Đầu tháng mười một, bầu trời lúc sáu giờ sáng vẫn còn sót lại chút bóng tối cuối cùng trước bình minh. Lúc xuống tầng thì trời vẫn còn tối. Gió lạnh thổi qua khiến Trương Linh rùng mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Trong sân tập không đông mà chỉ lác đác mấy người. Hoàng Yến Chi và Trương Linh tập vài động tác khởi động, sau đó mới bắt đầu chạy.
Để phối hợp với Trương Linh, tốc độ chạy của cô cũng không nhanh.
Lúc đầu, Trương Linh còn có thể chạy song song với Hoàng Yến Chi. Nhưng dần dần, cô ấy đã tụt lại phía sau cô. Tiếp đó, cô ấy bắt đầu há to miệng để thở dốc, cuối cùng thì biển hẳn thành ốc sên tản bộ luôn.
Hoàng Yến Chi giảm tốc độ theo cô ấy, về sau khi nhìn thấy Trương Linh chạy đến nỗi mặt mày trắng bệch thì cuối cùng cũng dừng lại, “Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Trương Linh lắc đầu, “Không... Không được, đã nói là sẽ chạy bộ với cậu rồi mà, dù chỉ chạy hai ngày tớ cũng phải kiên trì đến cùng.”
“Cậu còn chạy được không?”
Trương Linh chỉ gật đầu.
Vì vậy, trong sân tập, Trương Linh chạy với tốc độ ốc sên. Hoàng Yến Chi đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bạn, chỉ sợ không chú ý một chút thôi là người này sẽ té ngã.
Tuy chạy chậm nhưng Trương Linh vẫn không dừng lại, có điều động lực của cô không phải là Lynda, mà là vì câu nói vừa rồi của Hoàng Yến Chi… vận động để ăn ngon hơn.
Trên sân trường đã dần đông người hơn. Trương Linh ban đầu chỉ tập trung chạy bộ không hay biết gì, nhưng qua một lúc, cô mới nhận ra rằng có rất nhiều người đều đưa mắt nhìn hai cô, không biết đang bàn tán chuyện gì.
“Yến Chi, cậu có phát hiện hôm nay có rất nhiều người nhìn chúng ta không, chẳng lẽ hôm nay chúng ta đẹp lắm sao?” Trương Linh hỏi nghiêm túc.
Hoàng Yến Chi: “...”
“Yến Chi, lẽ nào cậu không phát hiện ra sao?”
Hoàng Yến Chi: “Có, chạy nửa vòng nữa rồi chúng ta về thôi.”
Mười phút sau, cuối cùng Trương Linh cũng bò xong nửa vòng sân cuối cùng rồi lết về phía nhà ăn với Hoàng Yến Chi.
Lúc này, Trương Linh càng cảm nhận rõ rệt hơn rằng người qua người lại quả thật đều nhìn về phía hai cô.
“Chính là cô ta sao?” Một người nữ sinh thấp giọng hỏi bạn học bên cạnh.
Bạn học đó liếc nhìn cô rồi gật đầu, “Chính là cô ta, tớ đã thấy ảnh họ gửi rồi, quả thật là chính cô ta.”
Vẻ mặt nữ sinh A kia liền thay đổi thành khinh thường: “Không ngờ trông ngoại hình trong sáng thế kia mà bên trong lại là một người như vậy, nghe nói còn không chỉ là một người đâu.”
Nữ sinh B đi cùng: “Bị khui ra là có bốn người, ai biết sau lưng còn mấy người nữa, quả thật là ‘không thể trông mặt mà bắt hình dong’.”
Nữ sinh A gật đầu vẻ tán thành: “Lại còn là hoa khôi giảng đường lạnh lùng nữa chứ. Tớ thấy cô ta không phải là lạnh lùng cao quý, mà là coi thường người ta thì đúng hơn. Ai bảo chúng ta đều là sinh viên nghèo, không như những lão già kia của người ta chứ, ra tay một lần là hơn mấy trăm triệu.” Ánh mắt và giọng nói của cô ta ngập tràn kinh thường, nhưng nếu như tinh ý thì còn nghe ra được chút ghen tị ở trong đó.
Nữ sinh B phụ họa: “Chúng ta đều bị biểu hiện giả dối của cô ta che mắt rồi, có điều cô ta cũng can đảm thật, lại dám một chân giẫm lên n chiếc thuyền, không sợ lật thuyền chết đuối sao?”
Nữ sinh A: “Người ta chân dài, lại có bản lĩnh, dù có đạp hụt thật cũng không chết chìm được đâu. Chưa biết chừng cô ta còn dựa vào khuôn mặt đó mà ôm được cái đùi càng to hơn ấy chứ. Cậu không thấy trong mấy bức ảnh kia, đàn ông đưa cô ta về càng lúc càng lái xe xịn hơn sao?”
Hai người họ nghĩ là mình nhỏ giọng, nhưng Trương Linh và Hoàng Yến Chi không phải là người điếc, sao lại không nghe thấy được? Hoàng Yến Chi thì không có biểu cảm gì, nhưng Trương Linh lại tức điên lên. Nghe một lúc, cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ là chuyện gì.
“Mấy cái bà tám này, rảnh rỗi không việc gì làm lại đi nói bậy bạ gì đó? Còn dám nói lung tung nữa là tôi sẽ kiện các cô tội phỉ báng đấy.” Trương Linh lao đến trước mặt hai người kia mà quát ầm lên.
Bọn họ bị Trương Linh đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa cho hoảng sợ, ánh mắt hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại mới thấy sao phải sợ chứ? Mấy lời đó cũng đâu phải do các cô nói lung tung? Vì thế, hai cô gái lập tức đứng thẳng lưng.
Nữ sinh A: “Cô ta dám làm mà còn không cho người ta nói sao?”
Nữ sinh B: “Đúng vậy, tự cô ta làm ra chuyện không biết xấu hổ mà còn dám vác mặt đến trường, đừng có làm ô uế bầu không khí của trường.”
Trương Linh tức đến nỗi thở phì phò: “Các cô có bằng chứng không? Nếu không thì tôi kiện các cô tội phỉ báng là còn nhẹ đó.”
Nữ sinh A khinh thường nhìn Hoàng Yến Chi một cái: “Trên diễn đàn đã lan truyền cả rồi, cô ta được mấy người đàn ông khác nhau bao nuôi, còn có ảnh làm chứng rõ ràng.”
Mắt Hoàng Yến Chi tối lại, vẻ mặt của Trương Linh cũng trở nên rất khó coi. Nhưng hai nữ sinh đó chỉ cho rằng bọn họ bị vạch trần nên chột dạ, vì thế vẻ mặt họ lại càng đắc ý hơn, nhìn Hoàng Yến Chi như đang thấy cái gì bẩn thỉu vậy.
“Bây giờ biết chột dạ rồi chứ gì? Biết thế sao còn làm, lại còn hoa hậu giảng đường thuần khiết nữa chứ, đúng là chết cười.” Nữ sinh A nói.
“Đúng vậy, chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi.” Nữ sinh B phụ họa.
Trương Linh tức đến đỏ cả mặt, nhìn chằm chằm vào hai nữ sinh đang ăn nói lung tung. Hoàng Yến Chi thì ngoài việc vẻ mặt lạnh lùng hơn bình thường một chút ra lại không còn phản ứng gì khác nữa. Thấy Trương Linh đang định tranh luận tiếp với họ, cô bèn kéo tay cô ấy đi thẳng.
Truong Linh nổi giận, thẳng chân đạp cửa phòng ngủ ra, khiến Bùi Ninh Hân vẫn đang ngủ hốt hoảng ngồi bật dậy, vẻ mặt hoang mang khiếp sợ.
Đến khi hoàn hồn, cô ấy liền run run chỉ vào Trương Linh: “Trương Linh, mới sáng sớm cậu đã nổi điên cái gì thế?”
Trương Linh không để ý đến lời của Ninh Hân mà đi thẳng đến mở máy tính, lên diễn đàn trường, quả nhiên liền thấy một bài viết với tiêu đề là “Bàn về hoa khôi giảng đường xinh đẹp lạnh lùng vụng trộm với đàn ông” ở ngay đầu trang, click vào xem thì thấy comment đã bùng nổ ở bên dưới, vừa nhìn sơ qua đã có hơn vài trăm bình luận. Đa số bình luận đều mắng Hoàng Yến Chi bằng lời lẽ thô tục, thật sự rất khó coi.
Chỉ có lác đác mấy bình luận nói giúp cho Hoàng Yến Chi, nhưng đều bị những người đó vây lại tấn công nên không dám nói gì nữa.
Trương Linh kéo xuống dưới xem mấy tấm ảnh bị đăng lên, một tấm là Quân Hạo Kiện lái xe Jeep quân dụng đến đón Yến Chi. Một tấm bị chụp hôm Cố Hiên đến tìm Yến Chi. Tấm còn lại là hình ảnh tối hôm qua Hoàng Minh Dạ đưa ba bọn họ về. Nhưng trong ảnh chụp không có Ninh Hân và Trương Linh, chỉ có Hoàng Yến Chi cúi người, đang nói gì đó với Hoàng Minh Dạ ở trong xe.
Trương Linh càng xem thì sắc mặt lại càng khó coi. Hoàng Yến Chi đứng sau lưng cô bạn, nhìn vào màn hình máy tính bằng ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Bùi Ninh Hân rõ ràng cảm thấy được bầu không khí trong phòng ngủ khang khác, bèn leo xuống giường, nhìn vào màn hình máy tính. Vẻ mặt cô liền khó coi y hệt Trương Linh.
“Bài viết này là do ai đăng thế?”
Trương Linh trầm giọng: “Không biết, người đăng giấu tên. Nếu để bà đây biết là tên khốn kiếp nào ngấm ngầm bịa đặt hãm hại Yến Chi, bà đây mà không đánh chết hắn ta thì sẽ không mang họ Trương nữa.”
Bài viết được đăng vào mười một giờ rưỡi tối qua. Bọn họ lúc đó đã đi ngủ từ lâu. Ngoài Trương Linh ra, bọn họ thường ngày cũng không có ai thích lên diễn đàn trường, nên tất nhiên không biết chuyện này.
Ồn ào cả đêm, đến sáng hôm nay thì cả trường đều biết chuyện này.
Bùi Ninh Hân im lặng, sau đó nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu biết ai làm không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu.
Bùi Ninh Hân quay sang nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Có cần công bố chuyện cậu là thiên kim nhà họ Hoàng ra ngoài không?”
Mắt Trương Linh sáng lên: “Đúng vậy, nếu người khác biết Yến Chi là người nhà họ Hoàng thì những lời đồn kia sẽ tự biến mất ngay.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu:“Tạm thời không cần.”
“Nhưng bây giờ nếu không làm sáng tỏ, đến khi mọi chuyện ồn ào hơn, cho dù cuối cùng có giải thích cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu.” Bùi Ninh Hân cau mày. Cô ấy dù sao cũng đã gặp nhiều chuyện từ bé, nên suy nghĩ nhạy bén hơn Trương Linh.
“Đúng vậy, Yến Chi, nếu bọn họ biết được thân phận của cậu thì chắc chắn sẽ là mấy cái vả mặt bôm bốp.”
Hoàng Yến Chi không muốn để người khác biết thân phận của cô, vì điều đó mang đến cho cô rất nhiều phiền phức. Chưa nói đến chuyện khác, ở đại học B có rất nhiều thiên kim, công tử quyền quý ở Hoa Hạ, trong đó có không ít người muốn bám víu lấy nhà họ Hoàng. Nếu bị bọn họ biết thì ngày tháng yên tĩnh của cô cũng sẽ chấm dứt.
Hoàng Yến Chi nhìn vào màn hình máy tính, xem ID xa lạ kia, đôi mắt xinh đẹp khẽ lóe lên, đặt ngón tay dài xuống bàn phím, nhưng còn chưa làm gì thì màn hình máy tính đã tối sầm lại, không thấy gì nữa.
Trương Linh sửng sốt: “Cúp điện sao?”
“Cậu ngốc à, đây là laptop, bị cúp điện cũng đâu có tắt máy nhanh như vậy.” Bùi Ninh Hân lại khinh bỉ chỉ số thông minh của Trương Linh một lần nữa, rồi nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu đã làm gì thế?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không phải tớ.” Cô vẫn chưa kịp làm gì thì website đã bị hack.
“Chẳng lẽ là vị đại hiệp nào đó không nhìn nổi nữa nên gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?” Trương Linh phấn khởi hỏi.
Bùi Ninh Hân chịu thua đỡ trán: “Tớ đã nói với cậu từ lâu là bớt xem mấy loại tiểu thuyết không thực tế này lại đi mà. Cậu vốn đã không thông minh rồi, bây giờ lại càng ngốc hơn.”