Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 87:




Buổi tối Hoàng Yến Chi đi ra ngoài mua ít đồ, nhưng lúc đi về gần đến cổng trường thì dừng chân lại, không đi vào mà rẽ vào con ngõ nhỏ yên tĩnh ở gần trường.
Đi được một lát, xác định xung quanh không có ai nữa, cô mới dừng bước.
“Theo tôi một ngày mà không mệt sao?” Giọng nói du dương của Hoàng Yến Chi vang vọng trong bóng đêm.
Sau lưng không hề có bất cứ tiếng động nào.
Hoàng Yến Chi cũng không vội, chỉ đứng yên tại chỗ chờ đợi. Cô rất chắc chắn rằng ngay từ lúc ra khỏi trường đã có người theo dõi mình. Cô định cắt đuôi người đó, nhưng không ngờ người này lại có thân thủ rất tốt, cũng chẳng có ác ý với cô, nên cô mới không để ý đến.
Mấy phút sau, vẫn không có ai xuất hiện. Hoàng Yến Chi đột nhiên xoay người. Ngay lúc này, một bóng người đánh về phía cô, ra tay tàn nhẫn, nhắm thẳng vào điểm yếu của cô. Nếu bị đánh trúng, Hoàng Yến Chi chắc chắn sẽ bị thương.
Đôi mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, nghiêng người sang một bên, tránh được một đòn, đưa tay đánh về phía người tấn công.
Người nọ có thân thủ rất tốt, Hoàng Yến Chi đánh qua đánh lại với cô ta một lúc lâu mà vẫn không phân thắng bại.
Đánh khoảng mười phút, Hoàng Yến Chi tóm được một sơ hở, bắt được yết hầu người kia, chỉ cần hơi dùng sức thôi là người kia sẽ phải bỏ mạng.
“Đánh tiếp không?” Hoàng Yến Chi bình thản mở lời.
Người kia ra sức lắc đầu, Hoàng Yến Chi buông tay ra.
“Bà cô này, ra tay vẫn ác độc như vậy.” Người kia ho khan vài tiếng, chỉ vào Hoàng Yến Chi, nói với giọng căm hận.
Thì ra hai người quen biết nhau. Người kia là một cô gái có dáng người nhỏ xinh, mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, trông có vẻ như còn rất nhỏ tuổi, khoảng chừng hai mươi. Cô ta có làn da trắng nõn, đôi mắt rất to, là một người đẹp đúng tiêu chuẩn.
“Sao cậu lại đến đây?” Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy, hơi chau mày lại.
Hely sờ lên cần cổ đang âm ỉ đau: “Đương nhiên là đến tìm cậu rồi.”
Cô nhìn Hoàng Yến Chi nở nụ cười tươi tắn, giang hai tay ra: “Tris, đã lâu không gặp.”
Hoàng Yến Chi nhìn cô ấy chằm chằm, một lúc lâu sau mới nhếch môi, vẻ mặt ấm áp hiếm thấy, từ từ tiến lên: “Đã lâu không gặp.”
Hai người cũng không ôm lâu mà lập tức tách nhau ra. Họ đều không phải là người tình cảm, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tris, mấy năm không gặp, không ngờ võ nghệ của cậu chẳng yếu đi chút nào. Trước khi đến, tớ còn đánh cược với bọn họ rằng lần này tớ chắc chắn có thể đánh thắng cậu, không ngờ vẫn bị cậu đánh bại.” Giọng điệu Hely rất thất vọng.
Hoàng Yến Chi: “Bọn họ cũng đến?”
“Việc này ấy à, chỉ có một mình tớ thôi. Wenny và Helen đang bận kiếm tiền. Dạo trước Irene còn liên hệ, nhưng gần đây lại biến mất không thấy đâu, chắc là chạy đến xó xỉnh nào đó để nghiên cứu thuốc nước quái đản nào đó rồi.”
“Cậu đến lúc nào thế?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Hely nghiêng đầu, nghĩ ngợi: “Một tuần trước, tớ vốn định đến lúc mới khai giảng, nhưng lại có việc bận.” Nói đến đây, Hely hơi vui sướng: “Không ngờ tớ vừa mới đến đã thấy một vở kịch vui. Tris, kỹ thuật lái xe của cậu thật đúng là càng ngày càng đỉnh, lúc nào chúng ta đua một trận đi?”
Hely kích động xắn tay áo lên.
Hoàng Yến Chi không trả lời, Hely cũng không để ý. Cô đã biết tính tình của Yến Chi từ lâu, nếu có thể trò chuyện với nhau cả nửa ngày thì cô mới kinh ngạc.
“Người buổi sáng gửi email cho tớ là cậu.” Hoàng Yến Chi nói chắc nịch.
Hely cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, phải nói là con mắt của đám sinh viên trong trường cậu đúng là mù dở. Chẳng lẽ mắt bọn họ mọc trên mặt chỉ để trang trí thôi sao?”
Hely bĩu môi, không hề giấu vẻ khinh bỉ trong mắt.
“Hely.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói.
Hely ra dấu im lặng, không nói nữa.
“Lúc nào về?”
Hely buồn bã nhìn cô: “Chúng ta vừa mới gặp nhau mà cậu đã đuổi tớ về, đã nói là thanh mai trúc mã rồi mà?”
Câu thanh mai trúc mã được dùng như thế sao? Hoàng Yến Chi đen mặt.
“Tớ không định về, tớ đến đại học B nhập học.”
Hoàng Yến Chi chau mày: “Hely.”
Nụ cười của Hely biến mất. Cô nhìn Hoàng Yến Chi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc: “Tris, tớ biết cậu muốn nói gì. Yên tâm, tớ sẽ không gây chuyện, tớ biết là tớ đã nuốt lời.” Lúc trước đã nói không gặp nhau nữa. Sáu năm qua, mấy người bọn họ cũng thật sự chưa từng gặp Tris. Nhưng Tris do dự mãi, cuối cùng vẫn đến nước T để tìm cô.
“Tris, tớ nhớ cậu, thật đấy.”
Mắt Hoàng Yến Chi hơi hấp háy, nhớ lại thời gian mấy năm trước ở cùng họ. Mãi lâu sau, cô mới khẽ thở dài: “Đừng quên là cậu đã đồng ý với tớ, không được gây chuyện.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hely nở nụ cười thật tươi, gật đầu: “Tớ cam đoan.” Rõ ràng là lớn hơn Hoàng Yến Chi vài tuổi, nhưng ở trước mặt Hoàng Yến Chi, cô ấy lại như một đứa trẻ chưa lớn.
“Bọn họ có biết chuyện cậu đến đây không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Không, tớ không nói với bọn họ. Nhưng bọn họ sẽ biết nhanh thôi.” Ai bảo bọn họ vẫn luôn chú ý đến Hoàng Yến Chi chứ.
Hoàng Yến Chi cũng không nói gì nữa, “Bây giờ cậu ở đâu?”
“Tạm thời ở ký túc xá, mấy ngày nay đang tìm phòng.”
Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi: “Tớ có một căn hộ bỏ trống, rất gần trường, tạm thời cậu ở lại đó đi.”
“Cậu cũng ở đó chứ?” Hely nghĩ, nếu có thể ở cùng Hoàng Yến Chi thì tốt hơn.
“Tớ không ở đó.”
Hely hơi thất vọng.
“Hely, tớ đã kết hôn rồi, chồng tớ là một quân nhân.” Hoàng Yến Chi bất chợt nói.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Hely im lặng một lúc, mãi sau mới chậm rãi hỏi: “Tris, anh ấy có biết quá khứ của cậu không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu.
“Tris, nếu có một ngày anh ấy biết, cậu...”
“Nếu như thật sự có ngày đó, tớ sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ấy.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói.
Hely giật mình. Cô nghe ra được sự sợ hãi và không nỡ mơ hồ trong câu nói đó của Hoàng Yến Chi. Cô hơi đau lòng, định tiến lên an ủi Yến Chi một chút, nhưng lại chẳng biết nói gì.
“Tris, bất kể thế nào thì cuối cùng cậu vẫn còn có chúng tớ.” Hely nói.
Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ cười cười.
Chia tay với Hely, Hoàng Yến Chi trở về phòng ký túc.
“Yến Chi, cậu về rồi! Cậu biết không, thì ra người bôi đen cậu là một nam sinh, tên là cái gì Triệu Đông ấy. Bây giờ cậu ta đã bị cảnh cáo kỷ luật nghiêm khắc, dán cả thông báo rồi.” Cô vừa về phòng ngủ, Trương Linh đã chờ không nổi mà nói.
Bây giờ Hoàng Yến Chi mới nhớ đến việc trước khi đi, cô đã gửi email kia cho hiệu trưởng. Vì đã biết kết quả từ trước nên cô hoàn toàn không ngạc nhiên.
“Cậu biết từ trước rồi?” Bùi Ninh Hân hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Tớ đi tìm cậu ta.”
Lê Tuyền lúc này mới nói: “Yến Chi, chúc mừng cậu.”
Ba người ngơ ngác nhìn cô ấy, việc này có gì hay mà chúc mừng.
“Chẳng lẽ chuyện đã được làm sáng tỏ không đáng để chúc mừng sao?” Lê Tuyền giải thích.
Trương Linh nói: “Chuyện này vốn là do có người cố ý hãm hại Yến Chi, có cái gì đáng để chúc mừng chứ? Loại người này nên bị tẩn cho một trận.”
Mặt Lê Tuyền cứng đờ: “Chắc chắn… những hình kia đều do cậu ta photoshop.”
Trương Linh nói: “Không phải đâu, chúng tớ đều biết mấy người đó, chỉ là bạn của Yến Chi, thuận đường nên đưa Yến về về thôi. Chẳng biết cậu ta chụp được từ đâu mà mà dám nói hươu nói vượn.”
Bùi Ninh Hân vốn định ngăn Vu Hiểu Huyên, kết quả là cái người này lại không biết nhìn gì cả. Cô ấy âm thầm giật khẽ góc áo của Trương Linh, ý bảo im miệng.
Hoàng Yến Chi tắm rửa xong liền leo lên giường, nhắm mắt lại ngủ. Chỉ có điều, một tiếng trôi qua mà cô vẫn không ngủ được.
Việc gặp được Hely, hôm nay đúng là nằm ngoài dự liệu của cô.
Chuyện cũ hiện lên từng cảnh, đôi mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.
Chẳng biết qua bao lâu, cô mới ngủ được.
Cô hình như đang nằm mơ, một giấc mơ thật dài, như thể cách cô rất xa, lại như gần trong gang tấc.
Hoàng Yến Chi mơ thấy năm cô 5 tuổi, khoảng trước sinh nhật cô vài ngày, cô và mẹ cùng đi ra ngoài. Cô nhìn thấy ven đường có bán kẹo đường nên bất giác dừng chân lại, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi mẹ đâu.
Cô muốn tìm mẹ, nhưng có quá nhiều người nên dù cô có tìm thế nào cũng không thấy. Hoàng Yến Chi rất sợ hãi, khóc òa lên. Lúc này, một người đàn ông xấu xí đi đến, nói muốn giúp cô tìm mẹ.
Cô có trực giác không thích người này, nên không chịu đi mà muốn chạy. Nhưng người đàn ông kia lại lấy một cái khăn tay ra, bịt miệng cô lại, sau đó cô liền ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đang ở trong một căn phòng tối lờ mờ, ở đó có mấy đứa trẻ xấp xỉ tuổi cô, cả trai lẫn gái.
Nhìn thấy bạn đồng lứa, nỗi sợ đã vơi đi, cô cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Căn phòng này rất hẹp, thậm chí còn không có giường, bọn họ đang an vị trên đống rơm lác đác rải dưới đất.
Tính cả cô thì có bảy đứa trẻ, ba gái, bốn trai. Hình như bọn họ đến sớm hơn cô nhiều, vẻ mặt đều sợ hãi, nhưng lại không khóc lóc làm loạn.
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, một người phụ nữ đi vào, cầm theo mấy cái bánh bao: “Ăn đi.”
Ném bánh bao sang một bên rồi đi ra ngoài, cô ta vẫn không quên khóa cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.