Hoàng Yến Chi đặt tay lên che lại màu đỏ tươi trong mắt, nhếch miệng cười giễu, thiên kim thế gia quân nhân lại là một sát thủ giết người không chớp mắt, buồn cười hơn là cô lại lấy một quân nhân.
Cô không biết nhà họ Hoàng hoặc Quân Hạo Kiện nếu một ngày biết được thân phận của cô thì sẽ lựa chọn thế nào, cô… cũng không muốn nghĩ.
Trời sáng hẳn, cô đứng dậy từ dưới đất, mái tóc hơi ướt, đó là dấu vết của sương sớm.
Cô ngửa đầu nhìn mặt trời từ từ lên cao trên bầu trời, bỗng nhiên rất muốn nghe thấy giọng nói của anh. Thế là, Quân Hạo Kiện sáng sớm vừa từ canteen trở về ký túc xá đã nhận được điện thoại của cô.
“Hạo Kiện.” Hoàng Yến Chi khẽ gọi, không khác gì ngày thường.
Nhưng Quân Hạo Kiện vừa nghe đã cảm nhận được rõ ràng cô lúc này hơi lạ, ánh mắt anh hơi dừng lại: “Yến Chi, anh đây.”
Nghe giọng nói quen thuộc, lòng dạ lo lắng của Hoàng Yến Chi bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Em chỉ muốn nói với anh, ở trong quân đội phải chăm sóc tốt cho mình, đừng để bị thương.”
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Lần trước là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.” Anh không phải là một người hay giải thích, vậy mà anh luôn kiên nhẫn với Hoàng Yến Chi hơn ít nhiều.
“Tris, nếu có một ngày anh ấy biết thì cậu sẽ làm sao?” Lời nói của Hely quanh quẩn bên tai, mắt Hoàng Yến Chi lóe lên, từ từ hỏi:
“Hạo Kiện, nếu có một ngày, anh nhận ra em không phải là người mà anh biết thì anh sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt Quân Hạo Kiện hơi thay đổi, từ tốn trả lời: “Anh nói rồi, chỉ cần em không rời, thì anh sẽ không bỏ, những lời này vĩnh viễn có hiệu lực.”
Hoàng Yến Chi nở nụ cười, độ cong nơi khóe môi rộng hơn, vừa xinh đẹp mà lại vừa cởi mở, làm lác mắt chàng trai ở cách đó không xa.
“Hạo Kiện, em chờ anh trở về.”
“Được.” Giọng nói của Quân Hạo Kiện ấm áp, vẻ mặt dịu dàng.
Hôm nay phải bảo vệ thực tập, cô không thể đến muộn được.
Sau khi bảo vệ thực tập kết thúc, Trương Linh vội vàng trở về phòng ký túc, lấy vài bộ quần áo rồi đi như một cơn gió. Lynda đã phái xe đến cổng trường chờ cô ấy.
Bùi Ninh Hân đến chỗ bạn trai ở. Lê Tuyền cũng dọn đồ, không nói là đi đâu.
Hoàng Yến Chi tạm thời đã ổn, sắp tới cô không cần trở lại trường học nên định trở về Giang Tâm Nhã Uyển. Tuy còn nửa tháng nữa mới đến cuối tháng, nhưng giờ phút này, cô muốn về ngôi nhà của cô và Quân Hạo Kiện.
Cô không có gì phải thu dọn nên ngoại trừ một chiếc ba lô và một cái máy tính xách tay ra thì chẳng còn gì cả.
Cô đang đi thì bỗng dừng lại, cầm điện thoại nhìn tên người gọi đến.
“Chị, chị đang ở đâu thế?” Giọng nói nghẹn ngào của Cẩn Mai vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ở trường.”
“Chị, em đang ở cổng trường chị, em đến tìm chị được không?”
Hoàng Yến Chi nhìn ngày giờ trên điện thoại, xác định đúng là thứ hai: “Hôm nay em không đi học sao?”
“Có ạ, nhưng em không muốn đi học. Chị, chị đi với em được không?” Giọng nói nghẹn ngào, còn hơi khàn khàn, hình như cô bé đang khóc.
Câu “quay về đi học” của Hoàng Yến Chi hơi khựng lại. Cô lên tiếng đồng ý.
Ngoài cổng trường, Hoàng Yến Chi vừa ra đã thấy Cẩn Mai đứng cạnh phòng bảo vệ. Cẩn Mai cúi đầu nhìn mũi chân, tóc xõa ra nên cô không thấy rõ nét mặt của cô bé.
“Cẩn Mai.”
Cẩn Mai nghe thấy có người gọi tên mình, bèn ngẩng đầu, thấy Hoàng Yến Chi thì nước mắt lại bất chợt lưng tròng.
“Chị.” Không cách nhau một cái điện thoại nên giọng nói khàn khàn của cô bé càng rõ rệt hơn.
“Ừ.” Hoàng Yến Chi lên tiếng.
“Đi thôi, dẫn em đi ăn kem.” Trương Linh đã nói, ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Cẩn Mai và Trương Linh có tính cách khá giống nhau, vậy thì khẩu vị cũng sẽ không khác nhau lắm.
Cẩn Mai nghe đến kem cũng không vui hơn, chỉ đi theo sau lưng Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi bắt xe, dẫn Cẩn Mai đến một cửa hàng bánh ngọt gần đó, gọi vài ly kem khác vị.
“Mỗi loại chỉ được ăn một miếng.” Hoàng Yến Chi dặn dò.
Cẩn Mai gật đầu, cầm thìa lên múc một miếng.
Hoàng Yến Chi gọi một ly nước lọc. Cô không thích đồ ngọt nên chỉ yên lặng nhìn Cẩn Mai ăn, không nói gì.
“Bây giờ em có thể nói xảy ra chuyện gì chưa? Tại sao không đi học?”
Cẩn Mai nghe cô hỏi, viền mắt liền đỏ hoe: “Chị, ba mẹ em muốn đưa em ra nước ngoài.”
“Em nói muốn học đại học B, cùng trường với chị.” Cẩn Mai rất khó chịu, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi ra nước ngoài là không được gặp chị nữa thì liền rất khó chịu.
Hoàng Yến Chi: “… còn vài tháng nữa chị tốt nghiệp rồi, dù em có thi đậu đại học B thì chúng ta cũng sẽ không học chung trường.”
“Nhưng mà ít nhất chúng ta vẫn sống cùng một thành phố, em muốn là có thể tìm được chị.”
Hoàng Yến Chi thật sự không hiểu sao Cẩn Mai lại thích và ỷ lại cô như thế. Rõ ràng bọn họ chưa gặp nhau nhiều, hơn nữa lần gặp đầu cũng không thoải mái, nếu nói vì cô cứu Cẩn Mai nên cô bé mới ỷ lại cô như thế, thì cũng cố mà hiểu được.
Cẩn Mai vẫn cúi đầu: “Chị, có phải chị thấy em rất không biết điều phải không? Con nhà người ta muốn ra nước ngoài mà không được, vì muốn ra nước ngoài mà cãi nhau với người nhà.”
“Em có thể nói ý nghĩ của mình với người nhà.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Em nói rồi, bọn họ nói em còn nhỏ, hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì, còn nói bọn họ là ba mẹ của em nên sẽ không làm hại em.”
“Ba mẹ em nói cũng đúng.” Cha mẹ ở nào cũng thích lên kế hoạch tỉ mỉ cho con mình, chỉ hận không thể gây dựng một tiền đồ tươi sáng cho bọn trẻ.
Cẩn Mai nghe vậy, giọng nghẹn ngào: “Nhưng chẳng phải con đường tương lai là do em tự đi sao? Nếu là cuộc sống của em thì sao em không thể tự lựa chọn? Bởi vì trong mắt bọn họ, em vẫn còn nhỏ sao? Nhưng em đã lớn rồi, có thể tự làm chủ cuộc sống của bản thân.”
“Sao ba mẹ em lại muốn em ra nước ngoài?”
Cẩn Mai ngẩn ra, lúng ta lúng túng, không nói gì.
“Bởi vì thành tích của em không tốt, không thi nổi một đại học tốt trong nước.”
Hoàng Yến Chi chau mày, xem ra cô bé Cẩn Mai rất tự hiểu mình.
“Vậy em cảm thấy mình có thể thi đậu sao?”
Cẩn Mai gật đầu: “Em làm được, còn nửa năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tuy thời gian rất ngắn, nhưng em sẽ cố gắng, chắc chắn có thể thi đậu.”
Cẩn Mai rất kiên quyết, ánh mắt nhìn cô đầy mong mỏi được người khác công nhận, còn có vẻ ỷ lại cô.
Hoàng Yến Chi sửng sốt, khuôn mặt của người trước mắt cứ như chồng lên người nào đó trong trí nhớ, khiến lòng cô tê dại.
Trước kia cô cũng từng gặp một người như vậy, người đó đã dịu dàng nhìn cô rồi nói, “Tiểu Thất, em rất giỏi, rất tuyệt. Dù có khó khăn đến mức nào thì em cũng phải kiên trì. Phải sống sót, còn sống mới còn hy vọng, mới có thể... về nhà.”
Bây giờ cô đã về nhà, mang theo hy vọng trở về nhà của người đó.
“Chị?”
Hoàng Yến Chi chớp mắt một cái, quay đầu lại nhìn gương mặt non nớt của Cẩn Mai, từ tốn nói: “Em có thể thuyết phục ba mẹ để em thử một lần. Nếu như em không thể thi đậu vào đại học B, hoặc thành tích thi không cao, không vào được các trường đại học tốt trong nước, thì đến lúc đó em sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, ra nước ngoài du học. Chị nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý.”
Cẩn Mai nhìn cô: “Sẽ có tác dụng sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu chắc nịch: “Có.”
Cẩn Mai sáng mắt lên, nín khóc mỉm cười, đúng là trẻ con, lúc khóc lúc cười.
“Có điều, nếu sau này gặp phải chuyện gì thì cũng phải học cách đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, đừng khiến cho người nhà lo lắng.” Hoàng Yến Chi nói, nhưng giọng điệu không nghiêm túc mà lại giống như đang tán gẫu với bạn bè hơn.
“Sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Tâm trạng Cẩn Mai tốt lên nên nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn là lại thèm: “Chị, em có thể ăn một miếng nữa không? Mỗi loại một miếng thôi là được rồi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, nhìn dáng vẻ híp mắt thưởng thức ăn đồ ngọt của Cẩn Mai, dường như tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn.
“Bây giờ chị sẽ đưa em về trường.” Hoàng Yến Chi đi cùng Cẩn Mai ra khỏi tiệm bánh ngọt.
Cẩn Mai ra sức lắc đầu: “Em không về. Chị, chị cho em theo chị đi. Chị cứ làm việc của chị, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy chị đâu.”
Hoàng Yến Chi chợt dừng bước lại, nhìn cô bé: “Em theo chị làm gì?”
Cẩn Mai sửng sốt. Cô cũng không biết, chỉ đơn giản muốn đi theo cô thôi.
“Chị thật sự còn có việc, không tiện dẫn theo em. Hoặc là chị đưa em về trường, hoặc là em tự về nhà.”
“Thôi được, vậy chị có thể đưa em đến chỗ của anh trai em được không?” Cẩn Mai chọn con đường thứ ba. Vừa nãy ý này bất chợt nảy đến, cô bỗng nhớ ra việc cô vẫn luôn muốn giới thiệu Hoàng Yến Chi làm quen với anh trai nhưng lại không có dịp. Chẳng phải bây giờ cơ hội đã tự đến gõ cửa rồi sao?
Nếu Hoàng Yến Chi có thể thành chị dâu của cô thì... ha ha ha, Cẩn Mai nở nụ cười vì ý nghĩ của chính mình.
Hoàng Yến Chi vốn định đưa Cẩn Mai đến cửa trường học rồi đi, nhưng cô bé lại sống chết không đồng ý, cầm chặt tay cô không chịu buông. Mãi đến khi Cẩn Tử Văn xuất hiện, Cẩn Mai mới cười hì hì, kéo cô đến trước mặt anh ta.
Lúc Cẩn Tử Văn trông thấy Hoàng Yến Chi đi cùng em gái mình thì rất kinh ngạc.