Thụ Tam thiếu tìm một chỗ nghỉ ngơi cách trấn nhỏ chừng năm dặm, sau khi dọn dẹp một khoảng cỏ tranh, không nói lời liền nằm xuống ngủ khò.
Cơn buồn ngủ của Bạch Tam đã sớm tiêu tan, nàng ôm đầu gối ngơ ngác ngồi bên cạnh hắn.
Khi đến đây, thính giác của nàng như được khôi phục, tiếng côn trùng mùa thu vang vọng, tiếng cú đêm kêu rền, tiếng chim ngủ thi thoảng vỗ cánh... tất cả những âm thanh vốn đã biến mất trong thị trấn nhỏ bỗng nhiên vang lên, khiến người ta cảm thấy hơi thở của sinh mệnh bắt đầu bừng tỉnh.
Lạnh... màn đêm quá đỗi quen thuộc khiến Bạch Tam không thể ngồi yên, nàng không thích những kí ức trong quá khứ cũng như việc không thích quan tâm đến thứ chẳng liên quan đến mình. Miễn cưỡng ngồi một lát nàng lại đứng dậy.
Đây là một ngọn đồi nhỏ, cây cối thưa thớt, cỏ tranh cao ngang thắt lưng. Bầu trời cao rộng, phía trên có những ngôi sao cô độc chiếu rọi khiến đêm thu này trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bạch Tam xoa xoa cánh tay lạnh buốt, nàng rút con dao găm từ thắt lưng ra, bắt đầu cắt lớp cỏ tranh xung quanh Thụ Tam thiếu, dự định tạo một khoảng trống để nhóm lửa. Tu luyện võ công cùng nội lực nhiều năm, theo lý nàng sẽ không sợ lạnh, đáng tiếc nàng lại không có được lợi thế này trong quá trình luyện công, đây cũng là lý do nàng không thích ngủ qua đêm ở nơi hoang dã.
Dọn đất trống, kiếm củi, nhóm lửa, khi ngọn lửa đỏ rực mang theo hơi ấm bừng lên đêm đã sang canh bốn.
Bạch Tam trở lại ngồi bên cạnh Thụ Tam thiếu, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ ngọn lửa, lại nghe Thụ Tam thiếu khe khẽ ngáy, tinh thần dần thả lỏng, mơ mơ màng màng mà ngủ gật.
"Ây?"
Bên tai truyền đến một thanh âm kinh ngạc rất khẽ, nàng cảnh giác mở mắt, tinh thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không kịp phòng bị rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Nhìn thấy bộ dáng trì truệ ngốc nghếch của nàng, Thụ Tam thiếu ranh mãnh nở nụ cười, duỗi ngón tay lấm bẩn quơ quơ trước mặt nàng.
"Hồn ơi trở về, hồn ơi trở về nào..."
Tầm mắt bị ngăn cách, Bạch Tam thanh tỉnh lại, nhìn thấy móng vuốt không ngừng đong đưa trước mặt, nghĩ ngợi giây lát rồi vươn tay túm lấy.
Quả nhiên rất ấm áp!
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện chỉ trong chốc lát trời đã bừng sáng rồi.
"Đi thôi." Thụ Tam thiếu để mặc nàng nắm tay mình, từ ngồi xổm đứng dậy, duỗi chân bới một ít đất dập tắt đống lửa còn đang cháy.
"Đi đâu?" Bạch Tam thuận miệng hỏi, lời vừa nói ra đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó chợt nhớ tới đêm qua hai người từng có một đoạn đối đáp như vậy, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác thân mật khó tả.
"Đi Bạch Thạch trấn."
Bạch Thạch trấn là nơi Bạch Tam nghỉ ngơi hôm qua, nghe vậy nàng khựng lại, chưa kịp hỏi gì thì Thụ Tam thiếu đã nói tiếp.
"Trấn kia có điều dị thường, bổn thiếu phải đi tìm hiểu rõ ràng bằng không sẽ chẳng thể ngủ yên."
Lời này vừa nói ra hắn lập tức nhận được ánh nhìn kỳ quái của Bạch Tam. Không thể ngủ được? Thế thì tối qua ai đã ngáy ngủ cạnh nàng. Dù nghĩ vậy nhưng nàng cũng vạch trần.
"Huyễn Đế Cung bên kia..." Nàng vốn tưởng hắn sẽ không nguyện ý bỏ lỡ chuyện này, mà nàng cũng không cho phép nhiệm vụ của mình bị trì hoãn chỉ vì những chuyện không liên quan.
"Ai nha, đói quá đi!" Thụ Tam thiếu gào lên ngắt lời nàng, sau đó không có giải thích mà kéo nàng xuống núi.
Bạch Tam vừa nghe đến đói bụng liền im bặt.
Lúc cả hai đi ngang qua khu rừng họ đã ẩn náu đêm qua thì dừng lại.
Ở bờ sông cách đó không xa, nơi mà hồng y nữ tử xuất hiện lúc này đang tụ tập một đám người huyên náo, thấp thoáng có tiếng gào khóc trong trong đám đông truyền tới, trên đường tấp nập dòng người ùn ùn kéo về phía đó, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tam một chút cũng không quan tâm, đang định tiếp tục đi vào trấn lại bị Thụ Tam thiếu ngang ngạnh kéo ngược lại.
"Lão bà, chúng ta cũng đi xem đi." Tuy nói như thế nhưng lại chẳng chừa Bạch Tam cơ hội cự tuyệt.
Bạch Tam đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, thầm nghĩ tại sao người này lại tò mò như vậy, có lẽ vì bản tính đó nên luôn quấn lấy trêu ghẹo nàng sao. Nghĩ đến đây, nàng nói.
"Làm sao ngươi biết được chỗ ở của ta?" Và tại sao nửa đêm lại kéo nàng ra ngoài.
Hai người một là khất cái thối bẩn, một là người quỷ khí dày đặc, còn tay trong tay nghênh ngang mà đi trên đường, thật sự rất khó để không thu hút sự chú ý của người khác. Chỉ là bọn họ lại bị khí tức âm trầm trên người Bạch Tam dọa sợ, ngoại trừ nhìn trộm từ xa cũng không dám lớn tiếng bàn tán.
Nghe hỏi, Thụ Tam thiếu duỗi cổ nhìn về phía bờ sông, không để ý nói: "Chỉ là lão tử nhìn thấy." Hắn cũng không giải thích nhiều.
Vốn dĩ hắn đã đến trước Bạch Tam một bước, nhìn thấy người dân trong trấn không biết đang kinh sợ điều gì mà phải đóng cửa từ sớm, hắn đang định tìm hiểu nguyên nhân thì bất ngờ xảy ra chuyện khác buộc hắn phải rời khỏi trấn trước. Trên đường đi vô tình nhìn thấy Bạch Tam đang đứng trước cửa khách điếm. Sau đó hắn phải vội vàng tìm nàng vào lúc nửa đêm đơn giản chỉ vì hắn vừa nhận được tin tức: trấn này rất nguy hiểm.
Thấy hắn không muốn nói chuyện, Bạch Tam cũng không hỏi nữa. Trong lúc nói chuyện hai người đã tới bờ sông.
Nhìn thấy hai người, hoặc nói là nhìn thấy Bạch Tam, trong mắt mọi người đều lộ vẻ sợ hãi theo bản năng mà thối lui, nhờ đó ngăn chặn được một khoảng trống lớn giữa đám đông tụ tập, khiến tình hình bên trong vừa nhìn đã hiểu rõ.
Nước sông rất cạn và trong vắt đến mức có thể dễ dàng đếm được đá cuội dưới làn nước. Mà lúc này ngay tại nơi nối liền giữa đá sỏi dưới sông và đất cát trên bờ có một người đang nằm. Nói rõ hơn thì, đó là một cái xác.
Là nữ tử trẻ tuổi, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi. Mái tóc được búi tỉ mỉ bằng cài tóc vàng, trâm hoa đỏ, áo váy đỏ thẫm cùng giày thêu hoa đỏ hệt như một tân nương sắp xuất giá. Nàng nằm ngửa, nửa người chìm trong nước, tà váy đỏ bị dòng nước nhẹ nhàng lay động như thể có sự sống của riêng mình.
Điều khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng chính là, trên khuôn mặt mỹ lệ được trang điểm tỉ mỉ đó, đôi mắt của nàng mở to, đồng tử giãn ra, biểu cảm giống như kinh ngạc nhưng khóe môi lại nhếch lên, ánh mắt trợn trừng ấy khiến nụ cười của nàng càng trở nên quỷ dị.
Cách thiếu nữ vài bước là một đôi vợ chồng trung niên đang quỳ rạp, âm thanh gào khóc phát ra từ phụ nhân, trong khi nam nhân còn lại yên lặng mà lau nước mắt.
Trong thời gian dài như vậy nhưng không có ai đến nhặt xác thiếu nữ, thậm chí cũng không có ai kéo nàng lên khỏi mặt nước. Mọi người tụ tập xung quanh, yên lặng đàm tiếu, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Đưa bạc cho lão tử, lão tử sẽ giúp ông đưa tiểu mỹ nhân này về nhà." Thụ Tam thiếu đột nhiên âm dương quái khí mở miệng.
Đám người ồn ào ban đầu lập tức im lặng, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhau và âm thanh làm lòng người thấm lạnh của dòng nước chảy.
Thụ Tam thiếu vác thi thể thiếu nữ lên vai, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người nghênh ngang đi về phía trấn nhỏ, ngoại trừ Bạch Tam theo sát hắn, ngay cả cha mẹ của thiếu nữ cũng không dám đến gần.
Thi thể vô lực, nhìn từ xa chỉ giống như khất cái đang cõng một bao vải đỏ. Chỉ là tóc thiếu nữ vì chuyển động mà xõa xuống, những bông hoa lụa đỏ treo lung lay trên mái tóc dài như thác nước, tạo nên vẻ đẹp rùng rợn khác thường.
"Lão bà nàng có thấy lạnh không?" Đang đi, Thụ Tam thiếu đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Bạch Tam giật mình, nghiêng người nhìn hắn, trên mặt hiện lên một tia kỳ quái.
Thụ Tam thiếu bị nàng nhìn đến rùng mình, đang định mở miệng Bạch Tam đã giơ ngón tay chỉ vào thi thể trên vai hắn. Hắn theo tay nàng nhìn lại, khuôn mặt vốn bẩn thỉu lập tức trở nên tối sầm.
"Bộ quần áo của lão tử tàn đời rồi. Lão bản, lão bản!"
Nghe tiếng gào ầm ĩ của Thụ Tam thiếu, đôi vợ chồng trung niên giật mình cuống quít chạy tới, "Sao... sao vậy tráng... tráng sĩ?"
Thụ Tam thiếu đặt thi thể trên vai xuống đất, chỉ vào vết máu dính đầy nửa người trên của mình.
"Sao trăng gì? Ông không nhìn thấy à? Bộ quần áo này theo lão tử hơn hai mươi năm, bây giờ lại bị khuê nữ nhà ông hủy hoại, các người nói lão tử tìm đâu ra một bảo bối như thế này đây?"
Hơn hai mươi năm? Bạch Tam nghe vậy liếc hắn một cái, thầm nghĩ hơn hai mươi năm trước ngươi mới vài tuổi đầu, sao có thể mặc vừa bộ quần áo này?
Tuy nhiên, hai người kia vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau mất đi con gái, tâm tư lại ngây thơ không nhận ra điều bất thường, bị Thụ Tam thiếu chất vấn đến sửng sốt, nam nhân lúng túng hỏi: "Vậy phải làm như thế nào mới tốt đây?"
Thụ Tam thiếu oán hận mà trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ông còn hỏi ta phải làm sao à? Lão tử chỉ thấy khuê nữ nhà ông xinh đẹp mà xấu số, liền sẵn lòng hy sinh bản thân để giúp ông giải quyết chuyện xui xẻo này. Ai mà ngờ rằng... Các người hãy tự mình xem, nhìn nàng ấy đã trở thành bộ dạng gì!" Hắn chỉ vào thiếu nữ đang nằm úp mặt trên mặt đất, lẩm bẩm chửi bới: "Dám động vào lão tử, dù có là quỷ lão tử cũng khiến hắn sống không yên ổn!"
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều lạnh sống lưng. Cùng lúc đó, phụ nhân trung niên đột nhiên hét lên tiếng chói tai rồi hôn mê bất tỉnh. Người xem từ xa lũ lượt chạy tới, lại bị cảnh tượng trên mặt đất dọa không kịp che mặt, ám ảnh đến nỗi nhiều năm sau nghĩ lại vẫn thấy lạnh sống lưng.
Dưới mái tóc rối bù, khuôn mặt xinh đẹp vốn được trang điểm tỉ mỉ của thiếu nữ đã đã bị biến dạng, thất khiếu tràn ra máu tươi, đôi mắt trợn to cùng khóe môi nhếch cao trông cực kỳ dữ tợn.
Cha của thiếu nữ sợ hãi đến mức nói không thành lời, chỉ chỉ vào thiếu nữ, run rẩy kêu hai tiếng rồi trợn mắt bất tỉnh.
Thụ Tam thiếu không ngờ tới điều này, hắn vừa nhìn chung quanh, đám người đang tụ tập lập tức lùi ra xa mười bước, hắn không khỏi ngẩng mặt nhìn trời thở dài.
"Chịu thôi, là lão tử xui xẻo, đã làm người tốt thì phải làm tới cùng, tận lực đưa Phật sang Tây Thiên..." Vừa căm giận vừa lẩm bẩm, hắn cởi chiếc áo dính đầy máu của mình, dùng nó quấn đầu thiếu nữ lại rồi tiếp tục lên đường.
Ngay khi hắn đưa thi thể đi, những người dân trong trấn lập tức xông tới, đỡ cặp vợ chồng ngất xỉu trên mặt đất, chậm rãi đi sau hắn.
Thụ Tam thiếu chỉ mặc một bộ quần áo, lúc này vừa cởi trần cơ bắp rắn chắc lập tức lộ ra, hắn khiêng thi thể đi vòng quanh, dùng một chút sức lực liền có thể nhìn thấy cơ bắp bên dưới làn da thế nhưng tràn ngập một vẻ đẹp cường tráng khó tả.
Bạch Tam vô thức liếc nhìn nhiều lần. Bị Thụ Tam thiếu phát hiện, hắn cười hì hì, tiến lại gần nàng một chút.
"Hắc hắc, lão bà nhìn thân thể ta này..." Vừa nói, hắn vừa vỗ ngực, "Có phải rất nam tính không? Có muốn sờ thử không?" Nói đến đây, ngữ điệu của hắn đột nhiên thay đổi, ái muội cười hề hề nói: "Hay là nàng lấy thân báo đáp ta đi!"
Bạch Tam trầm mặc thu hồi ánh mắt, không để ý đến hắn.
Thụ Tam thiếu sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thấy nàng không để ý tới mình liền xốc thi thể trên vai, người thì dính sát mà cọ cọ vào nàng, hiển nhiên là cố ý muốn chọc nàng chán ghét.
Ai có thể ngờ Bạch Tam bỗng nhiên nói: "Được thôi."
Phịch một tiếng, Thụ Tam thiếu trượt chân, cùng thi thể té ngã xuống đất.
Trong mắt lóe lên ý cười, Bạch Tam ngồi xổm xuống, không biểu tình nhìn đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ không thể tin được của hắn.
"Ta... Ta đang nói đùa, nàng thực sự nghiêm túc sao?" Thụ Tam thiếu lắp bắp, thậm chí quên cả việc đứng dậy.
Phía sau người dân trong trấn nhìn thấy cảnh tượng này, còn cho rằng thi thể lại xuất hiện biến hóa, hoảng hốt dừng lại từ xa, không một ai dám đến gần.
"Đúng vậy." Bạch Tam nhàn nhạt đáp lại.
Thụ Tam thiếu cảm thấy trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Vậy nếu ta nói, ta thật sự không muốn nàng lấy thân báo đáp thì sao?"
"Không được." Bạch Tam âm trầm nói: "Nếu ngươi đổi ý, ta sẽ giết ngươi."
Thụ Tam thiếu kinh ngạc nửa ngày không khép miệng lại, không nghĩ đến lần này mình đã chọc phải một vấn đề nan giải.
Quan sát hắn hồi lâu, ngoại trừ có chút ảo não cũng không thấy sợ hãi hay ghê tởm nào khác, Bạch Tam đưa tay nâng cằm hắn lên, giúp hắn khép lại cái miệng đang há to.
"Nói đùa thôi." Nàng lạnh lùng bỏ lại ba chữ rồi đứng dậy dẫn đầu bước đi. Hắn suốt ngày trêu chọc nàng, chẳng lẽ nàng không thể trêu chọc hắn sao?
Nói đùa? Thụ Tam thiếu sửng sốt một hồi, cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh từ sống lưng chậm rãi trượt xuống.
"Lạnh quá!" Chà xát hai tay, hắn nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, một bên khiêng xác thiếu nữ lên, một bên đuổi theo Bạch Tam, trong miệng không biết hối cả mà kêu la.
"Vợ à vẫn là nàng lấy thân báo đáp đi!"
- -----