con là con gái ba, là con gái ruột của ba.”
Ông vẫn luôn biết rằng, người đứng trước mặt đây là đứa con gái mình đã lạc mất suốt mười một năm trời, đứa con gái ruột mà ông nợ cả đời.
Hoàng Yến Chi hờ hững cong môi, “Có phải con nên thấy may mắn vì là con gái ruột của ba, nên mới được cái nhà này đối xử như vậy bao nhiêu năm qua?”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi là chút mệt mỏi. Năm đó quay về nhà họ Hoàng, phải chăng là một sự sai lầm?
Một người đàn ông như Hoàng Quang Nghị, lần đầu tiên cảm thấy mình đã lỡ lời, một người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, thong dong lúc này chợt sốt ruột: “Chi Chi, con nghe ba nói đã. Ba thừa nhận rằng mình đã từng nghi ngờ. Nhưng ba cũng thật lòng thương yêu con.”
Hoàng Yến Chi khẽ thở dài: “Là lỗi tại con, do lúc nãy con kích động quá. Nếu con có nói gì không đúng, kính xin ba đừng để bụng. Con và Hạo Kiện kết hôn chỉ vì bà nội. Con muốn bà nhìn thấy con đã tìm được một người yêu thương mình, có thể chăm sóc cho mình cả đời, khiến bà yên tâm. Còn về Hoàng Hi Lan, chị ta, vẫn chưa đủ tư cách để con phải báo thù bằng hạnh phúc cả đời.”
Hoàng Yến Chi đi rồi, Hoàng Quang Nghị vẫn đứng im ở đó, chỉ cảm thấy bất lực. Trong đầu ông vẫn vang vọng lời bà nội Hoàng nói với riêng mình trong bệnh viện.