Nàng gọi là Bạch Tam, Yến Cẩn Sơ đến nữ nhi lâu Hắc Vũ Điện mượn người nên nàng đã đến đây. Chỉ là khất cái kia nàng lại không quen biết.
Nàng gặp được Yến Cẩn Sơ tại một tiểu viện yên tĩnh bên trong Yến Tử Trại. Người nọ là một mỹ nhân, chỉ như thế thôi. Đối với những người đã từng nhìn thấy Vũ chủ tử, nếu nhìn những kẻ được gọi là mỹ nam, mỹ nhân khác thì dù có tốt đến mấy cũng chỉ có thể dùng từ đẹp để miêu tả.
Yến Cẩn Sơ đang thêu thùa, thêu một đóa sen Tịnh Đế. Nàng ngồi ở bên cửa sổ, bên ngoài là nhành hoa nghiêng nghiêng, mờ ảo điểm tô dung mạo xinh đẹp của nàng, đoan trang đến mức không ai có thể tưởng tượng trong tay nàng nắm giữ toàn bộ sinh tử ở Linh Tây.
"Tiểu Cửu không đến sao?" Nàng ấy hỏi, không có giương mắt, nhưng vẻ mặt lại không giấu được thất vọng.
Bạch Tam không trả lời, có một số vấn đề không cần trả lời.
Yến Cẩn Sơ khe khẽ thở dài, ánh mắt rời khỏi kim chỉ trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chẳng lẽ muội ấy dự định không bao giờ trở về ư?" Ánh mắt nàng nhìn xa xăm như hồi tưởng điều gì đó, im lặng một lúc.
Một nha hoàn dâng lên trà nóng, Bạch Tam cứng đờ ngồi đó, rũ mắt nhìn hơi nóng cuộn tròn bốc lên, không có chút nào thiếu kiên nhẫn.
Ánh hoàng hôn nhuộm hồng ngọn núi thấp thoáng bên cửa sổ, một con chim nhạn chưa về tổ bay đến cành hoa gần thềm cửa, cúi đầu dùng mỏ chải chuốt những chiếc lông bị gió đêm thổi loạn.
"Tam cô nương, xin mời lại gần Cẩn Sơ." Yến Cẩn Sơ định thần lại nói.
Vừa động, chim nhỏ bị giật mình hoảng sợ bay đi.
Bạch Tam đứng dậy, không tiếng động bước tới, lúc Yến Cẩn Sơ quay đầu lại, người đã lặng lẽ đứng cách nàng một bước.
Tuy biết người của Nữ Nhi Lâu không phải hạng ầm thường, Yến Cẩn Sơ vẫn hơi giật mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chỉ là nàng đã gặp qua nhiều loại người, thần sắc dịu dàng như thường, không để lộ ra chút ý nghĩ trong lòng.
Nghiêng người về phía trước, nàng kéo góc áo của Bạch Tam lên, dùng kim khâu trong tay thêu lên đó. Thủ pháp thành thạo chỉ trong chốc lát đã thêu ra một quả đào chớm nở, ánh hoàng hôn buông xuống phủ những sắc hồng lên trên quả đào, đặc biệt xinh đẹp, như điểm thêm chút sinh khí lên người Bạch Tam vốn luôn âm trầm lãnh đạm.
"Đây là đường sống cuối cùng trong Huyễn Đế Cung. Nếu có bất trắc ngươi có thể dùng nó thoát ra ngoài." Dừng một chút, Yến Cẩn Sơ lại nói: "Tuy nhiên, một khi phá vỡ cổng thành, bên trong sẽ xảy ra chuyện gì? Cẩm Sơ cũng không biết. Hành trình này nguy hiểm, Tam cô nương nhất định phải cẩn thận."
Bạch Tam lạnh lùng ừ một tiếng rồi lùi lại. Nàng không thích đến gần người khác, còn khất cái kia thì...
Khất cái tuy nói năng thô lỗ nhưng hắn cũng không coi nàng là dị nhân, hơn nữa... tay hắn cũng rất ấm áp.
Nàng từ nhỏ đã sống ở nơi hoang dã, cực kỳ nhạy cảm với những thay đổi của thời tiết, sau khi vào Hắc Vũ Điện, tiếp xúc với rất nhiều loại người, sự nhạy cảm này liền biến thành khả năng nhìn thấu những biến hóa tâm lý của con người. Chỉ một động tác nhỏ không đáng kể trong mắt kẻ khác, đối với nàng cũng chính là bộc lộ cảm xúc.
Yến Cẩn Sơ trông vô hại, lời nói hành động đều khách khí, nhưng lại như có như không lộ ra một loại áp bức cao cao tại thượng với nàng. Điểm này, Bạch Tam tự nhiên biết rõ.
"Tam cô nương đi đường mệt nhọc, không bằng nghỉ ngơi trước. Chuẩn bị tiệc tẩy trần thỏa đáng xong, Cẩn Sơ sẽ phái người đến mời cô nương." Người trong võ lâm tính tình cổ quái. Đối với Bạch Tam lãnh đạm ít nói, Yến Cẩn Sơ cũng không cho là kỳ lạ, ngữ khí vẫn ôn nhu dịu dàng như cũ.
"Không cần tẩy trần." Bạch Tam cự tuyệt đến dứt khoát, nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Yến Cẩn Sơ hơi sửng sốt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Chẳng lẽ người của Nữ Nhi Lâu đều kiêu ngạo như vậy?
Bạch Tam không trở về căn phòng do Yến Cẩn Sơ an bài mà đến khách viện ở trung trại.
Nàng không phải người thích quan tâm đến chuyện người khác, nàng chỉ theo lệnh mà ra ngoài làm nhiệm vụ, vô luận phát sinh cái gì cũng không để ý tới. Vì vậy, nàng không muốn tiếp xúc với khất cái quá nhiều, cũng không làm gì hơn cho Yến Tử Trại, dù nó có bị người ta phóng hỏa, nàng chắc chắn chỉ đứng ở một nơi lửa không thể chạm tới, lạnh lùng quan sát.
Ở trong khách viện thông qua người tới mà âm thầm đánh giá những tình huống chính mình có thể gặp phải trong nhiệm vụ lần này. Nàng không làm gì nhiều nhưng tuyệt không cho phép bản thân mắc sai lầm.
Hai ngày tiếp theo, nàng đều ngồi trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn mọi chuyện phát sinh trong khách viện.
Cùng là người tới cầu thân khó trách nhìn nhau không thuận mắt, yến tiệc hoa đào còn chưa bắt đầu, không ít cuộc đấu đá đã ngầm nổ ra. Bất quá dù sao cũng ở trong Yến Tử Trại nên phần lớn đều kết thúc nhanh chóng, hai bên không chiếm được lợi ích gì nhiều.
Vào đêm trước tiệc hoa đào, Yến Tử Trại đón tiếp một đại nhân vật. Đương nhiên những người đến trước đó đều không phải hạng tầm thường, chỉ là vị này trong giang hồ uy danh và địa vị đều vượt xa những kẻ khác.
Người này phô trương tương đối lớn và cũng tương đối cổ quái.
Thảm lông thỏ trắng như tuyết được trải dài từ con tàu xa hoa đậu ở bến đò Đào Lâm kéo đến tận bên ngoài Yến Tử Trại, những cánh hoa mao lương đỏ rực tung bay rực rỡ trong gió, rơi xuống tạo thành lớp thảm thứ hai, những dãy lụa mềm đỏ thẫm được kéo dọc theo hai bên đường, ngăn lại tầm mắt mọi người. Gió thổi màn lụa lay động, con đường dài tựa như được thắp sáng trong ánh lửa lập lòe.
Vài thiếu nữ xinh đẹp trong đôi cánh tiên nữ thay nhau tấu khúc tì bà, thổi sáo, đánh đàn hạc, tay vung hoa tươi cùng những dải lụa xoay nhiều màu sắc... đôi chân trần bước đi uyển chuyển dẫn đầu, theo sau là hán tử lực lưỡng toàn thân được tô đỏ như máu. Hắn chỉ quấn một chiếc thắt lưng bằng vải xanh ngang thắt lưng, vác trên vai là một sợi xích to bằng cánh tay, từ từ kéo cỗ xe hoa lệ, như khung cảnh Tam Đồ Hà trong truyền thuyết, lấy tốc độ thông thả mà di chuyển, nơi đoàn người đi qua, cánh hoa tươi nhuộm đỏ cả chiếc thảm dài.
Trên cỗ xe, bên trong hồng trướng, người nọ nằm nghiêng, trường y buông lỏng, đôi mắt dài khép hờ nửa mê nửa tỉnh, phía sau còn có hai nữ nhân thay hắn nhẹ nhàng chải chuốt làn tóc dài bóng mượt.
Khiến người Yến Tử Trại kinh hãi chính là người này không vào làng mà dựng một chiếc lều khổng lồ bên ngoài để nghỉ ngơi.
Trong chốn võ lâm, kẻ thích làm những việc phô trương như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng kẻ thích phô trương cỗ xe này thì chỉ có một người duy nhất, đó chính là một trong Trung Nguyên tam chủ, Âm Cực chủ. Cũng chính là người đứng đầu vương triều Âm Cực ai nghe cũng biến sắc, Âm Cực Hoàng.
Âm Cực Hoàng đến hiển nhiên làm người Yến Tử Trại nháo loạn luống cuống tay chân, đồng thời cũng khiến chúng thanh niên tài tuấn đến tham dự yến tiệc cảm thấy có chút ớn lạnh. Người trong thiên hạ đều biết sức hấp dẫn của hắn đối với nữ nhân, những kẻ vốn thề son sắt sẽ ôm lấy mỹ nữ về nhà cũng không khỏi cảm thấy áp lực căng thẳng.
Trong số tất cả mọi người, ngoại trừ khất cái vẫn đang ngủ đến trời đất tối sầm, chỉ xuất hiện khi đói bụng thèm ăn, Bạch Tam an tĩnh mà ngồi trên mái nhà như một khúc gỗ không sinh mệnh, thì chỉ có Yến Cẩn Sơ vẫn bình tĩnh như núi, bất động thanh sắc mà ngồi trong phòng thêu hoa.
Tại sao Âm Cực Hoàng đến đã trở thành một bí ẩn khiến mọi người bất an.
Đó là một đêm yên bình. Sự xuất hiện của Âm Cực Hoàng khiến tất cả những người cầu thân trong khách viện đều cảm thấy bị uy hiếp sâu sắc, không thèm gây rắc rối cho nhau nữa, ngược lại đồng tâm nhất trí đối phó với mối đe dọa bên ngoài, vì thế Yến Tử Trại có được sự yên bình hiếm có trong vài ngày.
Vào ngày hôm sau, tiệc hoa đào chính thức bắt đầu, thời tiết trong lành, lá non hé nở.
Yến hội được tổ chức tại một khoảng đất rộng sau sườn trại, tổng cộng hai mươi bàn, sáu mươi lăm khách, bao gồm cả thân thích và người cầu thân, trong đó ứng viên cầu thân khoảng ba mươi người đều là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm.
Trên mỗi bàn đều đặt chiếc bình bạch ngọc chứa một nhành hoa đào vừa nở còn ướt hơi sương, rượu vì hoa đào mà say, ăn vì hoa đào mà ngon, đúng như tên gọi của tiệc hoa đào. Chỉ là không biết vào thời điểm cuối thu này, Yến Tử Trại làm thế nào tìm được nhiều hoa đào đến vậy.
Khất cái một mình chiếm một bàn, không phải vì hống hách mà vì không ai nguyện ý ngồi chung bàn với hắn, thế là hắn tha hồ độc hưởng một bàn rượu ngon, thức ăn ngon. Mà ngoại trừ hắn ra cũng chẳng còn ai có hứng thú với việc ăn uống.
Ngồi vào bàn lúc giờ thìn, mãi cho đến giờ trưa buông xuống, rượu ngon đã uống cạn vài vòng mà Yến Cẩn Sơ hay bất cứ ai chủ trì yến hội đều không thấy xuất hiện. Vì để biển hiện phong thái cùng khí độ của bản thân, hầu hết mọi người đều bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, cùng người bên cạnh thong dong trò chuyện.
Khất cái ăn uống no say xong thì ghép hai chiếc ghế lại với nhau, chân bắt chéo ngoe nguẩy nằm dài ra ghế, thông thả đánh một giấc.
Giữa trưa, có tiếng đàn từ phía vực thẳm đối diện truyền đến, thoạt đầu còn mơ hồ, khó nắm bắt như tơ nhện. Dần dần càng trở nên rõ ràng, như một tấm lụa tơ mềm mại mà se lạnh phảng phất chạm và nơi sâu thẳm trong tim mọi người.
Các tân khách tinh thần rung lên, không khỏi vểnh tai nín thở, cảm giác bực bội khi phải chờ đợi lâu đều vì tiếng đàn này mà tiêu biến.
Một khúc nhạc kết thúc, khe núi mây mù giăng kín, che kín dung mạo, bóng dáng mỹ nhân mờ ảo bên vách đá càng tăng thêm phần tà mị quyến rũ. Khe núi lúc này tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiếng bước chân vang lên, một lão nhân râu tóc bạc trắng bước tới trước mặt mọi người, chắp tay chào hỏi.
"Nhọc lòng các vị quý khách phải đợi lâu, chỉ là trại chủ tạm thời không có cách nào đến đây, đành lệnh Tiêu mỗ tới bồi tội..."
"Các hạ chắc hẳn chính là Yến Tử Trại Đại tổng quản, từng tung hoành Linh Tây mấy chục năm vô địch thủ, được mệnh danh là Vạn Phật Thủ, Tiêu Đồ tiên sinh!" Lời còn chưa dứt, trong đám đông đã có người hét lên.
Vạn Phật Thủ Tiêu Đồ công phu vang danh nghe thiên hạ, trong chốn võ lâm địa vị không hề thua kém Yến Cẩn Sơ, chỉ là không biết vì sao lại cam nguyện trở thành nô bộc ở đây. Đây là một trong những lý do khiến Yến Tử Trại càng ngày càng khiến người ta phải chú ý.
Tiêu Đồ hơi mỉm cười, "Không dám, Tiêu mỗ vốn là bất tài, tất cả đều là bằng hữu võ lâm nâng đỡ."
"Tiêu tiên sinh, người đánh đàn bên kia vách núi có phải là Yến đương gia?" Có người lại hỏi.
"Đúng vậy." Tiêu Đồ trả lời từng câu hỏi, thần sắc kính cẩn nhưng không khiêm nhường.
Mặc dù trong lòng mọi người cơ bản đều đã rõ ràng, trên thế gian này ngoại trừ Yến Cẩn Sơ, còn ai có thể tấu ra thanh âm của băng huyền? Chỉ là nghe được hắn khẳng định trả lời, vẫn có chút trầm mặc.
Mà Tiêu Đồ đã nói tiếp, "Trại chủ lệnh cho Tiêu mỗ đến, thứ nhất là bồi tội thất hứa, thứ hai là mời tất cả chư vị khách quý đến vách đá đối diện một lát. Để công bằng, Trại chủ sẽ chờ hai canh giờ ở đối diện, nếu đến lúc đó vẫn chưa có ai đến, tiệc đào hoa lần này lập tức bị hủy, Trại chủ sẽ an bài một bữa tiệc khác để chiêu đãi các vị, đãi mọi người uống một trận no say."
Tuy rằng hắn nói năng uyển chuyển nhưng mọi người đều biết đây là thử thách đầu tiên trong cuộc chọn rể lần này, lòng không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ Yến Cẩn Sơ lại có điều kiện hà khắc như vậy. Vực thẳm trước mắt rộng không dưới trăm trượng, nói dễ hơn làm, để vượt qua nó ngay cả thiên hạ đệ nhất khinh công cũng khó lòng làm được.
"Vực sâu này rộng lớn như vậy, trừ phi biến thành chim mới có thể bay qua, người sao có thể làm được? Yến Cẩn Sơ không phải đang đùa bỡn chúng ta đấy chứ?" Đương lúc mọi người suy nghĩ sâu xa, một tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ vang lên, rung động trái tim mọi người, ý nghĩ mơ hồ vừa dâng lên đã lập tức bị đè xuống. Nàng chính là thiếu nữ mặc đồ xanh từng xảy ra xung đột với tên ăn mày, lần này huynh trưởng nàng cũng không ngăn cản, hiển nhiên ngầm đồng ý nàng chất vấn.
Tiêu Đồ cười hắc hắc, đang muốn đáp lại, hai tiếng đàn "tinh tang" đột nhiên từ vách đá đối diện truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó tiếng đàn vang lên từ từ tạo thành giai điệu.
"Trong hai canh giờ tới, trại chủ sẽ dùng tiếng đàn đón khách, chư vị khách quý xin mời!" Từ chối giải thích, Tiêu Đồ chắp tay lui xuống, giữa lông mày hiện ra một tia kiêu căng, hiển nhiên đối với thiếu nữ chất vấn khịt mũi khinh thường.
Thiếu nữ nhạy cảm nhận ra chút thay đổi trong thái độ của hắn, sắc mặt không khỏi nóng lên, trong lòng âm thầm xấu hổ.
"Thiên hạ cười ta điên, ta cười người nhìn không thấu..." Một tiếng ngáp dài uể oải kèm theo âm thanh ngâm thơ lười biếng vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, chẳng biết tên ăn mày vốn nằm ngủ trên ghế đã thức từ lúc nào, hắn vừa ngáp vừa vươn vai, dáng vẻ trông rất thỏa mãn. "...Đường thái bình dưới chân, sao cứ ngẩng đầu tìm kiếm?" Hắn sửa lời thơ đến dở dở ương ương càng tăng thêm phần dọa người, mọi người trong mắt đều lộ ra thần sắc chán ghét, quay mặt đi không để ý đến hắn.
Khất cái cũng không để bụng, gãi gãi cái lưng ngứa ngáy của mình, cười ha ha nói: "Bản thiếu phải đi rồi, không tiếp các đại gia nằm mơ giữa ban ngày nữa!" Nói xong, hắn lê đôi giày rách lạch bạch xuống núi.
Thiếu nữ áo xanh nhìn về phía hắn biến mất hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng tức giận, nhưng nhìn tới những người tham dự thần sắc ngưng trọng, vò đầu bức tóc nghĩ cách vượt qua vực thẳm, trong một khắc, không hiểu sao nàng đột nhiên cảm thấy hắn còn thuận mắt hơn so với những kẻ ở lại.
- -----
Truyện được cập nhật nhanh nhất ở wattpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.