QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Chuyển Biến Bất Ngờ (Edit:xASAx)
****
Ngôn Vô Trạm trong lòng khẽ động, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cấm vệ thất bại, Mộc Nhai nhất định sẽ nghĩ biện pháp tới cứu hắn...
Bất quá, nếu như Mộc Nhai có thể cứu được hắn, cũng sẽ không nhanh như vậy khai chiến với Vân Dương...
Cho nên, có thể đi vào tới đây, ngoại trừ Vân Dương, cũng sẽ không có người khác.
Người kia trong lòng tịch mịch tĩnh còn chưa kịp kích động, đã lần nữa chìm xuống tận đáy...
Ngôn Vô Trạm đoán không sai, người tới chính là Vân Dương, chỉ là hắn không biết, hắn đã treo ở đây hơn mười bốn canh giờ*, hắn nửa mê nửa tỉnh, chịu đựng đói rét vượt qua đoạn thời gian này...
(*Canh giờ: đơn vị đo thời gian ngày xưa, 1 canh giờ # 2 tiếng hiện tại)
Trong không khí ẩm ướt còn mơ hồ trôi lơ lửng mùi vị sau cuộc vui, Vân Dương chậm rãi đi xuống cầu thang, bộ dáng chật vật của người kia từng chút một đánh vào mí mắt y...
Chân mở phân nửa, roi dài màu đen, còn có vết nước mập mờ...
Bộ dạng Ngôn Vô Trạm rất tệ, bất quá y lại cảm thấy rất đẹp, Vân Dương bất giác đau lòng, vừa thưởng thức, vừa chậm rãi đi tới trước mặt hắn...
Đường nhìn buông xuống vừa vặn thấy mũi giày của Vân Dương, người kia muốn nói chuyện, nhưng một ngày đêm không uống nước, hắn miệng lưỡi khô khốc, lời nói trong miệng tựa như hơi nước, giữa lúc hắn nỗ lực gần phát ra âm thanh, Vân Dương đột nhiên đỡ lấy ót hắn trên vách tường...
Vân Dương chống hai tay, nên khoảng cách của hai người kéo rất gần.
"Mộc Nhai mang theo binh mã tới rồi" dán len trán lạnh như băng của người kia, Vân Dương không chút tình cảm nói, "Đang đóng ở ngoài thành, cách người rất gần. Hắn tới rất đúng lúc, đồng thời, cũng đã trễ một bước."
Mộc Nhai là tới cứu hắn, xuất hiện ở thời cơ thích hợp nhất, thế nhưng vẫn không thể nào ngăn cản Ngôn Vô Trạm bị Vân Dương làm nhục, thậm chí cưỡng bức...
Mặc kệ tình hình chiến đấu ra sao, việc nên phát sinh đều đã xảy ra, cũng không có cách cứu vãn hay thay đổi.
Người kia mở miệng, tựa như nói gì đó, thế nhưng thanh âm quá nhỏ, Vân Dương nghe không rõ, y nghiêng đầu, đưa tai để sát vào miệng người kia, nói "Nói lại lần nữa xem."
"Khát..." Thanh âm Ngôn Vô Trạm khàn khàn nói.
Hắn tối qua kêu gào quá kịch liệt, lại thiếu nước nghiêm trọng, cổ họng của hắn hư rồi...
Bất quá thanh âm này, lại mang theo sức hút, so với bình thường còn dễ nghe hơn...
Vân Dương ngây ngẩn cả người.
Y cho rằng người này sẽ đả kích y, dù gì cũng sẽ chửi bới hai câu, y thật không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Ngôn Vô Trạm lại là câu này... con người kiên cường kia, yếu đuối hiếm thấy.Điều này làm cho Vân Dương đầy bụng chế nhạo nhất thời nuốt xuống...
Nâng cằm người kia lên, Vân Dương liếm liếm đôi môi khô nứt của hắn, "Ta đây sẽ giúp người giải khát..."
Vân Dương nói xong lại hôn lên...
Người kia mê man nhìn hai mắt nhắm chặt gần trong gang tấc, cái lưỡi ấm áp của Vân Dương liếm láp khoang miệng hắn, tưới đều từng điểm, từng điểm, động tác ôn nhu này, hơi thở của Vân Dương cũng khiến hắn có chút hoảng hốt...
Không biết là bị treo quá lâu hay thế nào, Ngôn Vô Trạm thấy đầu óc từng trận choáng váng...
Vân Dương lại ôm lấy hắn, không nói một câu, động tác cũng dịu dàng hơn so với hôm qua rất nhiều, hai người im lặng kết thúc chuyện này, sau đó Vân Dương còn giúp người kia lau thân thể, dùng khăn vải lau từng tấc từng tấc ô uế trên người hắn, trước khi đi, y còn đút Ngôn Vô Trạm một ít thức ăn. Cuối cùng, mặc lại quần cho hắn...
Ngôn Vô Trạm ban đầu không hiểu ý Vân Dương, sau đó hắn mới hiểu được... Y là không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng trần trụi của hắn...
Từ hôm đó, Vân Dương biến mất. Không phải là không quan tâm đến hắn, mà là tất cả tinh lực của Vân Dương đều vùi đầu vào chiến đấu cùng Mộc Nhai, không rảnh lo đến hắn.
Mấy ngày này, chăm sóc hắn là một tên lính quèn.
Tiểu binh biết hắn là hoàng thượng, ngoại trừ cởi còng tay ra, hắn đối với Ngôn Vô Trạm chăm sóc rất cẩn thận, phía trong còng tay còn nhét vải mềm, tránh cho cổ tay của người kia bị còng tay cọ bị thương...
Ngôn Vô Trạm cũng từ trong miệng tiểu binh này ít nhiều biết được một chút tình hình chiến đấu.
Đây là một hồi chiến đấu khá kịch liệt, cũng rất đặc sắc.
Song phương sử dụng tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, đấu đến bây giờ, cũng không có phe nào có xu thế yếu đi, ngược lại càng đánh càng hăng.
Mộc Nhai ngày đầu tiên án binh bất động, ngày thứ hai cũng không tuyên chiến, mà chẳng biết từ đâu lấy được một danh sách, lại tìm tới một đám người... Những người này, không ai khác, chính là thân nhân của binh sĩ trong thành.
Mộc Nhai để cho bọn họ xếp thành hàng, đọc đến tên một binh sĩ lại đưa thân nhân của bọn họ ra trước, sau đó ở dưới cửa thành đi lên một vòng...
Mộc Nhai không giết cũng không uy hiếp, ngay cả dụ dỗ cũng bỏ qua, hắn cái gì cũng không nói, cứ như vậy để những người này đi thẳng, để binh sĩ trên thành lầu thấy thân nhân của bọn họ bị kẻ thù bắt giữ... sSinh tử chưa biết.
Những người này đi rồi, cũng không thấy xuất hiện nữa, Vân Dương có bao nhiêu binh sĩ, Mộc Nhai lại có thể tìm tới bấy nhiêu thân thuộc.
Mộc Nhai đang đánh vào phòng tuyến tâm lý của binh lính, Vân Dương thấy việc không hay, y không thể để Mộc Nhai làm dao động quân tâm của y, liền mở cửa thành, chủ động nghênh chiến, đánh lần này cũng không dừng lại...
Mộc Nhai là kỳ tài, Vân Dương đầu óc cũng rất thông minh, thực lực hai bên không phân cao thấp, Ngôn Vô Trạm nghe thấy cũng lo lắng vô cùng...Năng lực Vân Dương hắn đã biết, nếu như Mộc Nhai không thắng được hắn, sẽ không ai có thể thắng.
Bất quá lo lắng của hắn cũng không duy trì bao lâu, đêm nay, Vân Dương nhiều ngày không gặp đột nhiên xuất hiện ở ngục thất, bất quá hắn không tới một mình, mà mang theo một đám binh sĩ...
Ngôn Vô Trạm biết, sự tình có biến.
Hắn mấy ngày này khôi phục không ít, thể lực đã khôi phục, người kia án binh bất động, lúc binh sĩ gỡ còng tay của hắn xuống, đột nhiên ra tay...
Động tác của hắn vừa nhanh vừa độc, binh sĩ kia không kịp đề phòng, trực tiếp bị đá gảy cổ...
Bọn lính đều không phải chưa thấy qua sự lợi hại của Ngôn Vô Trạm, chỉ là lúc này tình huống khẩn cấp, bọn họ sơ sót...
Đây là cơ hội duy nhất hắn có thể chạy, mặc kệ có thành công hay không, Ngôn Vô Trạm đều phải thử...
Nhân lúc bọn lính bị hắn dọa sợ, người kia vài bước đã lẻn đến cửa, nhung vào lúc này, một bóng đen nhanh chóng đi tới trước mặt hắn... Chính xác chặn đường đi của hắn lại.
Người này không phải ai khác, chính là Vân Dương.
Trên mặt Vân Dương không có biểu tình gì, ngay khi người kia ra tay động thủ trước, Vân Dương không muốn cùng hắn dây dưa, thấy đúng thời cơ, một đao liền bổ vào gáy người kia...
Ngôn Vô Trạm trước mắt tối sầm, hai đầu gối trực tiếp mềm nhũn, bất quá hắn cũng không có quỳ xuống, mà là bị Vân Dương ôm lấy, ngay sau đó, bao tải thô ráp che tầm mắt của hắn...
Trong nháy mắ bao tải khép lại, người kia nghe được giọng Vân Dương nhẹ bỗng...
"Chúng ta sau này sẽ chậm rãi chơi đùa, hiện giờ, ta muốn đem người đến một nơi 'an toàn' hơn."
Để phòng ngừa bất trắc, bọn họ còn quấn trên bao tải mấy vòng, người kia bị hai người nâng lên, tốc độ của đối phương rất nhanh, bước tiến cũng khá gấp gáp...
Ngôn Vô Trạm bị đánh đến chóng mặt, hắn cắn răng chống đỡ, hắn biết, mình không thể bất tỉnh...
Rời khỏi ngục thất, tiếng động liền lớn rất nhiều, quân doanh này không hề yên lặng như trước, trái lại có chút quá ầm ĩ, Ngôn Vô Trạm đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc...
"Buông hắn xuống."
Đây là, tiếng của Hoài Viễn...
Mặc dù bao tải khiến âm thanh trở nên không rõ, thế nhưng giọng của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm nhận ra...
Vân Dương hờ hững nhìn thoáng qua bao tải trong tay binh sĩ, hắn trực tiếp rút kiếm ra, trong tích tắc vỏ kiếm rơi xuống đất, y đã cùng Hoài Viễn đánh nhau... Bạn đang �
Nghe được tiếng của Hoài Viễn, hắn liền an tâm, tinh thần người kia vừa buông lỏng, đã trực tiếp bất tỉnh...
Đến lúc tỉnh lại, hắn đã ở lòng Hoài Viễn.
Hắn trước khi bị nhét vào bao tải ăn mặc mỏng manh, trên người bây giờ khoác áo của Hoài Viễn, vải vóc tản ra mùi vị của Hoài Viễn, hơi thở sạch sẻ, như có thêm công dụng an thần... Khiến hắn thấy thoải mái.Tuy cảm thấy quái dị, nhưng người kia mệt mỏi cũng không trách cứ, cũng không đẩy hắn ra, Hoài Viễn thấy hắn tỉnh lại, liền cho hắn uống mấy ngụm trà, chất lỏng ấm áp chảy vào trong bụng, người kia lúc này mới chậm lại một chút...
Sau đó hắn phát hiện, hắn và sông Hoài Viễn đang ở trong lều của Vân Dương.
Hoài Viễn không buông hắn ra, cứ như vậy ôm hắn báo lại tình hình những ngày qua...
Hoài Viễn dựa theo mệnh lệnh của người kia, triệu Mộc Nhai đến, truyền xuống thánh chỉ. Tất cả đều theo ý Ngôn Vô Trạm triển khai, nếu Vân Dương có ý mưu phản, liền mau chóng xử lý, thế nhưng cấm vệ đón hắn tối đó xảy ra chuyện... Mộc Nhai phải đứng ra, cùng Vân Dương đối mặt giao tranh. Mà lúc này, Hoài Viễn dẫn người nghĩ cách tìm được chỗ của Ngôn Vô Trạm.
Vân Dương là một đối thủ khó ứng phó, đấu trí so dũng khí, hắn đều không thua gì Mộc Nhai, trận chiến này Mộc Nhai rất gian nan, mà phía Hoài Viễn cũng không tiến triển chút nào, thế nhưng tối hôm qua, sự tình đột nhiên có chuyển biến...
Ngôn Vô Trạm bị nhốt ở đâu, Hoài Viễn cũng không rõ lắm, nhưng nhất định là ngục thất, chỉ là ngục thất trong quân doanh không phải ít, hắn cở bản không thể tìm ra...
Ngay hôm nay, Hoài Viễn nhận được một bức mật thư, ở trên vẽ lại rõ ràng nơi giam giữ Ngôn Vô Trạm, hắn mới tới, liền bắt gặp Vân Dương muốn đưa Ngôn Vô Trạm đi...
Chắc hản hắn trước đó tìm kiếm, đã đánh rắn động cò, bất quá Hoài Viễn tới cũng không muộn, hắn thành công ngăn chặn Vân Dương. Cùng lúc đó, phía Mộc Nhai đột nhiên đột phá cửa thành, tiến công đến.
Sắp xếp của Vân Dương rõ ràng thỏa đáng như vậy, không thể phá vở, trận chiến này còn sẽ kéo dài rất lâu, thế nhưng tự nhiên cứ qua loa kết thúc như vậy...
Tất cả việc này, có chút quá trùng hợp.
Một trận này thắng cũng kỳ hoặc. Hoài Viễn rất kỳ quái. Bất quá cứu được Ngôn Vô Trạm vẫn là quan trọng nhất.
Hiện nay, binh doanh này đã bị Mộc Nhai khống chế, những kẻ mưu phản đều bị giam giữ, phần lớn binh sĩ vô tội chỉ bị tước khí giới, chờ xử lý.
Lúc Hoài Viễn nói chuyện, ánh mắy dao động trên người người kia, vết roi của Ngôn Vô Trạm chưa được xử lý, bây giờ vẫn còn dấu tích rõ ràng, không chỉ vết roi, quanh cổ hắn còn có rất nhiều dấu... Đó không phải dấu bị đánh tạo ra, mà là bị mút. Còn có, trên chân của hắn, khắp nơi đều là...
"Hoàng thượng, Võ Uy Sử Mộc Nhai cầu kiến."
Suy nghĩ của Hoài Viễn bị tiếng binh sĩ cắt ngang, người kia lúc này mới đẩy hắn ra, để Hoài Viễn hầu hạ mặc quần áo xong mới cho Mộc Nhai vào...
Mộc Nhai hành lễ, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ đơn giản báo lại tình hình hiện nay, đợi Ngôn Vô Trạm quyết định.
Lúc này người kia dùng vẻ mặt không chút tiều tụy, như là không có những ngày bị giam cầm, lăng nhục, ánh mắt của hắn nghiêm nghị nhìn Mộc Nhai, thần thái nghiêm túc, khiến người lo sợ...
Hoài Viễn đứng cạnh người kia, hắn cũng như Mộc Nhai, cung kính không ngẩng đầu...
Ngôn Vô Trạm nghe xong, không chút nghĩ ngợi trực tiếp ra lệnh, "Đem Vân Dương giải lên cho trẫm."