Vừa nghe vậy, Hoàng Minh Dạ lập tức nhớ ra: “Em là thư ký mới đến trong phòng thư ký phải không?”
Bùi Ninh Hân gật đầu.
“Thế nào? Thực tập trong tập đoàn Minh Chi đã quen chưa?”
Bùi Ninh Hân hơi xấu hổ: “Bây giờ em không còn thực tập trong tập đoàn nữa. Việc học ở trường còn nhiều lắm, em phải lo việc học trước.”
Hoàng Minh Dạ gật đầu: “Sinh viên nên lấy việc học làm đầu. Nếu sau khi tốt nghiệp mà em vẫn còn muốn đến tập đoàn Minh Chi thì có thể hỏi Chi Chi địa chỉ email của anh rồi nộp thẳng CV vào đó.”
Bùi Ninh Hân nghe vậy thì có vẻ hơi được chiều mà hoảng. Chợt nhớ đến hôm đó thảo luận về dự định sau khi tốt nghiệp với Hoàng Yến Chi, cô đã nói muốn gửi CV vào tập đoàn Minh Chi lần nữa, Yến Chi đã nói cô sẽ được như ý muốn.
Lúc đó cô tưởng rằng cô ấy chỉ cổ vũ mình, không ngờ Yến Chi lại là em gái ruột của ông chủ tập đoàn Minh Chi. Khoan đã, Minh Chi, Minh Chi, Hoàng Minh Dạ, Hoàng Yến Chi. Một suy đoán mạnh dạn lóe lên trong đầu Bùi Ninh Hân, khóe môi cô ấy hơi nhếch một cái.
Có lẽ không như cô nghĩ đâu. Nhưng nhìn thái độ Hoàng Minh Dạ đối với Hoàng Yến Chi, còn cả tên của tập đoàn Minh Chi, cô càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là chính xác.
“Trước đó anh nghe Chi Chi nói có một người bạn tham gia casting ở Thánh Huyên, chắc là em phải không?” Hoàng Minh Dạ nhìn Trương Linh bằng ánh mắt ấm áp.
Trương Linh không ngờ ngay cả chút chuyện nhỏ này mà Hoàng Yến Chi cũng kể với người nhà. Nhớ lại trước đó Hoàng Minh Dạ nói cô thường xuyên nhắc đến hai người bọn họ, trong lòng cô ấy liền rất vui vẻ.
“Vâng… vâng ạ.” Trương Linh hơi khẩn trương.
Hoàng Yến Chi thầm trợn trắng mắt. Cô chưa từng nhắc đến chuyện này với Hoàng Minh Dạ. Anh ấy biết chắc chắn là do cái miệng rộng kia của Vệ Huy rồi.
Đừng tưởng cô không biết quan hệ cá nhân giữa Hoàng Minh Dạ và Vệ Huy rất tốt.
Không khí bữa cơm này hơi khẩn trương, chủ yếu là vì Bụi Ninh Hân và Trương Linh đột nhiên biết được thân phận thật của Hoàng Yến Chi, thật sự không thể tiếp thu ngay lập tức được, nên lúc ăn cũng hơi bồn chồn.
Ăn cơm xong, Hoàng Minh Dạ chủ động thanh toán: “Hôm nay đã muộn rồi, các em còn về ký túc xá trong trường được không? Nếu không thì đến nhà bọn anh ở một đêm đi?”
Bùi Ninh Hân và Trương Linh nghe vậy thì vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, mười một giờ phòng ký túc mới tắt đèn, bây giờ bọn em vẫn còn về được.”
“Còn Chi Chi có về nhà không?” Hoàng Minh Dạ nhìn cô.
“Đưa bọn em về trường đi.”
“Được.”
Đưa ba nữ sinh về đến cổng trường, nhìn thấy bọn họ đi vào, Hoàng Minh Dạ mới lái xe đi.
“Yến Chi, có phải cậu nên giải thích với chúng tớ một chút không?” Giọng âm u của Trương Linh vang lên từ phía sau. Hoàng Yến Chi dừng bước lại.
“Đi dạo trong sân trường một lát nhé?” Hoàng Yến Chi nói.
Hai người kia không có ý kiến. Bọn họ ngồi ở sườn núi Tình Nhân trong sân trường.
“Tớ đúng là người nhà họ Hoàng mà hai cậu biết.’’ Hoàng Yến Chi nói với giọng bình tĩnh.
“Lúc tớ năm tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc, rồi được một đôi vợ chồng nhận nuôi. Nhưng sau này đôi vợ chồng đó đã mất. Năm mười sáu tuổi, đột nhiên có một cặp vợ chồng đến tìm tớ, nói tớ chính là con gái mà bọn họ đã thất lạc nhiều năm. Bọn họ đã mất mười một năm mới tìm được tớ, sau đó tớ trở về nhà họ Hoàng.”
“Lúc tớ trở về nhà, tớ biết trên tớ có một người anh trai, chính là người vừa rồi các cậu nhìn thấy. Tớ còn một người chị được nhận nuôi. Nghe nói sau hai năm tớ bị thất lạc, mẹ tớ bị trầm cảm nghiêm trọng vì không tìm thấy tớ, suýt không còn nữa. Ba tớ vì mẹ nên đã nhận nuôi một bé gái trong cô nhi viện, sau đó bệnh tình mẹ tớ mới từ từ tốt lên.”
Hoàng Yến Chi bình tĩnh kể về thân thế của mình giống như đang kể chuyện về một người không liên quan.
“Yến Chi, tuổi thơ của cậu thật bi thảm quá.” Nước mắt Trương Linh rưng rưng.
Vẻ mặt Bùi Ninh Hân cũng ưu tư, buồn bã thay Hoàng Yến Chi.
“Không đến nỗi khó khăn như các cậu nghĩ đâu. Trước năm mười sáu tuổi, tớ không biết thân thế của mình, cũng đã sống như vậy. Sau năm mười sáu tuổi, tớ trở về nhà họ Hoàng, tận hưởng cuộc sống áo cơm không lo, người trong nhà đều cảm thấy thiệt thòi cho tớ, nên đối xử với tớ rất tốt.”
“Nhưng cuộc sống tốt thế này cũng không bù đắp được mười năm thiếu thốn tình cảm gia đình.” Trương Linh nói.
Cuối cùng bây giờ cô ấy cũng đã biết tính cách lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan được hình thành như thế nào. Chắc chắn lúc còn bé, đã phải lam lũ một mình không có người thân bên cạnh cho nên phải sống mạnh mẽ mới không bị ức hiếp.
Mặc dù Bùi Ninh Hân không phản ứng mạnh như Trương Linh nhưng cô ấy cũng rất đau buồn.
“Yển Chi, người nhà của cậu thật sự đối xử tốt với cậu sao?” Trương Linh lên tiếng: “Tại sao từ trước đến nay, tớ chưa từng nghe nói đến cậu?”
Ai ai cũng biết đại tiểu thư nhà họ Hoàng là Hoàng Hi Lan, là một thiên kim nhà giàu tài mạo song toàn, nhưng lại chưa từng nghe nói còn một tiểu thư tên là Hoàng Yến Chi
Bùi Ninh Hân lại biết chuyện nhà họ Hoàng còn có một nhị tiểu thư, nhưng người này tên là gì, dung mạo ra sao thì không hề biết.
Không ngờ nhị tiểu thư bí ẩn đó lại chính là bạn học của cô ấy - Hoàng Yến Chi, các cô còn ngủ chung phòng ba năm, có nói ra cũng chẳng ai tin.
“Yến Chi, có phải cái người gọi là chị gái kia bắt nạt cậu, nên cậu mới như thế...” Đầu óc Trương Linh tự nhiên thông suốt.
Bùi Ninh Hân nhìn cô ấy một cái đầy khinh bỉ: “Uến Chi, là người dễ bị bắt nạt như vậy sao?”
Trương Linh sững sờ: “Cũng đúng, nếu ai dám ức hiếp Yến Chi, tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
“Là tớ muốn nhà họ Hoàng không công khai thông tin của tớ. Tớ chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường. Đối với tớ mà nói, việc có phải tiểu thư nhà họ Hoàng hay không chẳng hề quan trọng chút nào.”
“Nhưng giấu các cậu lâu như vậy, quả thật là tớ không đúng, xin lỗi.” Hoàng Yến chân thành xin lỗi. Cô rất quý trọng hai người bạn này, không muốn trong lòng họ có vướng mắc.
Hai người bọn họ nhìn nhau. Trương Linh cười nói: “Ôi chao, Yến Chi, chúng tớ vốn không tức giận, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Chúng ta đã quen biết ba năm, chẳng lẽ còn không hiểu cậu sao?”
Ba người bèn nhìn nhau cười. Có một số việc, trong lòng mọi người đã hiểu rõ là được, không cần phải giải thích quá mức rõ ràng.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh chợt nhớ đến chuyện Hoàng lão thái qua đời vào mấy tháng trước. Lúc đó, Yến Chi cũng có nói bà nội cậu ấy qua đời, giống như nhà họ Hoàng cũng mất bà nội. Thật ra Hoàng Yến Chi chưa từng cố ý che giấu bọn họ, nếu như bọn họ đủ thông minh thì nhất định có thể liên tưởng hai chuyện này với nhau.
“Yến Chi, có phải nhà cậu ở trong Đại Viện kia không? Nơi đó thật sự có mấy anh lính đứng gác sao?” Vẻ mặt Trương Linh bỗng nhiên tò mò nhìn cô.
“Ừ, có người gác cổng, người ngoài muốn vào cần phải kiểm tra thân phận, hơn nữa còn phải kiểm chứng lại, ông tớ còn có cảnh vệ riêng.”
Đôi mắt Trương Linh trong veo: “Có phải mấy anh lính đó rất đẹp trai không? Có phải cậu thường xuyên được gặp những người chỉ xuất hiện trên tivi không?”
Trương Linh hỏi hết câu này đến câu khác. Mặc dù Bùi Ninh Hân không nói gì, nhưng cũng nghe rất chăm chú.
“Nếu các cậu tò mò thì cuối tuần cứ đến nhà tớ chơi, tự mình cảm nhận một chút.” Hoàng Yến Chi nói.
Trương Linh xua tay: “Thôi thôi, tớ nghe nói mấy anh lính đó đều cầm súng thật, lỡ như...”
“Cậu tưởng chỗ đó là chiến trường sao mà có thể tùy ý nổ súng được.” Bùi Ninh Hân xỉ vả.
Trương Linh: “...” Thật muốn chém cô gái chết bầm luôn thích chọc ngoáy cô này.
“Chúng tớ đến có gây phiền phức cho cậu không?” Bùi Ninh Hân hỏi. Cô biết người bên ngoài không thể tùy tiện vào những nơi đó.
“Không đâu. Thứ bảy để anh tớ đến đón chúng ta.”
Mọi việc được quyết định vậy, Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng không phản đối. Cô lập tức gọi điện thoại cho anh mình, bảo anh thứ bảy đến đón bọn họ.