Nguồn ảnh: nguyen_illustration (Instagram)
Hôm nay trước khi ra cửa Dậu Dậu đã trang điểm tỉ mỉ hết một tiếng đồng hồ, hoàn toàn hiểu được thế nào là "Con gái vì người mình thích mà trang điểm".
Từ lúc được Lâm Tắc Tu khen, suốt cả đường đi cô có cảm giác lâng lâng như muốn bay lên trời.
Sau khi dùng bữa xong thì đã gần 10 giờ sáng. Thành phố H vừa bước vào mùa hè, từ 7 giờ sáng là bắt đầu mọi nơi đều khởi động hình thức chưng sủi cảo, đi ra khỏi quán ăn có điều hòa chưa đến một phút, Dậu Dậu cảm thấy mình hình như đổ mồ hôi tới nơi rồi.
Cô híp mắt ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, không tự chủ mà lui bước.
Lâm Tắc Tu nói: "Em ở bên trong đợi anh, anh đi lấy xe."
Dậu Dậu gật đầu.
Lâm Tắc Tu nhìn bạn gái sau đó duỗi tay sờ sờ đầu cô, thanh âm mang theo vài phần ôn nhu: "Anh sẽ quay lại ngay, ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng chạy loạn, biết chưa?"
Dậu Dậu cảm thấy Lâm Tắc Tu là đồ đại phúc hắc.
Khẳng định là vẫn xem cô là fangirl của Vòng ngọt ngào.
Tỷ như, đối với cô thì sờ đầu mà cô thì không có bất cứ sức chống cự nào với hành động này!
A a a a a! trước đây cô luôn ảo tưởng được Điềm Điềm Nam Thần sờ đầu. Thậm chí cô còn từng nghĩ nếu được anh sờ đầu thì cô nguyện 1 năm không gội đầu.
Mọi việc chính là như thế!
Thế cho nên hiện tại khi anh sờ đầu cô, cả người như có dòng điện chạy qua vậy, ngay cả lời nói cũng không nói được lời nào!
Cô như gà mổ thóc vô thức gật đầu.
Sau khi lên xe, Lâm Tắc Tu hỏi: "Sao mặt lại hồng vậy? Nóng hả?"
Dậu Dậu nói thầm trong lòng: Đều là anh làm hết đó!
Bất quá lời này Dậu Dậu ngẫm lại trong lòng, miệng lại rất thẳng thắn mà nói: "Em xem dự báo thời tiết, hôm nay bắt đầu vào hạ nên trời hơi nóng."
Lâm Tắc Tu hạ thấp điều hòa trong xe, nói: "Không sao đâu, buổi hẹn hò hôm nay đều ở trong nhà cả."
"Trong nhà?" Dậu Dậu lắp bắp nói: "Cái gì trong nhà?"
Lâm Tắc Tu liếc nhìn cô một cái, dù bận vẫn ung dung hỏi: "Em muốn làm cái gì trong nhà?" Anh điều chỉnh tư thế, thuận tay gài dây an toàn cho cô, thấy được mặt cô ngày càng hồng hơn, trong lòng anh khẽ nhúc nhích, anh đến gần hơn một chút, hạ giọng: "Anh đều có thể thỏa mãn em, sao?"
Dậu Dậu bị kìm đến không thể nhúc nhích, nổi lên tâm tư trêu chọc.
Luôn bị trêu chọc, không thể nhịn nữa!
"Lâm....Lâm Tắc Tu....."
"Hửm?"
"Em....Em cũng có thể thỏa mãn anh...." Tiếng nói vừa dứt, Dậu Dậu muốn chui xuống đất cho rồi. Thật là muốn giết người! Trêu chọc người khác mà ngay cả dũng khí cũng chẳng có! Vừa mở miệng liền thua!
Lâm Tắc Tu cười nhẹ ra tiếng: "Em nghĩ sẽ thỏa mãn anh thế nào?"
Tâm trêu chọc lại trỗi dậy, hít sâu một hơi, ngây ngây ngốc ngốc mà xuất binh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Tắc Tu bỗng khí thế của cô như miếng khoai chiên bị yểu vậy, không cách nào nói nên lời.
Ách......
Sân thượng ở chỗ nào, đừng ai cản cô.....
Dậu Dậu cứng đờ người nói sang chuyện khác: "Em muốn uống ma tạp Băng Tinh nhạc."
Nửa giờ sau, Dậu Dậu ngồi ở quán cà phê.
Lâm Tắc Tu xếp hàng mua ma tạp Băng Tinh nhạc.
Dậu Dậu xoa xoa mặt, gửi tin nhắn cho Mão Mão.
"Mất mặt chết mất, lúc mình chuẩn bị phản bác lại Lâm Tắc Tu, chỉ ánh mắt của Lâm Tắc Tu thôi cũng đã đánh sập ý chí của mình rồi."
Mão Mão gửi tới sáu dấu chấm...........
Dậu Dậu gửi liên tục mười cái biểu tượng khóc lóc.
Mão Mão hỏi: "Biểu hiện của Lâm Tắc Tu ra sao?"
Dậu Dậu ngẩng đầu lén lút nhìn mắt của anh, ở góc độ này của cô nàng chỉ có thể nhìn tới bóng lưng của anh, dáng người cao, thon dài là kiểu Hạc giữa bầy gà.
"Không có biểu hiện gì cả!"
Mão Mão: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha......."
Dậu Dậu quyết định tuyệt giao với Mão Mão một phút!
Cô đóng WeChat lại.
Đúng lúc này, có người kinh hỉ mà hô lên một tiếng: "Hạ Dậu Dậu?"
Dậu Dậu nghe thấy quay người lại.
.....Nhìn hơi quen?
"Thật trùng hợp, lại gặp nhau! Lần trước có chuyện, cũng chưa kịp nói mấy câu."
Dậu Dậu có ấn tượng với người này.
Lâm Tắc Tu nói, năm đó người loan tin đồn chính là Triệu Hiểu Hoa. Dậu Dậu khẽ gật đầu nói:"Thật trùng hợp, Triệu Hiểu Hoa.'
Triệu Hiểu Hoa mặt tràn đầy tươi cười, nói: "Cậu vẫn còn nhớ rõ tên của mình, ngày đó thấy cậu mình vẫn nghĩ là cậu sẽ không nhớ đâu." Cô nhìn Dậu Dậu, trong nháy mắt: "Trang điểm xinh đẹp như vậy, hẹn hò với bạn trai sao?"
Dậu Dậu có chút ngượng ngùng gật đầu.
Triệu Hiểu Hoa thăm dò nhìn nhìn: "Là ai vậy?"
Dậu Dậu tính nói, Triệu Hiểu Hoa bỗng nhiên "A" một tiếng, vẻ mặt sùng bái mà nhìn về phía Dậu Dậu: "Hạ Dậu Dậu, hay thật nha. Nhiều năm như vậy, thật sự bắt lấy được Từ Bác. Bội phục bội phục. Năm đó mình còn cùng Tiểu Chi đánh đố, còn nhớ Tiểu Chi không? Là người ngồi cùng bàn với mình, hiện tại đã kết hôn có con rồi. Mình cùng cậu ấy đánh đố, cậu có thể theo đuổi được Từ Bác! Cả lớp đều biết cậu yêu thầm anh họ của hắn chính là Lâm Tắc Tu! Chỉ có cậu mới theo đuổi được Từ Bác!"
Triệu Hiểu Hoa kể chuyện cũ, hoàn toàn không để ý đến Dậu Dậu đang tràn ngập xấu hổ.
"Cậu với Từ Bác tính khi nào đãi tiệc mừng rượu đây? Nhanh đi, cũng đã nhiều năm như vậy rồi."
Dậu Dậu nói: "Không, mình....."
Lúc này, Lâm Tắc Tu đã đi tới, để ma tạp Băng Tinh nhạc xuống.
"Triệu Hiểu Hoa?"
Triệu Hiểu Hoa hoàn hồn.
Dậu Dậu sợ Triệu Hiểu Hoa lại nói bậy nên ho hai tiếng, bàn tay tiến tới nắm lấy khuỷu tay Lâm Tắc Tu, tươi cười như hoa mà nói: "Hiểu Hoa, chưa giới thiệu cho bạn, đây là bạn trai của mình, Lâm Tắc Tu."
Triệu Hiểu Hoa bộ dáng mơ hồ.
Nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng, cười nói: "Bạn....Bạn học cũ nha!"
Dậu Dậu cuống cuồng gật đầu.
"Đúng đúng đúng, bạn học cũ, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp nhau ở chỗ này, thật trùng hợp, ha ha ha ha ha..."
Triệu Hiểu Hoa xấu hổ mà phụ họa: "Thực trùng hợp, lần sau có rảnh thì cùng nhau ăn cơm, bây giờ mình có chuyện nên đi trước. Lần sau mời hai người ăn cơm!" Lời còn chưa dứt, lòng bàn chân đã chạy đi.
Còn lại hai người.
Dậu Dậu bắt đầu rối rắm, Lâm Tắc Tu rốt cuộc nghe được chuyện gì rồi? Nghe được tất cả hoặc không nghe được gì?
Dậu Dậu như con đà điểu.
Cô đưa một tay khác lấy ma tạp Tinh Băng nhạc sau đó hút mạnh mấy cái còn cúi đầu cắn lấy ống hút: "Thành phố H lớn như vậy, vậy mà gặp Triệu Hiểu Hoa đúng là trùng hợp. Lần trước nếu không phải anh nhắc cho em, em chắc chắn không nhớ được tên cô ấy. Nhưng mà, trí nhớ anh tốt thật."
Anh ngồi kế bên cô, nói: "Cũng không phải đặc biệt tốt, chỉ là có chuyện liên quan đến em nên nhớ rõ thôi."
Dậu Dậu bị sặc, đột nhiên ho khan vài tiếng.
Lâm Tắc Tu chậm rãi vỗ vỗ, nói: "Em gấp cái gì, cũng không ai giành với em."
Chờ Dậu Dậu ho xong, anh lấy một tờ khăn giấy ra, Dậu Dậu cầm lấy, còn chưa chạm vào đã bị Lâm Tắc Tu rút lại.
Ngón cái anh nhẹ nhàng mà vuốt ve mu bàn tay của cô.
Từng chút, từng chút một.
Có một loại cảm giác ái muội vô cớ đang cồn cào.
Trong mắt anh tràn đầy ý cười, một cái tay khác trực tiếp lau đi nước trên khóe môi cô, chậm rãi nói: "Anh thích ngữ khí em giới thiệu anh với Triệu Hiểu Hoa lúc nãy."
Nhan sắc mê người.
Mặt của anh, tay của anh, thanh âm của anh, như buổi yến hội thị giác, làm cô mê mẩn đến thất điên bát bảo.
"Ngữ khí....Gì?"
"Bạn trai của mình."
Dậu Dậu cố tình nghe không rõ ràng: "Anh xác nhận em là bạn trai của anh đó nha..."
Lâm Tắc Tu gật đầu.
"Ừm, anh là của em."
Sau khi Dậu Dậu tỉnh lại, cảm thấy cả người đều bị quăng đến bầu trời, sau đó "Ầm" một tiếng, tưới xuống đầy đường.
Khóc.
Dậu Dậu đã tỉnh ngộ.
Không thể phản bác được.