Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 66:




Hoàng Minh Dạ nghe vậy liền đấm ngực giậm chân: “Nếu biết trước em ở nhà thì tối qua đã bắt em làm khổ sai rồi, thế thì anh đã chẳng cần xử lý công việc đến hai giờ mới ngủ, sáng sớm hôm nay còn bị đồng hồ sinh học đánh thức. Em nghĩ xem, với tư cách là cổ đông công ty, có phải em nên giúp anh một chút hay không.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy cũng chẳng buồn dừng chân: “Em có thể chuyển hết số cổ phần trong tay sang cho anh.”
Hoàng Yến Chi: “...” Đây là em gái ruột sao?
“Chi Chi, tốt xấu gì anh cũng là anh ruột của em, em nỡ lòng nào để anh làm việc vất vả sao?” Hoàng Minh Dạ chơi chiêu tình thân, đừng tưởng anh không biết, Hoàng Yến Chi tuy học chuyên ngành tiếng Z nhưng thiên phú về lĩnh vực kinh doanh của cô tuyệt đối không hề thua kém anh, chỉ là cô quá lười biếng mà thôi.
Không phải hôm nay Hoàng Minh Dạ mới có ý nghĩ đó. Từ sau một lần vô tình phát hiện ra Hoàng Yến Chi có thiên phú này, anh vẫn muốn kéo cô vào công ty, nhưng cân nhắc đến chuyện cô còn đang đi học nên mới không có hành động. Bây giờ thấy cô sắp tốt nghiệp, ý nghĩ này của Hoàng Minh Dạ cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Lần này Hoàng Yến Chi chẳng thèm nói gì.
“Chi Chi, anh trai em đã ba mươi tuổi rồi mà ngay cả một người bạn gái cũng không có. Em giúp anh một tay, để anh có chút thời gian tìm vợ được không?” Để kéo được Hoàng Yến Chi vào công ty, Hoàng Minh Dạ liều cả mạng. Rõ ràng là do bản thân chìm đắm trong niềm vui kiếm tiền, không muốn tìm bạn gái khiến bản thân phân tâm mà anh lại nói là do công ty quá nhiều việc, không có thời gian tìm bạn gái.
Nhưng Hoàng Yến Chi là ai chứ, sao có thể bị mấy lời bịa đặt ấy của anh lừa gạt được. Cô bước nhanh hơn, thoáng chốc đã kéo dài khoảng cách với Hoàng Minh Dạ
Hoàng Minh Dạ nhìn cô đi xa mà nghiến răng nghiến lợi. Con bé chết tiệt này quả nhiên thấy chết không cứu.
Hoàng Minh Dạ cũng bước nhanh hơn, muốn đuổi theo để tiếp tục dùng lý lẽ và tình cảm để nói cho Hoàng Yến Chi hiểu, nhưng dù anh tăng tốc thế nào thì khoảng cách giữa Hoàng Yến Chi và anh vẫn cách nhau gần nửa mét, thậm chí còn có dấu hiệu càng ngày càng xa dần.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa, Hoàng Minh Dạ mới chống hai tay xuống đầu gối, thở phì phò.
Thoát được Hoàng Minh Dạ rồi, cô đi chậm lại, chuyển sang chạy bước nhỏ. Tuy đã chạy hơn mười ki lô mét nhưng người cô vẫn khô ráo mát mẻ, không hề đổ chút mồ hôi nào, cứ như thể hơn mười ki lô mét này trong mắt cô chẳng khác mười mét là bao.
Đợi đến khi Hoàng Yến Chi chạy thể dục buổi sáng về thì Hoàng Minh Dạ đã ra ngoài, cô trở về phòng tắm rửa rồi liền đi học.
Đã lâu không đến trường, Hoàng Yến Chi bỗng nhiên nhìn thấy sinh viên qua lại trong sân trường thì hơi hoảng hốt. Cô bước chầm chậm dưới bóng cây trên đường.
Thẩm Thanh Lan tiếp tục đi về phía trước, mục tiêu của cô là phòng ký túc. Đêm nay cô định bắt đầu ngủ lại trong trường một thời gian ngắn. Cô không thích nhà họ Hoàng, nhưng ở Giang Tâm Nhã Uyển thì lại bị mất ngủ, có lẽ phòng ký túc sẽ là một lựa chọn không tồi.
Hoàng Yến Chi trở về phòng ký túc. Không ở trường một thời gian nên chăn, ga trải giường và nhiều thứ khác đều cần được giặt sạch. Cô lấy đồ dự phòng ra thay, rồi lại mang đồ bị thay đi giặt. Đến khi Hoàng Yến Chi xong xuôi trở về thì rốt cuộc cũng nhìn thấy Bùi Ninh Hân đã lâu không gặp ở trong phòng ngủ.
Bùi Ninh Hân cũng đã về phòng ký túc từ hôm qua, thời gian thực tập chuyên ngành của cô ấy đã kết thúc.
“Yến Chi, cậu cũng về rồi.” Bùi Ninh Hân cười chào hỏi.
Hoàng Yến Chi hơi cong môi: “Đã lâu không gặp, thực tập vẫn suôn sẻ chứ?”
Bùi Ninh Hân cười cười: “Rất suôn sẻ, nhưng đáng tiếc là không thể tiếp tục ở lại tập đoàn Minh Chi. Chẳng phải là sắp tới chúng ta còn phải lo viết luận văn sao. Với lại tớ còn có hai học phần mới chưa qua, nên đăng ký một môn với sinh viên năm 3, sắp tới phải ở lại trường học chứ không đi làm được.”
“Đúng rồi, Yến Chi, học phần của cậu thế nào?”
“Còn thiếu bảo vệ tốt nghiệp nữa thôi.” Hoàng Yến Chi trả lời, cũng không nói với Bùi Ninh Hân rằng thật ra bây giờ học phần của cô đã đủ rồi, luận văn tốt nghiệp cô cũng đã hoàn thành, chỉ còn bảo vệ tốt nghiệp nữa thôi, trong khi những bạn học khác thì chỉ e bây giờ ngay cả phiên dịch ngoại ngữ cũng chưa bắt đầu.
“Bài luận văn thực tập chuyên ngành của cậu thì sao?”
“Viết xong gửi đến hộp thư luôn rồi.”
Mắt Bùi Ninh Hân sáng bừng: “Có thể lấy bài của cậu cho tớ mượn xem một chút không? Hai ngày nay tớ đang phải viết luận văn. Nhưng trời biết, tớ sợ nhất là viết mấy thứ này. Cậu xem xem, tóc của tớ cũng hói mất một mảng rồi này.” Nói xong, cô ấy còn chỉ vào đầu mình như thật vậy.
“Được, lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu.” Hoàng Yến Chi không từ chối.
“Vẫn là Yến Chi tốt nhất, tối này tớ sẽ mời cậu ăn cơm, không được từ chối.”
“Được, địa điểm do tớ chọn.”
“Không thành vấn đề! Đúng rồi, bao giờ Tiểu Linh mới về? Cuối tuần phải bảo vệ luận văn thực tập rồi.”
Bùi Ninh Hân nhớ ra Trương Linh vẫn đang ở thành phố Tấn Ninh, bèn hỏi.
Chuyện Trương Linh tham gia cuộc tuyển chọn lớn của Thánh Huyên cũng không phải bí mật ở đại học B. Rất nhiều người cũng biết cô ấy cuối cùng đã được chọn, thành công tham gia góp vai diễn trong một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Thánh Huyên. Vậy nên cô ấy cũng được coi như là một nhân vật hot ở đại học B.
“Hôm qua tớ đã liên lạc với Tiểu Linh rồi, cậu ấy nói vai diễn của cậu ấy sắp đóng máy, muộn nhất là ngày kia sẽ trở về, kịp để bảo vệ luận văn thực tập.” Hoàng Yến Chi nói.
Bùi Ninh Hân yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, nếu không qua bảo vệ luận văn thực tập thì sẽ không lấy được học phần đó. Yến Chi, hai tháng vừa rồi cậu làm gì vậy, xuất quỷ nhập thần, chẳng liên lạc được với cậu gì cả.”
Hoàng Yến Chi cười mỉm: “Trong nhà có người bị bệnh nên tớ vẫn ở nhà chăm sóc.”
Cô không kể rõ ràng nên Bùi Ninh Hân cứ tưởng là người thân của cô, chứ hoàn toàn không ngờ Hoàng Yến Chi không chỉ đã có đối tượng, mà còn là phụ nữ đã có chồng.
Hoàng Yến Chi đeo chiếc nhẫn kết hôn mà Quân Hạo Kiện đã đặt hàng trên cổ, nhưng dây chuyền khá dài nên chiếc nhẫn đã được ẩn giấu hoàn hảo dưới lớp áo, nên Bùi Ninh Hân cũng không nhìn thấy được.
“Có nặng không?” Bùi Ninh Hân lo lắng hỏi, Trương Linh đã kể cho cô ấy biết chuyện bà nội Hoàng Yến Chi qua đời vào dịp hè.
Hoàng Yến Chi khẽ cười, lắc đầu nói: “Không sao rồi.”
“Vậy là tốt, Yến Chi, nếu có gì cần tớ giúp thì cậu nhất định phải nói cho tớ biết nhé.” Bùi Ninh Hân dặn dò. Làm bạn cùng phòng hơn ba năm, tuy là người thích yên tĩnh, cũng hơi lạnh lùng với mọi người, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn luôn đối xử rất tốt với bạn bè. Bất kể là với cô hay với Trương Linh, thì Hoàng Yến Chi vẫn luôn đóng vai trò là người chăm sóc họ.
Hoàng Yến Chi cảm thấy ấm áp trong lòng: “Được.”
Bùi Ninh Hân nói nhiều như vậy rồi mới nhận ra Hoàng Yến Chi đang sắp xếp đồ đạc trong phòng: “Yến Chi, đêm nay cậu ngủ lại phòng à? Không về nhà sao?”
“Ừ, người nhà ra nước ngoài công tác rồi, tớ ngủ một mình ở nhà nên bị mất ngủ.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Ninh Hân nghe nói ngủ một mình ở nhà gây mất ngủ, đặc biệt lại là do Hoàng Yến Chi nói. Vẻ mặt cô kỳ quái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy câu này là lạ.
Hoàng Yến Chi không muốn nói nhiều, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề; “Bạn trai cậu vẫn đang ở tập đoàn Minh Chi à?”
Nói đến chuyện này, nụ cười của Bùi Ninh Hân càng tươi tắn hơn: “Đúng vậy, Trọng Mặc làm việc rất cố gắng, cấp trên rất tán thưởng anh ấy. Nếu không phải bây giờ anh ấy vẫn chưa tốt nghiệp thì có khi cấp trên của anh ấy đã cho anh ấy đi làm chính thức chưa biết chừng.”
Hoàng Yến Chi đã từng gặp Lâm Trọng Mặc vài lần. Anh ta dáng người rất cao gầy, tướng mạo lịch sự, lên năm nhất đã hẹn hò với Bùi Ninh Hân. Tình cảm của họ mấy năm nay vẫn rất tốt.
“Lâm Trọng Mặc định ở lại Hoa Hạ lập nghiệp à?” Lâm Trọng Mặc là dân tỉnh lẻ, nghe nói quê ở nông thôn, hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả.
“Ừ, anh ấy nói là muốn ở lại Hoa Hạ với tớ. Tớ vốn định cuối năm dẫn anh ấy về nhà, nhưng anh ấy muốn có chút thành tựu rồi mới theo tớ về. Như vậy cũng tốt, để cho ba mẹ tớ yên tâm hơn.” Bùi Ninh Hân nói với vẻ mặt vô cùng ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.