Hắn không vui.
Bạch Tam nhìn nóc nhà đen tuyền, nghĩ đến sự dị thường của Thụ Tam thiếu lại trần trọc không ngủ được. Trong góc tường truyền đến tiếng sột soạt, là tiếng chuột gặm chân ghế, nàng cử động, âm thanh đó dừng lại một lát rồi lại vang lên quấy nhiễu lòng người.
Nằm đến nửa đêm, nàng ngồi dậy, như bóng ma vô thanh vô tức nhảy ra cửa sổ. Thụ Tam thiếu đang ngủ ở gian ngoài, một khắc nàng đứng dậy hắn liền mở mắt, một đôi mắt đen láy sáng rực trong đêm tối.
Từ khi Bạch Tam rời đi, Thụ Tam thiếu lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, trẻ con thích chạy theo mông hắn, còn người lớn thì tránh hắn như tránh tà.
Tuy nhiên đến chạng vạng ngày thứ ba, sau khi hắn chén sạch rượu hoa quả của trưởng lão trong thôn mà say khướt đi về, hắn lại nhìn thấy Bạch Tam.
Nàng đứng dưới tán cây bưởi già cạnh con đường lát đá trong thôn, ánh hoàng hôn vàng nhạt dịu dàng ôm lấy người nàng. Nhìn thấy hắn, trên mặt nàng liền hiện lên ý cười nhẹ.
Hắn giật mình, trên khuôn mặt mơ màng vì rượu hiện lên một tia giận dữ, sau đó hắn quay người tiếp tục bước đi, không thèm để ý đến nàng.
Quay lại làm gì? Cứ như vậy rời đi, hắn sẽ coi như chưa từng gặp nàng, như vậy không tốt hơn sao?
Bạch Tam cũng không để bụng, chỉ chậm rãi theo sau hắn, trong lòng hưng phấn, thầm nghĩ đợi lát gặp được người đó hắn nhất định sẽ vui vẻ trở lại.
Thụ Tam thiếu bước đi có chút loạng choạng, khi đi ngang qua suối hắn ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt, sau đó nhìn chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước sững sờ hồi lâu. Cuối cùng, hắn duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng quẹt qua mặt nước, khuấy động bóng hình trong nước, sau đó hắn đứng dậy bước một chân xuống nước. Dòng nước lạnh lẽo tràn qua mắt cá chân, làm ướt đẫm ống quần, thấm vào đôi giày rách. Hắn cứ thế lội qua dòng suối.
Khi Bạch Tam đi đến bờ suối, cũng nhìn vào trong nước, nhưng chỉ thấy được đá sỏi dưới đáy cùng với bóng dáng mờ mờ ảo ảo của mình.
Sao hắn lại tức giận với dòng suối? Nàng nghi hoặc.
Băng qua rừng trúc, men theo con đường phủ đầy hoa cúc dại chừng nửa nén hương sẽ tới căn nhà tranh. Ngôi nhà tranh thuộc về ông lão, nhưng kể từ khi họ chuyển đến, ông lão và cháu trai chẳng còn xuất hiện nữa. Bạch Tam thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới, nhưng cũng không quan tâm.
Càng đến gần ngôi nhà tranh, nàng càng lo lắng. Chỉ là không biết mình đang mong đợi hay lo lắng nhiều hơn, còn về việc mình đang mong chờ hay lắng điều gì thì nàng không thể xác định được.
Đến cửa, Thụ Tan thiếu dừng lại một chút, một khắc kia tim Bạch Tam gần như muốn nhảy lên cổ họng. Sau đó, nàng thấy hắn đẩy cửa ra, một chân bước vào nhưng chân khác không hề cử động nữa.
"Đây là có chuyện gì?" Sau khi bước vào nhà, Thụ Tam thiếu đóng sầm cửa lại, quay người bắt lấy Bạch Tam, gầm nhẹ.
Không có bất ngờ cũng không có vui mừng như dự đoán, Bạch Tam bị hắn đột nhiên tức giận làm cho choáng váng, hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Ngươi, ngươi không phải thích nàng, muốn cưới nàng sao?"
Gân xanh trên trán Thụ Tam thiếu nổi lên, hai tay siết chặt thành quyền, như đang tận lực kiềm chế bản thân không đánh nữ nhân kiêu ngạo tự mình đưa ra quyết định này.
"Ai cần nàng xen vào!" Hắn tức giận mắng, sau đó đột nhiên hất tay nàng ra, giận dữ đi men theo con đường, đi được hai bước, hắn quay đầu nói: "Nàng không được phép động vào nàng ấy nữa!" Nói xong hắn vận công như một cơn gió mà biến mất.
Bạch Tam ngơ ngác đứng đó, đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Nàng không biết mình đã làm gì sai, cũng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Ở bên nhau lâu như vậy, dù nàng có lạnh lùng đến mấy, dù có tức giận đến đâu hắn cũng chưa bao giờ quát nàng như vừa rồi.
Nàng đã dành hai ngày không ăn không ngủ mà vượt sông Linh Giang, ban đêm đột nhập vào Yến Tử Trại trộm Yến Cẩn Sơ đến, chỉ vì muốn nhìn hắn vui cười như cũ. Nhưng có vẻ nàng đã làm sai rồi...
Có phải hắn quá quan tâm đến Yến Cẩn Sơ, cho rằng chính nàng đã bắt nạt nàng ta vì vậy mới tức giận không? Bạch Tam không hiểu, nhưng nghĩ đến lý do này, nghĩ đến việc hắn không cho phép mình động vào nàng ấy nữa, trong lòng Bạch Tam đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Gió núi thổi xuyên qua ngọn trúc quấn lấy lọn tóc Bạch Tam tung bay, nàng chỉ đứng đó bất động, cho đến khi Thụ Tam thiếu xuất hiện trở lại.
Thụ Tam thiếu thay bộ quần áo luộm thuộm bằng một bộ y phục mày xanh nhạt cùng giày vải đen của bộ tộc mình, tóc cũng được chải chuốt và quấn bằng một chiếc khăn trùm đầu dài, dáng vẻ vẫn tùy ý như cũ nhưng hắn không còn là kẻ ăn mày như trước mà giống như một người dân bản địa hơn.
Chẳng nhìn Bạch Tam, hắn đẩy cửa bước vào.
Yến Cẩn Sơ nằm trên giường, hai mắt mở to nhưng không thể cử động, hiển nhiên đã bị Bạch Tam điểm huyệt.
Thụ Tam thiếu đi tới phất tay cởi trói cho nàng, sau đó quay người ngồi xuống bàn, nhìn nàng chống người ngồi dậy, chẳng biết có phải huyệt đạo đã bị phong ấn quá lâu, máu không kịp lưu thông mà nàng vừa cử động đã lảo đảo ngã xuống.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn, cũng không bước tới giúp đỡ.
Yến Cẩn Sơ được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong giới võ lâm, đương nhiên mỗi cử động, mỗi nụ cười đều ngập tràn mị lực run động lòng người, chỉ có Thụ Tam thiếu hiểu rõ, nữ nhân này thanh tú và dịu dàng như đóa lan trắng, nhưng thực tế tâm địa nàng ta còn độc hơn cả rắn rết.
"Ngươi là ai?" Yến Cẩn Sơ chật vật nửa dựa vào đầu giường ngồi dậy, đè xuống kinh ngạc trong lòng, trên mặt lộ ra rụt rè cẩn trọng. "Bạch Tam cô nương đâu? Ta muốn gặp nàng ấy." Nàng nghĩ ngoài trừ Hắc Vũ Điện chủ ra chẳng còn ai có thể sai khiến Bạch Tam.
Thụ Tam thiếu sờ sờ cằm, tươi cười rạng rỡ.
"Mới đây thôi mà Yến đại mỹ nhân đã quên mất bản thiếu?"
Nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên bên má trắng ngọc của hắn, Yến Cẩn Sơ nhất thời thơ thẩn, nhưng khi lời nói của hắn truyền đến, nàng liền bật dậy.
"Ngươi, ngươi..." Chỉ vào nam nhân đang ung dung ngồi trên ghế, ngón tay nàng không khống chế được run rẩy, sắc mặt thay đổi liên tục, hoàn toàn quên mất hình tượng của mình.
Thụ Tam thiếu cong mắt cười, hiển nhiên rất vui vẻ khi thấy người khác kinh hãi.
"Mời Yến đại mỹ nhân trở về chuẩn bị của hồi môn. Một tháng sau, bản thiếu sẽ lại đến Yến Tử Trại... Nạp người làm thiếp!" Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh từ "Thiếp".
Yến Cẩn Sơ không hổ là trại chủ Yến gia, chỉ thất thố trong giây lát, nàng lập tức bình tĩnh lại.
"Thụ Tam thiếu làm sao có thể chứng minh ngươi đã từng tiến vào Huyễn Đế Cung?" Nàng ưu nhã ngồi xuống lơ đi lồng ngực căng tức vì hai chữ "vợ lẽ".
Thụ Tam thiếu cười một cái, chậm rãi đáp: "Ngươi đã quên ai "mời" ngươi tới đây sao? Tam Nhi nhà ta sẽ không nói dối..." Dừng một chút, hắn duỗi tay lôi ra chùm lông đỏ đưa cho Yến Cẩn Sơ: "Đây, cái này là do Lang Thần của ngươi tặng cho bọn ta. Nàng cũng nhờ chúng ta trả cho ngươi một câu."
Sắc mặt Yến Cẩn Sơ hơi thay đổi, hỏi: "Nàng nói gì?"
"Ta có thể khiến gia tộc hắn hưng thịnh, cũng có thể khiến bọn họ diệt vong." Thụ Tam thiếu hắn giọng, bắt chước giọng điệu của Quỷ Liên một cách hoàn hảo.
Trong phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc, một lúc sau, Yến Cẩn Sơ mới phục hồi tinh thần lại, hừ lạnh một tiếng.
"Còn muốn Tam Nhi nhà ta tới làm chứng sao?" Thụ Tam thiếu đổ thêm dầu vào lửa.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Yến Cẩn Sơ không để ý tới hắn mà lạnh giọng chất vấn, nhưng trong lòng lại có sự khó chịu không thể diễn tả được. Vốn dĩ nàng muốn mượn Tiệc Đào Hoa để đánh giá những thanh niên tài tuấn trong giới võ lâm, sau đó lợi dụng sự thần bí của Huyễn Đế Cung để khống chế những người đứng đầu trong số họ. Nàng đã học được từ người cha quá cố của mình một điều, mặc kệ ai, một khi tiếp xúc đến Huyễn Đế Cung họ sẽ dễ dàng trầm mê trong nó, không còn ý định làm gì khác. Nói trắng ra, cho dù có người thành công vượt qua Huyễn Đế Cung, cũng không có bất kì tổn hại nào đối với nàng, thậm chí giúp nàng gia tăng thực lực. Vì vậy, dù kết quả có ra sao đều hữu lợi vô hại với nàng.
Kế hoạch của nàng không có gì sai sót, chỉ đáng tiếc nàng đã đánh giá quá cao mị lực của chính mình.
"Ta?" Thụ Tam thiếu nhướng mày, nhếch miệng cười, đột nhiên hạ giọng nói ra hai chữ.
Yến Cẩn Sơ ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì nữa.
Sau khi phái người tiễn Yến Cẩn Sơ đi, Thụ Tam thiếu tìm được Bạch Tam ở bên bờ suối.
Hoàng hôn đã buông xuống, Bạch Tam ngồi giữa bụi hoa cúc dại, chăm chú đan thứ gì đó bằng nhánh cỏ, nhìn thấy hắn đến tìm mình, trong lòng nàng tràn ngập vui sướng chỉ là lo lắng hắn vẫn còn tức giận nên nàng chỉ dám cẩn thận liếc nhìn hắn.
"Nàng đang làm gì vậy?" Thụ Tam thiếu đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa hỏi vừa cầm lấy vật nhỏ đan dang dở từ tay nàng nghiên cứu.
"Châu chấu." Bạch Tam mỉm cười đáp lại.
"Trời tối rồi còn đan gì nữa?" Thụ Tam thiếu cũng cười, cầm lấy châu chấu trong tay, không cho Bạch Tam tiếp tục đan.
Bạch Tam ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời vui mừng vì nụ cười đã lâu không thấy của hắn.
"Nàng còn nhìn cái gì? Nữ nhân ngốc." Thụ Tam thiếu đưa tay xoa xoa tóc nàng, sau đó thuận thế kéo nàng vào lòng.
"Đã lâu không thấy ngươi cười." Bạch Tam thành thật trả lời, ý cười càng đậm. Quyết định bắt Yến Cẩn Sơ của nàng là đúng đắn.
Thụ Tam thiếu dừng lại, vòng tay siết chặt: "Nói bậy, ta mỗi ngày đều cười."
Bạch Tam cũng không có phản bác, chỉ tựa vào vai hắn, mượn nhiệt độ ấm áp của hắn loại bỏ cảm giác bất an trong lòng.
Bóng tối phủ xuống núi xa đồng nội, tầm mắt hai người ngày càng mơ hồ, không ai nói gì, dường như chỉ cần tựa vào nhau như thế này thì chẳng cần gì khác nữa.
Trăng lên khỏi ngọn trúc, thỉnh thoảng vang tiếng người dân trong thôn gọi con về ăn cơm, đôi tiếng chó sủa ầm ĩ, vài âm thanh róc rách của suối chảy càng tô điểm sự tĩnh lặng nơi núi rừng.
"Tam Nhi, nàng biết tên ta không?" Thụ Tam thiếu đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Thụ Tam thiếu." Một hồi lâu, Bạch Tam mới chậm rãi trả lời, trong giọng điệu có chút kiên định khó hiểu.
Thụ Tam thiếu trầm mặc một lát, sau đó cười nói đổi chủ đề: "Đã lâu rồi ta không nấu đồ ăn cho nàng, hôm nay chúng ta không đến nhà người khác ăn ké nữa, để ta nấu cho... Nàng muốn ăn gì nào?"
Bị lời đề nghị này gợi lại những kí ức đẹp đẽ trong hành trình đến Huyễn Đế Cung, mắt Bạch Tam sáng lên, tinh thần phấn chấn.
"Cá nướng." Vì đang ở ngay bên bờ suối, nàng tự nhiên nghĩ tới cá, đồng thời cũng nhớ đến món đầu tiên hắn nấu cho nàng ăn chính là cá.
"Được, chúng ta ăn cá thôi." Sau khi âu yếm xoa đầu Bạch Tam, Thụ Tam thiếu duỗi người đứng dậy.
Bạch Tam cũng đứng dậy theo sát hắn, Thụ Tam thiếu liếc nhìn nàng, bất đắc dĩ mỉm cười.
"Ta sẽ không chạy trốn."
Bạch Tam ừ một tiếng, nhưng vẫn như hình với bóng theo sau. Thụ Tam thiếu bất đắc dĩ lắc đầu, tùy nàng theo sau, vừa đi thỉnh thoảng hắn sẽ kể cho nàng nghe bí quyết bắt và nấu cá. Hắn nói như vậy để một ngày nào đó không có hắn ở bên cạnh, nàng sẽ không đối xử tệ bạc với cái bụng mình.
Nhờ có gia vị làm sẵn, cá được nấu chín có mùi vị còn ngon hơn lần đầu. Thụ Tam thiếu cẩn thận nhặt từng chiếc xương ra rồi đút cho Bạch Tam ăn. Vì vậy, trong lúc vô tình, hai con cá họ câu được đều nằm trong bụng Bạch Tam đã hai ngày chưa no bụng, khi nàng phát hiện ra, trong tay Thụ Tam thiếu chỉ còn sót lại bộ xương cá.
"Ngươi... Ngươi còn... Chưa ăn..." Bạch Tam lúng túng nói, bộ dáng ảo não dưới ánh lửa lại sống động đến khó tả.
Thụ Tam thiếu cười nói: "Ta không đói, nàng quên khi nàng đến gặp ta đã ăn cơm rồi à." Nói xong hắn đi đến bên suối rửa tay, sau đó kéo Bạch Tam đứng dậy. "Trễ rồi, chúng ta về thôi."
Bạch Tam nắm chặt tay hắn, cách nửa bước chân theo sau hắn, gió đêm khiến rừng trúc phát ra âm thanh xào xạc. Nhìn bờ vai rộng lớn cùng sườn mặt tuấn mỹ của hắn, một khắc đó nàng chợt hiểu hạnh phúc nghĩa là gì.
Khi họ đi được nửa đường lên núi, có tiếng bước chân đột nhiên từ phía sau truyền đến, hai người đừng lại.
"Tam thiếu gia, đại thiếu gia tới đây, muốn ngươi đến đầu thôn gặp hắn." Đó là một thiếu niên, vừa nhìn thấy hai người liền hô lớn.
Thụ Tam thiếu cứng đờ, một lúc sau mới bình tĩnh đáp: "Ta biết rồi, ngươi đi báo cáo trước, ta sẽ tới ngay."
Chờ thiếu niên rời đi, Thụ Tam thiếu buông tay Bạch Tam ra: "Tam Nhi, nàng về trước đi, ta sẽ quay lại sau."
Bạch Tam gật đầu xoay người rời đi, nửa chừng lại bị Thụ Tam thiếu ôm từ phía sau.
"Tam Nhi, ta muốn hôn nàng." Không đợi Bạch Tam kịp hỏi, hắn đã vùi mặt vào cổ nàng, nhẹ giọng khẩn cầu.
Bạch Tam mặt hơi đỏ, nhưng vẫn nghiêng mặt về phía hắn, mặc dù không nói gì nhưng đủ biểu lộ sự đồng ý.
Thụ Tam thiếu cười nhẹ, đột nhiên quay đầu lại, hung hăng hôn lên môi nàng, trần trọc liếm mút, như muốn nghiền nàng thành từng mảnh mà nuốt vào bụng mình.
Sau đó, hắn buông nàng ra, cũng đột ngột như lúc bắt đầu.
"Cá tối nay thật sự rất ngon." Chỉ để lại một câu, nháy mắt người đã mất dạng trong rừng trúc rậm rạp.
Bạch Tam đứng ở nơi đó nhìn về nơi hắn biến mất, khuôn mặt nóng bừng hồi lâu không thể phục hồi lại.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.